Lý Thường Đăng cứ cảm thấy sự việc có gì đó không đúng, tuy nói điều tra vụ án Giản Chính Lương giúp ông ta và đội phó Kiều phát tài to, nhưng nghĩ ngợi thế nào cũng vẫn thấy mâu thuẫn. Một là Giản Chính Lương lúc sinh tiền từng không trả nổi cho Phong Nguyệt lâu hơn một nghìn đồng mở hàng mà phải trốn khắp nơi, vậy mà nay lại đào được nhiều tài sản như thế trong sân nhà lão, tuyệt đối không giống dạng người túng quẫn đến nỗi phải quỵt tiền; hai là cảm thấy rất hứng thú với mảnh sân chỉ trồng độc một gốc hòe già trong nhà lão, hôm đi tra soát quá gấp gáp, lại lo bọn Hạ Băng nhìn thấy, nên đào không được triệt để, sau khi đã nếm mùi, lòng vẫn còn ngứa ngáy, muốn tới nhà người chết bới đào thêm lần nữa, chưa biết chừng còn có thể tìm ra vài niềm vui bất ngờ.
Nghĩ đến đây, ông ta đương nhiên không thể không đi tìm đội phó Kiều, hai người phối hợp rất ăn ý, bèn nhân nửa đều không người quay lại nhà lão Giản. Lúc ở dưới gốc câu hòe đào đát, đội phó Kiều nói một câu: “Em ngờ rằng, ngay đến lão Giản cũng không biết trong sân có số tiền này đâu, nếu biết, lão ta hẳn đã đem ra khoe khoang rồi.”
Lý Thường Đăng phụ họa thêm: “Tôi cũng nghĩ như cậu, nhưng lại càng không hiểu, ai có thể giấu đồ trong sân nhà lão chứ?
Đội phó Kiều lặng thinh, chỉ cúi đầu đào bới, ông ta không phải người tráng kiện, mỗi nhát xẻng đều phải tốn không ít sức, vì để mình trần, biên độ động tác lại hơi lớn, nên nhưng hạt mồ hôi li ti còn bắn như mưa lên mặt Lý Thường Đăng ở đối diện. Lúc xẻng húc vào gốc cây dương hòe, hoa trắng trên cây lả tả rơi xuống như tuyết nhẹ đầu mua, cảnh tượng lẽ ra nên đẹp đẽ lý thú này lại bao trùm một tầng dục vọng và hung hiểm nặng nề. Mồ hôi lã chã lăn trên lông mày Lý Thường Đăng nhỏ vào mắt cay cay, ông ta cũng chẳng màng, chỉ cầm mảnh khăn bông vắt trên cổ quệt bừa một cái, lại tiếp tục đào bới.
Một tiếng “cách” vang lên, khiến thần kinh hai người thắt lại, như lúc mở bát chơi bải hoa ở sòng bài, thời khắc người vui kẻ buồn dường như sắp đến rồi. Đội phó Kiều phấn khích vứt xẻng sang một bên, quỳ xuống đất dùng hai tay điên cuồng bới đất, vừa bới vừa cười nói: “Phát tài rồi! Lần này phát tài rồi!”
Lý Thường Đăng cũng chạy lại, cùng ông ta dùng tay đào bới, quả thật là “vàng ở dưới gối” không chệch đi đâu được khiến bọn họ tự nguyện quỳ mãi thế này.
Là đội phó Kiều chạm vào vật ấy đầu tiên, nhưng khi ngón tay vừa chạm tới, lòng đã nguội đi một nửa, là vì quá nhẹ, quá cứng, nhất định không phải vàng bạc, càng không phải giấy bạc. Đến khi nhấc lên, soi đèn dầu nhìn mới biết đây là một miếng xương đầu người. Đội phó Kiều lập tức sầm mặt tức giận, quệt mồ hôi, vứt mảnh xương ấy sang một bên, chửi đổng: “Lão xấu xa Giản Chính Lương này, thì ra còn mưu tài hại mạng!” Lý Thường Đăng lại khom lưng xuống nhặt miếng xương lên, lật qua trở lại quan sát tỉ mỉ, lầm bầm nói: “Trông có vẻ đã chết mấy chục năm rồi, nếu thật là do lão già kia làm, thì đây là món nợ cũ.”
“Thường Đăng này!” Đội phó Kiều đột nhiên cười gian, nói: “Chắc không phải anh sớm biết chỗ Giản Chính Lương có ẩn tình khác nên mới bày trò dụ em tới đây giúp anh tra án đấy chứ?”
