Tầng dưới cùng của hộp thức ăn, để vài kén tằm dẹp lép phai vàng.
Hoàng Mộ Vân đờ đẫn nhặt kén tằm ra, bỏ vào túi áo bên sườn, quay đầu nói với chị Quế: “Tôi đi thăm anh.”
Kén tằm vì thế lại rơi vào tay Hoàng Mạc như, khô quắt queo, nhìn qua khẽ nứt có thể thoáng thấy bên trong là một con nhộng màu nâu nhạt, khe khẽ ngọ nguậy, phát ra những tiếng “lách tách”. Hắn ngơ ngác nhìn em trai, như đang mong mỏi gã có thể thông qua mấy chiếc kén này đưa ra một đáp án nào đó, nhưng em trai cũng nhìn hắn với ánh mắt tương tự.
“Đã nhớ được gì chưa? Ví dụ em là ai?” Hoàng Mộ Vân quan sát nét mặt anh trai, mắt mở rất to, chỉ sợ bỏ sót dù chỉ một phản ứng khác thường.
Nhưng Hoàng Mạc Như lại vẫn hờ hững, rồi đột nhiên cầm kén vứt xuống đất, giơ chân dẫm lên, di mạnh mấy cái, vỏ kén lạo xạo yếu ớt dưới đế giày. Âm thanh ấy khoan vào đầu óc hắn, giơ ra một cánh tay vô hình, cố ngăn hắn không rơi vào hố đen ký ức…
“Người nhà và mấy người ở đều nhận ra rồi, chỉ là hôm bị thương rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thì anh vẫn mơ hồ chưa nhớ được.” Hắn chỉ vào cái đầu được quấn một vòng vải sô, cười gượng nói.
“Anh thật không nhớ ra, hay giả vờ không nhớ ra? Hình như với người ta anh lại nói khác đấy.” Hoàng Mộ Vân không vòng vo, nói toạc ý đồ tới tận nơi hỏi tội của mình.
Câu nói này đã triệt để ép Hoàng Mạc Như vào màn sương mù, hắn ra sức hồi tưởng, nhưng không sao nhớ nổi mình đã nói với ai chuyện gì, chỉ cảm giác đó nhất định là một lời rất quan trọng. Giờ đây hắn chẳng những không nhận nổi mẹ đẻ lẫn anh chị em mình, mà thậm chí mấy vụ hung án xảy ra ở nhà họ Hoàng trước kia cũng quên sạch, thỉnh thoảng có mấy cái tên nhảy ra từ đầu hắn, ví dụ “Tuyết Nhi”, “Xuân Hiểu”, “Mộng Thanh”, và cả một cái tên rất kỳ lạ, hễ nghĩ tới lại thấy lòng đau như cắt, không khác gì tiêm thuốc phiện từng chút một vào tủy sống, băng lạnh, ẩm ướt, ngọt ngào…
“Hiểu Mãn…”
Cái tên không nói nổi ấy, lượn một vòng trong cổ họng, cuối cùng cũng thốt ra. Hắn bất giác đứng dậy, muốn đuổi theo. Hắn không biết hai chữ ấy nên gán lên ai, cảm giác hẳn là một cô gái, càng hẳn là da trắng nõn nà, tay thon mầm xuân, quanh người ngào ngạt hương bạch lan thanh mát e ấp, bằng không sao có thể xứng nổi với những tha thiết mỏng mỏi đứt gan đứt ruột.
“Anh vừa nói gì thế?” Hoàng Mộ Vân truy hỏi.
Câu hỏi này lập tức cắt đứt sợi ký ức vừa được khơi lên, hắn lại ngồi xuống, gục đầu, buồn rầu như đánh mất gì.
Hoàng Mộ Vân vẫn không hề buông tha, tiếp tục chất vấn: “Chắc anh đã nói với Phi Phi là em nhờ anh tới lầu sách tìm một quyển sách cổ? Nhưng sao em lại không nhớ gì chuyện này nhỉ?”
“Anh… từng nói thế ư?”
“Anh lẫn em đều biết Phi Phi thường ngày nói mười câu thì đến chín câu là giả, nhưng chị ấy hiện giờ cứ khăng khăng vu vạ cho em, em cảm thấy chắc chắn bên trong phải có duyên cớ nào đấy, khi em gái tới phòng anh, chắc đã nói gì đó?” Gã càng hỏi càng nôn nóng, như thể muốn cưỡng ép lôi tuột ký ức của đối phương ra.
