Mạnh Trác Dao không nói năng gì chẵn mười ngày.
Vốn là một chuyện đau đớn, nhưng bà lại cảm thấy nhẹ nhõm, vì không cần mở miệng, kẻ hầu trái lại còn nghe lời hơn. Đặc biệt là Như Băng, a hoàn hạng hai mới điều từ bên ngoài vào, tai rất thính, chỉ cần vỗ bàn là cô ta biết bà cần gì, còn rất giỏi trông sắc mặt, đắc lực hơn Tuệ Mẫn đoản mệnh nhiều. Nghĩ đến đây, bà thần lấy làm mừng trước hung án này. Như Băng từ trước không thể vào phòng hầu hạ bà vì trên má trái có một cái bớt tím to cỡ đồng tiền, Tô Xảo Mai cảm thấy để người như vậy trong phòng không đẹp mắt, bèn đẩy Tuệ Mẫn to béo sang cho bà, khiến bà suốt ngày không vui.
Như Băng bưng đĩa dưa vàng đã bổ thành từng miếng cắm tăm tới đúng lúc trời đang nắng gắt, đá cục để ở bốn góc phòng không thể xua nổi khí nóng, từng cơn đau nhói trong miệng khiến Mạnh Trác Dao đầu óc tỉnh táo nhưng toàn thân rã rời, đặc biệt câu nói Bạch Tử Phong thì thầm bên tai lúc đắp thuốc cho bà đến giờ nghĩ lại vẫn khiến bà run rẩy sợ hãi.
Bạch Tử Phong nói: “Báo ứng sắp đến rồi.”
Nhưng “báo ứng” này, đối với Mạnh Trác Dao thật vô cung oan uổng. Mười ngày chín đêm bị ép ngậm miệng, đêm nào bà cũng mơ thấy Tuyết Nhi ôm theo xác đứa trẻ sơ sinh máu thịt bầy nhầy gào khóc với bà, tỉnh dậy thì vết thương sắp lành trong miệng lại bị răng cứa rách toạc, phải bảo Như Băng đem tới cái ống nhổ, nhổ sạch máu rồi mới ngủ tiếp, nhưng không sao khép nổi mắt.
Tới ngày thứ mười một, bà cuối cùng đã có thể mở miệng nói chuyện, câu đầu tiên là: “Ta muốn ra ngoài.”
Lần xuất hành đầu tiên sau khi Mạnh Trác Dao lành vết thương này rất kín đáo và bí mật, Như Băng nghe giọng chủ nhân đã biết là chuyện không thể toang toác ra, xa cũng gọi tới đợi ở cổng sai, không hề báo qua Đỗ quản gia. Trước khi lên xe bà Cả không gọi cô ta theo, cô ta cũng không tiện chủ động theo lên, chỉ đứng dưới đợi nghe chỉ thị, cho đến khi chủ nhân dặn dò: “Ngươi về đi, ta đi rồi về.”, cô ta mới hành lễ, cùng bà Cả trao đổi một cái nhìn, rồi đi thẳng vào trong cửa. Sự thông minh quá mức này lại khiến bà Cả mơ hồ lo âu.
Phòng khám của Bạch Tử Phong mở ngay tại nhà của cô ta ở Đào Viên, tầng dưới dùng làm nơi khám bệnh kiêm ăn cơm, tầng hai mới là phòng ngủ riêng tư, cầu thang gỗ đã hút no khí ẩm mùa mưa phùn, giẫm lên cứ cót két hoài. Phòng ngủ tuy nhỏ, nhưng bày biện tương đối ngăn nắp, đến cái lỗ con trên nắp ấm trà cũng được đậy một miếng vải bông nhỏ, thể hiện rõ bệnh sạch sẽ đặc trưng ở người làm nghề y; giá giày bên giường sắp xếp chật mấy chồng sách, gáy sách hướng ra ngoài để tiện tìm đọc. Đây là nơi ở điển hình của một cô gái độc thân, trong vẻ tĩnh lặng thấp thoáng nét u buồn. Về quá khứ của Bạch Tử Phong, Mạnh Trác Dao cũng biết đôi điều, nghe nói cha cô ta sau khi lấy vợ hai bèn sang định cư ở Hồng Kông, chỉ cấp cho vợ cả tiền nuôi con gái học y. Về sau mẹ chết, cô ta liền tới trấn Thanh Vân làm “gái già”. Dựa vào nhan sắc của cô ta, làm gì có chuyện không gả được cho ai? Chỉ là sâu trong tiềm thức còn mang ít nhiều nỗi hận đàn ông.
