Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 23



Lý Quý Dương cũng không biết việc này, hắn chỉ biết là trong nhà không có người nhàn rỗi là được.

– Không có điểm tâm gì sao?

Lý Quý Dương ôm bụng, cảm thấy được thói quen ẩm thực như vậy thật không hợp với lẽ thường, mùa đông ăn hai bữa cơm còn nói qua được đi, đã là mùa xuân, mắt thấy muốn mùa hè, thế nhưng vẫn ăn hai bữa cơm!

– Điểm cái gì tâm?

Vẻ mặt Thuần Nhã mờ mịt.

– Điểm tâm? Không biết?

Lý Quý Dương xác nhận một chút.

Thuần Nhã lắc đầu, vẻ mặt vẫn mờ mịt.

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới, “điểm tâm” ở thời Tần thật sự là chưa có!

Điểm tâm bắt nguồn thời Đông Tấn, tương truyền thời Đông Tấn một vị đại tướng quân, nhìn thấy các chiến sĩ ngày đêm huyết chiến sa trường, anh dũng giết địch, liên tục lập chiến công, rất là cảm động lập tức truyền lệnh làm ra bánh ngọt mỹ vị mà dân gian yêu thích, phái người tặng tới tiền tuyến, ủy lạo tướng sĩ, tỏ vẻ “điểm điểm tâm ý”.

Từ đó về sau tên “điểm tâm” liền truyền ra, cũng luôn kéo dài dùng cho tới nay.

Hiện tại bọn hắn có thể có cái gì?

Thịt giáp mô sao? (Bánh mì kẹp Tây An hay còn được gọi là hambuger Trung Quốc)

Theo tư liệu lịch sử ghi lại, thịt xông khói ở Chiến Quốc được xưng là “Hàn thịt”, lúc ấy Hàn quốc nằm ở mảnh đất tam giác Tần Tấn, đã có thể chế tạo thịt xông khói, sau khi Tần diệt Hàn, công nghệ chế tạo truyền vào Hàm Dương.

Tiệm ăn bên trong Văn Xương môn mệnh danh là thịt giáp mô Tần dự, phép ẩn dụ lên mình là tiệm nổi danh thịt giáp mô chính tông.

Nhưng mà hiện tại Hàn còn chưa bị diệt, cũng không biết lúc này đã có Hàn thịt hay chưa!

– Bỏ đi, ngươi canh cửa đừng cho người đi vào, ta mệt nhọc, muốn ngủ một giấc.

Lý Quý Dương thuận miệng phân phó tiểu la lỵ.

– Dạ!

Tiểu la lỵ lập tức làm theo.

Lý Quý Dương yên tâm vào phòng, đem toàn bộ nhánh táo chuyển vào trong không gian, trước tiên trồng hai cây, còn lại bỏ vào trong nhà tranh, chuẩn bị ngày mai chuyển vào trong hệ thống bán cho Al.

Cũng không biết Al trả giá được bao nhiêu?

Làm xong hắn đi hái trái cây điền bụng, không có biện pháp, hắn quá đói, ăn chút quả táo, ăn thêm quả lê mới có cảm giác no một chút.

Đi ra không gian nằm trên giường kéo mền đắp, nhắm mắt lại ngủ trưa.

Giằng co cả đêm, buổi sáng còn thức sớm như vậy, hắn thật sự mệt nhọc.

Bên ngoài Thuần Nhã đang vuốt dây thừng, đem dây thừng bổ a, từ to tới nhỏ, làm thật cẩn thận, một cây thật dài quấn trên cây gỗ dài ba xích (một xích = 33, 33cm), cũng sẽ không làm đứt đoạn.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lý Quý Dương bị nước tiểu nghẹn tỉnh!

Trong phòng có một cái thùng, đây là vì chiếu cố thiếu gia bệnh nặng mới khỏi, nhưng Lý Quý Dương cũng không muốn đi tiểu trong phòng, sau đó lại để cho Thuần Nhã bưng đi đổ, vậy thật sự xấu hổ!

Vì thế hắn đành lắc mình tiến vào không gian, hết thảy giải quyết bên trong.

Sau khi đi ra thoải mái rửa tay, rửa mặt, sửa sang lại quần áo một chút, phát hiện quần áo không có khố!

Ở Tần triều, chỉ có áo dài, không có khố, thật sự là khó chịu.

Lý Quý Dương đành phải mở cửa:

– Thuần Nhã!

– Thiếu gia!

Thuần Nhã liền vào phòng.

– Ngươi làm món đồ vật cho ta thế nào?

Lý Quý Dương nói.

Thuần Nhã thuần khiết nhìn hắn.

Nơi này không có giấy, không có bút, càng không có mực nước!

Cũng không thể trông cậy địch nhân tạo ra cho hắn, sau đó để cho hắn chém giết, Lý Quý Dương đành phải khoa tay múa chân một phen, tiểu la lỵ cái hiểu cái không.

– Chính là hai mảnh bố hình tam giác, hợp cùng một chỗ, có thể đút chân vào.. phải có sợi dây..

Lý Quý Dương hướng dẫn.

