Tam Phục

Chương 50



“Hành lý của cậu có cần gỡ ra không?” Giang Khoát ngoạm một cái kẹo râu rồng xong liền đi rửa tay, ăn xong kẹo, cậu lại lập tức nhón một miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng.

“Chẳng phải ngày mai đi sớm sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Quần áo để thay thì trong balo rồi, những thứ khác trước tiên chưa động tới, tôi với Đinh Triết nhét đồ mãi mới vào được hết cái vali đấy.”

“Cậu không có vali hả,” Giang Khoát nói, “Sao lại dùng chung với Đinh Triết?”

“Không có, lúc trước ở trường cứ xách theo túi quần áo thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng chẳng mấy khi ra ngoài du lịch thế này, Đinh Triết lại không có vali nhỏ, để chung là vừa đẹp.”

“Tôi có một cái nhỏ,” Giang Khoát nói, “Lát nữa cho cậu, cái đó vẫn chưa dùng lần nào.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười.

Giang Khoát ngồi xuống sofa, nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm ngồi dựa vào bàn sách bên cạnh, đang xem điện thoại, cậu ấy đã cởi cái áo khoác lông vũ ra, bên trong mặc chiếc áo cổ lọ mà trước đây Giang Khoát đã từng nhìn thấy, rất đẹp.

“Bọn họ sắp…” Đoàn Phi Phàm ngẩng lên nhìn sang phía cậu.

Giang Khoát chưa kịp đưa mắt nhìn đi chỗ khác, bốn mắt nhìn nhau, Đoàn Phi Phàm khựng lại một thoáng, sau đó mới nói nốt: “…xong rồi, khoảng năm phút nữa.”

“Ừ,” Giang Khoát đứng dậy, “Cậu uống cà phê không?”

“… Ờ.” Đoàn Phi Phàm đáp, “Giờ mà uống cà phê sao?”

Giang Khoát không đáp, cậu bật chiếc máy pha cà phê viên nén ở bên cạnh, chọn bừa một viên bỏ vào máy.

Lúc Đổng Côn vào phòng, Giang Khoát vừa mới pha xong hai ly cà phê, đang cùng Đoàn Phi Phàm mỗi người uống một ly.

“Cà phê đâu ra vậy?” Đổng Côn trừng mắt nhìn bọn họ, “Còn đồ ăn nữa? Hai người đang xơi trà chiều đấy hử?”

“Phòng mấy cậu cũng có mà.” Giang Khoát nói.

“Chưa nhìn thấy.” Đổng Côn nhìn rõ đồ ăn trên bàn xong liền chỉ chỉ, “Phòng tụi tôi cũng có cả kẹo râu rồng sao?”

“Cái đó thì không,” Giang Khoát vừa nói vừa nhanh chóng nhét luôn hai cái vào miệng, “Đây là…”

“Đây là Đoàn Phi Phàm mang tới chứ gì!” Đổng Côn quả nhiên lập tức xông tới.

Đoàn Phi Phàm chật vật chộp vội hai cái kẹo râu rồng còn lại trong hộp, bánh đậu xanh do quá mềm không thể chộp được, bị Đổng Côn lấy mất.

“Ăn không chúng mày ơi!” Đổng Côn đi ra ngoài hét lên với mấy người ở hai phòng kia, “May mà tao qua đây một chuyến đấy! Hai tên này trốn ở đây ăn này!”

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm phủi phủi bột trên người, “Đúng là không ngờ vụ này luôn.”

Giang Khoát cười suýt nghẹn.

“Về trường lại ăn tiếp vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nếm một miếng là được rồi,” Giang Khoát nói, “Cậu mà mang thêm ít bò nấu tương thì tốt rồi, bố tôi rất thích loại sốt đó, tôi bảo bò nấu tương cũng ngon lắm, ông ấy còn bảo tôi mua một ít đấy.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhướng mày, “Cậu đoán được gì không?”

“Cái gì?” Giang Khoát sửng sốt, “Không lẽ cậu còn mang cả bò nấu tương nữa?”

“Đúng là mang thật, nhưng không được bao nhiêu, chỉ mang có một ký,” Đoàn Phi Phàm bước tới từ từ mở balo, lấy ra một cái hộp nhựa lớn, “Vừa mới làm xong, chú tôi bảo mang một ít tới cho người nhà cậu nếm thử.”

