Đỗ Xuân Hiểu từ mùa đông năm ngoái bắt đầu hút thuốc lá Hoàng Tuệ Như. Một là vì cảm thấy mới lạ, nghe nói quả thật có người tên Hoàng Tuệ Như, lại còn là thiên kim một thế gia vọng tộc ở bến Thượng Hải, vì chửa hoang với người ở trong nhà mà bất đắc dĩ phải chạy trốn, trở thành cột tin trang nhất một tờ báo lá cải. Các bà các cô thường ngày quen xem Mẫu đơn đình với Tây sương ký bị mối tình lãng mạn này hấp dẫn, các ông các cậu có khao khát “chết dưới đóa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu” lại càng nghĩ xằng nghĩ bậy, đám gian thương bèn nhân cơn sốt này, đem tên thiên kim tiểu thư nọ đặt thành nhãn hiệu, như thể còn hiềm miệng lưỡi thế gian nói về cô ta chưa đủ nhiều; hai là nhân cơ hội đùa bỡn nhà họ Hoàng ở trấn Thanh Vân, mong rằng nhờ hút thuốc này lại hút luôn được cả mấy tin đồn thị phi của gia đình danh giá kia, tiện cười trên nỗi khổ của bọn họ. Đặc biệt là vẻ phức tạp trên khuôn mặt Hoàng Mộng Thanh khi tới mượn sách, nhìn thấy Đỗ Xuân Hiểu miệng ngậm một điếu “Hoàng Tuệ Như”, khiến Đỗ Xuân Hiểu mỗi khi nhớ lại đều ôm bụng cười. Vì vậy hành động này đã trở thành thú vui riêng tư độc nhất của cô.
Cô không ngờ rằng, thực ra vẫn còn một người phụ nữ, hút cùng nhãn thuốc với cô, tư thế cầm điếu thuốc còn tao nhã hơn cô gấp trăm lần, là chị Quế. Chị Quế mê mệt “Hoàng Tuệ Như”, bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, Hoàng lão gia đi Thượng Hải xử lý xong chuyện làm ăn quay về, ngoài quà tặng vợ con, còn cho chị một bao thuốc, chị ta khi đó kinh ngạc không biết nói sao, vì không ngờ lãi gia cũng biết chị ta mê món này, Dù chị ta vẫn che giấu rất kỹ, mỗi điếu chỉ hít đến một phần ba là dập, tránh bị hun vàng đốt ngón tay, lần nào hút xong cũng súc miệng bằng nước muối, chấm ít nước hoa lên cổ. Nguồn gốc nước hoa thì không một ai biết, chị ta đương nhiên cũng không chịu nói.
So với Trương Diễm Bình, Tần thị và Bach Tử Phong, vẻ đẹp của chị Quế lại là một chân trời mới. CHị ta có nước da bánh mật, eo thon chân dài, bầu ngực đầy đặn chật căng sau lớp áo cộc; mũi cao mắt sâu, khuôn mặt có nét của người Tây dương, thậm chí tóc cũng xoăn tự nhiên, lúc ướt sóng tóc lăn lăn khắp đầu, song bình thường đều buộc lên, dùng cặp tóc gài lại, chỉ còn mấy lọn tóc tơ hai bên tháo dương được bộc lộ bản sắc.
Tang sự của Ngâm Hương do chị Quế bỏ tiền làm giúp, vì khi tìm thấy thi thể, trên người cô ta đã không còn đồng nào, lại là cô nhi, chưa có chồng, mọi chuyện cuối cùng đều đến tay Đỗ Lượng và chị ta. Nhưng khoản tiền mua áo quan và nhập táng, chị ta tính đi tính lại vẫn thấy nên do Tiểu Nguyệt bỏ, đây cũng là lý do chị ta không lấy của ai khác mà chọn lấy đúng tiền của con nha đầu này. Nếu như Tiểu Nguyệt ban đầu sớm nói chuyện Ngâm Hương bỏ trốn với chị ta, có lẽ giờ Ngâm Hương cũng không đến nỗi mất mạng. Vì vây chuyện này, Tiểu Nguyệt ít nhiều cũng phải chịu trách nhiệm. Chị Quế luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả a hoàn trong nhà họ Hoàng, chị ta không thích vờ vịt đánh bạn để moi móc dăm chuyện trà dư tửu hậu mà tiêu khiển như những phụ nữ khác, mấy trò này hồi mười sáu tuổi chị ta đã chơi qua rồi, giờ không thiết nữa.
