Trời trở khuya đèn đường hiu hắt , nó đứng nơi ban công phòngmình đôi mắt ngắm nghía suy nghĩ vu vơ , rồi đôi môi khẽ cười nhẹ . Không hiểu mọi chuyện là như thế nào , ban ngày thì cải nhau âm ỉ đêm đến thì lại cho nó món quà bất ngờ thế này muốnghét anh cũng không xong .
-Chưa chịu đi ngủ à .
Hoàng Long khoát lên người nó chiếc áo len mỏng từ phía sau , ôm lấy nó dịu dàng hôn lên mái tóc mùi thơm nhẹ nhàng bay thoangthoảng qua cánh mũi . Cảm giác âu yếm nuông chiều như thế nàythật là thoải mái hạnh phúc vô cùng .
-Long , cảm ơn anh nhiều – nó nép vào lòng anh thỏ thẻ .
-Ngốc! Đáng ra anh phải xin lỗi e mới phải.
-Không cần đâu , em hiểu mà . Em không trách chị ấy – nó quay ngườilại phía anh ngẩn đầu nhìn lên bằng đôi mắt đen láy long lanh .
-Anh làm phẩu thuật nhé .
-Chuyện này …
Nó suy nghĩ rất là nhiều rồi , lần này nhất định nó không để cho anh có quyền được lựa chọn hay từ chối yêu cầu của nó nửanhanh chóng nó lên tiếng cắt ngang .
-Đây là yêu cầu đầu tiên em muốn anh làm cho em được chứ .
-Ừm , anh sẽ làm .
Kéo nó lại gần thêm chút nữa , anh ôm chặt lấy nó . Giờ đây cănphòng bé nhỏ trở thành thế giới to lớn chỉ có hai người đangsay đắm trong hương men của tình yêu .
Chẳng biết suy nghĩ như thế nào nó chợt nảy ra ý định rủ anh cùng ngắmbình minh lên . Phòng của nó đang ở đích thị là một nơi nhưvậy nơi dễ dàng đón anh bình minh đầu tiên trong ngày . Tấtnhiên anh chẳng thể từ chối , vì thế giới của anh bây giờ khôngcó bình minh nào ngoài nó mặc dù điều đó nó chắc hẳn vẫnchưa biết được .
-Minh Anh!
-Hửm?
-Từ khi trước đến bây giờ anh ghét bình minh lắm .
-Ủa tại sao ? – nó trố mắt xoay mặt qua anh .
-Đừng nhìn anh bằng cái kiểu khờ khạo như vậy . – anh xoay đầu nóvề hướng như cũ rồi giọng trầm lại nó tiếp- anh thích hoànghôn hơn và củng có một lần anh từng ước sẽ cùng em ngồi ngắmchìu tà .
-Mai chúng ta đi luôn nhé . Anh đừng loem sẽ luô… – nó nhanh nhẩu trã lời . Chưa kịp nói thêm ngón taycủa anh đã đưa lên khóa môi nó lại .
-Anh sợbình minh , mỗi lúc nó đến là anh lại hoạt động như cái máykhông ngừng nghĩ , vì gia đình , vì công ty nhiều việc khácchẳng lúc nào được nghỉ ngơi .
-Nhưng giờ đây khi thời gian không còn bao lâu nữa anh mới nhận ra mình muốn sựbận rộn đó đến chừng nào , anh muốn cùng em ngắm bình minhmỗi ngày . – đôi mắt Hoàng Long trở nên u tối .
-Hoàng Long , đừng nói nữa tất cả sẽ qua hết . Em sẽ cùng anh ngắmtất cả …chúng ta sẽ cùng ngắm bình minh lẫn hoàng hôn …cùngnhau đc chứ .
Hoàng Long bất ngờ đeo lên cổ nómột sợi dây mỏng kim loại sáng chói , nó chợt khựng lại cuống họng như bị ai đó bóp nghẹn lại không thốt được lên lời đôimắt cứ trân trân mở thật to nhìn anh .
-Hoàng Long , đây là …
Tuy anh không nói gì nhưng khi nó thấy mặt sợi dây là quả cầu nhỏ nó chợt nhớ ra được đây chính là sợi dây chuyền HOPE lần trướckhi nó đến tổng công ty và trưng bày trong tủ kính .
