Đối với một trấn lớn như trấn Thanh Vân, tiệm sách Hoang Đường quả thật
nhỏ đến không thể nhỏ hơn, lại nằm ở nơi khuất nẻo,trong con ngõ nhỏ bên cạnh gian nhà cũ của bà cô Phùng, một bên là sạp bánh nướng, một bên
bán hương nhang tiền vàng, quả cũng thần bí.Mặt tiền cửa tiệm chỉ rộng
hơn ba mươi thước, sát tường kê ba giá sách cũ, chồng chất nghiêng ngả
hơn trăm cuốn sách đã phủ đầy bụi bẩn không còn nhìn ra mầu gốc, sát sau quầy thanh toán dựng một cây cột sơn dầu loang lổ, bên trên đóng một
cây đinh thô, treo chiếc đồng hồ kiểu Tây búa chuông đã hoen gỉ, cả ngày chạy tích tắc không ngừng, trên mặt kính đậy loang lổ mấy đốm bẩn. Cửa
tiệm thế này, ngoài chủ tiệm ra, có người nào ghé qua hẳn cũng được xem
như ký tích.
Sạp bánh nướng của Vương Nhị Cẩu mở hàng từ rất sớm, dọn hàng cũng khá muộn, nhưng mỗi khi hắn vừa bắt đầu đóng nắp mấy hũ
tương ngọt thì y như rằng cánh cửa tiệm sách lại cót két mở ra, một cô
gái mặt xanh môi tái, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, đầu tết bím tóc dày, mặc xường xám lam màu đất, một tay kẹp điếu thuốc hút dở, tay kia cầm
bàn chải đánh răng bước ra từ khe cửa.
Vương Nhị Cẩu nghe tiếng
cửa kẽo kẹt, bèn cầm lấy chiếc bánh nướng đặt trên lò, bỏ thêm ba miếng, đậu phụ thối, phết tương ớt, lớp giấy vàng, đưa qua cho cô gái. Cô gái
liền vứt nửa điếu thuốc xuống chân, di di giày cho tắt thuốc, chìa bàn
tay cáu thuốc vàng khè cả đốt ra đón lây miếng bánh đưa lên miệng ngoạm.
Mười năm nay, từ khi Vương Nhị Cẩu bắt đầu mở sạp trước cửa tiệm sách, ngày
ngày hắn đều chào hỏi cô chủ tiệm lôi thôi cổ quái như thế. Hắn không rõ lai lịch người này, chỉ biết cô ta tên Đỗ Xuân Hiểu, hình như có thói
quên ngủ muộn dậy muộn, nên da mặt hơi xanh xao bất thường. Cô ta không
phải không biết làm kinh doanh, mà không màng đến chuyện kinh doanh thì
đúng hơn, dù gì ở một nơi hẻo lánh thể này, hàng ngày cũng chẳng có nổi
ba chục người qua lại, những kẻ có thể bước vào tiệm cô ta mua sách lại
càng ít. Song đây không phải vấn đề Vương Nhị Cẩu bận tâm, chỉ cần không trả thiếu ba đồng tiền bánh nướng thì hắn mặc kệ thu nhập của tiệm sách có đủ giúp Đỗ Xuân hiểu duy trì sinh kế hay không.
“Ông chủ,
bánh nướng của ông càng ngày càng bé đi đấy.” Đỗ Xuân Hiểu hễ gặp người
ta là gọi “ông chủ bà chủ”, dù đi chợ mua quả trứng cũng phải kêu bác
gái ngồi xổm bên giỏ tre một tiếng “bà chủ”.
“Làm gì có chuyện
bánh bé? Là sức ăn của Đỗ tiểu thư cô lớn đấy thôi!” Vương Nhị Cầu cười
khì khì đem chậu hành thơm và mì vắt đậy vải đặt lên xe đẩy. Nói thực,
hắn không thể xác định nổi Đỗ Xuân Giểu có xinh hay không, chỉ thấy cô
gái này ngũ quan ngay ngắn. đáng tiếc thường bị bộ dạng nhe răng trợn
mắt làm hỏng. người thì gầy xác như xơ mướp nhưng tấm áo ngoài rộng
thùng thình vẫn không che nổi thân hình “tiền hô hậu ủng”, nếu chịu khó
ăn vận đôi chút, thoa thêm môi hồng, chưa chừng cũng là hạng mỹ nhân.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đối diện với cô gái trễ nải tùy tiện nhường
này, mồm miệng Vương Nhị Cẩu chẳng thể nào véo von cho nổi, nhất là hiện giờ hễ Đỗ Xuân hiểu mở miệng thì mùi đậu phụ thối rồi mùi thuốc lá lại
xông thẳng vào mặt hắn ta, khiến hắn chỉ hận không thể lập tức chuồn cho mau.
Đỗ Xuân Hiểu cũng không màng thái độ lạnh nhạt của Vương
Nhị Cẩu, chỉ đứng dựa cửa ăn cho xong bữa “sáng trưa kết hợp”, nhổ một
bãi đờm xuống đất rồi cầm cái bàn chải chưa hề chạm đến miệng quay vào
tiệm.
