mấy hôm nay trời thu sắp vào đông nhưng cơn gió lạnh bắt đầuùa ập đến , mẹ nó loay hoay dưới bếp suốt cả buổi sáng đểlàm canh gà hầm với nhân sâm tẩm bổ cho Nguyễn Phu nhân đã bịcảm lạnh ho suốt mấy tuần này . Bát canh nóng hổi thơm ngútđược mẹ nó cẩn thận nấu từng chút một , đến trước cửa phòng mẹ nó nghe Nguyễn Phu nhân đang nói chuyện với ai đó nên khôngdám gõ cửa chỉ đứng chờ trước cửa .” Việc đó , ta còn xem côlàm được những gì “
” bà đừng tưởng năm đó bà làmgì , thì ngoài mẹ tôi ra không ai biết gì ” – giọng nói đầygiễu cợt của Uyển Nhi thông qua điện thoại .
đôi hàngmày đã điễm vài sợi trắng của Nguyễn Phu Nhân chợt nhíu lạirất khó chịu , bà ho lên vài tiếng gằng giọng nói tiếp .
” ta không phải vì sự uy hiếp của cô mà làm theo , nhớ cho rỏ đây là sự hợp tác giữ tôi vào cô “
” được thôi , bà muốn như thế nào thì hãy làm như thế ấy .Tuyệt đối đừng để cho Minh Anh bước vào nhà một bước . Tôi sẽhủy hoại nó “
Nguyễn phu nhân không nói thêm gì , vộivả cúp máy . Mẹ nó đứng ngoài nghe mông lung chỉ những câu trã lời từ phía Nguyễn Phu nhân mà thắc mắc chẳng biết bà ta lại muốn làm gì nữa . Nhưng thôi cuộc sống của con gái và giađình đang nằm trong tính toán của Nguyễn phu nhân nên mẹ thôi suy nghỉ .
” cốc, cốc”
– ai ?
– là con mẹ ạ , con mang canh gà hầm nhân sâm cho mẹ .
– cô vào đi .
mẹ nó nhẹ nhàng mở cửa bước vào , vẫn khuôn mặt sắc sảo đángsợ kia suốt mấy năm qua không hề thay đổi đập vào mắt mẹ nó ,cẩn thận đặt bát canh thật nhẹ nhàng để không gây ra sai sótmà bị Nguyễn phu nhân đai nghiến . Xong nhiệm vụ mẹ nó cuốinhẹ đầu xin phép ra ngoài , trong theo bóng dáng con dâu Nguyễnphu nhân dường như lóe lên một ý gì đó , liền trầm giọng gọi .
– Phụng Lai
nghe thấy tiếng gọi mẹ nó quay lại cung kính trã lời .
– con nghe ạ .
– lại đây nói chuyện với ta một lát .
– vâng .
– chuyện năm đó chắc con chưa quên đâu nhỉ , nếu không có lão bànày chắc con sẽ không được làm dâu nhà ta cũng chẳng có giađình hạnh phúc như thế này đâu .
– ơ mẹ , sao mẹ lại nhắc chuyện này. – mẹ nó giật mình khi nghe Nguyễn Phu nhân nhắc lại chuyện năm xưa .
– bĩnh tĩnh , bà lão ta đây chẳng làm cô đâu . Chỉ là ta vừanghe được tin về người đàn bà kia . Ta không biết nếu như cô tađến tìm Kim Bình thì chuyện sẽ như thế nào .
– chuyện này , chuyện này là sao mẹ mẹ chẳng phải năm đó mẹ đã thuxếp ổn thỏa sao sao giờ mẹ lại nhắc đến chuyện này , chẳngphải mẹ đã ép con phải bỏ rơi minh anh rồi hay sao , mẹ muốnnhư thế nào nửa .
– đây là tự cô trút lấy , cô khôngtìm cách mà giải quyết đi khóc lóc cái gì . Tốt nhất cô âmthầm trở về Việt Nam tìm kiếm người đàn bà đó trước rồi tôisẽ tính tiếp .
– mẹ mẹ lại muốn giam cầm cô ấy sao ,tội lỗi của chúng ta đã quá nhiều rồi mẹ dừng lại cho ngườiđàn bà ấy một con đường sống đi .
