Đầu Giản Chính Lương vùi trong nửa quả dưa hấu, trên đỉnh đầu vo ve một bầy nhặng, đã thối đến nỗi người ta phải bịt mũi.
Đỗ Xuân Hiểu vẫn móc hạt sen, miệng không ngừng chóp chép, như đã quá quen với mẫác chết. Hạ Băng ngạc nhiên nhìn cô: “Cậu vẫn còn ăn được cơ à?”
Cô thân mật nguýt anh một cái, rồi đi lại quanh phòng, tựa hồ tìm kiếm thứ gì đó đặc biệt. Nhà Giản Chính Lương không lớn, chỉ có một gian ngoài và một phòng ngủ phía trong, mé trái làm chỗ nấu nướng. Giản Chính Lương đang ngồi bên bàn ăn gian ngoài, mặt vục vào quả dưa, sau gáy cắm một cây rìu sắc. Phòng ốc thu dọn tương đối ngăn nắp, mở tủ quần áo, bên trong treo mấy bộ áo dài sạch, áo khoác và áo bông mặc mùa đông, trong ngăn kéo xếp hơn chục đôi tất trắng bóc, cùng một số quần áo lót. Trên chiếc giường bên cạnh trải manh chiếu trúc bóng rượt, sờ lên trơn dính, ghê tay hệt như sờ vào miếng khoen đồng gỉ xanh trên tủ quần áo kia.
Đợi Đỗ Xuân Hiểu đi ra, Hạ Băng đã kiểm tra qua loa thi thể, nghiêm mặt nói: “Cậu nhớ a hoàn tên Ngâm Hương của nhà họ Hoàng không, cô ta ăn trộm đồ của bà Ba rồi chạy đến huyện thành, về sau được phát hiện chết ở bãi sông phía Tây trấn, cũng bị một nhát rìu vào đầu thế này.”
“Đúng rồi.” Đỗ Xuân Hiểu gật đầu nói, “Thủ pháp tương đương, chỉ có một điểm không giống.”
“Điểm nào?”
“Hung thủ kia nhất định là người rất thân thiết với Ngâm Hương, vì vậy cô ta mới đêm hôm ở đó đợi người ấy, đồng thời cũng không hề đề phòng, bị bổ trúng giữa mặt. Nhưng hung thủ này có lẽ là người không quen biết Giản Chính Lương, hoặc không được Giản Chính Lương chào đón, nên mới vung rìu đánh lén sau lưng lão ta.”
Đài sen trong tay cô đã nhẹ bẫng móp méo, hạt sen ăn sạch mà bụng vẫn chưa thấy no tí nào. Có vài thứ lạ lùng thu hút cô, chỉ là một sớm một chiều chưa thể nói cho Hạ Băng.
Cái chết của lão Giản, trong con mắt của Lý Thường Đăng đội cảnh sát, chẳng khác nào “chết già”. Bất kể nam nữ, với người trấn Thanh Vân hễ là “người già neo đơn” thì đều thuộc diện thừa thãi, dù gì họ cũng không đủ điều kiện có con cháu nối dõi, hay nói cách khác, chính là “đồ bỏ”. Nhất là người như lão Giản, suốt ngày đàn đúm chơi bời, sống có phẩn quá đỗi tiêu dao, hơn nữa ai cũng hiếu kỳ chẳng biết tiền của lão từ đâu mà có, nhưng đều không tiện hỏi. Vì vậy khi Lý Thường Đăng tới nhà Giản Chính Lương tiến hành lục soát vòng hai, nói trắng ra chính là tìm tiền, ông ta và đội phó Kiều lật từng viên gạch, soát từng miếng gỗ vật dụng trong nhà. Cuối cùng giẫm phải một đồng bạc tây dưới chân tường sân sau, theo đó đào xuống tiếp, moi lên được hai hũ sứ màu vàng, một hũ đựng đầy đồng bạc, một hũ lại là từng cuộn từng cuộn giấy bạc cột dây chun, tổng cộng có một trăm cuộn, cũng tức là một vạn đồng chẵn. Gia tài kếch sù này khiến đội trưởng đội cảnh sát trố mắt, cho dù mấy đời nuôi tằm chắc chắn cũng không thể kiếm được nhiều thế này.