– Tuy rằng nô tì còn chưa hiểu lắm, nhưng có thể thử một chút!

Tiểu la lỵ rốt cục nghe được rõ ràng, nhưng vẫn cái hiểu cái không.

– Còn không đi mau!

Lý Quý Dương thúc giục.

– Dạ!

Thuần Nhã phóng ra ngoài.

Đóng cửa lại Lý Quý Dương nhàm chán nằm trên giường lại ngủ thiếp đi.

Nhưng mọi người thầm nghĩ thiếu gia mới bình phục, thân thể suy yếu, ngủ nhiều thì tốt rồi, cũng không ai tới quấy rầy hắn.

Lúc hắn ngủ, Thuần Nhã tìm được Lý Trung, Lý Trung mang theo nàng đi tìm mấy nữ nhân làm quần áo..

Sau khi tỉnh ngủ, Lý Quý Dương cảm giác lại đói bụng!

– Thuần Nhã, Thuần Nhã!

Lý Quý Dương xụi lơ trên giường, như là một phế nhân, chỉ biết lớn tiếng kêu Thuần Nhã.

– Thiếu gia!

Thuần Nhã quả nhiên rất nhanh xuất hiện ở cửa, quỳ sát nơi đó.

– Lúc nào rồi? Có thể ăn cơm chưa?

Lý Quý Dương ôm bụng khô quắt, hi vọng nhìn nàng.

– Thiếu gia, tiếp tục chờ một lát là có thể ăn.

Tiểu la lỵ nghiêm túc trả lời.

Lý Quý Dương ôm mền lăn tròn:

– Đã biết, ngươi đi ra ngoài đi, giúp ta canh cửa, bất cứ ai cũng không cho vào!

– Dạ!

Tiểu la lỵ đóng cửa lại, ngồi trên bậc thang tiếp tục làm việc của mình.

Lý Quý Dương quá đói bụng, đành phải tiến không gian tiếp tục lấy hoa quả no bụng, cảm giác mình là xuyên việt giả xui xẻo nhất, đồng dạng là xuyên qua, làm sao lại không được làm vương gia đây? Kém cỏi nhất cũng nên là một thiên hộ, thậm chí thiếu chút nữa cũng là một địa chủ, còn có thể gả cho hoàng đế, cuối cùng trở thành hoàng hậu, nam hoàng hậu cũng là hoàng hậu a!

Mà hắn đây?

Đồng dạng là địa chủ, người ta ăn uống no đủ, hắn đây? Đói bụng!

Đồng dạng là xuyên qua, đãi ngộ làm sao kém nhiều như vậy!

Lý Quý Dương thập phần bất bình, nhưng nghĩ tới không gian cùng hệ thống, hình như cũng chưa có ai một lúc đều có được hai thứ này, có một thôi cũng đã xem như gặp đại vận, có khác biệt, quả thực là nghịch thiên!

Nghĩ tới đây tâm lý cân bằng hơn rất nhiều.

Ăn xong trái cây cũng no rồi, lúc này mới đi ra không gian nằm trên giường, nhéo nhéo chân tay, trước kia hắn học khảo cổ, không nói có thân thể cường tráng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu nhu nhược thế này, hiện tại hắn giống như một thiếu niên dậy thì bất lương!

Hắn cũng không biết mình là nguyên thân xuyên qua, hay là linh hồn xuyên qua, rốt cục làm sao lại xuyên qua đây?

Đó là một vấn đề!

Thanh âm Thuần Nhã chợt vang lên:

– Thiếu gia, đã tới giờ mộ thực.

Lý Quý Dương liền bò lên, đã có thể ăn cơm rồi!

Theo sách cổ ghi lại, người thời Tần triều một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, hơn nữa còn quy định thời gian nghiêm khắc, nếu như không tuân thủ sẽ bị xem là hành vi thất lễ.

Tới Hán triều, mới bắt đầu thịnh hành một ngày ba bữa hoặc bốn bữa cơm. Đến Đường triều thì điểm tâm được xưng là bữa sáng, cơm trưa, ăn cơm trưa được người cổ đại gọi là “Quá trung”.

Cho nên dù Lý Quý Dương than đói bụng, Thuần Nhã cũng không nghĩ tới làm đồ ăn cho hắn, bởi vì hành vi như vậy thật là thất lễ.

Túc thực chính là điểm tâm, mà mộ thực là cơm chiều.

Bình thường không có đồ vật gì khác điền bụng.

Lý Quý Dương cảm thấy được Sở vương thích eo nhỏ, cũng không phải hắn thật tình thích, bởi vì cho dù hắn muốn thích đại mập mạp cũng không có nữ nhân béo cho hắn thích a!

Xem Đường Minh Hoàng thật tốt!

Người ta chiến tích trác tuyệt!

Mới có thể nuôi sống Dương quý phi, lấy béo làm đẹp.

Bởi vì người ta nuôi nổi nữ nhân béo như vậy, sẽ không đến nỗi một ngày chỉ cho nàng ăn hai bữa cơm!

Lý Quý Dương vừa tự mặc quần áo, trong lòng lại bi phẫn dị thường suy nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.