-Em Yêu Anh . – Nó vòng tay ôm chặt lấy anh mĩm cười hạnh phúc .
Anh vẫn không nói gì chỉ cười ra thành tiếng khi thấy thái độngây ngô của nó . Sát lại gần anh hôn lên môi nó nhẹ nhàng tình cảm sâu lắng giữa đêm khuya thanh mịch …
—
Ánh nắng ban trưa rọi vào phòng cựa mình nó thức giấc , mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ cũng 11 giờ , hôm qua ngồi tâm sự với anh đến ba bốn giờ sáng ngủ lúc nào cũng không hay .
“ Chắc anh ấy bế mình vào phòng”
Nó cười mĩm nghỉ ngợi rồi mau chóng đi làm công tác cá nhân đểchuẩn bị đến trường , bước xuống nhà cảnh tượng đầu tiên đậpvào mắt là Uyển Nhi ngồi đấy cùng dùng bửa với mọi người .Trên khuôn mặt Hoàng Nhi tỏ rỏ thái độ không khí có vẻ đang bị trùng xuống .
Nó hơi nhíu mày , nhưng rồi nhớlại những lời anh nói tối qua nên củng bình thường lướt qua .Đúng lúc chuông reo có cuộc gọi từ Thế Hiển gọi đến , khôngmột chút suy nghỉ nhiều nó gật đầu ra vẻ đồng ý , khoảngcách từ bàn ăn đến chỗ nó đứng cũng không xa không quá khó đểbiết chuyện gì đang xãy .
-Em ăn xong rồi! – Hoàng Nhi thấy cơm không ngon đành dừng đũa trước .
Thái độ Hoàng Long vẫn dửng dưng như không có gì nhưng đó chỉ chemắt được một số người , còn với Uyển Nhi một người tinh tếnhư cô thì thể dễ dàng thấy được anh đang khó chịu như thế nào .
-Hoàng Long , anh không sao chứ ?
-Không sao! Khi nào em bay ?
-Chiều nay 3 giờ . Hôm nay anh lên trường mà để em tự ra sân bay cũng được .
-Không sao, để anh tiễn em .
-Ừm .
Mặt dầu Uyển Nhi thừa biết , anh bên cô như một cái xác không hồn . Biết rõ là anh đang quan tâm cô vì trách nhiệm , nhưng vì nổihận kia mà cô không buông bỏ xuống được cứ giả vờ như không .Sao cũng được , miễn là con gái của người đàn bà hại mẹ cô ranông nổi như ngày hôm nay không hạnh phúc là được rồi.
—
Nắng trưa gay gắt , ra đến đầu đường lại thấy Thế Hiển , mặc nguyên cây màu đen càng làm nó có cảm giác như đổ lửa .
-Ê , bộ 12 là không mặt đồng phục à
-Con nhỏ này , mỗi lần phát âm không có gì hay hơn à ?
-Hay hơn ? – nó lườm .
-Chẳng hạn , Thế Hiển . Cả tuần không gặp anh rồi nhớ quá .
-Có ấm ấm rồi nè – nó đưa tay lên tráng hắn đo nhiệt
-Thôi dẹp đi , lẹ trễ học rồi bảo thiếu gia hại cô . – hắn hất tay nó ra rồi hếch mặt đưa hiệu lên xe.
Chiếc xe bon bon trên đường chưa đây 15 phút đã đến trường có vẻ mộtnăm học mới sẽ là một khởi đầu mới đến với nó , hắn đã điđến bãi giữ xe nó đành đứng chờ lôi điện thoại ra mà vọcvạch . Đang mãi mê với cái candy crush thì khắc tinh đi đến từbao giờ không hay , cố tình đụng trúng nó đánh rời chiếc điệnthoại xuống đất .
-Còn mặt dày đến trường hay sao , tưởng đi vào xó nào rồi chứ . – Ngọc Huyền nhếch môi khinh khỉnh .
-Xin lỗi đi!
-Ây dô! Bữa nay có người bảo tao xin lỗi kia ha ha – Ngọc Huyền đưatay che miệng làm bộ điều cười nhìn đám nữ sinh đi cùng lêngiọng đá đễu .
Chuyện cũ nó không tính , cho nênbây giờ nó củng chẳng rãnh đi tiếp chuyện với loại người nhưthế này . Không thèm đếm xỉa nó cuối người nhặt điện thoại ,chỉ còn cách vài cm thì chiếc điện thoại bị văng ra “ crack”một tiếng vở nhẹ vang lên .
