Nguyên Sâm rất nhanh đoán được Bảo Bảo bị Hắc Nương nhập hồn và nó đang cố cướp lấy linh khí của tất cả những ai đang có mặt tại đây. Rất có thể nó nghĩ chỉ cần lấy linh khí của mọi người, nó sẽ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể của Bảo Bảo. Nó không hay biết rằng chuyện đó sẽ khiến cơ thể của Bảo Bảo nổ tung trước khi nó kịp chiếm hết sức mạnh của mọi người.
Nguyên Sâm hét lên:
“Em đừng cố sức, Nguyên Nương. Bảo Bảo có cơ thể quá yếu so với em.”
Nhưng dường như Hắc Nương không nghe thấy. Ả đang trong cơn điên loạn muốn cướp đoạt tất cả linh lực, những thứ đang hấp dẫn ả, nhất là tên tóc đỏ – một người mà ả nhận thấy có linh lực cao nhất ở đây. Ả có thể thấy phần thần khí đỏ rực của hắn lấp lánh đằng sau, đầy mị lực.
Nguyên Sâm cũng không cách nào ngăn cản Hắc Nương cũng như không thể khống chế phần linh khí của mình khi Hắc Nương đang hút lấy. Cho dù lão đã cố gắng tạo bao nhiêu lá chắn thì nó vẫn hút hết chúng vào trong cơ thể nhỏ bé của Bảo Bảo. Những người còn lại bên phe lão cũng chẳng khả khẩm gì mấy, nhất là Nguyên Lực, y như phát điên, đâng ôm lấy đầu của mình và gào rú như tên điên.
Nguyên Sâm không thể tới chổ Nguyên Lực, muốn giúp thằng bé cũng chẳng có cách nào. Lão biết y gặp chuyện gì, độc trùng tam mà lão đã hạ lên người y đang phát tán dưới tác dụng của sức mạnh mà Hắc Nương đang làm. Việc mà ả hút lấy thần khí đang kích hoạt độc tố phát triển thêm lần nữa và lần này nó sẽ giết chết tính mạng của Nguyên Lực, nếu y không cáng đáng nổi nỗi đau của mình.
Huyết Yêu thì bảo vệ được Nhất Uy, nhưng không bảo vệ được những người còn lại. Nguyên Sâm thấy hắn đứng chắn trước mặt cậu nhóc mà chẳng cần tạo bất cứ lằn chắn nào tự bảo vệ mình. Ẩy vậy mà sức mạnh của Hắc Nương dường như không mấy tác dụng đối với hắn. Nhìn cái mặt tỉnh bơ của hắn chỉ tổ khiến lão bực mình thêm. Lão chán ngán nghĩ thầm:
“Cái tên đó làm cách nào có thể không bị hút lấy linh lực được? Bất kể thần tiên hay yêu ma nào có linh khí đều bị tác động kia mà.”
Vẫn còn hai người nữa đang đứng trơ trơ nhìn Bảo Bảo – người đang bị Hắc Nương chiếm lấy cơ thể. Đó là Vô Ảnh và Trúc Chi. Nguyên Sâm không thể ngờ Hữu Lực lại mạnh đến mức không hề hấn gì khi bị Hắc Nương giở trò. Huyết Yêu thì không nói làm gì, hắn xảo quyệt, nhất định biết cách giữ mình trước Hắc Nương, nhưng Hữu Lực thì lão không tin nó có thể thoát khỏi tay của con bé.
Còn Trúc Chi khiến lão mơ hồ hơn tất cả. Cô từng bị trúng tam trùng độc, không thể nào không bị điên loạn dưới sức mạnh của Hắc Nương. Nguyên Sâm thật sự khó hiểu, không biết dưới thân thể của một cô bé ở độ tuổi như nó ẩn chứa sức mạnh to lớn như thế nào mới ngăn bản thân phát rồ như thế. Hay cô còn mạnh hơn cả Nguyên Lực ư?
Tất cả mọi người (ngoại trừ Huyết Yêu, Trúc Chi và Vô Ảnh) đều ngã khụy xuống đất, không cách nào thoát khỏi sự kiểm soát của Hắc Nương. Trúc Chi không thể đứng xem được nữa. Cô bay lên cao, đã rút quỷ kiếm ra từ đời nào, cô chém một nhát vào không khí khiến ả ngã ngửa ra đằng sau.