“Hiểu Mãn…”
Hoàng Mạc Như lẩm bẩm một mình, đột nhiêu đầu đau muốn nứt toác, như có một sợi thần kinh nào đó đột nhiên bị túm lấy, dùng kéo chọc ngoáy. Hắn chỉ có thể gào thét, lăn lộn, từng lỗ chân lông trên người đều nổ tung, chỉ hận không thể lột lớp da này xuống để mình được thông khí. Không khí thoắt chốc biến thành dao găm, đâm thủng linh hồn hắn, đến hít thở cũng trở nên cứng ngắc, cảm giác cổ họng đầy ậng thứ máu tanh mặn, đến khi nhổ ra lại là dịch nhầy trắng sệt. Tiếp đó hắn vùi đầu xuống đất, tức tưởi òa khóc, Tiểu Nguyệt xoa xoa sống lưng hắn, quay đầu lại nói với Hoàng Mộ Vân đang đứng sững bên cạnh: “Cậu Hai xin về cho, cậu Cả đã mệt rồi.”
Hoàng Mộ Vân ra ngoài, đi lại cảm giác đế giày có gì đó khác thường, bèn giơ chân lên xem, thấy một con tằm dẹp lép bẩn thỉu đang dính chặt lấy lòng bàn chân.
Hiểu Mãn…
Hoàng Mạc Như đi sâu vào rừng mộng, một người con gái tên Hiểu Mãn đứng giữa dòng sông trấn Thanh Vân vẫy tay với hắn, trong tay giương một chiếc ô lụa màu hồ thủy viền mép vàng, trên hột cúc chuồn trước ngực gài hai đóa hoa lan trắng. Hắn đi theo nàng, băng qua từng vạt cỏ lau xanh um bên bờ sông, hat tuyết lay phay trên trời đậu xuống đỉnh đầu và mu bàn tay hắn, cảm giác âm ấm, nhìn kỹ lại thì ra là các kén tằm trắng xóa long lanh. Hắn vẩy kén đi, tiếp tục bước theo bóng hình nàng, khuôn mặt nàng trước sau vẫn mờ ảo, bị kén tằm rơi dày che lấp, nhưng vẫn có thể lờ mờ trông thấy trên khuôn miệng hơi hé, một vết cắn mờ chính giữa bờ môi biến nó thành cánh hoa ươm mật; hắn nhớ mình đã từng nếm qua đôi môi thế này, đôi môi khiến hắn nguyện bỏ ra nửa mạng sống.
Cả trấn Thanh Vân đã thành một dải trắng mênh mông, củ ấu non giữa sông mắc vài búi tơ trắng, hắn càng đuổi càng nhanh, nàng lại đi đủng đỉnh, đầu ngón tay thắt một sợi tơ trắng, như thể nối liền với nước sông. Hắn kiếm tìm tung tích sợi tơ ấy, chỉ lo nó không cẩn thẩn đứt mất thì sẽ phải ly biệt với nàng từ đây.
“Hiểu Mãn!”
Hắn không kìm nổi lên tiếng gọi nhưng nàng dường như không nghe thấy, vẫn đạp nước mà đi, sóng nước rẽ ra dưới chân một đường vòng cung màu đen, hắn bèn đi theo đường vòng cung ấy, mỗi bước đều như đạp xuống sình lầy, từng bước lún sâu, rút lên rất vất vả. Hắn càng đi càng chậm, cứ thấy bảy tám cánh tay khô tái nhợt đang tranh nhau túm lây mắt cá chân hắn, hắn kinh hãi đến nỗi mồm miệng khô khốc, không kêu nổi thành tiếng, đành ra sức sải bước về trước. Những cánh tay điên cuồng nhoi theo, tốc độ bò rất nhanh, chẳng bao lâu đã giằng lại kéo ống chân hắn, khiến hắn gần như muốn ngã luôn xuống, vùi mình vào khe nứt ấy, để những linh hồn xấu xa sớm được an nghỉ…
“Lại đây, dẫn mình tới một chỗ mới.”