Đến giờ nó khôngthể nào mà nhịn thêm được nửa , đôi mắt lạnh lùng nó nhìnNgọc Huyền khiến ả phải lạnh tê cả người , lùi về sau vàibước . Nó túm lấy cổ áo Ngọc Huyền xách lên .
-Xin lỗi mau! – nó nghiếng từng chữ .
-Mà.y…mày.. dám , mày là thá gì mà bắt bổn tiểu thư phải xin lỗi chứ –Ngọc Huyền lắp bắp rồi cố bình tĩnh đáp lại .
-Chuyện lần trước tôi chưa tính , cô lại muốn gây sự với tôi sao ?
-Ha ha , gây sự ư . Mày! Tao muốn đánh mày , hành hạ mày lúc nàothì tao làm lúc đó . Mày nghĩ mà là ai trong cái trường này ,kẻ ngu ngốc như mày thì làm được gì tao ? – Ngọc Huyền đẫy nó ra để thoát khỏi sự khống chế .
-Còn nữa ,chẳng lẽ mày muốn cả trường này biết , mày bị bọn thằng Lý “ CHƠI” trong rừng sao , một chuyện tình lãng mạng đấy . – Ngọc Huyền áp sát thỏ thẻ bên tai nó .
“ Chát” nó không ngại gì mà ban cho Ngọc Huyền một bạt tai dùng với sức lực mạnh nhất .
-Trước khi ngủ dậy , củng phải biết đánh răng chứ .
Ánh mắt của nó trở nên căm phẫn nhìn Ngọc Huyền , trên trán ả tự dưng mồ hôi đua nhau mà đổ ra , miệng ú ớ đôi hàng màynhíu lại một tay ôm lấy mặt . Thật sự việc phải bắt buộctiếp xúc với một đứa con gái như Ngọc Huyền nó cảm thấy nhưđang tự tát vào mặt mình .
-Chỉ cần chị dở trò một lần nữa , tôi chắc chắn! Chị sẽ học trường khác .
Nó đẩy Ngọc Huyền ra đi đến nhặt điện thoại , nhưng Ngọc Huyềnnào bỏ qua một cách dễ dàng như vậy . Nóng giận lên đến tộtđộ , cô ta nhíu mày ra hiệu cho bọn con gái đi cùng đánh hộiđồng nó . Trong lúc nó không chú ý Ngọc Huyền chạy lại túmlấy tóc nó giật ngược ra sau , quá bất ngờ tay còn đang chớivới chưa đụng đến được chiếc điện thoại đang nằm dưới đất nómất đà ngã nhào ra .
Bọn người kia thấy NgọcHuyền đã chủ động ra liền hùa theo ập tới , nếu ai dám khôngnhào vào hội đồng thì có lẻ cũng không sống yên ổn trong cáitrường này nên đành mắt nhắm mắt mở kéo đến chỗ nó . Bọnngười hùa vào chỉ cách nó chỉ vài bước nữa thôi là nó sẽ ra tương , nào ngờ một cú đạp thật mạnh bay thẳng vào cô gáiđứng bên phải Ngọc Huyền làm cả bọn té ngửa ra cùng một lúc .
-Dám đụng vào người của tôi hay sao – vẻ mặtlạnh lùng , lời nói thốt ra tuy nhẹ nhàng nhưng đủ làm đốiphương nhưng có dao kề ngay cổ .
Cả đám luốngcuống quỳ xuống mặt không dám ngó , miệng lẩm bẩm “ bọn em sai rồi , bọn em sai rồi” . Ngọc Huyền đứng chết trân như pho tượng mặt tái lại …
Thế Hiển phủi tay , đi đến nhặtđiện thoại và đỡ nó dậy , thấy Thế Hiển còn tức giận địnhlàm gì đó với Ngọc Huyền nó dùng sức níu hắn lại . Hắn chau mày nhìn nó khó hiểu như chỉ thấy cử chỉ lắc đầu của nóđáp lại nên hắn đành thôi , “hừ” nhẹ bỏ đi mặt xác bọn nhoinhoi phía sau , nó cũng bước theo sau nhưng bị bàn tay bé nhỏkéo lại , nó đứng lại một chút ánh mắt của đối phương rưngrưng đọng nước nhìn nó như muốn nói điều gì đó , thật thảmthương .