“Nói linh tinh!” Lý Thường Đăng bỏ miếng xương đầu xuống, độp lại, “Nếu dụ cậu thì số tiền kia chia cho cậu, còn cả đồng bạc đại dương nữa, đều là giả chắc?”
Đội phó Kiều lập tức thấy mình không phải, vội cười xòa nói: “Đùa anh ấy mà, còn tưởng thật nữa! Em chỉ đang nghĩ, nếu Giản Chính Lương không biết đến số tiền chôn trong dân, vậy thì ở nơi nào đó trong căn nhà này nhất định vẫn còn giấu vốn riêng của lão. Chúng ta có nên tìm tiếp không?”
“Tôi đã nghĩ thế từ lâu, còn đợi cậu nói?” Lý Thường Đăng cười đáp, “Nhưng cậu có thấy, lúc bắt đầu lục soát căn nhà này, có gì đó bất thường không?”
“Chỗ nào bất thường?”
“Giản Chính Lương là đàn ông sống một mình, vậy mà phòng ốc lại thu dọn quá đỗi ngăn nắp… nói chính xác thì không phải phòng ốc thu dọn nhăn nắp, mà là có vài chỗ trong phòng quá sạch sẽ, sạch sẽ đến độ khiến người ta lơi lỏng cảnh giác.”
Đội phó Kiều gật đầu, nói: “Đúng vậy, trong bếp bám đầy muội đen, giấy cửa sổ cũng đã ố vàng, như thể mấy năm rồi vẫn chưa hồ mới, chiếu trúc trong phòng ngủ đầy dầu, rõ ràng lâu ngày không lau. Chỉ có… chỉ có trong tủ quần áo, quần áo đều treo rất ngay ngắn, tất trong ngăn kéo cũng được xếp gọn gàng. Vì sao? Vì sao chỉ có chỗ đó ngăn nắp? Những chỗ khác đều như dùng dẻ lau qua quýt lớp bụi bẩn bên trên, có mỗi chỗ đó là sạch sẽ quá đáng…”
Còn chưa phân tích xong, Lý Thường Đăng đã vứt xẻng sắt đi thẳng vào nhà, đội phó Kiều cũng bỏ điếu thuốc hút dở đi theo.
Ban đầu vì tiền tài che mờ đầu óc, hai người đã soát một lượt nền gạch và ván gỗ trong phòng, một kẽ hở cũng không bỏ qua, nhưng giờ nhìn lại, vẫn bỏ sót một chỗ – vách tường.
Lý Thường Đăng mở tung tủ quần áo, lôi hết áo quần trong đó ra. Chiếc tủ trông giống một kén tằm đỏ sậm, lặng lẽ mở rộng lòng, tựa hồ đang đón chào khách quý, tỏa ra một luồng khí thanh mát đặc trưng của gỗ đàn hương. Lý Thường Đăng gõ mấy cái lên vách trong,chỉ thấy vang lên mấy tiếng “cộc cộc”. Ông ta lại lần mò quanh đáy tủ, chợt rờ thấy một khối vuông cứng lồi lên ở mé phải, như cái mấu thừa ra.
Là do thợ mộc làm ẩu ư? Ông ta mau chóng gạt đi giả thiết này, ấn bừa mấu vuông ấy một hồi, đến khi ngón tay bất cẩn gạt nó về bên phải, khiến mấu gỗ hơi long ra. Cố dằn niềm vui sướng, ông ta giữ chắc mấu gỗ, vận lực xoay nó sang phải…
Chỉ thấy bức tường vách trong phát ra tiếng “cọt kẹt” chói tai, như gỗ mài vào nhau, nhưng hai người Lý,Kiều lại nghe thấy vô cùng vui tai, chẳng khác nào mở được núi vàng. Hai tấm vách trong vốn dĩ khép chặt không chừa khe hở giờ như cánh cửa mở rộng, để lộ một động đen thần kỳ, không hề có bụi băm rơi xuống, thậm chí không khí bên trong còn mát mẻ, đủ để tránh nóng.
Đội phó Kiều cố gắng kiềm chế vẻ kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ là mật thất? Lão Giản cũng lắm trò quá nhỉ!”
Nào ngờ Lý Thường Đăng lại cười rất thư thái, nói: “Lần này xem như cũng tìm được cái cần tìm rồi!”
