Có qua có lại cái ông chú cậu.
Có qua có lại cái mông ấy.
Nghe như bọn lớp mẫu giáo lớn nói chuyện vậy.
Mình đã chơi ô tô điều khiển từ xa của bạn, vậy nên giờ bạn có thể chơi máy xúc chạy pin của mình nhé.
Mấu chốt là hồi học mẫu giáo, Giang Khoát cũng chưa từng trao đổi có qua có lại thế này với mọi người, mẹ cậu từng nói cái đồ khó ưa này hồi nhỏ cực kỳ cá biệt, không bao giờ chia sẻ, mà cũng không bao giờ nhận sự chia sẻ của người khác.
Giờ lớn đầu rồi thì lại đi chơi trò có qua có lại.
Phòng cậu bình thường không ai được vào, khi cần thay ga giường hay lau dọn, cậu sẽ cất hết đồ riêng tư xong rồi mới thông báo cho người vào dọn dẹp.
Nhưng với việc Đoàn Phi Phàm vào phòng, ngay từ đầu cậu đã không hề có cảm giác khó chịu gì, việc đưa ra lời mời cậu ấy vào xem phòng mình, Giang Khoát thậm chí còn không nghĩ trong đầu, cứ thế mà buột miệng nói ra.
Ngoại trừ việc cậu cảm thấy Đoàn Phi Phàm hơi cẩn trọng hơn so với bình thường và cậu chỉ muốn làm Đoàn Phi Phàm thả lỏng hơn, thì giây phút mà cậu lên tiếng mời Đoàn Phi Phàm, cậu thực sự muốn để Đoàn Phi Phàm vào xem phòng của mình.
Như cậu đã từng nhìn quanh quan sát căn phòng nhỏ của Đoàn Phi Phàm, cậu cũng muốn Đoàn Phi Phàm đi loanh quanh xem xét trong căn phòng của cậu.
Giang Khoát mở cửa phòng, bước vào bên trong. Rèm cửa sổ vẫn chưa mở, lúc này bên ngoài đã còn không có tia sáng nào lọt vào được, cậu bèn bật đèn.
“Lớn thật đó.” Đoàn Phi Phàm bước vào.
“Phòng này vốn là phòng của Giang Liễu Liễu, vừa lớn vừa sạch sẽ, tôi với hai vợ chồng sếp Giang ở lầu hai,” Giang Khoát nói, “Nhưng con bé cứ nhất quyết đòi ở dưới tầng hầm, vậy nên tôi ở đây.”
“Giang Liễu Liễu ở dưới tầng hầm?” Đoàn Phi Phàm rất ngạc nhiên.
“Ừ, sân nhà tôi thiết kế lệch tầng,” Giang Khoát dẫn Đoàn Phi Phàm tới bên cửa sổ, “Tầng hầm tương đương với tầng trên mặt đất, cửa sổ các thứ đều đầy đủ cả, nhưng con bé cứ đòi ở chỗ cách biệt nhất.”
“Thế sao,” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Vậy em cậu nên tới sống ở cái phòng nhỏ kia của tôi, cửa sổ phòng tôi phân nửa không mở ra được, còn nhỏ hơn cửa thông gió.”
Giang Khoát bật cười.
“Phòng ngủ của cậu vậy mà lại có tủ sách à?” Đoàn Phi Phàm bước tới trước tủ sách bên cạnh giường Giang Khoát.
“Toàn truyện tranh,” Giang Khoát nói, “Tôi vốn dĩ muốn có một thư phòng cơ, nhưng sếp Giang không đồng ý.”
“Nếu đọc truyện tranh, chẳng phải khu tiếp khách vừa rồi thoải mái hơn sao, cứ nằm luôn lên sofa mà đọc.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Cậu đỉnh thật đó Đoàn anh tuấn,” Giang Khoát nhìn cậu, “Câu này cậu nói giống y như sếp Giang.”
Phòng ngủ của Giang Khoát rất ngăn nắp sạch sẽ, mặc dù chăn trên giường không gấp, giống như ở ký túc, nhưng bàn ghế tủ, tất cả đều gọn gàng, đặc biệt là bàn, cũng giống như khi cậu ấy ở ký túc.
Có thể là do về cơ bản không hề dùng tới.