Càng kỳ quặc là, Tề Thu Bảo lúc này lại xuất hiện, dập dềnh trên con sông thị trấn, vướng vào bèo tấm củ ấu, lững lờ trôi theo dòng nước, toàn thân lõa lồ hệt như hôm nào còn chứng minh mình sạch sẽ, trên mắt cá chân cột một sợi dây đỏ. Mấy chị gái ngồi bên thềm sông giặt quần áo, từ xa trông thấy một con thủy điểu trắng đậu trên đám lục bình, còn lấy làm thích thù, bèn nhặt đá ném mấy phát, sau khi thủy điểu sợ hãi bay đi, xác chết từ từ trôi lại, da bụng đã bị rỉa banh, lộ ra lớp thịt hồng.
Trấn Thanh Vân lập tức nhốn nháo, Lý Thường Đăng đang bận cùng đội phó Kiều chia gia tài tích góp của Giản Chính Lương, đến giám định tử thi cũng lười, nhưng vẫn văng tục đến. Sau khi xem xét qua loa, từ vết tím bầm quanh cổ, đội phó Kiều phán đoán Tề Thu Bảo bị siết cổ chết, Hạ Băng đứng bên lẩm bẩm: “Thế chẳng phải giống với mấy a hoàn nhà họ Hoàng kia sao…”
Lý Thường Đăng nghe thấy câu này, liền trừng mắt lên, hầm hầm nói: “Giống chỗ nào? Bụng thị đâu bị cắt bỏ!”
Chị Quế thổi nguội thuốc, bưng đến bên tay Hoàng Mộ Vân, gã cười nhạt, cầm lên uống. Đã quen với thứ nước đắng nuôi mình từ nhỏ tới lớn, gã chẳng buồn chau mày. Vì gã rất ghét ăn cơm cùng người nhà, chê các món ăn bị như nhai sáp, mười năm nay chị Quế đều lén dặn nhà bếp làm những món đậm đà hơn cho gã vừa miệng, có điều càng ăn như thế lại càng hại thân. Chị vốn muốn khuyên can, nhưng lại nghĩ người có thể thực sự khiến gã nghe lời là Bạch Tử Phong đã chết, bà Ba thì điên khùng, đến nay gã còn chịu nghe lời ai nữa? Chị tự biết mình không có tư cách quản thúc, đành chiều theo hắn.
Vừa nghĩ đến đây, Tô Vân phòng cô Hai đã bước vào, tay bưng một làn thức ăn đáy đen sơn vàng.
Chị Quế bưng bát thuốc đã uống hết, chạy ra đón ả, cười nói: “Sao hôm nay lại nghĩ ra tới đây thế nyà?”
Tố Vân đưa làn thức ăn cho chị Quế, véo von đáp: “Cái này là cô Hai lấy từ phòng cậu Cả, vì hôm nay người đến thăm cậu Cả đông quá, đồ biếu sắp không còn chỗ nào để nữa rồi, nên sẻ một ít đem chia cho cô cậu các phòng khác. Cậu Hai hiện giờ gặp phải mấy chuyện này, hẳn là rất buồn phiền, trong phòng cũng chỉ có thể trông cậy vào chị, lấy đâu ra thời gian qua lấy đồ? Chớ thấy cô Hai bình thường qua loa đại khái, dạo này cũng nghĩ chu đáo lắm, bảo em qua phòng cậu Cả chọn mấy đồ tốt đưa tới đây.”
Chị Quế nghe vậy thì vô cùng cảm kích, bèn rủ Tố Vân vào trong ngồi một lúc nói chuyện, nhưng đối phương từ chối rằng đã muộn, chỉ vội vàng vào phòng trong thỉnh an Hoàng Mộ Vân, nói rõ lý do đến. Gã liền bảo chị Quế nhét cho ả một đồng bạc, ả cũng không từ chối, bèn cầm tiền rồi cáo từ.
Tố Vân vừa về phòng liền nhìn thấy dưới hàng hiên có người đang đứng, bước lại gần mới nhận ra là Hoàng Phi Phi, bộ dạng cô ta rất nôn nóng, thoạt trông thấy ả bèn túm ngay lấy lôi vào phòng trong, khàn giọng hỏi: “Đã nhìn rõ chưa?”