Không có cơ thể của mình, Hắc Nương yếu ớt hơn hẳn. Sức mạnh hút lấy sinh khí của vạn vật cũng không giữ được lâu, lại bị một cô gái nhỏ bé dễ dàng cản được. Nhưng Hắc Nương nào biết thời của ả đã qua từ lâu. Bây giờ là thời của quỷ kiếm, là ai sở hữu được quỷ kiếm sẽ trở thành chủ nhân của vạn vật. Nếu Trúc Chi đã ngăn được ả hút linh khí của mọi vật thì ả phải dừng tay thôi.
Cơ thể Bảo Bảo rơi xuống đất, nhờ vậy mà mọi người lấy lại được tỉnh táo, tuy vẫn còn choáng váng và chưa ai có thể gượng dậy được. Ả đứng dậy, thở phì phò. Cơ thể của Bảo Bảo quá yếu, không thể chứa được linh hồn của ả lâu. Ả phải tìm một cơ thể khác và khi nhìn Trúc Chi đang cầm thanh quỷ kiếm đứng đó, ả ham muốn thể xác mạnh mẽ đó của cô, cứ đứng đó ngắm mãi đến nỗi quên luôn ý định đoạt linh khí của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều đang từ từ lấy lại hơi thở, chỉ còn Nguyên Lực vẫn đang gào thét dữ dội, hình như y càng trở nên đau đớn và điên loạn hơn ban nảy. Y phóng lên không trung, quằn quại trên đó, chỉ vài giây sau y lại thả người xuống dưới, cơ thể của y đập mạnh với đất cát, nhưng vẫn khiến y không thể bớt đau hơn. Dường như cơn đau mà y rơi xuống không đau bằng cơn đau đang giết chết y từ bên trong.
Diệu Khang và Nguyên Sâm đồng thời lao đến gần Nguyên Lực, cả hai đều muốn giúp y giảm lấy nỗi đau. Nguyên Sâm phất tay mạnh đến nổi hất tung Diệu Khang sang một bên. Lão không muốn gã nhúng tay vào chuyện của Nguyên Lực. Dù ngay cả lão cũng chẳng có cách nào cứu lấy đệ tử của mình, lão biết độc trùng tam mà lão hạ lên người nó không có thuốc giải.
Nguyên Sâm mới chạm tay vào cánh tay của Nguyên Lực đã bị y hung hăng ném sang một bên. Lúc này y không còn nhận ra người vừa đến gần mình là chủ nhân của mình nữa. Y đang mất tự chủ và bắt đầu hướng mũi kiếm vào trái tim của mình, muốn tự sát, muốn chấm dứt nỗi đau ngay lập tức.
Diệu Khang bất lực gào lên:
“Lý Nguyên Lực mau dừng tay.”
Nguyệt Trinh thất kinh, cố bò tới chổ Diệu Khan càng nhanh càng tốt. Ả biết những gì Diệu Khang nói đều là lừa gạt ả. Cái gì mà chàng muốn giết chết Nguyên Lực, cái gì mà chàng muốn y phải trả giá cho tội ác mà y đã gây ra cho cha mẹ của y. Chàng chỉ muốn gặp y, muốn xem thử y sống ra sao mà thôi, có khi chàng còn muốn y quay đầu, bởi vì chàng biết một khi Huyết Yêu hạ được Nguyên Sâm, Nguyên Lực khó mà bảo toàn tính mạng. Nếu không sao chàng lại khổ tâm khi nhìn y đang tự kết liễu chính mình.
Huyết Yêu trông thấy Nguyên Sâm đang thực sự lo lắng cho Nguyên Lực, khuôn mặt âu lo của lão khiến lão nhăn nhúm hơn bình thường. Hắn đoán lão chắc phải quan tâm đến Nguyên Lực lắm. Bởi vì hắn chưa bao giờ thấy lão như thế đối với người nào. Hắn cũng bay về phía Nguyên Lực, xem xem có thể ngăn y tự vẫn hay không.
Nhưng Trúc Chi nhanh hơn. Cô đang lơ lửng trên đỉnh đầu của Nguyên Lực, hai chân của cô hướng lên trời và đầu của cô đang đối diện đầu của y. Thanh quỷ kiếm đã không còn nằm trên tay của cô, hai bàn tay trống trơn, tay phải đang nắm lên vai của y, tay phải đang đặt lên đỉnh đầu của y.