Ngoài phòng ngủ ra còn có một căn phòng để quần áo, Giang Khoát cũng mở ra cho cậu xem, nhân tiện trình diễn cho cậu xem cái vali nhỏ chuẩn bị đem cho cậu.
Màu đen, rất đẹp.
“Sao cậu không tự dùng? Cỡ này là vừa một người dùng mà?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đồ tôi nhiều lắm,” Giang Khoát nói, “Vali này không đủ.”
“…Ồ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cái vali này tôi để không hết chỗ.”
“Đệt,” Giang Khoát nói, “Cậu ra ngoài có phải chỉ mang mỗi sịp không vậy?”
“Không đến nỗi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái vali kia của Đinh Triết, tôi cũng chiếm phân nửa rồi.”
“Tối về khách sạn, cậu cứ lấy luôn cái vali này qua đi,” Giang Khoát nói, “Nếu không thì bất tiện lắm, cứ phải ra chỗ cậu ta lấy đồ.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, khẽ vỗ vỗ lên chiếc vali, “Cảm ơn nha.”
*
Xem xong phòng ngủ, Giang Khoát chuẩn bị dẫn Đoàn Phi Phàm đi xem tầng hai. Cửa vừa mở thì đụng phải dì Lâm đúng lúc đang từ thang máy đi ra.
“Dì Lâm ạ.” Đoàn Phi Phàm chào.
Dì Lâm cực kỳ sửng sốt nhìn hai người, mấy giây sau mới cười gật đầu: “Mẹ tưởng mấy đứa vẫn ở lầu một uống cà phê chứ.”
“Bọn con không uống,” Giang Khoát đóng cửa phòng ngủ lại, “Ăn cơm chưa ạ?”
“Sắp rồi, khoảng hơn mười phút nữa,” Dì Lâm nói, “Mẹ lên lấy bộ ly kia.”
“Bộ ly màu lam ấy ạ,” Giang Khoát nói, “Làm gì mà dùng bộ đó?”
“Hôm nay dùng bộ bát đĩa màu lam,” Dì Lâm nói, “Mẹ muốn cho đồng bộ.”
“Ở trong tủ đó.” Giang Khoát chỉ về khu tiếp khách của mình, “Bọn con đi xem lầu hai đây.”
“Đi đi.” Dì Lâm nói.
Đoàn Phi Phàm theo Giang Khoát đi cầu thang xuống lầu hai.
Nhìn phản ứng của dì Lâm thì thấy căn phòng của Giang Khoát có lẽ là khu vực cấm, vậy nên bà ấy đã vô cùng sửng sốt khi thấy Giang Khoát dẫn cậu vào đó xem.
Đoàn Phi Phàm im lặng nhìn phía sau gáy Giang Khoát.
“Tầng hai là địa bàn của vợ chồng sếp Giang,” Giang Khoát quay đầu lại, “Tầng này diện tích lớn hơn, phòng làm việc của sếp Giang, phòng tập yoga của vợ ông ấy đều ở tầng này, chẳng có gì thú vị, khỏi xem đi…”
Đương nhiên là khỏi xem rồi, phòng ngủ của cậu là khu vực cấm, phòng làm việc của sếp Giang với phòng tập yoga của phu nhân ông ấy lẽ nào lại có thể tùy ý vào ra xem xét sao!
“Đi xem sân thượng đi,” Giang Khoát nói, “Sân thượng này nhìn ra sân trước, lúc trời đẹp đứng đó cực kỳ thích.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm theo Giang Khoát lên sân thượng.
Sân thượng này theo kiểu hoàn toàn lộ thiên, có hai chiếc sofa ngoài trời với một chiếc bàn cà phê nhỏ, chỉ có một mái hiên dựa vào tường bên này, và cũng không phải là loại hợp kim nhôm kính thường thấy, mà là một mái hiên nhỏ màu cà phê rất đẹp, nhìn giống như quán café hay quán bar bên bờ biển.
“Thời tiết kiểu này thì không thể ở đây được,” Giang Khoát rụt cổ lại, “Lạnh quá.”
“Nếu như cả cậu và Giang Liễu Liễu đều không ở nhà,” Đoàn Phi Phàm nhìn cây cỏ xung quanh, trừ tiếng gió ra, tất cả đều tĩnh mịch, “Hai vợ chồng sếp Giang liệu có hơi cô đơn không nhỉ, cả căn nhà lớn thế này tự nhiên trống trải.”