Nàng cuối cùng cũng dừng lại, câu nói ấy dường như cũng từng gặp ở đâu, hắn lại cúi đầu, những cánh tay kia không biết từ bao giờ đã rụt lại vào trong khe nứt. Hai chân hăn chi chít vết ngón tay lằn tái xanh do đám ác linh kia để lại, bọn chúng đã thiêu đốt dũng khí của hắn. Nàng vẫn trông không rõ mặt, mắt mũi như mây vờn tan rồi lại tụ, duy có đôi môi đỏ cắn hờ là thấy rõ đường nét. Hắn gắng sức lại gần nhưng nàng cúi đầu xuống, mái tóc đen dài chấm eo nhè nhẹ tung bay, hắn có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ mé phải lưng nàng, đường rãnh sâu giữa mông, đường cong dẹp mà hơi lõm lại chạy dài từ điểm chia cắt, hắn biết mình đang cương lên, đành đè chặt chỗ ấy xuống. Nàng lại như biết tỏng bí mật của hắn, mỉm cười nói: “Bọn mình thử cái này đi.”
Dòng sông không thấy đâu nữa, trước mặt là một con phố ngắn nắng chiếu hoa cả mắt, trong không khí tỏa ra thứ mùi mằn mặn kích thích vị giác, rất quen, lại không nhớ nổi bắt nguồn từ đâu. Chỉ biết… chỉ biết cửa tiệm này nhỏ xíu, kê kín kệ gỗ vân bày chai lọ, tỏa ra đủ mùi mằn mặn. Hắn nằm trên giường nhìn nàng, khuôn mặt nàng dần hiện rõ đường nét trong bầu không khí mặn mòi, đuôi mắt xếch cong, hai bọng mắt dày khiến mắt trông càng to, trong đồng tử màu nâu vàng ẩn giấu hai vũng nước xuân. Nàng cúi người xuống, như thể muốn hút lấy hồn phách hắn, hắn không dám động đây, mặc cho mùi tanh mặn lèn chặt khoang phổi. Nàng vén mái tóc dài buông xõa, trên làn da mỏng xuyên thấu khảm chi chít mạch máu xanh, đường rạn trên bụng đan xem như dệt, chẳng khác nào vướng tơ tằm lấp lóa.
Miệng nàng, mấp máy trong lưới tơ quấn quyết đung đưa với không khí, tựa như đang hỏi: “Biết chưa?”
“Biết gì?” Hắn muốn ngồi dậy, nhưng hai chân như tự động ròi ra, không thể xê dịch dù chỉ nửa phân. Qua vai nàng, hắn trông thấy ngọn đèn dầu trên mặt bàn gỗ vuông nửa đen nửa vàng, đang tỏa ra thứ ánh sáng xanh lét như ma trơi.
“Biết chưa?”
Nàng lại hỏi.
“Biết gì?” Cổ họng hắn ngứa ngày khó chịu, nhưng lại không ho nổi, đành nhìn dán vào nàng.
Nàng xáp mặt lại gần, hai mắt bất ngờ đều không có con người, chỉ chừa lại lòng trắng sứ, nàng cười nhạt với hắn, lỗ máu ở cổ họng dần toác rộng, cỡ hạt đậu xanh, cỡ quả trứng câu, cỡ quả cà chua, cuối cùng là cổ bầy nhầy máu thịt, “rắc” một tiếng gãy lìa, đầu lâu lăn vào lòng hắn.
“A!!! AA!!!”
Hắn hét lên điên dại, muốn hẩy cái đầu xuống, nhưng cánh tay lại bị giữ chặt.
“Cậu Cả! Cậu Cả!”
Có tiếng người gọi hắn rất gần, hắn mở choàng mắt, nhận ra Tiểu Nguyệt đang ra sức lay tay phải mình, bất giác thở phào. Nhưng thứ mùi mằn mặn kia vẫn bít đầy khoang mũi, hắn nhổm dậy nhìn quanh bốn phía, thấy trên bàn trà cạnh giường đặt một bát cháo kê nhỏ đã đóng màng trắng lóa, cùng một quả trứng muối xì dầu.
Tiểu Nguyệt thấy hắn ngồi dậy, bèn giúp hắn cởi đồ ngủ, mang ra một bộ áo dài lụa hoa xám bạc, hắn uể oải mặc vào, cầm bàn chải đánh răng đã tra bột đánh răng cạnh chậu rửa mặt lên sục vào miệng. Còn đang sục dở đã nghe phòng ngoài có tiếng đôi co, giọng the thé của đứa a hoàn hạng hai Ngân Sương không ngừng dội vào màng nhĩ.
Hoàng Mạc Như chau mày, ra ý bảo Tiểu Nguyệt đi xem sao. Cô ta bước ra ngoài, thấp giọng nói mấy câu, tiếng Ngân Sương bèn nhỏ dần, nhưng vẫn có mấy từ loáng thoáng bay vào tai hắn, ví dụ như “chết”, ví dụ như “chuyện ma quái”. Hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, vứt bàn chải đi thẳng ra phòng ngoài, thấy Ngân Sương mặt trắng bệch, Tiểu Nguyệt thì căng thẳng cắn móng tay, mới hỏi có chuyện gì.