“Đệt,” Giang Khoát giơ ngón cái, “Chú cậu quả nhiên đáng tin cậy.”

Sau khi lấy hết đồ ăn ra, balo của Đoàn Phi Phàm trống hoác, Giang Khoát nhìn cái balo, thấy bên trong còn một cái túi đựng đồ đánh răng rửa mặt, lại còn có cả… quần sịp.

Xem ra trong cái vali kia của Đinh Triết cũng chẳng có mấy bộ quần áo của Đoàn Phi Phàm.

Trong khi đó, mỗi lần Giang Khoát đi chơi là thế nào cũng nhét đầy một cái vali, lại còn mang theo một cái túi nữa, tất cả toàn là quần áo, do ghét tình trạng vệ sinh của phòng khách sạn, cậu còn mang theo cả túi ngủ, đến cả máy sấy tóc cậu cũng cảm thấy của mình là dùng tốt nhất…

So với Đoàn Phi Phàm, bản thân cậu khá là cầu kỳ rắc rối.

*

Chỉ một lát sau, mấy người kia đã thu xếp đồ xong, kéo qua tập hợp.

Giang Khoát gọi điện cho Tiểu La, tài xế của sếp Giang, Tiểu La bảo xe đã đang đợi ở lối vào đại sảnh rồi.

“Đi.” Cậu cầm chiếc hộp đựng bò nấu tương lên, “ Đinh Triết, cậu có mang theo bằng lái không?”

“Sao hả?” Đinh Triết lập tức hứng chí hẳn lên, “Có xe cho tôi lái hả?”

“Ừ, có phải cậu muốn lái xe của sếp Giang đúng không?” Giang Khoát nói.

“Tôi chỉ nói vậy thôi,” Đinh Triết nói, “Sao? Bây giờ bảo tôi lái?”

“Con minivan bảy chỗ hôm nay lái đi rồi, một chiếc không đủ chỗ cho mấy người bọn mình với tài xế,” Giang Khoát nói, “Nên đã cho hai xe tới…”

“Tôi đệt,” Đinh Triết cười tít cả mắt, “Cứ để tôi để tôi.”

“Mày lái cẩn thận chút đó.”Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.

“Tao đã lái thì mày cứ yên tâm!” Đinh Triết vỗ ngực.

Ngoài lối vào đại sảnh là hai chiếc xe, một là chiếc Brabus mà trước đây sếp Giang từng lái tới trường, còn lại là một chiếc Bentley.

Tài xế ăn mặc rất chỉnh tề, đeo găng tay trắng, đang đứng bên cạnh xe.

“Đây là tài xế của bố tôi, Tiểu La,” Giang Khoát giới thiệu, sau đó hỏi Tiểu La, “Người kia đâu?”

“Đại Lý đi gửi tài liệu cho sếp Giang, lát nữa sẽ đi theo xe khách sạn.” Tiểu La mở cửa xe, đợi bọn họ lên.

“Cứ để chúng tôi tự làm, chúng tôi tự làm được…” Lưu Bàn vội nói.

“Không sao,” Tiểu La đưa tay chặn phía mép trên khung cửa xe, “Mọi người lên đi.”

“Lên xe đi,” Giang Khoát nói, “Đinh Triết lái cái kia.”

Có lẽ do sếp Giang đã dặn trước nên Tiểu La không hỏi nhiều, cứ thế đưa chìa khóa xe cho Đinh Triết.

“Cậu ngồi xe nào?” Giang Khoát quay lại hỏi Đoàn Phi Phàm.

Bên xe Đinh Triết đã có năm người, Giang Khoát chắc chắn sẽ cùng tài xế đi xe Bentley.

Đoàn Phi Phàm hơi do dự rồi nói: “Tôi ngồi xe này đi.”

“Được.” Giang Khoát lên băng ghế sau.

Đoàn Phi Phàm theo cậu lên xe.

Tiểu La lên xe rồi liên khẽ nhấn còi, sau khi Đinh Triết ở phía sau nháy nháy đèn, Tiểu La liền cho xe chạy.

“La à, buổi tối anh không cần đợi xe này nữa,” Giang Khoát bấm bấm điện thoại, “Ăn xong bọn họ tự lái xe về là được.”