Giang Khoát ngẩn người: “Tôi chưa từng nghĩ tới.”
Đoàn Phi Phàm cười.
“Nói như vậy mới nhớ,” Giang Khoát nhìn cậu, “Trước đây lúc Giang Liễu Liễu vắng nhà, mẹ tôi toàn đích thân dọn phòng cho nó… Nhưng nếu là tôi thì họ chắc sẽ không bận tâm đến vậy.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát, “Tôi lại cảm thấy họ bận tâm đến cậu hơn đấy, dù sao thì Giang Liễu Liễu so với cậu cũng… độc lập hơn nhiều, cậu thì ngay ở nội trú cũng chưa từng ở mà phải không.”
“Cậu thấy sếp Giang hồi Trung thu chạy tới trường như vậy,” Giang Khoát nhíu mày, “Liệu có phải là đến để do thám xem tôi sống thế nào không…”
“Chắc chỉ là ông ấy nhớ cậu thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát tặc lưỡi một cái.
*
“Tôi đệt,” Lưu Bàn từ cửa sân thượng bước tới, “Hai người trúng gió trên đây hả?”
“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm lập tức chụm hai ngón tay, đưa lên huýt gió một cái.
“Cà phê uống xong rồi à?” Giang Khoát hỏi.
“Uống hai ly rồi, tôi thấy sắp ăn cơm,” Đổng Côn nói, “Liền chạy lên kiếm hai cậu.”
“Tầm nhìn ở đây được đấy chứ,” Đinh Triết bám lan can nhìn xung quanh, “Chỗ hoa cỏ mùa xuân này đều là do dì Lâm trồng phải không?”
“Cũng không phải toàn bộ, tiểu khu này có người làm vườn, bình thường thì mẹ tôi tự làm, mấy việc như tỉa cành, bón phân, phun thuốc thì mời người làm vườn tới làm,” Giang Khoát nói, “Mùa xuân mùa hạ nhìn đẹp lắm, giờ thì phải che che phủ phủ hết cho qua mùa đông.”
“Ý cậu là nghỉ hè lại hẹn tiếp đấy hử?” Tôn Quý lập tức hỏi.
“Vừa phải thôi chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nghỉ hè muốn tới thì cứ tới thôi,” Giang Khoát nói, “Càng có nhiều thứ để chơi.”
“Cậu nói vậy là được rồi,” Lưu Bàn vỗ tay một cái, “Giang Khoát, cậu là người tuyệt nhất trong số những phú nhị đại mà tôi biết đấy.”
“Cậu ta chỉ biết mỗi một phú nhị đại này.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đệt!” Lưu Bàn vỗ lan can một cái, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, “Nói vậy cũng không sai.”
*
Cả đám vừa cười đùa nói chuyện vừa xuống lầu, xuống tới một cái là ngửi thấy mùi thức ăn.
Bôn Bôn đang đứng ở cửa bếp, vẫy vẫy đuôi.
Nhìn thấy Đoàn Phi Phàm đi xuống, nó liền chạy lại, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn cái bếp.
“Ham ăn quá đi,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa đầu nó, “Đi ngửi tiếp đi.”
Bôn Bôn cọ cọ vào chân cậu, sau đó quay đi chạy về cửa bếp.
“Đi giúp bưng đồ ăn chút không?” Đinh Triết nói.
“Khỏi cần,” Giang Khoát nói, “Cứ ngồi đi.”
Trên bàn ăn đã bày sẵn bát đũa, vợ chồng sếp Giang với Giang Liễu Liễu đang ngồi ở sofa cạnh đó nói chuyện, dì Lưu với một chị nữa đang lần lượt bưng đồ ăn ra.
“Được rồi,” Dì Lâm đứng dậy, “Ăn cơm thôi.”
Giang Khoát đi tới đỡ Giang Liễu Liễu ngồi vào bàn, sếp Giang vẫy vẫy tay với mọi người.
“Đừng khách sáo, cứ ngồi thỏa mái ăn thoải mái, nhà chú chẳng có quy tắc gì đâu, chỉ cần không đứng trên bàn mà ăn thì không vấn đề gì.”
Câu này nói ra, cả nhóm lập tức thấy thả lỏng hơn hẳn, tất cả cùng ngồi xuống.
