Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 22



Nói cách khác, bây giờ còn chưa thống nhất đâu!

Hắn còn có thời gian!

Đương nhiên, trước mắt quan trọng nhất là phải đi tìm nhánh cây táo trước!

– Nhánh cây táo?

Lý Trung nghĩ không ra vị thiếu gia này rốt cục muốn làm gì, không ở yên trong nhà, luôn mang người chạy lên núi làm chi?

– Ân, nhanh lên, cầm theo dao!

Vào thời này cũng không có liềm, mọi người thống nhất dùng một loại dao, loại dao này do kim loại thô kệch chế tạo mà thành, có chút tương tự đồng thau, nhưng cứng rắn hơn đồng thau một ít, cũng đã là thiết khí lợi hại trong ý nghĩ của mọi người.

Chẳng qua nghề nguội cũng chỉ mới hình thành, có thể rèn cũng chỉ được như vậy, hơn nữa là sản phẩm gỗ, không phải sản phẩm thiết.

Hơn nữa tác phẩm đều thật thô kệch, dao cũng chỉ là khối nhỏ, còn dùng gỗ làm cán dao.

Cả nhà cũng chỉ có tám cây mười cây dao, Lý gia trang có tới hơn trăm người đâu!

– Dạ, tới ngay!

Thiếu gia muốn làm gì thì làm đó, Lý Trung chỉ có thể chậm rãi đi theo.

Đoàn người đi hướng sau núi, dưới chân núi còn có cây táo.

Là loại táo đỏ thẫm tiêu chuẩn Thiểm Tây, Lý Quý Dương nhớ rõ lúc làm khảo cổ gặp qua trong nhà dân bản xứ, loại này được xưng là “Táo đầu chó”

Quả táo lớn, thịt nồng ngọt, là giống tốt. Táo đỏ này là thực phẩm bổ khí hưu canh, tính vị cam bình, có nhuận tâm phổi, trị ho, bổ ngũ tạng, trị hư tổn.

Lý Quý Dương cảm giác hẳn là thích hợp với tinh cầu của Al.


Hơn nữa táo đỏ này dễ gieo trồng, chỉ cần có đất phỏng chừng là có thể sinh trưởng, chỉ cần thời tiết đừng quá khắc nghiệt, nó nhất định có thể kết quả!

Vì thế hắn lựa chọn nhánh táo đỏ:

– Chặt một trăm nhánh cho ta, cần loại lớn, có thể dễ trồng dễ sống sót!

– Thiếu gia, trong nhà không có địa phương trồng một trăm cây táo đỏ.

Lý Trung không thể không nhắc nhở hắn.

– Không có chuyện gì, ta chỉ là thử một lần, chơi một phen, không phải, là trồng thử xem.

Lý Quý Dương khoát tay:

– Đúng rồi, ngươi đi tìm một bộ Tần luật cho ta!

Tuy Lý Quý Dương học qua khảo cổ, nhưng Tần luật trong khảo cổ khác với thực tế, Tần luật chính là gọi chung cho pháp luật thời Tần.

Trước công nguyên 356 năm Thương Ưởng biến pháp từng chọn dùng “Pháp kinh của Lý Khôi, cũng sửa pháp làm luật, ban hành Tần quốc.

Trước công nguyên 221 năm, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, đem Tần luật chỉnh sửa, ban hành pháp luật thống nhất cả nước.

Tần nhị thế lên ngôi, lại chỉnh sửa pháp lệnh Tần triều.

” Tần luật “đề cập chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa, tư tưởng, cuộc sống đủ mọi phương diện, khiến các ngành các nghề mỗi khu vực” đều có cách thức tiêu chuẩn “.

Lý Quý Dương nhớ rõ tháng 12 năm 1975 ở Vân Mộng thụy hổ địa Hồ Bắc xuất” Vân Mộng Tần giản “, Tần luật không chỉ có nội dung sáu thiên” Pháp kinh “, còn có nội dung” Điền luật “,” Hiệu luật “,” Trí lại luật “,” Thương luật “,” Công luật “,” Kim bố luật “.

Lúc ấy đạo sư của bọn họ còn dẫn theo ảnh chụp của cuốn” Vân Mộng Tần giản “trở về, tất cả mọi người xem qua, chẳng qua là bởi vì ảnh chụp nhiều lắm, nhìn cũng không được cẩn thận, dù sao hơn một ngàn Tần giản, nhiều lắm.

Vả lại đạo sư cũng không phải đều hoàn toàn chụp hết mang về.

Về sau còn xuất bản một đám bộ sách Tần giản, hắn thật ra nhìn không ít.

Tần luật có tác dụng điều chỉnh chế độ phong kiến kinh tế, hơn nữa trên căn bản là trấn áp nông dân phản kháng, là công cụ kiên cố sự chuyên chính của giai cấp địa chủ. Sau Tần luật là Hán luật kế thừa.

Nhưng tuy rằng Hán triều dùng Tần luật, mà chấp hành lại không nghiêm khắc như Tần triều, vả lại nếu dựa theo Tần luật thống trị quốc gia, nhưng trong một sự tình lại cùng nó đối lập!

Tần triều không phong vương, không đất phong, Hán triều lại la ó, Lưu Bang vừa khai quốc vương gia liền có khắp nơi!