“Sếp Giang bảo hộ tống một chút.” Tiểu La nói.

“Khỏi cần phiền phức thế,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có khi bọn họ còn muốn đi dạo một vòng nữa.”

“Vậy…” Tiểu La nhìn Giang Khoát qua gương chiếu hậu.

“Ừm, buổi tối không dùng xe nữa.” Giang Khoát nói.

“Được.” Tiểu La gật đầu.

Giang Khoát không nói gì nữa, Đoàn Phi Phàm cũng không lên tiếng.

Tiểu La là tài xế của sếp Giang, không giống với tài xế thường gặp khi đi taxi, anh ta cực kỳ nghiêm túc chỉn chu, theo nguyên tắc cũng không được nói chuyện với người khác.  

Nếu như Giang Khoát không lên tiếng, trước mặt người hoàn toàn không quen biết và cũng không thể tham gia trò chuyện như Tiểu La, Đoàn Phi Phàm cảm thấy có nói gì riêng với Giang Khoát thì cũng hơi ngại, vậy nên cậu cũng chỉ đành im lặng theo.

“Ngày mai trên núi có tuyết rơi,” Giang Khoát bấm điện thoại một hồi, cuối cùng cũng lên tiếng, cầm điện thoại đưa tới huơ huơ trước mặt Đoàn Phi Phàm, “Nhìn này.”

Trên màn hình đang chiếu một đoạn clip, có tuyết từ trên trời bay xuống, hậu cảnh là một vùng núi non.

“Đây là bên suối nước nóng hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, tay lại gạt qua một clip khác, “Quản lý gửi cho tôi, cảnh quá được đúng không?”

“Đẹp lắm.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Lúc Giang Khoát dựa lại gần, Đoàn Phi Phàm có thể ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, trước đây ở trường chưa từng ngửi thấy trên người Giang Khoát, có lẽ là nước hoa.

Quay trở về làm đại thiếu gia một cái là mùi người cũng thay đổi…

Clip tiếp theo hồ bơi suối nước nóng bốc hơi dưới những bông hoa tuyết đang bay liệng.

“Hồ ngoài trời đấy,” Giang Khoát nói, “Phòng biệt thự mà tôi bảo đặt cũng có hồ ngoài trời, có điều không lớn thế này, đến lúc đó nếu cảm thấy đông người bơi không thoải mái, có thể tới chỗ hồ lớn này.”

“Làm tôi nghĩ tới cái clip con khỉ đầu chó ngâm mình trong suối nước nóng.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát khựng lại, sau đó lập tức cười run cả tay: “Đinh Triết có mang theo máy ảnh không?”

“Có mang.” Đoàn Phi Phàm cười bảo.

Giang Khoát cười một cái, mùi hương tỏa ra càng rõ rệt hơn.

Đoàn Phi Phàm thực sự không nhịn được nữa, hạ giọng khẽ nói: “Cậu lại còn xức nước hoa nữa.”

Giang Khoát ngẩn người mấy giây, rồi kéo áo mình ngửi ngửi: “Đệt.”

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.

“Sữa tắm của Giang Liễu Liễu đấy, của tôi hết rồi nên mượn của nó,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Lúc tắm hồi sáng cảm giác thơm tới chịu không nổi, còn tưởng một lúc sau là tan rồi…”

“Ngửi như nước hoa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rất dễ chịu.”

“Vì cái này là sữa tắm của một nhãn hiệu nước hoa mà,” Giang Khoát lại cúi xuống tự ngửi ngửi mình, lại còn hít hít mũi, “Cũng may, Giang Liễu Liễu không dùng mùi hương nữ quá rõ.”

Đoàn Phi Phàm nhìn động tác của Giang Khoát, không hiểu sao lại nghĩ tới Bôn Bôn, cậu quay đi cười một hồi lâu.

Nhà Giang Khoát cách khách sạn không xa lắm, chưa đầy bốn mươi phút lái xe.

Trước đây Đoàn Phi Phàm đã từng xem vị trí nhà Giang Khoát trên bản đồ theo như địa chỉ cậu ấy cho, ngôi nhà thuộc một quần thể rất lớn toàn biệt thự, nằm bên một con sông phía rìa thành phố.