“Nhìn rõ rồi.” Tố Vân gật đầu.
“Có không?”
Tô Vân khẽ lắc đầu, tựa hồ xua tan hy vọng của Hoàng Phi Phi. Cô ta đành thẫn thờ ngồi xuống ghế, lầm bầm: “Lẽ nào mình đoán sai ư?”
Quan hệ giữa Hoàng Phi Phi và Hoàng Mộng Thanh có chút thâm sâu khó dò, bọn họ thường ngày không hay qua lại, thậm chí còn hạn chế tối đa chạm mặt nhau, nếu một trong hai người xuất hiện ở đâu thì người kia sẽ gắng không ra mặt, trừ khi cả nhà dùng cơm, hay tham gia mấy hoạt động kiểu tế tổ. Đám người ăn kẻ ở mới đầu lấy làm ngạc nhiên, lâu dần cũng không còn thấy lạ nữa, địa vị thân phận của bọn họ quả thật có chút khác biệt, chỉ là không ai muốn vạch trền, đều vờ như không biết.
Vì vậy Hoàng Mộng Thanh chủ động tới tìm Hoàng Phi Phi thực khiến Tố Vân giật nẩy mình, ngỡ rằng mình nhìn nhầm, nên tiếng “cô Cả” gọi cũng rất vang, như để xác nhận với chính mình. Cô Cả tới đường đột, nhưng cô Hai không hề ngạc nhiên, trái lại còn bước đến nắm tay, thân thiết dẫn vào phòng trong, sai Tố Vân đi bổ dưa bưng vào.
Hoàng Mộng Thanh quả nhiên rất lâu không tới chỗ em gái, vừa bước vào phòng ngủ đã nhìn quanh đánh giá một lượt. Trên tường không có lấy nửa bước tranh chữ, mà treo hai cây súng săn Tây dương báng khảm hoa bọc bạc, giường ngủ sắt kiểu Pháp buông màn sa quây, nhìn mà thấy nóng. Trên bức bình phong bằng sứ dùng để thay quần áo vẽ hình hoa sen to oạch, bên trên vắt bộ kimono kiểu Nhật, hoa anh đào như vệt máu phun.
Cô không nhịn được cười nói: “Chỗ này của em thật bê bối quá, chẳng ra thể thống gì.”
“Ra ngoài chỉn chu được rồi, còn bên trong thế nào cũng có ai thấy đâu.” Hoàng Phi Phi tùy tiện ngồi phệt xuống sàn. Hoàng Mộng Thanh bấy giờ mới để ý chiếu trúc được trải dưới đất, thì ra em gái từ lâu đã không ngủ trên giường mà cứ trời nóng là nằm dưới đất cho mát. Cô cũng nổi hứng, bèn ngồi bệt xuống, hai người nhìn nhau bật cười.
“Nghe nói hôm nay em tới thăm Mạc Như?” Hoàng Mộng Thanh hỏi thẳng vào chuyện.
Hoàng Phi Phi gật đầu, bổ sung: “Còn sai Tố Vân sang chỗ Mộ Vân một chuyến.”
“Hiếm khi thấy em chịu khó đi lại thế, nhất định là có duyên cớ gì rồi.” Cô phe phảy cây quạt tròn, gắng vờ như chỉ hỏi vu vơ.
Nào ngờ Hoàng Phi Phi nghẹo đầu đáp: “Thấy anh ấy ngã trong lầu sách thành ra như thế, đương nhiên em muốn biết rõ sự tình. Lại nghe bác sĩ bảo không nhớ gì nữa, sợ anh ấy đến đứa em gái là em cũng không nhận ra nên em đi thăm thôi. Em còn hỏi anh ấy sao lại vào trong lầu sách, chị đoán xem anh ấy trả lời thế nào?”
Hoàng Mộng Thanh không ư không hử, chỉ dùng ánh mắt ra ý cho cô ta nói tiếp.
“Anh ấy nói biết em là em gái, còn nói mình nhớ lý do vào lầu sách.”
“Lý do gì?”
“Anh ấy nói…” cô ta ngừng lại giây lát rồi mới tiếp, “Có người nhờ anh ấy vào trong lầu tìm giúp một quyển sách cổ, nên anh ấy mới đi.”