“Ngồi đây.” Giang Khoát vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình.
Đoàn Phi Phàm ngồi xuống đó.
“Hôm nay trước tiên nếm rượu mà chú trữ đã nhé,” Sếp Giang chỉ chai rượu trên bàn, “Rượu Đinh Triết mang tới, khi nào mấy đứa đi chơi về thì lại làm một chầu nữa.”
“Rượu kia của cháu đổi được rượu này,” Đinh Triết nói, “Lời to rồi, bọn cháu đi chơi về lại uống rượu này tiếp cũng không vấn đề.”
Cả bàn cùng cười.
Giang Khoát cầm chai rượu, mở nút rồi rót cho mọi người.
Mấy người trong nhóm Hình mẫu này không giống với bạn bè của cậu trước đây. Điểm tốt nhất của nhóm này chính là bất kể lúc nào, bất kể người ngồi cùng bàn có quen hay không, có thân hay không, họ đều không im lặng gượng gạo, đúng làm một nhóm giỏi sáp vô làm quen thiên phú.
“Cảm ơn mọi người mấy tháng nay đã chăm sóc cho Giang Khoát,” Sếp Giang nói, “Vốn dĩ chú cũng chẳng trông chờ thằng bé này kết bạn được với ai…”
“Sếp Giang, bọn cháu thực sự đâu có chăm sóc được gì cho Giang Khoát,” Đổng Côn nói, “Giang Khoát cũng giúp bọn cháu rất nhiều.”
Giang Khoát nhìn cậu ta, cái con người này lại thuận miệng nói bừa rồi, còn chưa biết rút ra bài học từ lần trước nữa. Sếp Giang mà hỏi một câu Giang Khoát đã giúp những gì là cậu ta lập tức á khẩu ngay tại chỗ cho xem.
“Ồ?” Sếp Giang quả nhiên lập tức đưa mắt nhìn Giang Khoát, “Nó còn biết giúp người khác cơ à?”
Giang Khoát đoán chừng giây phút này, Đổng Côn chắc rất muốn quay người bỏ của chạy lấy người.
“Tổ kiểm phòng của trường cháu hơi quá đáng,” Đoàn Phi Phàm tiếp lời, “Giang Khoát đã ra mặt thay cho mọi người, coi như đốc thúc bọn họ cải thiện cách làm việc.”
Giang Khoát không nhịn được, đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đỉnh đấy!
Đoàn Phi Phàm, cậu đúng là đỉnh thật!
Lúc này cậu thực sự muốn đứng dậy cho Đoàn Phi Phàm một tràng pháo tay.
“Vậy thì đúng đó,” Sếp Giang cười, “Đúng là thằng bé này không nhịn được mấy kiểu chuyện đó đâu… Nào! Vì tình bạn của mấy đứa!”
“Vì tình bạn~~~~.” Cả đám hét lên theo.
“Ăn đi,” Dì Lâm nhìn dì Lưu đặt món bò nấu tương ở vị trí trung tâm, “Bò nấu tương mà Đoàn Phi Phàm mang tới đó, dì Lưu bảo cực kỳ thơm, đây là món tủ của nhà cháu phải không?”
“Chợ chỗ cháu, tiệm nào bán thịt bò cũng đều làm món này,” Đoàn Phi Phàm cười, “Nhưng thím cháu làm đã hai ba chục năm rồi, có công thức riêng, đúng là ngon hơn các tiệm khác.”
“Để chú nếm thử,” Sếp Giang vội gắp một miếng, “Nước sốt kia cháu gửi rất thơm, Giang Khoát nói nướng thịt quét lên một chút rất ngon, chú cảm thấy nấu mì cũng rất được… Ừm! Thịt bò này đúng là được đấy.”
“Khi nào về cháu sẽ lại gửi qua một ít.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Có phiền không?” Dì Lâm hỏi.
“Không phiền ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bình thường tiệm nhà cháu cũng gửi bán tỉnh ngoài mà.”
“Ừm,” Sếp Giang gật đầu, “Với tay nghề thế này, có thể cân nhắc mở rộng kinh doanh đó, thêm xưởng chế biến, thêm chi nhánh, bán online…”
“Lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.” Dì Lâm nói.
Sếp Giang cười xua xua tay: “Là chú nói vậy thôi.”