Khi xe chạy vòng qua nửa bức tường bao quanh tiểu khu dẫn tới cổng vào, Đoàn Phi Phàm mới nhận ra tiểu khu này còn lớn hơn một chút so với cảm giác trên bản đồ.

Có điều thiết kế cổng chính rất đơn giản khiêm nhường.

Đúng lúc này, điện thoại kêu liên tục mấy tiếng.

Trong nhóm Hình mẫu đang gửi tin trầm trồ.

[Lưu mình dây] Giang nhiều tiền, tiểu khu này là của bố cậu hả

[Đổng phóng khoáng] Ở đây sướng vãi luôn đm

“Hỏi cậu đó.” Đoàn Phi Phàm đụng vào vai Giang Khoát.

Giang Khoát mở điện thoại ra xem.

[Giang nhiều tiền] Ừ, cái nhà từ mười mấy năm trước rồi

Đoàn Phi Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vào cổng tiểu khu vẫn chưa nhìn thấy ngôi nhà, đủ kiểu non bộ tiểu cảnh chia cắt tầm nhìn, sau khi đi xuyên qua cây cối và hoa cỏ, mới bắt đầu nhìn thấy ngôi nhà. Bề ngoài là townhouse, bên trong là nhà biệt lập.

Nhà Giang Khoát là tòa nhà số 1, xem ra là sếp Giang cất công giữ lại cho riêng nhà mình, cách khá xa những ngôi nhà biệt lập khác, lái xe vào phía trong một đoạn khá dài mới nhìn thấy tường sân.

“Dừng ở cổng chính đi.” Giang Khoát nói.

Tiểu La cho xe dừng ở cổng vườn.

Tiếp đó đã nghe thấy tiếng chó sủa.

“Nghe thấy chưa,” Giang Khoát mở cửa xe, “Bôn Bôn đang sủa đấy.”

“Vậy là đã bắt đầu làm công việc canh gác rồi đấy hả?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đến tối là ra thẳng vọng gác luôn,” Giang Khoát xuống xe, “Cực kỳ mẫn cán.”

Xuống xe rồi, qua song sắt phần tường bao, có thể nhìn thấy tòa biệt thự bên trong, và cả khoảng sân lớn có thiết kế rất mạnh mẽ, Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy hơi căng thẳng, một cảm giác áp lực không rõ vì sao.

Đinh Triết dừng xe phía sau họ, mấy người kia xuống xe một cái là bắt đầu ra sức tặc lưỡi tấm tắc.

“Xe đậu ở đây hả?” Đinh Triết hỏi.

“Cứ đậu ở đây là được,” Giang Khoát dẫn mọi người về phía cổng chính, “Lát nữa Tiểu La sẽ lái tới gara, bọn mình đi vào lối cổng này.”

“Giang Khoát, cái sân này của nhà cậu rộng bao nhiêu vậy?” Tôn Quý hỏi.

“Chắc là 700 mét vuông?” Giang Khoát nói, “Gần như vậy, tôi không nhớ rõ.”

“Hơn một mẫu rồi.” Đổng Côn nói, “Rộng thật nha.”

Cổng mở, một dì đang tươi cười đứng bên cổng.

“Dì Lưu nhà chúng tôi,” Giang Khoát nói, “Đây là bạn học của cháu.”

“Đến rồi hả,” Dì Lưu cười nhìn mọi người, “Trên đường có kẹt xe không?”

“Không kẹt,” Giang Khoát quay lại nhìn, chạm phải ánh mắt Đoàn Phi Phàm rồi mới quay lên hỏi, “Sếp Giang về chưa?”

“Vừa mới về, còn sợ bị muộn nữa.” Dì Lưu nói.

Mọi người còn chưa kịp đi vào thì Bôn Bôn trong bộ đồ thể thao đã từ sau nhà chạy tới.

Vừa chạy vừa sủa ầm ĩ.

“Đây là đang kiếm papa Phi Phàm của nó đây.”

Bôn Bôn phóng tới như một cơn gió, xông vào giữa đám người và nhảy chính xác lên người Đoàn Phi Phàm.

“Ôi chao, thân nhau thế.” Dì Lưu trầm trồ.

Bôn Bôn lại mập thêm một chút nữa, trên người không còn sờ thấy xương sườn nữa, toàn là thịt, Đoàn Phi Phàm ôm nó vò vò lông một lúc lâu: “Được rồi Bôn à, lát nữa tao lại chơi với mày.”

