“Muốn xem gì?”
“Ừm… hôn nhân.”
Người phụ
nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim
lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra.
Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây
trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: “Đừng trách tôi
nói ra những điều khó nghe.”
Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị.
“Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa
các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?” Đỗ
Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt – hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt
nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này
mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc.
Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ.
Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa: Hoàng đế ngược và Người treo
ngược, lá trước tượng trưng cho nam quyền, lá sau có thể giải thành hoàn cảnh khó xử trăng soi mương rãnh.
Cô trầm ngâm hồi lâu, đoạn
than: “Giờ không như hồi xưa nữa, ở nhà bị chồng đánh chửi là chuyện
thường phải không? Tính chị lại yếu đuối, không dám cất lời, chung quy
là số nhẫn nhục chịu đựng. Có điều…”
“Có điều làm sao?”
“Có điều người đó không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi, lại còn đánh
chết cốt nhục của chính mình, thực cũng hơi quá đáng.” Đỗ Xuân Hiểu đặt
hờ ngón tay lên lá bài Người treo.
“Chuyện đó sao xem ra được?”
Người đàn bà bất giác mở to đôi con mắt vô hồn, định thăm dò bí mật qua
bộ dạng uể oải của Đỗ Xuân Hiểu.
Đỗ Xuân Hiểu lẳng lặng thu nụ
cười giễu cợt nơi khóe mệng, nói bừa rằng nhìn thấy qua lá bài. Cô sao
có thể nói với khách hàng, từ dáng vẻ chị ta bước vào tiệm sách Hoang
Đường đã đoán ra được cơ thể gần đây bị thương nặng. Càng không thể nói, chị ta vừa ngồi xuống, không coi tài vận, không xem sức khỏe, ngay từ
đầu đã hỏi về hôn nhân, chỉ chứng tỏ một điều là hôn nhân có vấn đề. Đặc biệt mấy vết sẹo xám ngắt nơi mặt trong cánh tay bất cẩn lội ra khi
tráo bài, tuy không nổi bật, nhưng lại khiến người ta không thể không
chú ý, có thể thấy chuyện bị ngược đãi chẳng phải ngày một ngày hai, vậy mà nín nhịn đến tận bây giờ mới tới xem số coi mệnh, không phải bị
người đàn ông trong gia đình bức vào tuyệt cảnh mới là lạ. Điều cô không muốn nói ra nhất là, tháng trước giặt đồ bên bờ sông chính mắt mình đã
nhìn thấy đối phương vác bụng trống… Bói toán chính là như vậy, đem
huyền cơ giấu đi thật kín, công lao tất tật quy về tráo bài, đó mới là
phong thái thần thông tiêu chuẩn.
Lá bài cuối cùng được lật: Phán quyết ngược.
Xem ra mọi chuyện đều đã không thể vãn hồi… Đỗ Xuân Hiểu phấn khích đến
nỗi hai chân run lập cập, cô thích nhất dự đoán tương lai của khách
hàng, những trông ngóng, lo sợ, thậm chí oán hận trong đó đều khiến cô
thấy ngọt như ăn mật. Vì vậy, Đỗ Xuân Hiểu hắng giọng, bắt đầu yểm bùa
lên người phụ nữ đang lưỡng lự kia.
“Ôi chao! Xem ra hôn sự này
cũng sắp đến hồi kết rồi.” Cô xoa xoa tay, cầm lá bài Phán quyết lên
quét nhẹ qua cằm mình, “Lá Phán quyết ấy mà, quý khách cũng nên đưa ra
quyết định đi thôi, bằng không, cứ tiếp tục thế này có khi càng thảm.
Song…”
Người phụ nữ không truy hỏi “Song làm sao”, mà chỉ nhìn như đóng đinh vào lá bài Hoàng đế.
Đỗ Xuân Hiểu thấy cá không cắn câu, đành tự mình nói tiếp: “Song nhìn lá
bài Hoàng đế này đi, lá bài ngược, chứng tỏ có người đàn ông có thể nắm
giữ vận mện của quý khách, tuy nhiên hiện giờ người này chưa thể lộ
diện. Còn về sau có thể đường hoàng đứng ra ngoài sáng hay không, thì
phải xem quyết định của quý khách đây.”
Phán đoán này cực kì táo
bạo, nhưng Đỗ Xuân Hiểu không lo bể bài, đời người ba phần giống nhau,
trải nghiệm của mỗi người ít nhiều đều có chút trùng hợp, huống hồ người phụ nữ trước mắt mặt mày xinh đẹp, hai má ửng hồng, là hình mẫu rất dễ
khiến đàn ông động lòng, cho dù hiện giờ chưa có tình nhân, thì mấy
chuyện ám muội, theo đuổi hẳn không thiếu, đây đại để cũng là nguyên
nhân chính khiến chị ta bị gã chồng nóng nảy đánh mắng.
Vị khách
chỉnh trang lưới tóc trân châu sau đầu, nhét từng lọn tóc con xổ ra vào
lại lưới, bây giờ mới để lộ vết đỏ kỳ lạ dưới gáy.
Quả nhiên có
chuyện này! Đỗ Xuân Hiểu hai mắt sáng rỡ, bắt đầu thăm dò thêm một bước, cô ghé sát đầu lại bên tai phu nhân nọ, nhìn kỹ giấu hôn kia rồi mới hạ giọng: “Nhưng phàm người nào tới chỗ tôi xem bói, về sau đều mắng tôi
xem không chuẩn, vì chuyện tương lai tôi nói ra đều không thành sự thât, vậy nên quý khách đây vẫn phải có kế hoạch riêng, tự mình quyết đoán.
Đúng rồi, nhất thiết đừng làm ra mấy chuyện hung hiểm, nguyên nhân khiến người đàn ông bị treo ngược rất nhiều, bệnh tật, tai bay vạ gió, thậm
chí giết người, đều có cả. Quý khách nhất định phải bình tĩnh, sự thể
cũng như trăng đến rằm thì tròn, tự nó sẽ diễn biến, chớ để sau này
thành ra lưỡng bãi câu thương, đến khi đó lại trách tôi xem không
chuẩn.”
Phu nhân nọ vội vàng gật đầu, đôi hoa tai dài buông xuống đung đưa hai bên má hồng đào.
Tiễn khách đi rồi, Đỗ Xuân Hiểu vội cầm chồng bài chưa lật lên kiểm tra,
chửi thầm: “Mẹ nó! Quả nhiên lúc mới tráo bài không xếp cho tử tế, cả bộ đều bị ngược!”
Mười ngày sau, Điền thị phu nhân nhà Trương thợ
bạc trấn Thanh Vân biến mất cùng thầy dạy học, Trương thợ bạc đấm ngực
giậm chân, vung tiền thuê người xới tung trấn lên tìm kiếm, nhưng nghe
đồn hai người này đã kéo nhau bỏ trốn sang tỉnh ngoài.
Chỉ duy có Đỗ Xuân Hiểu rõ, xác Điền thị và thầy dạy học kia e đã sớm chìm nghỉm
dưới đáy con sông chảy vắt qua trấn Thanh Vân, bởi bất luận Hoàng đế hay Người treo, đều là trận đối đầu giữa đàn ông với đàn ông.