Sau khi hắn chết không lâu liền xảy ra” thất vương chi loạn”, non sông tốt đẹp liền sụp đổ.

– Ngài cần Tần luật làm gì?

Lý Trung không rõ.

– Đương nhiên là nhìn xem!

Lý Quý Dương chỉ huy người thu lại nhánh táo:

– Ta cũng không muốn làm người thiếu kiến thức pháp luật, đến lúc đó phạm vào sai lầm cũng không biết.

Phải biết rằng Tần triều chính là xã hội pháp trị, tuy rằng cũng giống như xã hội hiện đại nhưng Tần triều tuyệt đối là xã hội pháp trị chấp hành khắc nghiệt nhất, phạm pháp cần xử phạt, cùng xã hội hiện đại tràn ngập nhân tình vị hoàn toàn bất đồng!

Tần luật hà khắc tới mức nếu hái một mảnh lá dâu của người ta đều phải bị xử phạt, ở xã hội hiện đại đừng nói là anh hái một mảnh lá dâu chơi, cho dù anh ăn một quả dâu cũng không tới mức bị đuổi theo đòi tiền được không!

Lúc bọn họ làm khảo cổ, cũng thường ăn quả dâu trái cây của nhà dân bản xứ, dân bản xứ cũng không bán, trả tiền người ta cũng không lấy, còn mời họ tùy ý ăn thoải mái, bởi vì bọn họ cũng đã ăn thật nhiều năm, ngán lắm rồi, với lại chút quả dâu như thế cũng không đủ bán tiền, bọn họ nuôi cây dâu là vì nuôi tằm mà thôi.

– Người thiếu kiến thức pháp luật?

Đó là ý tứ gì?

– Nếu không biết pháp luật, lỡ phạm vào sai lầm, cũng sẽ bị người xử lý!

Lý Quý Dương dọa nạt Lý Trung:

– Không riêng ta phải biết, các ngươi cũng phải biết.

Ở Tần triều, ngàn vạn lần nhớ kỹ một việc, không cần làm người thiếu kiến thức pháp luật!

Bởi vì hậu quả thật nghiêm trọng, thật dễ dàng bị người theo nếp thu thập hết!

– Thiếu gia, chúng ta không cần biết Tần luật.

Lý Trung thật trực tiếp nói cho hắn biết:

– Trừ bỏ ngài cùng tiểu thiếu gia, người trong Lý gia trang đều là nô bộc, phạm vào sai lầm ngài trực tiếp xử lý là được, không cần phải biết Tần luật.

Lý Quý Dương á khẩu, được, hắn lại quên chuyện này!

Nơi này, trừ hắn cùng tiểu oa nhi, những người khác tương đương như gia súc, bởi vì bọn họ là nô bộc.

Những nô bộc này lai lịch lòe loẹt, tù binh, phạm nhân cùng tự nguyện bán mình.

– Vậy cũng cần phải học!

Lý Quý Dương hăng hái:

– Phải làm một nô bộc tốt, muốn biết rõ pháp luật, tranh thủ không phạm sai lầm, biết?

Biết?

Không hiểu!

Nhưng thiếu gia nói thì chỉ có nghe theo!

May mắn trong nhà có một quyển Tần luật, vẫn là lúc lão gia còn sống chuẩn bị, rất là có dự kiến trước!

Lý Quý Dương cho người mang theo nhánh cây táo đem về Lý gia trang.

May mắn thân thể hắn trải qua nước suối ngâm qua, khỏe mạnh hơn rất nhiều, bằng không đi xa như vậy đủ cho hắn chịu được.

Huống chi một ngày chạy hai chuyến.

Đồ vật mang tới chủ viện, bỏ vào dưới hành lang, Lý Quý Dương tự mình dời vào trong phòng, không cho người hỗ trợ, bận việc xong liền đuổi đi Lý Trung.

– Thuần Nhã..

Lý Quý Dương hô.

– Xem chừng cửa, không cho người tiến vào?

Thuần Nhã liền nói.

– Không phải, ta đói bụng!

Lý Quý Dương bĩu môi.

Thuần Nhã nhìn sắc trời:

– Nhưng mà thiếu gia, còn chưa tới thung nhật..

Thung nhật chính là giờ Dậu cổ đại, hiện đại từ 17: 00 – 18: 59, ý nói còn chưa tới lúc ăn cơm.

Đương nhiên thời Tần còn chưa có cách nói một ngày ba bữa cơm, bọn hắn chỉ ăn hai bữa cơm.

Cho dù Lý Quý Dương là chủ nhân Lý gia trang, giữa trưa cũng không cơm ăn, bởi vì nhà bếp sẽ không nấu nướng, thời đại này cái gì đều thật trân quý, chỉ có người không đáng giá tiền.

Trước kia chủ nhân nhiều, cho nên cần nhiều người hầu hạ, nhưng bây giờ chỉ có hai, cho nên Lý Quý Dương cho những người rảnh rỗi đi làm việc, miễn nuôi không bọn họ, trong nhà chỉ lưu lại nấu cơm, giặt quần áo, thu thập phòng cùng với hầu hạ bên người, tỷ như là Thuần Nhã cùng Lan nãi mẫu, những người khác chủ yếu sẽ không xuất hiện trước mặt Lý Quý Dương, sợ bị thiếu gia điểm danh đi ra thôn trang làm ruộng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.