Đằng kia cửa lớn ngôi nhà mở ra, một phụ nữ bước ra: “Sao vẫn chưa vào vậy?”

“Con chó không cho vào!” Giang Khoát đáp, “Đây là mẹ tôi, mấy cậu gọi bà ấy dì Lâm là được.”

Mấy người cùng cất tiếng chào.

“Chào dì Lâm ạ!”

“Làm phiền dì Lâm rồi!”

“Ôi được rồi,” Dì Lâm cười bước tới, “Vào nhà trước đi đã.”

Bôn Bôn vẫn chạy vòng vòng quanh chân Đoàn Phi Phàm, cậu đành cúi xuống tạm thời ôm nó lên.

Dì Lâm nhìn cậu: “Đoàn Phi Phàm phải không?”

“Dạ, chào dì Lâm.” Đoàn Phi Phàm khẽ gật đầu.

“Sao dì lại biết cậu ta là Đoàn Phi Phàm ạ?” Đinh Triết hỏi.

“Con chó này quấn cậu ta hơn hẳn mà,” Dì Lâm cười, “Vừa nhìn là biết ngay, Đại Pháo nuôi nó mấy tháng trời mà cũng chẳng quấn như vậy.”

Dì Lâm với Giang Khoát đưa mọi người đi qua sân trước vào trong nhà, Đoàn Phi Phàm đặt Bôn Bôn xuống, Bôn Bôn rất tự nhiên chạy vào trong, lại còn cọ cọ bốn chân lên cái thảm nhỏ ở cửa.

“Không cần đổi giày,” Dì Lâm nhắc mọi người, “Cứ vào đi.”

Trong nhà không hề xa hoa như trong tưởng tượng của Đoàn Phi Phàm, mà được trang trí theo phong cách Mỹ hơi có chút hoài cổ, trông gần gũi và ấm cúng, trong lò sưởi phòng khách còn có ngọn lửa đang nhảy nhót.

“Lò sưởi này là thật phải không?” Lưu Bàn hỏi Giang Khoát.

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Bình thường không mấy khi nhóm, mấy cậu tới mới nhóm lên cho có không khí.”

Cả bọn cùng cười.

“Tới đông đủ rồi hả?” Sếp Giang từ cầu thang trên lầu đi xuống.

Nhóm này mọi người đều đã ăn cơm cùng sếp Giang nên lập tức cảm thấy vô cùng thân quen, tiếng chào hỏi vang lên sôi nổi.

“Lại đây lại đây,” Sếp Giang vẫy tay, rồi lại bảo dì Lâm, “Bà biết ai với ai chưa? Tôi giới thiệu một chút nhé?”

“Ông còn biết giới thiệu sao?” Dì Lâm bật cười.

“Đây là Đinh Triết, đây là Tiểu Tôn… à, Tôn Quý,” Sếp Giang nhớ tên của từng người, điều này Đoàn Phi Phàm không ngờ tới, mà không chỉ mình cậu không ngờ tới, mấy người bọn họ cũng không ngờ tới.

“Sếp Giang còn cháu còn cháu thì sao?” Lưu Bàn tự chỉ vào mình.

“Lưu gì đó không biết, mấy đứa cứ gọi cháu là Lưu Bàn (Lưu mập) phải không,” Sếp Giang cười cười, rồi lại nhìn Đổng Côn, “Đây là Đổng Côn.”

“Đúng ạ!” Đổng Côn gật đầu.

“A, Đổng Côn.” Dì Lâm nhắc lại theo.

Đoàn Phi Phàm nhận ra trong mắt dì Lâm có nét cười thật rõ ràng, không chút xã giao.

Cậu đưa mắt nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát cũng đang nhìn cậu.

“Đoàn Phi Phàm!” Sếp Giang cuối cùng cũng gọi tên cậu.

Trong đầu Đoàn Phi Phàm vẫn còn đang nghĩ ngợi xem tại sao Đổng Côn lại khiến dì Lâm đặc biệt chú ý như vậy, đột nhiên nghe thấy tên mình, cậu đáp một tiếng rất to: “Hây!”

Giang Khoát có lẽ cũng không phòng bị, bị tiếng kêu của cậu làm giật mình nảy cả vai.