Vừa nghe dứt lời, đội phó Kiều chợt cảm thấy không khí bên tai chấn động dữ dội, một trận gió mạnh quét qua mang tai, trước mắt ông tối sầm, rồi đổ ụp người xuống. Trước khi hôn mê, ông ta biết trán mình đã nhận một cú đánh mạnh, chỉ là không hề thấy đau.
Hoàn Mạc Như mở chiếc rương, nhìn những món đồ bên trong, lại cảm thấy không biết làm sao. Đó là một chiếc rương gỗ long não trông rất tầm thường, sơn đỏ loang lổ, như rất lâu rồi không dùng đến. Tử sau khi xảy ra chuyện, hắn phát hiện có rất nhiều bí mật vốn thuộc về mình, đã trở thành “bí mật” hoàn toàn, nếu hắn không tìm ra đáp án, e rằng sẽ vĩnh viễn không có lời giải. Ví dụ như chiếc rương gỗ trước mặt đấy, có lẽ từng là một món đò quan trọng hắn ta cất giữ trước khi mất trí nhớ, giờ đã chẳng còn manh mối nào về nguồn gốc của nó nữa. Lòng hắn bực bội, chỉ muốn đem thứ gì ra trút giận, thậm chí còn cố ý bới móc, kiếm chuyện với người hầu, đến nỗi mấy a hoàn đều trốn hắn thật xa, thà ở ngoài phòng thêu thùa, gỡ dây chứ quyết không chịu ở lâu trước mặt hắn. Vì thế hắn lại càng nóng nảy như con dã thú, lật tung rương hòm, tìm kiếm ký ức thất lạc, chiếc rương dưới gầm giường bấy giờ mới hiện hình.
Hắn lục ra trong rương một chiếc áo cánh nữ màu đen viền thêu hoa hồng đào, một chiếc váy dài nếp rộng móc viền sa, từ trong chiếc váy rơi ra một vật đen dài, giống như đầu người, lại dèn dẹt, là là đổ ụp xuống giày hắn khiến hắn sợ toát mồ hôi, nhìn kỹ lại mới biết là bộ tóc giả dài. Trong bộ tóc giả còn bọc một thỏi son môi, một hộp phấn sáp, vì rơi xuống đất nên đã lăn ra xa, đụng phải chân ghế mới dừng lại.
Đầu hắn bỗng dưng lóe lên một tia chớp, chiếu sáng lóa những món đồ ấy, hắn hoảng hốt trông thấy Hiểu Mãn trong mộng, mình quấn tơ tằm tráng bạc, ngồi đó mỉm cười.
“Hiểu Mãn…”
Đôi môi đỏ như cánh hoa, vết rạn da yêu dị, nốt ruồi nhỏ trên sống lưng trắng ngọc ngà… trong con ngõ sau quán trà phía Tây trấn, nàng quay đầu lại, nói với hắn: “Hôm nay chúng mình chơi kiểu mới này được không?”
Hắn ngồi trước gương, nhìn khuôn mặt tiều tụy vì mất trí của mình, vẫn khôi ngô, đường viền từ thái dương xuống cằm lại càng thêm sắc sảo, hai con ngươi vùi trong hốc mắt sâu đen, như đang che giấu một đoạn quá khứ.
Trên khuôn mặt thế này, phải làm sao vẽ lên những ký ức vương vấn đầy hồn mộng đây?
Hắn đội mái tóc giả, che đi hai gò má hơi thô, làm nổi bật chóp mũi nhỏ và dung mạo đoan trang, vẻ đẹp này thấp thoáng nét nanh ác đáng sợ. Hắn cảm thấy “cô gái” trong gương không đủ dịu dàng, bèn tiện tay nhón ít phấn sáp thoa lên mặt, che đi hốc mắt đen, ánh mắt liền trở lên đa tình, vết thâm ở nhân trung và cằm cũng trở nên trắng bóc, chỉ có điều xanh xao như ma quỷ, khiến ai nhìn đều chột dạ. Son điểm ở môi trên, quả thật tốn của hắn không ít công sức, chấm mạnh quá sẽ nghiêng về lòe loẹt, chấm nhẹ quá lại ảm đạm nhạt nhòa, đặc biệt phải vẽ cho vành môi mỏng của hắn trở nên đầy đặn. Điều kỳ lạ là, hắn làm việc này rất nhanh nhẹn quen tay, chưa đầy mười lăm phút, trước mặt hắn đã là Hoàng Phi Phi thần sắc như mộng du. Có điều Hoàng Phi Phi này gầy hơn một chút, cổ cũng thô hơn một chút, rốt cuộc vẫn có khí chất đàn ông, nhất là hai hàng lông mày lưỡi mác, hẵng còn đợi sửa sang.