Về việc chung thân đại sự của chị Quế, thực ra có rất nhiều người đàn ông sốt ruột thay chị. Trước ba mươi tuổi, là Đỗ Lượng lo thay chị, chỉ mình chị vẫn tận hưởng cuộc đời ao tù, cũng chưa từng nhắc với ai về cuộc hôn nhân trước năm hai lăm tuổi. Về sau chị cũng cực chẳng đã phải ở góa. Khi chồng chết, chị vẫn còn đang hầu hạ Hoàng Mộ Vân sốt cao, cậu Hai này thanh niên mà gầy gò ốm yếu, chỉ biết túm lấy tay chị rên hừ hừ không thôi. Lúc ấy Đỗ Lượng chạy vào báo với chị: “Lão Trương đi thuyền gặp thổ phỉ, người bị chám mấy nhát đao, cô mau đi xem sao!” Đầu óc chị thoắt chốc trống rỗng, khi định thần trở lại, thấy tay vẫn bị Hoàng Mộ Vân siết chặt, chị cuống đến nỗi òa khóc. Sấp ngửa chạy về đến nhà, lão Trương đã được khiêng lên giường, từ xe đã thấy vết máu nhỏ giọt dọc đường lát đá, càng tới fần cửa nhà, lòng chị càng tuyệt vọng, cuối cùng khi một chân bước qua ngưỡng cửa, chị đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hai tròng mắt ráo hoảnh, vì nước mắt trước đó đã chảy cạn.
Đặt chân vào nhà, máu nhuốm đỏ trời đỏ đất nhuộm luôn phòng ngủ thành lò sát sinh, chị vẫn không hề hoảng loạn, chỉ ngồi xuống bên cạnh chồng đang thoi thóp, vuốt ve tấm vải sô đỏ sũng quấn trên ngực chồng, đay nghiến: “Đáng đời nhà ông, đã bảo con đĩ đó không yêu ông đâu, nó chỉ yêu tiền của ông thôi.” Lão Trương dẩu mồm, nhưng đã chẳng còn sức đâu mà nói nữa.
Tiếp đó chị đi thẳng ra cửa, ngồi xuống, ngửa mặt đón gió, chỉ đợi thầy lang phán án tử của chồng. Đến khi mặc đồ tang mặt chị càng lạnh tanh, chẳng sợ ai gièm pha vô tình. Về chuyện lão Trương trước kia cùng ả dâm phụ bán bánh hấp người ngoại tỉnh ngồi thuyền bỏ trốn, chị tuyệt đối không nhắc tới nửa lời, nhưng đến này vẫn không động vào bánh hấp. Khi xưa lão Trương mỗi ngày đều đi mua bánh hấp rất nhiều lần, chị ăn đã phát ngấy, về nhà trông thấy tủ đựng tiền trống không, ngay chút tiền mua dầu mua muối để trong ngăn kéo bàn mạt chược cũng mất tăm, chị bất giác lại thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng không phải ăn bánh hấp nữa rồi. Có điều chị mãi không hiểu, khi nghe Đỗ Lượng báo tin dữ, vì sao mình lại khóc, cái gọi là phản ứng bản năng, rốt cuộc vẫn bán đứng sự mất mát của chị. Về sau, chị Quế bèn đóng chặt cửa lòng, quyết ý không mở ra nữa, chị cũng không tài nào hiểu nối tại sao lại có những người phụ nữ đánh đâu thua đó mà vẫn còn muốn tiếp tục xông pha trận mạc, đây là sự hèn nhát của chị, cũng là dũng khí của chị.