“Lại đây, đừng đứng nữa,” Sếp Giang nhắc mọi người, “Vào uống chén trà.”

“Lát nữa đi,” Giang Khoát nói, “Có phải người công ty bố đâu, vừa đến là uống trà, để con dẫn mọi người đi loanh quanh chút.”

“Cũng được,” Sếp Giang ngẫm nghĩ, “Vậy con dẫn các bạn tham quan chút đi.”

“Ra xem sân trước đi!” Đinh Triết nói, “Cái sân lớn như vậy, tôi muốn xem chút.”

“Cậu vậy mà không sợ lạnh nhỉ.” Giang Khoát nói.

“Bọn tôi đều là người sắp lên núi ngắm băng đó,” Đinh Triết nói, “Chút lạnh này đã là gì?”

“Đi đi đi.” Giang Khoát dẫn cả bọn vào trong.

Đi xuyên qua phòng khách và phòng uống trà, mở cửa đi ra là phòng tắm nắng, bên trong trồng khá nhiều hoa cỏ, lại còn có một khu giải trí, Giang Liễu Liễu đang ngồi đung đưa trên xích đu.

Thấy mọi người đi vào, Giang Liễu Liễu giơ tay lên chào: “Tới rồi hả chú em.”

“Tới rồi đây!” Cả đám lập tức hét lên.

“Chân em sao thế này?” Đổng Côn nhìn chân Giang Liễu Liễu.

“Không sao.” Giang Liễu Liễu xua tay rất thờ ơ, rồi cười với Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm thấy Giang Liễu Liễu cười mà không hiểu vì sao, nhưng cậu cũng cười lại với Giang Liễu Liễu.

Bên ngoài phòng tắm nắng là sân vườn, cũng khỏi cần Giang Khoát giới thiệu, mấy người kia cứ tự theo lối đi mà dạo khắp xung quanh, cuối cùng tất cả đều vây quanh ao cá.

“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm tìm cơ hội, ghé lại bên tai Giang Khoát, “Có phải cậu đã nhắc đến Đổng Côn với dì Lâm không?”

Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.

“Phải không hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.

“Không phải là tôi nói,” Giang Khoát đưa mắt nhìn về phía phòng tắm nắng, “Chắc là Giang Liễu Liễu nói.”

“Giang Liễu Liễu sao lại biết Đổng…” Đoàn Phi Phàm nói nửa chừng thì dừng lại.

Giang Liễu Liễu đúng là biết Đổng Côn thật.

“…Em cậu nói thế nào với dì Lâm vậy?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi tiếp, dù sao thì cách hiểu của Giang Liễu Liễu về cái tên gọi Đổng Côn này thực sự hơi có chút xấu hổ.

“Thì nói là bạn trai tin đồn của tôi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát cố kìm một lúc rồi bật cười: “Chắc là nói vậy đó.”

Đoàn Phi Phàm há miệng nhưng không nói được thành lời.

Mấy người kia dạo quanh sân một vòng, thưởng thức một hồi đàn cá koi cục cưng của sếp Giang, tiến hành đo xem cái sân rộng bao nhiêu bước chân, sau đó bị gió thổi ghê quá nên quay vào trong phòng tắm nắng.

Giang Liễu Liễu đang uống cà phê, cả bọn đi vào liền ngồi xuống vây quanh.

“Làm gì đó?” Giang Khoát nhìn mấy người, “Không lên lầu xem hả?”

“Bọn tôi muốn uống cà phê pha tay.” Đổng Côn nói.

“Con bé đang bị thương đó,” Giang Khoát chỉ Giang Liễu Liễu, “Mấy cậu không biết ngại hả?”

“Chúng tôi cũng đâu yêu cầu cao tới mức đòi dùng chân pha cà phê đâu.” Đinh Triết nói.

Giang Khoát tặc lưỡi.

Giang Liễu Liễu xua tay: “Không sao, em cũng định uống.”

“Cậu uống không?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Tôi uống vào không ngủ được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bốn giờ mày mới ngủ, từ giờ tới lúc đó còn 11 tiếng nữa đó.” Lưu Bàn ghé lại xem Giang Liễu Liễu đang bỏ phễu giấy lọc cà phê vào ly lọc, vẻ mặt đầy chăm chú và háo hức.