Hai người phụ nữ ngồi mặt đối mặt, tâm lý căng thẳng khiến họ trông có vẻ dè dặt, Mạnh Trác Dao há miệng cho Bạch Tử Phong nhìn qua, rồi câu được câu chăng bắt chuyện, toàn mấy lời vô thưởng vô phạt, kêu gần đây cơ thể yếu quá, có thể tiêm mấy mũi dinh dưỡng gì đó được không. Bạch Tử Phong còn chẳng buồn nhếch mép cười, thái độ có phần lạnh nhạt. Bọn họ đều hy vọng không khí có thể nhẹ nhõm hơn, nên cố tán gấu thật nhiều, không ngờ sự đề phòng của mình với đối phương lại càng lộ rõ.
“Không phải tôi sợ Đỗ tiểu thư trên trời rơi xuống kia nói gì, nhưng lỡ về sau chuyện vỡ lở thì chẳng ra sao cả, bà Cả nên nghĩ cho kỹ.” Bạch Tử Phong vừa gội đầu, tóc ướt buông dày sau lưng, dáng vẻ rất gợi cảm.
Mạnh Trác Dao gật đầu, mặt mày chợt ủ rũ đau khổ, nói: “Bạch tiểu thư, cô chỉ cần làm tốt việc của mình, những việc khác đều không phải lo. Cô nương họ Đỗ kia, chẳng qua chỉ mang bộ bài ra lừa người cho vui vậy thôi, dù ngẫu nhiên nói trúng điều gì cũng là đoán mò cả. Ta sẽ nói chuyện với Mộng Thanh, bảo nó về sau không được dẫn loại người như vậy vào phủ nữa.”
“Bà Cả, e rằng…” Bạch Tử Phong ngửa người ra, vuốt lớp tóc ướt sau lưng, cười nói, “Mọi chuyện đều quá muộn rồi.”
Mạnh Trác Dao không nói gì thêm, hai người trao đổi trong im lặng một hồi, tựa hồ mọi lời trong lòng đều nói rõ cả. Truwóc khi ra cửa, Mạnh Trác Dao dúi vào tay Bạch Tử Phong một bọc khăn giất khói kín, Bạch Tử Phong lập tức cảm thấy trên tay nặng trịch.
“Nhớ đấy, đây không phải là báo ứng gì hết! Đây là ý trời!” Mạnh Trác Dao gằn giọng buông một câu brrn tai Bạch Tử Phong, như đang nói cho chính mình nghe, mùi máu tanh lẫn với mùi thuốc bột từ miệng phả ra.
Bạch Tử Phong lập tức dúi trả món đồ về tay Mạnh Trác Dao, cười nói: “Nếu tôi nhận cái này, chỉ e có báo ứng thật.”
Hai người nhất thời chẳng biết nói gì, đành lặng thinh đứng đối diện nhau hồi lâu, gói đồ kia vẫn được chuyển tới tay Bạch Tử Phong, trước khi đi, vẻ mặt Mạnh Trác Dao còn đượm phần lẫm liệt.
Hoàng Mạc Như đi tìm Đỗ Xuân Hiểu xem bói, thực sự là chuyện nằm ngoài dự liệu. Hôm đó mới ăn xong cơm tối, Tiểu Nguyệt nước mắt đã lưng tròng đi tìm Đỗ Lượng, nói tiền tích cóp ba tháng nay không thấy đâu nữa, đó là tiền để dành cho em trai cô ta đóng học phú, nếu không có, hy vọng tương lai của cả nhà coi như tan tành. Đỗ Lượng nghe cô ta nghẹn ngào nói mãi chuyện ấy, cũng không biết làm thế nào, đành muối mặt đích thân tới từng phòng người làm lục soát. Mấy a hoàn nhỏ còn không sao, đáng sợ nhất là mấy thị tì tâm phúc của các bà như Tô Xảo Mai, kẻ nào kẻ nấy đều cậy thế chủ nhân, không coi ai ra gì. Vì vậy Đỗ Lượng cũng có chút áp lực, đi tìm chị Quế bàn bạc, chị ta liền vỗ ngực nói, mấy kẻ khó trị ấy cứ để chị ta soát.