Tiệm sách Hoang Đường vẫn phủ kín bụi, miết ngon tay qua
chỗ nào cũng thấy đen sì, chỉ duy có quầy thu ngân đóng bằng gỗ hoa lê
Đỗ Xuân Hiểu ngồi là bóng loáng như bôi dầu, vì được ống tay áo của cô
lau chùi sạch sẽ, bởi nơi đó ngoài diễn ra các giao dịch mua bán sách
còn dùng vào chút việc khác.
Bộ bài tarot trong tay vừa cứng vừa
lớn, bốn góc viền nhũ bạc, cũng may bàn tay Đỗ Xuân Hiểu to dày, cầm bài rất chắc chắn. Rút bừa một lá, cô nhoẻn cười, lá Ngôi sao, xem ra hôm
nay có thể gặp được người khách thú vị đây, lại rút lá nữa, Tử thần.
Cả buổi chiều, tiệm sách Hoang Đường chỉ bán được một quyển Tam hiệp ngũ
nghĩa, thời gian còn lại Đỗ Xuân Hiểu thần người nhìn ra mấy vệt nắng
vàng rơi trên bậu cửa sổ, cảm giác ấm áp dịu dàng khiến người ta chỉ
muốn ngủ. Đến lúc hoàng hôn, cô đói rã ruột, định qua lão thang Lâu Phố
đối diện gọi bát mì, nhưng lại không nỡ chạy đi, e lỡ mất “khách quý”
được số mệnh an bài. Về sau, đói đến không chịu nổi nữa, cô đành sang
tiệm vàng mã bên cạnh kiếm tay chạy việc đang gà gật, nói: “Bổn cô nương đói rã họng ra rồi, phiền người giúp ta sang bên đối diện gọi bát mì về đây.”
Khi được đưa đến tiệm sách Hoang Đường, bát mì đã biến
thành hồ nhão, nhưng Đỗ Xuân Hiểu cũng không nề hà, xùm xụp húp ăn. Húp
hết cả nước xuýt, cơn đói trong bụng mới miễn cưỡng được xoa dịu, cô còn chưa kịp lau miệng thì khách đã đến.
Một thiếu nữ mười bảy mười
tám tuổi, mặt không son phấn bước vào, mặc một tấm áo ngắn màu trắng
thanh khiết, váy hoa dài giản dị, hai con mắt như ngọc đen ngâm dưới
suối, mày xanh môi đào, đẹp đến kinh thiên động địa. Đỗ Xuân Hiểu là phụ nữ mà còn không khỏi ngẩn người, chỉ cảm thấy vị khách này không giống
người phàm, mà như thần tiên trên trời giáng xuống. Cô thầm băn khoăn,
một cô nương xinh đẹp nhường này ở trấn Thanh Vân mà không nổi tiếng,
chẳng lẽ quả thật được giấu trong tổ vàng nào đó?
Thiếu nữ nọ vừa an tọa, Đỗ Xuân Hiểu liền vỡ lẽ, ồ, thì ra không còn thanh tân nữa rồi, cách đặt mình xuống ghế đã toát ra ít nhiều khêu gợi, vẻ mặt khi cụp mi liếc mắt sóng sánh thỏa mãn, làn hương ngọt ngào do được mơn trớn mân
mê của đào thơm chín tới bắt đầu lan tỏa trong tiệm.
“Muốn tìm
sách gì?” Đỗ Xuân Hiểu cố kiềm chế tâm trạng kích động, lên tiếng chào
hỏi. Không hiểu sao, ngoài làn hương ngọt ngào, cô còn ngửi thấy ở khách hàng này cả mùi máu tanh, khiến cô ít nhiều khôi phục bản năng “thú
tính”. Đỗ Xuân Hiểu vẫn luôn cho rằng, người và thú không mấy khác biệt, thậm chí sự truy cầu của con người đối với dục vọng và sự vật chưa biết còn vượt xa các loài súc sinh vô tri kia.
Thiếu nữ lắc đầu, nhìn chăm chăm vào lá bài Tử thần đang đặt trên bàn, cười nói: “Muốn nhờ Đỗ tiểu thư xem bài giúp một lần.”
“Giá cả thế nào cô biết chưa?” Đỗ Xuân Hiểu hiện giờ quan tâm nhất vẫn là
chuyện này, liên tiếp mười ngày nay phải lấy mì Dương Xuân lèn dạ, cô
quả thật không thể chịu nổi nữa.
“Biết, chị cứ xem giúp tôi đi.”
Cô bé này cũng thật hiểu phép tắc, lập tức rút trong người ra một bọc
khăn tay, giở đếm đủ mười đồng bạc Tây đưa cho Đỗ Xuân Hiểu.