“Vậy cậu lên xem một chút không?” Giang Khoát hỏi.

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

*

Giang Khoát dẫn Đoàn Phi Phàm ra khỏi phòng tắm nắng, đi vào thang máy bên cạnh.

“Trước tiên lên lầu ba,” Giang Khoát nói, “Lầu ba là địa bàn của tôi.”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nhìn ra bên ngoài vách buồng thang máy trong suốt, sau khi thang đi lên, có thể thấy một con suối nhân tạo của tiểu khu chảy qua bên cạnh sân, “Đây thực sự là lần đầu tiên tôi vào một ngôi nhà kiểu này.”

“Tôi cũng vậy,” Giang Khoát nói, “Sếp Giang vốn dĩ không định ở tòa này, muốn bán đi, sau đó thì không bán được nên nhà tôi tự ở luôn.”

Đoàn Phi Phàm bật cười.

Khi Giang Khoát thận trọng đúng là khiến người khác phải ngạc nhiên, tuy có thể thấy đại để rất ít khi cậu ấy “khiêm nhường” với người khác như thế này, câu này cậu ấy nói ra nghe gượng gạo nhưng thật đáng yêu.

“Phòng này là nhà kho của tôi,” Giang Khoát mở cửa căn phòng đối diện cửa thang máy, bật đèn, “Toàn bộ là đủ thứ đồ chơi với đồ sưu tầm của tôi từ nhỏ tới lớn.”

Đoàn Phi Phàm bước vào phòng, thấy mấy cái tủ trưng bày có cửa kính, bên trong để đủ cái mô hình figure to nhỏ khác nhau, ngoài ra còn có hai cái kệ, bên trên bày đủ loại ván trượt, giày patin, găng tay đấm bốc, trên tường treo ván trượt tuyết với cung, lại thêm hai cái yên ngựa cũ.

Đây là một thế giới của Giang Khoát, thế giới mà cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.

“Xem bên cạnh đi,” Giang Khoát đi ra khỏi phòng, “Là phòng tiếp khách của tôi.”

“Cậu mà cũng tiếp khách sao?” Đoàn Phi Phàm đi theo.

“Nói vậy thôi,” Giang Khoát tặc lưỡi, dừng lại rồi cười, “Đến giờ ngay cả Đại Pháo cũng chưa từng tiếp ở đây, chỉ là làm cảnh thôi.”

Giang Khoát rẽ vào một không gian nửa mở bên cạnh, được ngăn bằng gạch kính.

Bên trong là hai chiếc sofa nhìn rất êm ái, một bàn cà phê nhỏ, và một quầy bar nhỏ.

Nhìn đúng kiểu không thường xuyên có người vào.

Giang Khoát ấn lên tường một cái, tiếng nhạc vang lên.

“Loa ở đâu vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Trong tường.” Giang Khoát gõ gõ lên bức tường bên cạnh.

Đoàn Phi Phàm bước tới lắng nghe, hiệu ứng âm thanh rất được, cậu thuận miệng hỏi: “Bên kia là phòng ngủ của cậu hả?”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, rồi mở tủ lạnh phía dưới quầy bar, lấy đồ uống, sau đó lấy hai cái ly rót đồ uống ra.

Đoàn Phi Phàm ngồi xuống ghế sofa, Giang Khoát không nói tiếp là đi xem phòng cậu ấy nên xem ra chuyến tham quan tầng ba tới đây là hết. Theo như cảm nhận của cậu, Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia là người vô cùng coi trọng sự riêng tư, dù sao thì cậu ấy cũng luôn cực kỳ ghét mấy việc như kiểm phòng ở ký túc.

Vậy nên cậu ấy vốn cũng không định dẫn đi xem phòng ngủ.

Giang Khoát đưa ly đồ uống cho cậu rồi đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn xem phòng tôi không?”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt nhìn Giang Khoát.

“Chỉ là…” Giang Khoát xem ra cũng sửng sốt, có lẽ cũng hơi bất ngờ với những gì chính mình vừa nói ra, “Tôi đã từng xem phòng cậu rồi, vậy nên cũng muốn dẫn cậu đi xem phòng tôi.”

“…Được.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm, “Có qua có lại?”

“Nói như vậy cũng được.” Giang Khoát gật đầu.

[HẾT CHƯƠNG 50]

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.