Sếp Giang là người không kiểu cách, dì Lâm cũng rất hòa nhã, cả đám cho vài ly vào bụng xong là thả lỏng hoàn toàn, nói từ chuyện bò nấu tương tới dự án mới của sếp Giang, rồi tán gẫu tới hành trình mấy ngày sắp tới, rồi lại nói ngược về đủ những chuyện ở trường.
Sếp Giang với dì Lâm rất hứng thú với chuyện ở trường, dù sao thì đó cũng là cái trường mà cậu con trai cục cưng nhất định đòi theo học, mà lại nghe nói cũng chẳng phải là trường tốt gì cho lắm.
Cả đám kể hết tất tần tật đủ thứ tin đồn giai thoại trong vòng mười năm qua, từ chuyện hiệu trưởng tới ông chú căng tin, xen vào đó còn không quên thổi phồng sự tích Anh hùng bảo vệ trường Đoàn Phi Phàm.
“Thương nặng vậy sao?” Dì Lâm nhìn Đoàn Phi Phàm, “Bố mẹ cháu chắc lo đứt ruột mất, lần sau những chuyện thế này, cháu phải tự bảo vệ mình trước đã nha.”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cháu rút kinh nghiệm rồi.”
Nhóm Hình mẫu vậy mà vẫn biết ý, Giang Khoát còn đang lo chủ đề này sẽ khiến mẹ cậu nhân tiện hỏi sang chuyện bố mẹ Đoàn Phi Phàm thì Lưu Bàn đã nâng chén đứng dậy.
“Sếp Giang, dì Lâm, lần này bọn cháu đến chơi, làm phiền mọi người rồi…”
“Ôi chao khách sáo quá,” Mẹ cậu nâng chén, “Giang Khoát lớn bằng ngần này mà đây mới là lần đầu tiên cô chú được tiếp bạn học của nó đấy, không phiền chút nào, còn rất mới mẻ ấy chứ.”
Cả đám cùng cười, chủ đề câu chuyện vậy là được chuyển hướng.
*
Giang Khoát cầm ly rượu từ từ dịch sang phía bên cạnh ly của Đoàn Phi Phàm, khẽ nghiêng ly cụng vào ly Đoàn Phi Phàm một cái.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm cười nhìn cậu.
“Sắp xỉu thì nói trước với tôi một tiếng,” Giang Khoát uống một ngụm rượu, “Phòng cho khách nằm ở lầu một, tôi sẽ chỉ cho cậu thấy cửa phòng trước.”
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm cũng uống một hớp, “Rượu này độ thấp, ít nhất tôi cũng trụ được về đến khách sạn mới xỉu.”
Không biết vì lẽ gì, nghe Đoàn Phi Phàm nói tới ba chữ “về khách sạn”, Giang Khoát đột nhiên thấy hơi hụt hẫng, cảm giác như vừa mới gặp mặt đã lại chia tay.
Tuy ngày mai sáng sớm đã lại gặp nhau, nhưng kiểu buồn bã không kiểm soát được này lại dường như không thể nào coi chuyện đó là một niềm an ủi được.
Tay nghề nấu ăn của dì Lưu rất ổn, tuy bò nấu tương do dì làm mùi vị không được như của Ngưu Tam Đao, nhưng những món khác thì rất thơm ngon, cả đám ngồi ăn mà mặt mũi sáng rỡ cả lên.
“Không vội về khách sạn phải không?” Sếp Giang rõ ràng hôm nay tâm trạng rất vui.
“Không vội ạ,” Đổng Côn nhìn điện thoại, “Bọn cháu bình thường giờ này vẫn đang là giờ giải trí trong ký túc.”
“Vậy được đó,” Sếp Giang nói, “Vậy chúng ta giải trí chút nhé?”
“Giải trí gì ạ?” Mọi người lập tức hứng thú hẳn lên.
“Giang Khoát dẫn các bạn đi đi,” Sếp Giang nói, “Chú đi kiếm ít trà.”
“Dạ.” Giang Khoát đứng dậy, nhìn mấy người kia, “Không phải đánh bài đâu, đừng sợ.”
“Đệt!” Tôn Quý cười, “Nói cái gì vậy!”
“Đừng chơi bài với nó,” Dì Lâm chỉ Giang Khoát, cười mà nói, “Nhà này không ai thèm chơi bài với nó cả, con người này không được tài cán gì, chỉ được cái đánh bài là giỏi nhất.”