– dừng lại , vậybây giờ cô tới trước mặt Kim Bình và nói với nó là chính cônăm đó hại Thanh Hoa đi . là mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi haha ha . Cô lương thiện rồi ai sẽ lương thiện với cô .
– mẹ à , không được đâu . Sai lầm không thể chồng chất lên sai lầm .
– cô nhìn lại đi , chẳng phải năm đó cô đã rất tử tế với người đàn bà đó sao , rồi cô ta như thế nào với cô thay vì biết ơnchẳng phải cô ta nhiều lần hãm hại cô khiến cô và Kim Binh suýt nửa thì hủy hôn . Cô ta đã ra tay như thế nào với cô có xem côlà chị em không .
– … – những lời nói sắc sảo củamẹ chồng dường như đánh vào tâm lí mẹ nó . Hoàn toàn là sựthật làm sao có thể chối cải được , mẹ nó thì xem người đànbà đó như chị em lúc khó khăn lúc nào cũng sẳng sàn giúp đở , dù là trong hoàn cảnh nào vậy mà đến cuối cùng đáp lại làsự phản bội dã dối , hết lần này đến là khác dở trò đưa mẹ nó vào đường cùng gặp nguy hiểm
nhìn thái độ trên mặt condâu Nguyễn phu nhân như đã đi đúng hướng , giờ chỉ cần tiếp tục theo hướng đã suy tính thì chính mẹ nó sẽ giúp bà ta dẹp bỏ được những vật cản đường .
– còn nữa , cô ta khôngchỉ dừng lại ở việc quyến rũ chồng của con Phụng Lai à , màcô ta còn sinh ra cho Kim Bình một đứa con nữa . Ả ta chỉ là kẻ lừa dối là lừa dối.
– đứa…con…đứa…con mẹ mẹchuyện này là mẹ đặt ra phải không .- nhưng một con dao đâmthẳng vào trái tim mẹ nó , đầu mẹ nó giờ đây choáng váng hơithở khó nhọc , nước mắt rơi rớt xuống khuôn mặt .
Người phụ nữ ấy không những quyến rũ chồng mình còn lại có cả con riêng với chồng mình vậy mà mười mấy năm nay bà không hề haybiết , tất cả là lừa dối thôi sao , tay ôm ngực bà khóc lênnức nở trông rất đau lòng .
– con dâu à , con đừng đaulòng khi biết được xử việc ta đã nhanh chóng giải quyết hộ con ngay cả Kim Bình củng không biết sự tồn tại của nó trên đờinày . – Nguyễn phu nhân dịu dàng an ủi con dâu .
– mẹ! thật vậy sao . Vậy tại sao mẹ lại còn muốn hại cô ấy .
– con nghĩ người đàn bà ấy sẽ tha cho gia đình con sao ? – Nguyễn phu nhân vừa nói vừa dò xét thái độ của mẹ nó . – có thểcon không tin ta nhưng con có thể trơ mắt nhìn con gái của ngườiđàn bà kia hại con gái của con sao ?
– hại? Minh Anh sao? sao có thể được .
– con gọi điện thoại hỏi con bé thử có phải có một đứa đang ở cùng nó tên Uyển Nhi hay không ? .
trong lúc còn rất nhiều chuyện chưa rỏ thì có tiếng gọi lớn củaba nó vang lên . Mẹ nó vội vàng lau nước mắt chỉnh chu tóc tailấy lại bình tĩnh đáp lời ” vâng , em xuống ngay ” . mẹ nóđứng dậy cuối nhẹ chào rồi xin phép ra ngoài .
– cách duy nhất ta đã nói con rồi , còn quyết định như thế nào tùythuộc vào con . Sắp đến ta và Kim Bình sẽ sang Anh kí hợp đồng , thời gian đủ để con trở về Việt Nam thực hiện kế hoạch ,có gì ta sẽ giúp đở .
Giọng nói của Nguyễn phu nhânvang vảng sau lưng mẹ nó khuất dáng sau cánh cửa. Mọi chuyệnđều đến nhanh và quá bất ngờ giờ đây là cả mớ hổn độn đểbà phải suy nghỉ , liệu rằng những lời nói của mẹ chồng làsự thật hay chỉ là một cái bẫy để dày vò chính bà .