Mới đầu hai nha đầu đều không dám nói, hắn bực bội, khẩu khí cũng hung hăng lên, Tiểu Nguyệt bấy giờ mới gượng cười thưa: “Cũng không biết trẻ con nhà nào đùa dai, làm ra mấy chuyện, còn tiếp tục thế này, trong nhà từ nay về sau không cần…”
Còn chưa nói hết, Hoàng Mạc Như đã đi ra cửa, thấy một nam bộc tay xách bao gai, nét mặt nửa kinh nửa sợ, đang lần lượt nhặt đống chim chết trên đất. Là đủ các loại chim, họa mi, anh vũ, kiều phụng, tú nhãn… Đám chim quý từng được treo dưới hiên các phòng đều đã thành xác chết cứng ngắc, dồn đống ở chỗ hắn ta, tựa như một nấm mồ chim. Đám chim này mắt hoặc lờ đờ hoặc nhắm tịt, đồng tử đen thẫm ảm đạm vô hồn, có vẻ thê lương. Chân hắn tức thì run run, định quay người đi vào nhưng đã không kịp nữa, ộc ngay một ngụm nước vàng lên đúng “mồ chim”. Lúc được Tiểu Nguyệt dìu vào trong, hắn nhìn thấy ánh mắt có phần oán hận của nam bộc kia, vốn dĩ việc “thu xác” đã đủ khiến y chán ngán, giờ lại còn thêm cả uế vật của chủ nhân, chẳng phải càng làm y ấm ức ư?
Hoàng Mạc Như hơi áy náy, bảo Tiểu Nguyệt lấy hai đồng đại dương ra thưởng cho người hầu, cũng dặn ả thông báo một tiếng với lão gia. Chiều hôm đó, Đỗ Lượng bèn kiểm tra một lượt căn phòng trống tạm thời làm buồng chim, phát hiện ngoài một số ít loài cực quý hiếm chưa dính độc thủ, còn đâu đều đã không còn. Ông vô thức lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ may mà bà Ba đã hóa điên, không biết gì nữa, nếu vẫn tỉnh táo, người mê hoa mê chim như bà, thế nào cũng đứt từng khúc ruột, đòi liều mạng với ma quỷ.
Thế là, đám lồng chim Tiết Túy Trì sinh tiền dày công chế tác bị chất ra giữa sân, cho một mồi lửa đốt sạch. Cái nóng cuối hè cùng ánh lửa hòa vào làm một, khiến cả nhà họ Hoàng như bị vùi trong lồng hấp. Đỗ Xuân Hiểu vừa cùng mọi người đứng xem cảnh tượng hiếm có giữa không khí bí hiểm nặng nề, vừa cầm cùi dưa hấu xát lên mặt lên cổ.
Hoàng Mộng Thanh khẽ khàng nói: “Cậu bảo nước cờ này của con ma ấy có phải đi sai rồi không? Nghe nói vốn là muốn báo thù nhà họ Hoàng chúng tôi tu hú chiếm tổ chim khách, ai ngờ cha tôi còn thâm hơn, đem đốt hết lồng chim bảo bối của ông ta. Thế này chắc phải khiến con ma nóng máu lắm, chưa biết chừng lại làm ra trò gì khó lường hơn nữa kia.”
Đỗ Xuân Hiểu cười đáp: “Nhưng cũng có can hệ gì mấy đâu, có khó lường hơn nữa thì trước mắt cũng chỉ nhằm vào một người mà thôi.”
Hoàng Mộng Thanh nghe vậy, lập tức sầm mặt, nói: “Lại ở đấy mà thả rắm! Mạc Như từ nhỏ là người tính khí thanh cao, làm việc gì cũng quanh minh chính đại, giờ bị ma quấy thật là vô lý. Hôm nay quấy nó, ngày mai cũng không biết đến ai. Huống hồ trên đời vốn làm gì có ma quỷ, cậu chẳng bảo mình từ lâu đã biết rõ chân tướng sự việc, giờ không vạch trần đi còn đợi đến lúc nào?”
“Đợi lúc thích hợp hơn.”
Đỗ Xuân Hiểu nhìn cuộn khói đen bốc cao trên mảnh đất trống giữa sân, gương mặt cũng đượm vẻ đau thương