“Vậy chơi gì?” Đoàn Phi Phàm đứng dậy theo, nhìn Giang Khoát.
“Bi-a,” Giang Khoát nói, “Còn có trò khác…”
“Bi-a,” Đoàn Phi Phàm chỉ Giang Khoát, “Cứ chơi bi-a đi.”
“Sao vậy?” Giang Khoát nhướng mày.
“Cuối cùng cũng có một môn mà tôi có thể khoe khoang được.” Đoàn Phi Phàm cử động cổ, ngẫm nghĩ một chút rồi dừng lại, “Bi-a, không phải là nói tới snooker sao?”
“Không phải, kiểu Mỹ cơ,” Giang Khoát bật cười, “Thế nào, cậu muốn chơi snooker hả, khách sạn suối nước nóng có đó.”
“Đi, chơi bi-a cũng được.” Đoàn Phi Phàm phẩy tay.
“Chưa say hả?” Giang Khoát chăm chú nhìn mặt cậu.
“Chưa.” Đoàn Phi Phàm nhướng mày, cười rồi hỏi, “Sao nào, thất vọng hả?”
Giang Khoát cười cười không nói.
Cứ coi như chưa say đi nữa thì cũng đã là quá chén rồi.
Nét cười tủm tỉm này của Giang Khoát khiến nhịp tim Đoàn Phi Phàm bỗng đập nhanh hơn một cách khó hiểu.
Không, thực ra không phải là “khó hiểu”.
*
Tầng một của tầng hầm của nhà Giang Khoát là phòng nghe nhìn và giải trí.
Đèn phòng giải trí bật lên một cái là đã rất có không khí, bên trong có một quầy bar, nhìn như một quán bar nhỏ, ngoài bàn bi-a còn có bàn bóng bàn cùng với bàn bi lắc, trên tường còn có bia phi tiêu…
“Đầy đủ ghê nha.” Lưu Bàn đi vòng quanh từng bàn, “Quá đã luôn.”
“Bình thường bọn tôi cũng chẳng mấy khi chơi, khách đến nhà thì mới xuống chơi chút.” Giang Khoát dìu Giang Liễu Liễu tới ngồi bên quầy bar.
“Nhưng bình thường cũng chẳng có khách nào tới.” Giang Liễu Liễu nói.
“Đúng vậy.” Giang Khoát cười.
“Muốn chơi gì cứ chơi thoải mái nha,” Sếp Giang mang trà xuống, mở nhạc phòng giải trí, “Chú pha trước ít trà, uống xong rượu là chú lại muốn uống trà, mấy đứa cũng thử nếm trà ngon này xem.”
“Được ạ.” Đinh Triết lập tức hưởng ứng.
Sếp Giang ngồi xuống bên bàn trà, thong thả bắt đầu đun nước pha trà, mấy người kia chia ra chiếm cứ bàn bi lắc với phi tiêu.
*
“Làm một ván không?” Giang Khoát chống tay lên bàn bi-a, nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cao thủ.”
Đoàn Phi Phàm cũng chống bàn bi-a nhìn cậu: “Tới luôn.”
“Chơi thua phạt không?” Giang Liễu Liễu dựa quầy bar nhìn hai người, lên tiếng hỏi.
“Tùy thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Lấy bộ bài kia rút một lá đi.” Giang Khoát nói rồi giơ tay vẫy vẫy với Giang Liễu Liễu.
Giang Liễu Liễu lấy từ dưới quầy bar ra một xấp bài ném lên mặt quầy.
“Trò oái oăm của chúng ta vậy là cũng đã rút ra rồi,” Giang Khoát nói, “Cứ yên tâm rút đi.”
“Trò oái oăm là sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn chỗ quân bài úp sấp, ngón tay chọc một lá rồi đẩy tới trước mặt Giang Khoát.
“Thì kiểu như thua thì hôn một cái gì đó.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu.
“Đặt lá bài trở lại cũng không phải là không được.” Giang Liễu Liễu nói, “Kiểu gì cũng chiều.”
Đoàn Phi Phàm vội lật mặt trước lá bài vừa chọn lên xem.
Bên trên chỉ có ba chữ.
Cõng cô dâu.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm không nhịn được cười.
“Hối hận không?” Giang Khoát lấy cây cơ ra đưa cậu.