Tới phòng của Đường Huy, cô ta quả nhiên cho chị Quế ăn ngay “bạch quả”, cười khẩy nói: “Nể chị là người già nhất ở đây, tôi mới gọi một tiếng chị, nhưng thử nghĩ xem, tôi là người phòng bà Hai mà lại bị nghi ăn trộm, hứ! Nếu đúng thế thật, từ lâu tôi lại chẳng học Ngâm Hương, cuỗm sạch đồ của chủ nhân bỏ trốn rồi? Còn nhòm ngó gì ít tiền còm của Tiểu Nguyệt?”
Chị Quế biết Đường Huy là người thẳng tính, nên cũng không tức giận, chỉ nói: “Thực ra chị cũng hiểu không nên tới chỗ cô, nhưng dạo gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, các bà cũng vì con tặc nữ Ngâm Hương mà lo ngại đến giờ. Nếu lại xảy ra chuyện mất trộm nữa, e không chỉ riêng chúng ta mà đến Đỗ quản gia cũng bị mời về nhà ăn cơm hẩm mất. Vì vậy lần này xảy ra chuyện, chị và ông ấy muốn giải quyết nội bộ thôi, không kinh động đến lão gia và các bà. Em cũng lượng thứ nhé, đừng làm khó chị, có được không?”
Mấy câu này coi như vuốt xuôi được tính khí cao ngạo của Đường Huy, có điều soát khắp lượt vẫn không tìm ra thứ gì, mãi mới móc được một bọc toàn đồng bạc Tây trong tủ quần áo thì cô ta nói là của mình tiết kiệm. Chị Quế cũng không tiện nói gì, người hầu nào chả tích góp chút vốn riêng.
Hai người đi qua đi lại suốt nửa ngày trời, phòng nào cũng có tiền, nhưng không biết đâu là tiền của Tiểu Nguyệt, dù sao tiền xu đồng nào chẳng giống đồng nào. Vì vậy cuộc tìm kiếm chỉ như mò kim đáy bể, rốt cuộc chẳng thu được gì.
Nhưng Tiểu Nguyệt khóc lóc đấm ngực giậm chân, động tĩnh không nhỏ, khó tránh kinh động đến chủ nhân của cô ta. Cậu Cả cũng không ngồi yên được nữa, bèn hỏi cô ta xảy ra việc gì, cô ta liền kể rõ ngọn ngành, vừa kể vừa quệt nước mắt, trông rất yếu đuối đáng thương.
Hoàng Mạc Như nghe xong, bỗng ngửa mặt cười sằng sặc mấy tiếng nói: “Cô bạn đồng môn biết xem bói của chị Cả đâu? Mời tới đây xem một quẻ, chẳng phải hai năm rõ mười ư?”
Thế là Đỗ Xuân Hiểu vốn dĩ bị bà Cả liệt vào “danh sách đen”, lại được ông chú đi mời tới nhà họ Hoàng giúp một đứa nha đầu tìm số tiền tích góp. Đỗ Xuân Hiểu mới đầu định làm cao, song bị ăn liên tiếp mấy cái cốc đầu của Đỗ Lương, đành cun cút theo ông. Thế nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Nguyệt, cô lại bừng bừng hứng thú, ánh mắt con a hoàn này lúc nào cũng nửa sáng nửa tối, tựa hồ bên trong ẩn chứa đầy rẫy âm mưu.
Đỗ Xuân Hiểu bị bắt ép tới nhà họ Hoàng, chọn ở trong phòng Đỗ Lượng giả thần giả quỷ. Hoàng Mạc Như cũng theo vào, trước sau giữ nguyên nụ cười mỉa mai, như thể đến xem cô bẽ mặt thế nào. Vì sợ người hầu nam nữ thậm thụt qua lại bên phòng cho a hoàn và phòng cho nam bộ cách nhau khá xa, bình thường không được lê la tán dóc với nhau, dù đầu mày cuối mắt cũng chỉ có thể lẳng lặng hẹn hò bên ngoài nhà họ Hoàng. Bởi thế phòng Tiểu Nguyệt cũng chỉ có mấy a hoàn khác được ra vào, nếu có nam bộc qua lại trước sau phòng thì đã sớm bị phát hiện rồi. Tính đi tính lại, Đỗ Lượng đành gọi mấy cô nương nằm trong diện tình nghi vào phòng cho Đỗ Xuân Hiểu xem bài.