“Là ai bảo nó đi?”
“Nói là Mộ Vân.”
“Nên em mới sai Tố Vân tới thăm Mộ Vân sao?”
“Không chỉ có thế.” Hoàng Phi Phi toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Tim Hoàng Mộng Thanh bất giác thắt lại, từ lâu cô đã biết đứa em gái này có vài “sở trường” bí mật mà đa số người nhà họ Hoàng không hề hay biết.
Năm cô mười tuổi, Hoàng Phi Phi lên tám, hai người cùng nô đùa bên giếng, theo sau là một vú già chân tay đã không còn nhanh nhẹn. Vốn dĩ chỉ là đứng đó chơi ngoắc dây thành nhiều hình, được nửa chừng Hoàng Phi Phi đột nhiên chỉ vú già đang ngồi ngủ gật trên thành giếng nói: “Chị ơi, bọn mình đẩy bà ấy xuống cho vui?” Hoàng Mộng Thanh biết làm thế là sai, bèn lắc đầu không chịu. Hoàng Phi Phi lại nói: “Vậy chị ơi, lần xếp dây này nếu em thắng chị, chị giúp em một chuyện được không?” Cô lập tức nhận lời, vì em gái chơi trò này chưa bao giờ thắng cô. Kết quả không hiểu làm sao, sợi dây đỏ lần ấy lại bung ra trong tay Hoàng Mộng Thanh, cô đành bất đắc dĩ nhìn em gái, Phi Phi ngước khuôn mặt ngây thơ, hết nhìn sang thành giếng lại nhìn qua chị gái, ý tứ rất rõ ràng. Cô thoáng chút bực bội, đòi chơi lại một ván quyết thắng thua, thế là lại chơi một lần nữa, sơi dây vẫn tuột ra trong tay cô, Phi Phi như đột nhiên trúng phải bùa phép, trình độ sáng dạ khéo tay tự nhiên vượt ngoài tưởng tượng của chị gái.
Chơi hết ba bàn, cô đành nhận thua, nhón chân nhón tay rón rén lại gần vú già, vú già không hề phát giác, thậm chí vẫn cứ ngáy đều đều, cơ thể chậm rãi phập phồng theo nhịp thở êm đềm. Hoàng Mộng Thanh càng lúc càng căng thẳng, người tuy đã tới bên giếng mà chân vẫn run run, nhưng trong lòng cũng có đôi chút phấn khích kỳ lạ, tưởng tượng bộ dạng vú già rơi tõm một tiếng xuống giéng, nhất định rất khôi hài nực cười. Vú già vẫn ngủ như chết, không hay biết vận hạn sắp ập tới, tay Hoàng Mộng Thanh đã chạm vào eo mà bà ta hoàn toàn không phát giác.
Cô âm thầm tính toán, phải dùng lực thế nào,đẩy mạnh từ đâu để bà vú có thể chuẩn xác rơi xuống giếng? Đột nhiên phát hiện kế hoạch có vấn đề, động tác bất giác cũng trở nên ngập ngừng.
Đúng vào lúc ấy, Hoàng Phi Phi đột nhiên hét lớn: “Cẩn thận!”
Bà vú tức thì bị đánh thức, nước dãi cũng không kịp lau, cả người đã giật nẩy lên. Vì bờ giếng quá hẹp, biên độ động tác bà ta sực tỉnh lại quá lớn, hai chân cùng lúc giơ lên, người bị mất thăng bằng, không nghiêng không lệch rơi đúng vào miệng giếng.
Hoàng Mộng Thanh còn chưa hiểu chuyện gì thì tiếng “tõm” mà cô tha thiết mong muốn đã vang lên bên tai. Tiếp đó là tiếng khóc thét thất thanh như xé tim xé phổi của Hoàng Phi Phi, mãi không dứt, như muốn xé toạc cả bầu không. Mọi người nghe tiếng chạy đến, thấy con bé vừa khóc vừa chỉ tay vào miệng giếng thì lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ba chân bốn cẳng nhào đến, cũng coi như kéo được bà vú già ướt lướt thướt lên.
Khi Hoàng Thiên Minh hỏi vú già làm sao rơi xuống giếng, Hoàng Mộng Thanh trông thấy tay em gái run run chỉ vào mình.