Giờ đây đối diện với người bà gọi là chồng nhưng vẫn phải cốgắng tỏ ra vui vẻ như không có gì , mọi thứ cứ để mình bàchịu là đủ rồi chỉ cầu gia đình sẽ yên ổn không sống gió ,mọi người an lành thì bao nhiêu mẹ nó đều xin nhận .
– bà đang suy nghỉ gì mà đâm chiêu vậy .
– à , tại tôi nhớ đám nhỏ . – mẹ nó cười ôn nhu đáp .
– nhớ thì gọi đi , tôi không quen với khuôn mặt buồn rầu rỉ nàycủa bà đâu . – ba nó đi đến gần bếp ôm lấy mẹ nó từ phía sauân cần .
– mình à! bọn nhỏ trông thấy thì sẽ cười cho đấy.
– kệ đi , tôi không ngại ha ha .
giọng cười khàn khàn của ba và nụ cười dịu dàng của mẹ nó vang khắp căn phòng .
– à ngày mai tôi sẽ củng mẹ sang Anh , mình giúp tôi thu xếp quần áo nhé .
– ừ , tiện thể tôi cũng lên gọi điện cho đám nhỏ .
Mẹ nó nhìn chồng mình cười tươi rồi khuất dần …
—
Cuối cùng cái tiếng chuông muốn nghe nhất củng reo lên , cả lớpnhốn nháo đua nhau thu dọn chiến trường mà ra về .
-Minh Anh! Đi xem phim không?
-Ủa hôm nay cậu không về cùng Quốc Huy à .
-Anh ta à mặt kệ đi .
-Coi bộ không mặt kệ được đâu , cậu nhìn kìa . – nó nhướng mắt ra phía cửa ra vào
Quốc Huy đứng trước lớp cười hì hì nhìn vào khuôn mặt có chút losợ , Hoàng Nhi tuy bướng bỉnh giận giận hờn hờn vậy mà khithấy biểu cảm đó của Quốc Huy thì bao nhiêu tức giận đều tanbiến , mặt thì giả vờ lạnh tanh nhưng trong lòng trái tim đangliên hồi nhãy lung tung . Nó cười mĩm lắc đầu , nhiều khi nóước tình yêu của nó đơn giản giống như hai người họ thì tốtbiết mấy .
Tiếng chuông điện thoại vang lên đập tan suy nghỉ của nó .
“ alo mẹ à”
“ con đang làm gì đấy Minh Anh , đã ăn gì chưa . Win đâu rồi? Nócó quậy phá con không , đừng trách thằng bé nhé con”
“từ từ , mẹ à từ từ hỏi từng câu một thôi . Con có vội cúp mấy đâu” – nó vừa đi , vừa tươi cười nói chuyện .
“ con mới vừa tan trường nè”
“ tối thế này mới về à?”
“ mẹ à , con đang ở Việt Nam còn mẹ đang ở Úc đấy ạ”
“ à mà quen bén mất , vậy con mau chóng về nhà phụ giúp cơm tối đi .”
“ dạ , vậy con cúp mấy nha mẹ”
Giọng nói mẹ nó có chút ấp úng .
“ Minh Anh , có phải con có người bạn tên Uyển Nhi”
Khi nghe câu hỏi nó hơi giật mình về chuyện này một chẳng , chẳng lẻ mẹ nó không biết Uyển Nhi là ai ?? vậy thật ra mẹ và bacó biết đến sự tồn tại chỉ ấy hay không .Nguyên một dấu hỏito đùng đang hiện lên trên đầu nó .
“ Minh Anh , Minh Anh” – mẹ nó gọi qua điện thoại
“ à à , con đây . À chị ấy là đàn chị hơn con một lớp . Quen biết trong trường thôi ạ” – nó trã lời quoa loa .
“ có chuyện gì à mẹ , sao mẹ lại biết chị ấy”
“ à không có gì , con bé là con gái của bạn mẹ , thôi bà nộicon xuống nhà mẹ không tiện nói chuyện gặp con sao”
Nó chưa kịp ú ớ thêm vài tiếng thì từ bên đầu dây kia mẹ nó đãngắt kết nối điện thoại , mặt nó đơ ra ngơ ngác lắc đầu chẳng hiểu chuyện gì cùng lúc đó hắn củng vừa đến đón nó chưakịp lên xe thì Đăng Khôi chạy xe đến , nó nhìn Đăng Khôi tươicười .