“Không hối hận.” Đoàn Phi Phàm nghiến răng.
“Phát bóng không theo quy tắc,” Giang Khoát lấy đồng xu trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, “Mặt số, cậu phát bóng.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Giang Khoát búng ngón tay, đồng xu xoay tròn bay lên rất cao.
Đoàn Phi Phàm còn đang lo không bắt được đồng xu thì Giang Khoát đã giơ tay vỗ một cái, chụp đồng xu lên mu bàn tay.
“Xem ra chưa uống nhiều nhỉ.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Tôi phát bóng.” Giang Khoát nhấc tay lên, búng đồng xu trở lại mặt bàn bên cạnh, sau đó cầm viên lơ bi-a bôi lên đầu cây cơ.
Đoàn Phi Phàm đứng phía bên kia bàn bi-a nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát khá lâu rồi không chơi, nhưng đánh thử một cơ, cảm giác vẫn ổn.
Nhìn bóng tản ra tứ phía sau cú chọc, cậu chống cơ, hất cằm với Đoàn Phi Phàm: “Cao thủ, tới đi.”
“Cậu có vẻ không phục tôi tí nào nhỉ.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Hôm nay tôi uống hơi nhiều,” Giang Khoát nói, “Nên hơi không ưa cái kiểu cậu lại còn ngạo mạn hơn cả tôi thế này.”
Đoàn Phi Phàm cũng bôi đầu gậy, đi vòng quanh một nửa bàn, nhìn vị trí quả bóng trắng, sau đó cúi xuống đưa cơ vào vị trí.
Giang Khoát nhìn bàn tay Đoàn Phi Phàm.
Bàn tay Đoàn Phi Phàm rất đẹp, đặc biệt là lúc chịu lực chống trên bàn bi-a.
Do mải nhìn tay Đoàn Phi Phàm nên cậu ấy ra gậy thế nào, Giang Khoát không kịp nhìn rõ, chỉ thấy một viên bi rơi gọn gàng xuống lỗ.
“Không tệ.” Giang Liễu Liễu vỗ tay.
Giang Khoát đưa mắt nhìn con bé, Giang Liễu Liễu có thói quen quay clip, lúc này cũng đang giơ điện thoại về phía hai người.
Đoàn Phi Phàm xắn tay áo, rồi lại cúi xuống, lần này trái bóng trắng nằm gần ở giữa bàn, nửa người trên của Đoàn Phi Phàm đều nằm dán xuống mặt bàn, đường nét vươn dài của cánh tay trái được phô bày rất rõ.
Giang Khoát bình thường ra ngoài không mấy khi chơi bi-a, có chơi với bọn Đại Pháo vài lần, tư thế của Đoàn Phi Phàm đẹp hơn hẳn so với mấy người nhóm đó, nhìn thật đi vào lòng người.
Ừm, đẹp đến đi vào lòng người.
Giang Khoát đứng đối diện Đoàn Phi Phàm, đợi cậu ra cơ, Đoàn Phi Phàm ngước mắt lên nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát nhướng mày. Đoàn Phi Phàm không nhịn được phì cười.
“Mau lên!” Giang Khoát giục cậu.
Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa đẩy cây cơ một cái, động tác đánh bóng nhẹ nhàng như không.
Nhưng do đang cười nên đánh chệch.
Giang Khoát tặc lưỡi, xoay xoay cây gậy và ngắm bóng: “Nhìn tôi này.”
Lúc cậu dán người xuống bàn nhắm bóng, Đoàn Phi Phàm đi tới phía đối diện, ngồi thấp xuống, chỉ ló nửa khuôn mặt lên trên thành bàn.
“Gì vậy trời.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không nói gì, đột nhiên cũng nhướng mày mấy cái.
Giang Khoát lập tức bật cười thành tiếng, cây cơ vốn vẫn chưa ngắm vững liền trượt về phía trước, chọc vào quả bóng trắng.
Giang Khoát đứng thẳng dậy, trợn mắt nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cái ông chú cậu.”
“Đánh cho đàng hoàng vào,”Giang Liễu Liễu ngồi bên, vẻ mặt đầy chán ghét, clip cũng không thèm quay nữa, “Trình độ tiểu học gì thế này, tranh nhau cõng cô dâu hả?”
[HẾT CHƯƠNG 51]
– —–oOo——