Nó gỡ bàn tay ấy ra lạnh tanh buôngngắn gọn một câu “ Cô hết cơ hội rồi” không một chút cảm xúcthẳng một đường , Ngọc Huyền sửng sốt lần này cô ta thua nóthật rồi và rồi chuyện này Thế Hiển sẽ nhất định không bỏqua . Bần Thần Ngọc Huyền ngồi thụp xuống đất .
Đang ăn trưa cùng với Uyển Nhi anh nhận được cuộc gọi từ bọn thằng Chương ( đàn em trong trường ) báo tin về vụ đánh nhau khi nãymặt đỏ phừng tay đập mạnh xuống bàn quơ đại chiếc áo khoátvội vàng bỏ .
Uyển Nhi như giận sôi cả người lên người duy nhất làm anh bỏ tất cả không một chút suy nghĩ nhưthế chỉ có một lí do là vì Minh Anh mà thôi , càng bực hơn là bây giờ ngòai tức giận nhưng chẳng làm được gì “ Minh Anh , xemra tôi cần nặng tay hơn với cô rồi”
Đến trườnganh như một tên điên chạy khắp nơi tìm nó , chợt hình ảnh nhỏnhỏ bé bé đập vào mắt anh khi đang đứng khuôn viên Khu B liềnchạy nhào tới như bắt được vàng .
-Minh Anh , em có làm sao không . – anh ồm chầm lấy nó vào lòng không để ý rằng bên cạnh hắn đang đứng đó nhìn .
-Em…em…không sao – nó hơi ngạc nhiên vì sự lo lắng cuống cuồng lên của anh .
-Trông ngứa mắt quá , điện thoại nè con lợn . Thiếu gia đây không rảnh xem phim hàn quốc HD như thế này .
Đến lúc này anh mới phát hiện có sự xuất hiện của tên kia , hơinhíu mày khó chịu một chút . Thế Hiển ném nhẹ điện thoạivào người nó rồi quay lưng bỏ đi .
-THẾ HIỂN CẢM ƠN NHA! – nó hét lớn với theo , hắn chỉ đưa tay vẫy vẫy như không có gì rồi biến mất .
Liếc sang nhìn anh nó bụm miệng cười tủm tỉm vì thái độ của anh , dường như bị anh phát hiện ra nó đang cười anh , khuôn mặt anhliền trở lại lạnh như tảng băng nghiêm nghị mà nhìn nó .
-Thôi mà ông già , anh dắt em xuống canteen ăn gì đi , đói lắm đó . – nó nũng nịu .
-Ừm .
Nó hiểu anh không giận nó , nhưng đang lo lắng cho nó nên mới cóthái độ như vậy , lấy tay đưa lên hai bên môi anh tạo thành nụcười trên mặt anh , rồi nhìn anh cười đến tít cả mắt . Trướcbiểu cảm của nó như vậy anh cuối đầu xuống sát bên tai nó nói nhỏ .
-Em mà cứ như vậy , tôi không đảm bảo là sẽ xãy ra chuyện gì đâu . – anh nhếch môi cười ma mãnh .
Câu nói vừa kết thúc cả khuông mặt nó đỏ phừng phực lên , áingại . Anh nhưng bắt trúng tim nó cười ha hả sảng khoái .
-Anh ! Anh dám chọc em ư .
Cả hai đang cười nói thì chuông điện thoại vang lên , anh cầm điệnthoại trên nhìn nó , cũng thừa biết là của ai nên nó gật nhẹđầu .
“ anh nghe”
“…”
“ ừ anh sẽ đến ngay”
“…”
“ gặp lại sau”
Thấy anh tắt máy nó liền mĩm cười chạy đến .
-Anh bận công chuyện thì đi đi , tối chúng ta ăn tối sau .
-Anh…
-Vậy nha , em lên lớp đây trễ rồi á . – nó nhướng chân hôn lên má anhmột cái rồi quay đầu bỏ chạy , lên tới nữa cầu thang không quên quay lại nháy mắt tinh nghịch rồi khuất bóng .
—
“ Cốc , cốc” – Hoàng Long đứng trước phòng Hiệu Trưởng gỏ cửa
-Mời vào .