-Anh Khôi chưa về à .
-Đợi em.
-Đợi em á
-Con nhỏ kia cô có đi không thì leo lên . – hắn tỏ ra khó chịu thúc giục nó .
Nó đảo mắt nhìn qua nhìn lại khó xử đang không biết làm như thếnào , giờ mà đi với Đăng Khôi thì Thế Hiển sẽ nghỉ nó coi hắn không ra gì , đi với hắn Đăng Khôi sẽ bảo nó trọng hơn anh ,thêm cặp mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuối sống của hắn nửanó đứng im lìm mà nhìn và nhìn .
-Hoàng Long , bảo anh đến chở em về đưa em tới một nơi đúng 6 giờ có mặt .Không thì em chết chắc – Đăng Khôi lên tiếng nói một lều .
-Ơ , ơ… – có người giải vay nó lập tức nhanh nhẩu .- Thế Hiển tôi tôi
Không chờ đợi nó từ chối , hắn lặng thing rồ ga phóng chạy đi mấthút , làm nó hơi có chút có lỗi nhưng củng đành chịu vẫn làHoàng Long có vị trí ưu tiên hơn bất kì người nào .
Ngồi trên xe nó vẫn không thôi suy nghỉ về hắn , Đăng Khôi thấy khôngkhí im lặng nhìn thấy thái độ của nó như vậy củng phần nàobiết rỏ nó đang cảm thấy ái náy chuyện ban nãy .
-Anh quên mất , Long nó không có nói gì hết , anh nói đấy ha ha .
Câu nói vang lên nó ngờ nghệch quay sang nhìn Đăng Khôi giận xôi lênvì phát hiện mình bị lừa đã thế giờ đây anh còn ngồi cười ha ha rất là sản khoái .
-Không nói vậy liệu em thoát ra khỏi cảnh đó không , như vậy là anh đang giúp em mà .
Nghỉ lại nó thấy lời Đăng Khôi nói cũng sai , nếu giận thì mìnhthật là người vô lí hết mức nên cười “ khì khì” mà cho quachuyện .
-Ủa , anh không đi với Ngọc Quỳnh sao .
Đăng Khôi lắc đầu :
-Không , từ hôm sinh nhật em anh không lien lạc với Quỳnh được .
-sao anh không tìm chị ấy .
-có lẽ , cô ấy muốn ở một mình .
nó thở dài không nói gì , đối mắt trở nên đâm chiêu . Tất cả mọi chuyện này nguyên nhân sâu xa là tại nó làm liên lụy đến NgọcQuỳnh mất rồi cảm giác khó chịu này lại xuất hiện trong cơthể nó . Bản thân nó củng không hề hay rằng tự lúc nào nụcười trên môi ngày một ít dần đi .
-dành thời gian riêng cho anh vài tiếng không được hay sao mà em đâm chiêu vậy .
-được chứ , được chứ . Anh cứ nghỉ xấu cho em
“ Ột…Ột…” – mặt nó như cà chua chín chưa kịp nói hết câu thìcái bụng nó đã đánh trống báo hiệu , Đăng Khôi cười thànhtiếng :
-đi thôi , ăn xong . Anh sẽ cho em xem cái này .
Đăng Khôi nhấn ga phóng xe chạy nhanh qua vài con phố…
—
Rafewl Coffee
Ly cà phê sữa nóng hổi được nâng lên môi người phụ nữ tuy ăn mặtrất giản dị , phong thái có nét dịu dàng uống từng ngụmthưởng thức cái mùi ngọt ngọt xen lẩn vị đắng một cách taonhã .
-ây da! Về Việt Nam là trời nóng hẳng – Mẹ anh vừa đến lên tiếng phá tan sự im lặng .
-cậu lúc nào cũng rộn ràng như vậy cả . – mẹ nó nhẹ giọng nói .
-bà này , cứ vậy bảo sao khôn nhiều nếp nhăn cơ chứ . – mẹ anh tươi cười đáp trả .