“Các cô móc hết tiền trên người ra đây, đặt cả lên bàn.” Đỗ Xuân Hiểu gõ gõ lên chiếc bàn Đỗ Lượng vẫn dùng cơm với mấy tay đầu bếp.
Đám a hoàn khinh khỉnh móc hết bạc trên người ra.
Đỗ Xuân Hiểu ra hiệu Tiểu Nguyệt cũng phải móc. Cô ta đáp trả bằng ánh mắt nghi hoặc, vẻ như không mấy cam lòng. Đỗ Xuân Hiểu cười nói: “Chưa biết chừng có người vừa ăn cướp vừa là làng, nên ai cũng như ai, cô xem đến chị Quế cũng lấy ra rồi kìa.”
Lời nói tuy khó nghe, nhưng không thể phản bác, Tiểu Nguyệt đánh cắn răng rút ra mấy đồng bạc gói trong khăn tay. Đỗ Xuân Hiểu sau khi nhìn qua một lượt, lại bảo bọn họ thu lại tiền, quay sang nói với Đỗ Lượng: “Chú, chú kêu họ đem cả tiền tiết kiệm ra đây cho cháu xem, nếu không cháu bói không chuẩn đâu.”
Đề nghị này vấp phải phản đối gay gắt từ các cô nương, đặc biệt là Đường Huy, chẳng màng sự có mặt của cậu Cả lẫn quản gia, cô ta lập tức đập bàn quát: “Cô xem bói thì xem bói, bày ra mấy chuyện này mà làm gì? Vốn liếng của chúng tôi vừa mới để chị Quế và ông Đỗ kiểm tra rồi, lấy ra nữa có tác dụng gì?”
“Lấy ra để xem bói, bài này phải dính mùi tiền của các cô mới chuẩn được.” Đỗ Xuân Hiểu miệng cười mà lòng không cười, ánh mắt nhìn Đỗ Lượng.
“Các cô, đừng nhiều lời nữa, hôm nay xem như nể tình Đỗ Lượng tôi đi, đem hết vốn riêng ra đây, chỉ xem thôi mà, cũng có làm gì đâu. Cậu Cả, cậu nói có phải không?” Giọng Đỗ Lượng đã trở nên uy nghiêm.
Thấy vậy mấy người hầu lại ai quay về phòng nấy, đem hết tiền dành dụm ra, trên bàn bỗng chốc đầy những đồng bạc lấp lóa, vô cùng bắt mắt.
Đỗ Xuân HIểu bấy giờ mới cầm bài lên, kêu mỗi người rút một lá, lại lần lượt đặt vào tay cô, xong đâu đấy cho hết mấy a hoàn về phòng, nói có chuyện thảo luận riêng với ba người Đỗ Lượng, chị Quế và cậu Cả Hoàng.
Tiếp đó cô chỉ chị Quế hỏi: “Chị Quế rút trúng lá bài Ẩn sĩ này phải không?”
Chị Quế mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì lẳng lặng mà đem tiền trả cho Tiểu Nguyệt đi, cô ta cũng không dễ dàng…” Còn chưa nói hết câu, Đỗ Xuân Hiểu đã kêu ré lên, một tai bị Đỗ Lượng xách lên đến tận huyệt thái dương, đau đến chảy nước mắt.
“Đỗ Xuân Hiểu, cháu ăn nói tầm bậy tầm bạ gì thế?! Chị Quế làm ở đây đã bao lâu? Còn đi nhòm ngó mấy đồng tiền của đứa a hoàn?!” Đỗ Lượng tức đến nỗi gân xanh giật giật, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, Đỗ Xuân Hiểu chỉ cảm giác vành tai sắp rách đến nơi, cuối cùng không chịu nổi nữa phải nghiến răng xin tha.
Hoàng Mạc Như bước tới kéo giật Đỗ Lượng, quát: “Người là do tôi mời tới, ông dựa vào đâu mà ở đây giáo huấn? Cho dù cô ấy là bậc con cháu ông, thì giờ cũng không phải đang xử lý chuyện trong nhà! Buông tay!”