“Muốn xem gì?” Đỗ Xuân Hiểu rạng rỡ mặt mày, lách cách gạt mấy đồng bạc Tây
vào ngăn kéo, “Song phải nói trước, xem không đúng không hoàn tiền, tôi
hay xem không đúng lắm, chưa bị đập bảng hiệu là may thôi. Mấy lời lát
nữa cô nghe rồi cũng đừng tin quá.”
Đỗ Xuân Hiểu thích thăm dò
khách hàng trước khi bắt tay vào việc, đem mấy lời không tốt đẹp noi
ngay lúc mới đầu, nếu đối phương vẫn vui vẻ chấp nhận, có thể thấy được
phần nào mức độ lo âu và mù mờ của họ. Tuyệt thế mỹ nhân trước mặt đây
chính là điển hình, dù trong lòng thấp thỏm bất an nhưng vẫn rất mực
ngượng ngùng, ra sức kìm nén.
“Không sao,” mỹ nhân khẽ nói. “Biết tài nghệ của chị nên tôi mới tới, hơn nữa đại tiểu thư…”
“Muốn xem những gì? Nói rõ ràng chút.” Cô coi như không nghe thấy ba chữ “đại tiểu thư”, chỉ chuyên chú vào chuyện làm ăn.
“Xem nhân duyên.”
Lời này từ miệng một mỹ nhân thốt ra, thực có phần kỳ quái. Với dung nhan
này, cô ta chỉ cần tỉnh táo đôi chút là có thể tìm được nơi tử tế để gửi thân, hưởng một đời phú quý, đâu cần tới đây hỏi chuyện thần linh, vì
vậy Đỗ Xuân Hiểu chỉ có thể than má đào hay khờ khạo. Cô bảo mỹ nhân
tráo rồi trải bài.
Lá quá khứ: Tình nhân xuôi.
Đỗ Xuân
Hiểu buột miệng nói ra những lời đã nghĩ kỹ từ khi mỹ nhân mới bước vào
cửa: “Xem ra, cô nương cũng là hạng si tình, kẻ phủ phục dưới gấu váy vô số kể, nhưng cô nương lại chỉ đem tấm lòng son trao gửi một người,
không biết công tử nhà nào lại có phúc nhường vậy?”
Đây chỉ là
mấy lời thừa thãi, trên đời làm gì có mỹ nhân nào không được hưởng thứ
quyền lực ấy? Trông hai bên thái dương thoáng đãng và ánh mắt trong veo
của cô ta là biết được điều đơn giản này.
Lá hiện tại: Đại tư giáo ngược và Chính nghĩa ngược.
“Ai dà dà…”Đỗ Xuân Hiểu vờ kêu lên, khiến nét mặt mỹ nhân lập tức trở nên căng thẳng, “Mối nhân duyên hiện giờ của cô nương quá sức hung hiểm, cô xem, Đại tư giáo ngược, có thể nói cô đã đi ngược lại đạo lý, rẽ vào
con đường sai lầm; Chính nghĩa ngược, mối tình này không thể quang minh
chính đại, không bình thường càng không đúng đắn.”
“Rồi sao nữa?” Mỹ nhân gắng khống chế sắc mặt, tỏ ra ung dung điềm tĩnh, thậm chí còn
thoáng cười, ngầm tỏ ý Đỗ Xuân Hiểu nói sai.
Lá tương lai: Ác quỷ xuôi.
Đỗ Xuân Hiểu đột nhiên xáp lại gần mỹ nhân, phả hơi thở vương mùi thuốc là vào vành tai cô ta, nói: “Bề khổ vô biên, quay đầu là bờ. Cô nương còn
không mau tỉnh mộng, e rằng sự việc sẽ đến bước không thể giải quyết
được đâu. Vốn dĩ đã là thân tằm gửi, ăn nhờ ở đậu, hà tất còn chuốc thêm khổ vào mình.”
“Chị làm sao biết số tôi là số ăn nhờ ở đậu.”
Đỗ Xuân Hiểu chỉ cười không đáp, điều này còn khó nhận ra sao? Vị khách
đối diện tuy dáng vẻ mơn mởn như cỏ lác nhưng mười đầu móng tay lại cắt
cụt ngủn, vừa trông đã biết phải lao động chân tay. Huống hồ thời gian
chọn cũng khéo thế này, hẳn là nhân lúc chủ nhân trong nhà lau mặt súc
miệng rồi đi ngủ, kẻ dưới thừa cơ lẻn ra ngoài chốc lát.
Mỹ nhân
cuối cùng cũng sa sầm nét mặt, không nói không rằng nhỏm người đứng dậy
bỏ đi, dáng vóc nở nang uyển chuyển dần mất hút vào ánh chiều tà.
Đỗ Xuân Hiểu thu lại bài, châm một điếu thuốc, rít sâu vào tận thổi, khói
thuốc vấn vít, ám lên cả trang sách ố vàng trên giá gỗ đỏ…
“Không lành, quả là không lành…” Cô nhìn đầu thuốc đỏ rực, lầm bầm một mình.