Người nhân viên phục vụ đi đến cắt ngang một lúc “ cho tôi ly cam tươi” – mẹ anh cười nói . Mẹ nó nhìn bà bạn mình cũng không thểnào kiềm lại cong môi cười theo đầu hơi lắc . Đôi khi mẹ nó ước gì được sống vô tư thoải mái như mẹ anh thì hay biết bao nhiều .
-Phụng Lai , sao cậu về đây mà không đi gặp bọn nhỏ .
-Bọn nhỏ không biết mình về nước , mình về có chuyện giải quyết . – Ánh mắt mẹ nó trở nên buồn . – Thanh Lam cậu biết chuyện năm xưa phải không ? , năm đó thật ra cậu và bà ấy đã làm gìThanh Hoa .
Mẹ anh đang tươi cười , thì bổng khựng lại có chút bất ngờ khi nghe câu hỏi của mẹ nó .
-Sao cậu lại nhắc đến Thanh Hoa ?
-Nếu mình nói lần này mình quay về vi chuyện của cô ấy thì cậu nghỉ sao ?
-Phụng Lai cậu biết được những gì rồi ? – mẹ anh hơi mất bình tĩnh .
-Thật ra năm đó xãy ra chuyện gì , cậu cho mình biết đi . Coi như là mình cầu xin cậu đó Thanh Lam .
Đôi mắt mẹ nó nhìn bạn mình rất kì vọng , chuyện đã dấu kinhsuốt 18 năm trời . Mẹ anh củng đã từng hứa với Nguyễn Phu Nhângiấu kín bí mật này nhưng giờ đây khi nhìn ánh mắt đang chờđợi câu hỏi kia mẹ anh không nở lòng nào mà giấu thêm được nữa :
-Năm đó khi Thanh Hoa có thai đã chạy đến tìm mình…
Hôm đó là lúc chiều tà giá lạnh của tháng 10 , đang có mưa giôngkéo dài không ngớt không có ngỏ ngách nào được khô ráo , người phụ nữ tội nghiệp đứng dưới mưa nhấn chuông liền hồi khôngngớt . Khuôn mặt củng trở nên nhợt nhạt , từ trong nhà mẹ anhnhíu vội vả đi ra mở cửa .
-Thanh Hoa, cậu sao vậy . À mà vào nhà rồi hãy nói sau .
-Chuyện này gấp lắm , Thanh Lam tớ vang xin cậu cậu giúp tớ đến gặpKim Bình đi . – người phụ nữ quỳ xuống níu tay mẹ anh cầu xin .
-Cậu làm gì vậy , đứng lên đã trời mưa to lắm . Có chuyện gì vàotrong bình tỉnh rồi nói được không . – mẹ anh hối hã đở lấyngười phụ nữ kia .
-Không không , phải đi ngay bâygiờ nếu không sẽ kịp mất . – nước mắt hòa lẫn nước mưa ainhìn vào cũng thấy xót xa .
-Cậu buông bỏ , sao cậu không nghĩ Phụng Lai đã bao nhiêu lần tha thứ bỏ qua chocậu rồi , cậu ấy cũng chưa bao giờ trách móc cậu cả . Tại sao , nhất định cậu phải có được Kim Bình mới thôi .
-Không , là anh ấy yêu mình . Anh ấy không yêu Phụng Lai đâu . Một lầnnày thôi , chỉ cần cậu chịu giúp tớ một lần này nữa thôi nếu anh ấy vẫn chọn cậu ta mình sẽ buông bỏ . Mình vang xin cậuđó Thanh Lam . – người phụ nữ cứ níu lấy cánh tay mẹ anh màtrông chờ , đôi mắt đỏ hoe cả lên .
Cũng từng là bạn của nhau nên không đành bỏ mặt người phụ nữ ấy như thế ,mẹ anh đành gật đầu đồng ý . Gọi Chiếc taxi mẹ anh dẫn theongười phụ nữ vào tâp đoàn họ Nguyễn , chỉ vài bước đi nữathôi có lẽ người cần gặp cũng đã gặp nhưng nào ngờ lại suấthiện Nguyễn Phu Nhân . Người phụ nữ ấy hơi run sợ mà tiến vềsau vài bước , ánh mắt sắc sảo của bà nhìn người phụ nữ ấyđầy sự giận dữ , nhưng bên ngoài vẫn giữ đường nét lạnh tanhkhông cảm xúc .