Đỗ Lượng mặt đỏ phừng phừng đành buông tay, Đỗ Xuân Hiểu thoát nạn, ôm tai đẩy lá bài Ẩn sĩ tới trước mặt chị Quế, lập cập nói: “Trả tiền đi đấy.”
Chị Quế không hề biện bạch, chỉ đứng thẳng đờ, vẻ mặt đoan chính nghiêm nghị, nhìn không hề giống phường trộm cắp. Đỗ Lượng liên tục nhận lỗi với chị Quế: “Con trẻ không hiểu chuyện, suốt ngày chỉ biết nói bừa, sớm đã bảo không nên đưa nó tới rồi mà.” Lời tuy nói với chị Quế, nhưng thực chất là tỏ thái độ bất mãn với quyết định của Hoàng Mạc Như.
“Được rồi, chị Quế, chị ra ngoài đi. Chuyện này, hôm nay tôi coi như không nghe không thấy, chị đợi lát nữa đem tiền giao cho Đỗ quản gia, để ông ấy trả lại Tiểu Nguyệt, nói là nhất thời tìm không ra, chúng ta mấy người góp vào, để cô ấy nộp tiền học phí cho em trai.” Hoàng Mạc Như tựa hồ chắc như đinh đóng cột rằng chị Quế là kẻ trộm, giọng điệu không chấp nhận Đỗ Lượng chất vấn.
Đỗ Lượng hết nhìn Đỗ Xuân Hiểu, lại nhìn sang cậu Cả, đành dẫn chị Quế ra ngoài. Đỗ Xuân Hiểu ôm tai phải đỏ ửng, sắp lại cất bài vào người. Nụ cười mỉa mai trên môi Hoàng Mạc Như càng rõ hơn: “Thì ra bộ bài của chị thật chỉ dùng để lửa người.””
“Cậu Cả chớ có làm hỏng thanh danh của tôi, bộ nàt đã giúp nhà họ Hoàng các cậu bắt trộm, cậu còn kêu nó chỉ lừa người.”
Hoàng Mạc Như cười nhạt một tiếng, cố ý nói thật chậm rãi, phơi bày huyền cơ: “Đầu tiên chị bảo bọn họ đem tiền mang trong người ra, là muốn xem thói quen cất tiền của bọn họ. Cô nương như Tiểu Nguyệt đặc biệt ưa sạch sẽ, đồng bạc nào bị bẩn, cô ấy sẽ lấy giấy bản vàng lau qua từng đồng rồi mới dùng. Mấy cô nương còn lại thì không thế, đặc biệt là chị Quế, tuyệt đối không làm những chuyện thừa thãi. Vì vậy tiền chị ta móc ra đều có vết cáu bẩn. Nhưng để che giấu chuyện mình trộm tiền, chị ta cũng đã nghĩ tới chuyện lau sạch số tiền mình dành dụm, như thế để lẫn với tiền của Tiểu Nguyệt sẽ không ai biết được. Vì vậy chị mới đòi xem tiền họ mang theo người trước, rồi xem tiền để dành sau. Những người khác, tiền lẻ mang theo người và tiền để dành đều bẩn giống nhau, chỉ riêng có chị Quế, tiền lẻ thì bẩn mà tiền dành dụm lại sáng bóng, không phải chị ta mới lạ.”
“May mà chị Quế không có bệnh sạch sẽ, bằng không vụ án này cũng khó phá rồi.” Đỗ Xuân Hiểu gượng cười thừa nhận, trong lòng đã thầm thay đổi cách nhìn với mấy thiếu gia tiểu thư nhà họ Hoàng quen sống trong nhung lụa.
“Song…” Hoàng Mạc Như dường như có ý muốn đối đầu với Đỗ Xuân Hiểu, lại đưa ra câu hỏi, “Chị Quế cũng không thiếu tiền, vì sao phải đi ăn trộm chứ?”
“Như cậu Cả nói đấy, chị Quế tuyệt đối không làm chuyện gì thừa thãi, chị ta không làm vậy, liệu có lý do đi lục soát phòng ở của đám a hoàn không?”
Lần này, đến lượt Đỗ Xuân Hiểu đắc ý.