Cũng may hắn không vội, động tác sửa lông mày rất chậm, rất chắc, thực ra công đoạn này có hơi thừa thãi, vì phần mái bộ tóc giả cũng đủ che đi khiếm khuyết này, nhưng hắn vẫn dốc sức hoàn thiện, điềm đạm thản nhiên chuốt nhổ. Đến khi người trong gương đã giống Hoàng Phi Phi đến tám chín phần, hắn mới lộ vẻ hài lòng, thu hết son phấn lại. Bên dưới khuôn mặt xõa tóc dài trong gương, là yét hầy nổi gồ, cặp xương quai xanh bắt mắt và lồng ngực phẳng như đồng hoang. Khuôn mặt được chải chuốt cẩn thận kết hợp với phần thân thể lõa lồ chưa che đậy, toát lên một mỹ cảm cổ quái, chạm đến tận linh hồn.
Tám áo cánh nữ mài đen mặc lên người cũng rất dễ dàng, hắn đã gầy hơn trước kia đôi chút nên phần ngực và bụng đều rộng thùng thình. Tơ lụa trượt qua da thịt như dòng suối mát, không nắm bắt nổi chút phương hướng, hắn lại quay lại nhìn người trong gương, như con hát đang trút bỏ dở hóa trang, biến nhác, mà tinh tế.
“Cậu Cả ăn vận thế này định đi đâu thế?”
Trong gương xuất hiện một người nữa, tóc tết bím rối, dáng cao gầy, nét mặt thông minh.
“Đi…” Câu trả lời vốn đã niệm đi niệm lại hàng trăm lượt trong lòng đúng lúc thốt ra miệng lại mắc kẹt, khó khăn lắm mới thốt ra ba từ:”Tìm Hiểu Mãn.”
Đỗ Xuân Hiểu giơ bộ bài tarot trong tay, cười nói:”Cậu từ từ hẵng đi tìm, để tôi giúp cậu bói xem Hiểu Mãn giờ đang ở đâu.”
Bốn lá bài tarot đã trải thành hình thoi, Đỗ Xuân Hiểu cùng Honagf Mạc Như giả gái ngồi đối diện với nhau, thông thường trong tình cảnh này, cô nhất định sẽ thừa cơ châm chọc, nhưng luồng khí yêu dị tỏa ra từ người Hoàng Mạc Như lại rất mực nghiêm túc lịch sự, khiến người ta vừa bất giác sinh lòng thành kính, vừa mê đắm trong vẻ đẹp này.
Lá quá khứ: Tình nhân xuôi.
Trong lòng cô biết rõ, hắn từng có một mối quan hệ ngọt ngào mà cuồng điên, một người tình khắc cốt ghi tâm, cây trâm rẽ tóc bằng ngà voi quý giá ấy đã trăm lần vạch qua da đầu xanh tái của thị, tựa hồ để định rõ tọa độ cho tình yêu.
Lá hiện tại: Tử thần xuôi, Đại tư tế ngược.
Rõ ràng, tai bay vạ gió khiến tình yêu không sao thành hiện thực, trong cái họa này, có bao gồm giãy giụa, bội phản, thù hận, có thể nói là thoắt hiện hung cơ.
Lá tương lai, Đỗ Xuân Hiểu không lật bài, mà úp tay xuống, nghiêm mặt nói: ” lá bài cuối cùng ai giải cũng không chính xác, nên mời cậu Cả đích thân đi tìm lời giải đúng thì hơn. Có điều không thể không nhắc nhở một câu, lòng người khó lường, việc đời khó liệu, mọi chuyện đều phải đặt thận trọng lên hàng đầu, tiệm dầu muối đã đóng cửa ở phía Tây trấn kia đã mài mòn quãng thời gian tươi đẹp thuần phác của cậu, nhưng nếu cậu không tìm được Tần Hiểu Mãn, chỉ e sẽ nuối tiếc cả đời, có phải vậy không?”
Hắn mơ màng nghe mấy lời nửa khuyến cáo nửa dụ dỗ ấy, trong đầu chỉ khóa chặt hai từ – Tây trấn, tiệm dầu muối.