-Chào thầy , chuyện Ngọc Huyền và Thi Thi thầy giải quyết sao rồi .
-Sáng nay phụ huynh của em Thi Thi đã đến trường rút hồ sơ , tôi cũng nể mặt ba mẹ cháu ấy là Hội Trưởng phụ huynh nên không muốnlàm lớn chuyện . – ông Hiệu Trưởng vừa cười vừa có chút lolắng nói .
-Còn Phan Ngọc Huyền?
-Lúc nãy , Phan lão gia có điện thoại cho tôi thành ra tôi…- ông thấy Hiệu Trưởng hơi ấp úng .
-Chuyện lần này một là cô ta bị đuổi hay là thầy được về hưu . – Anh nói chắc nịch .
-Về phần Phan lão gia cứ để gia đình chúng tôi giải quyết , thấy không cần lo lắng .
-Vâng , thiếu gia . – ông hiệu trưởng nghe được câu trã lời phần nàobớt lo lắng , dù gì ông ta củng chỉ là một hiệu trưởng bénhỏ … đắt tội với bên nào củng sẽ không ổn .
Hoàng Long không nói gì thêm chào Thầy Hiệu Trưởng rôi rời khỏi trường …
Nó vừa vào lớp là nguyên một đống hỗn độn nhao nhao ồ ập đến chổ nó hỏi đủ mọi thứ .
“ Minh Anh , bạn có sao không / Minh Anh , tui nghe nói bà bị đàn chị đánh nửa ư?”
“ Minh Anh , chuyện trong rừng là sao / không sao , mọi thứ đều có thể bắt đầu lại mà , bà đừng buồn”
-Trời ơi! Mấy người để cậu ấy thở đã chứ ! – Hoàng Nhi phát cấu quát lên .
-Từ từ , bình tĩnh – nó cười hì hì xoa dịu cơn núi lửa của Hoàng Nhi .
-Mọi người mình không sao , thật ra hôm cắm trại mình bị ngộ độcthức ăn nên vào trong giải quyết thôi chứ có gì đâu . Và sau đó bị ngất nên được cứu nhập viện thế thôi hết rồi á .Cảm ơnmọi người lo lắng .
-Vậy vậy , những gì chị Ngọc Huyền nó là tung tin đồn thôi sao ? – đám học sinh nhốn nháo .
-Thì trước giờ mấy người có thấy Ngọc Huyền yêu thương Minh Anh baogiờ chưa , mà đi tin lời của chị ta . – Hoàng Nhi lên tiếng phânbua .
-Ồ ! – cả đám đồng thanh rồi giải tán bàn ai về bàn nấy .
Cuối cùng nó củng được thở một cách nhẹ nhõm , ngước mắt nhìnlớp học một chút nó xoay sang Hoàng Nhi mà thở dài .
-Chuyện gì mà cậu lại thở dài thế .
-Nghĩ tới việc phải học chung lớp với Thi Thi mình lại thấy chán . không ngờ .
-Cậu khéo lo quá Minh Anh , mình nghe Thi Thi bị đuổi học rồi – Thanh Thúy ngồi bàn trên quay xuống nói .
-Ủa – mắt nó trố lên @@
-Minh Anh cậu chưa biết gì à , Thi Thi bị anh hai cho out rồi . – Hoàng Nhi trã lời bâng quơ .
-Sao sao , mình phải đi ngăn chặn – nó đứng dậy định đi thì bị Hoàng Nhi kéo lại .
-Thôi bạn tôi ơi , Thi Thi nó hại cậu hết lần này đến lần khác mà vẫn bỏ qua sao?
-Nhưng mà mình vẫn không sao mà , làm như vậy thì ác quá không?
-Không? – Thanh Thúy và Hoàng Nhi đồng thanh .
Tuy lời nói của Hoàng Nhi không sai như trong lòng nó tự dưng lạithấy áy náy với Thi Thi , làm như vậy liệu có nặng tay quákhông . Rồi mọi người lại nghĩ nó dựa Hoàng Long mà làm loạn … hư hao danh tiếng của anh thì sao .
Tiếng chuôngvào lớp vang lên kết thúc cuộc nói chuyện của nó và Hoàng Nhi . Nó tặc lưỡi mặc kệ dẫu sao tới đâu hay tới đó , tốt nhấtkhông nên nghĩ nhiều chỉ thêm đau đầu mà thôi .