Vì vậy chị Quế vẫn luôn muốn giáo huấn Tiểu Nguyệt một bài, chị lờ mờ ngửi thấy mùi nguy hiểm và đáng sợ của ả bán bánh hấp kia trên người con nha đầu này. Lúc móc ra mấy đồng bạc dưới đáy hòm trang điểm của Tiểu Nguyệt, chị có một khoái cảm, tựa hồ được vầy nát, vét sạch từng chút một quả tim đối phương. Đỗ Lượng về sau đem tiền trả lại cho Tiểu Nguyệt trước mặt chị Quế, chỉ nói là không tìm ra được, mấy người đành góp vào trả cho cô ta. Nào ngờ con nha đầu này nhận tiền rồi, lại nhoẻn cười với chị Quế, nói một tiếng “Cảm ơn”. Trước nụ cười ấy, chị Quế biết trước mặt cô ta đã thấp hơn ba phần, nếu đổi lại là Ngâm Hương, Đường Huy, chắc chắn sẽ không cười với chị, chỉ duy có Tiểu Nguyệt, lòng dạ quanh co hơn những người khác mấy đoạn, cái người khác không nghĩ ra, cô ta lại nghĩ ra.
“Lần này may nhờ chị Quế, nếu không làm sao giải quyết được đây?” Trước khi ra khỏi cửa, Tiểu Nguyệt còn nói với chị Quế một câu rợn người.
“Nói gì khách sáo thế? Mấy người chúng ta đều số khổ, có thể giúp thì giúp nhau thôi, cũng đâu thể trơ mắt nhing người khác nhảy vào hố lửa mà không kêu chứ?” Chị Quế đương nhiên cũng không vừa.
Tiểu Nguyệt lập tức đanh mặt, đáp trả: “Chị Quế, chị nói thế là có ý khác phải không?”
Chị Quế chỉ cười, coi như mặc nhận.
“Chị Quế, chị ám chỉ Ngâm Hương chứ gì? Thế thì oan chết em mất. Tính khí cô ấy, chị cũng biết mà, cô ấy muốn đi lẽ nào em ngăn được ư? Hơn nữa, phàm là phận kẻ hầu người hạ, bớt một chuyện vẫn hơn thêm một chuyện, chủ nhân chỉ hận không thể xẻo hết lưỡi chúng ta đi mà thôi, có những chuyện đượng nhiên tuyệt đối không được nói, Chị hà tất phải làm khó em chuyện này?”
“Hừ!” Nụ cười khinh miệt của chị Quế buốt lạnh thấu xương, “Thế sao còn đi báo với cô Cả?”
Tiểu Nguyệt nghe vậy, nước mắt ầng ậng nói: “Nào có phải em muốn báo với cô Cả đâu? Là cái cô Đỗ tiểu thư kỳ cục cổ quái kia, nói em nhất định giấu giếm điều gig, nên lôi cô Cả ra ép em, em gan nhỏ, nên mới kể ra.”
Chị Quế nghe xong, chợt bước chân lên trước đưa tay giữ chặt đầu Tiểu Nguyệt, đối phương bỗng chốc không thể cựa quậy, đành nhìn trừng trừng vào hai mắt chị: “Tiểu Nguyệt, em mười hai tuổi bước chân vào nhà họ Hoàng, có thể nói chị nhìn em từng bước trưởng thành, trong lòng em tính toán điều gì, đừng tưởng chị không biết.”
“Em tính toán gì? Chị nói thử ra xem.”
“Tính toán gì chị có lẽ không thể nói rõ, chỉ biết đã là chuyện Lư Tiểu Nguyệt em muốn giấu, thì không ai cạy nổi mồm em, nhưng phàm chuyện em nói ra, thì đều muốn để người ta biết. Điều này thì đúng phải không?” Chị Quế một mực lấy mắt làm dao, muốn rạch tan lớp “họa bì” trên mặt Tiểu Nguyệt, lột tràn cái lõi xấu xa thật sự của cô ta.
Tiểu Nguyệt bỗng nhiên bật cười, lộ ra mấy chiếc răng nhỏ nhắn.