-Bác gái – mẹ anh hơi cuối đầu chào .
-Hai đứa đi theo ta , đừng làm mất mặt công ty . – lời nói nhẹ nhàng , nhưng đầy sự uy nghiêm phát ra .
Vào một căn phòng bề ngoài tuy rất ấm cúng trái lại thì nó lại lạnh giá đến đáng sợ như đang ở địa ngục .
-Nói! Cô lại tính làm trò gì. – hớp một ngụm trà , ánh mắt liếc sang người phụ nữ kia .
-Con , con đã có cốt nhục của Kim Bình . – người phụ nữ lấy hết can đảm nói rỏ từng chữ .
Từng câu , từng chữ đều phát ra rõ mồng một , mẹ anh và Nguyễn phu nhân ai nấy đều mở to mắt rất ngạc nhiên .
-Hồ đồ. * xoảng* – Nguyễn Phu Nhân ném mạnh ly trà xuống sàn .- Côtưởng tôi tin sao , cô nói cái thứ nghiệt chủng đó là của contôi thì chính là của nó sao?
-Đó là sự thật , Kim Bình yêu con tại sao phu nhân lại chia cắt chúng con cơ chứ .
-Yêu cô , nó yêu cô khi nào chẳng phải là năm lần bảy lượt cô cốtình tìm đến nó , nhằm thay đổi vị trí với vợ sắp cưới củanó hay sao .
-Là Phụng Lai tranh dành với tôi ,vốn dĩ cô ta chỉ là người đến sau . Cô ta không hề có tư cáchở bên anh ấy . Còn nữa phu nhân đừng quên chuyện của chủ tịch…
-Câm mồm! – Nguyễn Phu Nhân giận dữ hét lên , tay đập mạnh xuống bàn thành tiếng .
-Thanh Hoa , cậu thật quá đáng sao cậu lại nói Phụng Lai như thế . – Mẹ anh lúc đó cũng không thể nào kìm nén trước những lờinói của người phụ nữ đó có chút bực tức quát lên.
-Thanh Lam , chuyện này ta cứ để ta giải quyết . Con cứ về trước đi …
Mẹ anh cũng hiểu ý liền cúi đầu chào rồi khuất sau cánh cửa …
-Lúc đấy , mẹ chồng cậu nói vậy nên mình cũng đành ra về . Vàihôm sau thì mẹ chồng có gọi cho mình nói chuyện .
-Hứa với bà ấy đừng nói chuyện này cho cả cậu và anh Bình biết . Tớ cũng nghĩ vì hạnh phúc của gia đình cậu nên không nói thì tốt hơn . còn lại mọi chuyện như thế nào có lẽ chỉ mình mẹchồng cậu biết mà thôi .
-Còn gì nữa không ? . – khóe mắt mẹ nó hơi rưng rưng đọng nước
-À! Khoảng một năm sau thì mình có nghe cô ấy bị tai nạn . Nhưngđó cũng chỉ là tin đồn còn thực hư như thế nào thì mình không nắm rõ .
-Được rồi , mình cảm ơn . Thôi! Chúng ta thôi nhắc về chuyện củ đi . – Mẹ nó lấy lại nụ cười nói tiếp :
-À phải rồi , gần đây mình hay nghe Minh Anh nhắc đến một con bé tên Uyển Nhi .
-À con bé đó à , nó cũng xinh lắm . Chơi thân với bọn nhỏ nhưngmà nó là tình địch của con bé nhà cậu đó . ha ha .
-Gì chứ , bọn nó còn nhỏ cậu cứ vậy hoài .
-Nhỏ gì nữa chứ , chẳng phải thằng Long nhà tôi nó 18 rồi hay sao .
-Cậu này …
Ít ra trong lúc mệt mỏi như thế này , bên cạnh mẹ nó luôn có một người bạn tốt như mẹ anh , cứ vậy hai người ngồi nói hếtchuyện này đến chuyện khác suốt cả buổi chiều …