“Chị Quế, kiếp này chị làm người hơi quá cứng nhắc, nếu như hồ đồ đi một chút, chưa biết chừng giờ cũng không đến nỗi rơi vào bước đường trộm cắp…”
Tiểu Nguyệt vừa dứt lời liền ăn ngay một cái bạt tai của chị Quế, song cũng không đau lắm, cô ta chỉ thấy nửa bên mặt hình như bị kim chích. Cái bạt tai này là số phải chịu, đã nằm trong tính toán của cô ta, nên cô ta vẫn trơ mắt nhìn, không hề hoảng loạn.
“Con ranh! Giờ cho mày đắc ý, để xem sau này mày có còn vênh vang thế này không?”
Câu nói này thốt ra, cũng là lúc hai người phát hiện Đỗ Lượng không biết từ bao giờ đã đứng dưới gốc cây hòe trước cửa nhìn về phía họ. Ai nấy đều lẳng lặng ghim lại sự khó xử trong lòng. Tiểu Nguyệt cầm nắm tiền vung ra bỏ đi, để lại chị Quế còn chưa nguôi cơn giận.
“Cô chấp gì một con nha đầu? Còn động tay động chân nữa.” Giọng Đỗ Lượng không hề có ý trách móc, ngược lại còn như quan tâm chị Quế.
Chị ta đứng sững hồi lâu không đáp, tâm trí để cả vào chuyện khác. Ánh mặt trời vàng rực cuối hè đã trở nên dễ chịu, nhẹ nhàng thoa lên da dẻ con người, làn da sạm đen của chị Quế thoắt chốc được mạ sáng. Chị ta bỗng nhớ lại quãng thời gian Hoàng Mộ Vân mới vỡ giọng, có hôm nửa đêm, nghe trên giường gã có tiếng động lạ, ngỡ rằng gã lại muốn ho, chị ta bèn trở dậy đi vào vén màn xem, chỉ thấy cơ thể co quắp ấy đanng rung bần bật, phần háng bọc trong mảnh khăn mùi soa hoa viền thêu lá sen chị ta đánh mất, bên cạnh rơi rớt mấy giọt dịch màu trắng. Về sau chị ta làm như không có chuyện gì tiếp tục hầu hạ gã, gã lại nửa vô tình nửa cố ý tránh né, khiến chị ta thấy rất buồn cười. Đáng tiếc cảm giác tự đặc ấy chẳng kéo dài được bao lâu đã tắt ngấm vì sự xuất hiện của Bạch Tử Phong. Thực ra chị ta không đố kỵ gì Bạch Tử Phong, chỉ là không tránh khỏi hơi hụt hẫng, giờ nghe Đỗ Lượng khuyên, ma xui quỷ khiến thế nào những hụt hẫng ấy lại lần nữa ùa tới.
“Còn không dạy bảo thì bọn nó đều không biết mình là ai.” Chị ta đánh tìm cho mình đường lui.
Đỗ Lượng không để tâm chị ta chống chế, chỉ hạ giọng nói: “Tìm được gì trong phòng bọn chúng?”
Chị Quế lắc đầu, nhưng rất yếu ớt, vẻ lấp liếm dù biết sẽ bị vạch trần.
“Được thôi, bị cháu gái tôi nhìn thấu mà vẫn không chịu nói thật? Nói với tôi cũng có sao đâu.” Ông an ủi chị như thế.
“Có những chuyện, không biết thì tốt hơn.”
“Vậy thì chị việc gì cứ nhất quyết phải làm cho rõ? Đã đến nước này rồi, chị vẫn không nói cho tôi, lẽ nào chị coi tôi như người ngoài?” Lời vừa nói ra Đỗ Lương đã thấy hối hận, vì chị rốt cuộc có coi ông như người ngoài hay không, chính ông cũng không nắm rõ.
Chị Quế im lặng một lúc lâu, mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn ông: “Đã vậy, tôi muốn nhờ Đỗ tiểu thư bói bài cho tôi lần nữa.”