Nguyên Sâm không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhóm của Huyết Yêu thì biết. Trúc Chi đang cố hút lấy độc tố của Nguyên Lực sang cơ thể của mình. Cô chính là giải dược duy nhất có thể hút lấy trùng tam độc. Diệu Khang cảm kích nhìn cô và đang ôm lấy Nguyệt Trinh, hồi hộp chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Tất cả đều đang hướng mắt về phía Trúc Chi và Nguyên Lực. Mọi người nín thở, quên luôn rằng họ đang là địch thủ. Ngay cả Nguyên Sâm cũng muốn biết rút cuộc Trúc Chi đang cố tỏ ra nguy hiểm hay thật sự cô có thể giúp được Nguyên Lực.
Họ chỉ thấy Nguyên Lực bất động quỳ một chổ, và Trúc Chi đang cắn răng, như đang chịu đau đớn thay y. Sau mười phút, Trúc Chi tiếp đất trước, cô loạng choạng đứng không vững được nữa. Cô đã giúp Nguyên Lực giải độc. Tuy nhiên độc tố trong cơ thể của y quá mạnh, lại tồn tại quá lâu khiến cơ thể của cô rã rời.
Bắt đầu đến lượt Trúc Chi quằn quại vì cơn đau. Độc tố đang chạy dài bên trong cơ thể cô. Cô có thể cảm nhận được nó. Cô ho khan vài cái rồi ngất lịm trong vòng tay của Huyết Yêu. Chả là hắn đã vừa lao đến bên cạnh cô kịp lúc, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cô.
Mỗi lần Trúc Chi giúp ai đó rút lấy độc tố, cơ thể của cô cần mất kha khá thời gian mới có thể khôi phục lại bình thường. Điều này khiến cô gặp nguy hiểm, nhất là khi Hắc Nương cứ như hổ rình mồi, luôn luôn tìm cơ hội cướp lấy cơ thể của cô.
Huyết Yêu tạo ra một chiếc giường con con, đặt cô vào đó, lại tạo một kết giới nhỏ xung quanh giường bệnh. Kết giới này có thể bảo vệ cô cho đến khi cô tỉnh lại và kể cả Hắc Nương cũng không cách nào phá vỡ nó.
Xong xuôi, Huyết Yêu quay sang nhìn Nguyên Sâm, người đang vươn tay về phía Nguyên Lực như muốn gọi y tỉnh lại. Hắn lại nhìn sang Nguyên Lực, y đang ôm lấy đầu mình. Nhưng không phải vì y cảm thấy đau đớn, mà vì y đang nhớ lại tất cả mọi thứ mà y đã quên.
Diệu Khang muốn lại gần Nguyên Lực, nhưng bị Huyết Yêu cản lại. Hắn nói với gã:
“Xem ra hắn đang lấy lại ký ức của mình. Chúng ta không nên xen vào. Độc trùng tam đã được giải rồi, ngươi đừng lo lắng quá.”
Huyết Yêu nói như thể hắn đi guốt vào trong bụng Diệu Khang ấy, hắn hoàn toàn hiểu được lòng dạ gã đối với Nguyên Lực ra làm sao. Điều này khiến gã chột dạ, chẳng dám nhìn hắn thêm một giây nào nữa. Gã thực chất đến đây, lại còn đòi đầu tay đôi với Nguyên Lực không phải muốn giết chết y, mà không muốn ai bên phe của Huyết Yêu khiến y bị thương. Nguyên Lực đáng trách thật, nhưng nó cũng chỉ là một kẻ đáng thương, đến ký ức của mình cũng bị người khác làm cho xáo trộn.
Nguyên Lực nghe ong ong bên tai, hình như tiếng nói của một người đàn ông đang dịu dàng nói với y:
“Đừng chạy nhảy lung tung. Chờ con lớn thêm một chút, cha sẽ mời sư phụ giỏi nhất dạy cho con.”
Nguyên Lực lại nghe giọng người đàn bà nói:
“Sao ông cứ lo xa. Con trai mình hiếu động, cứ để thằng bé chạy nhảy, có hai chúng ta ở đây còn sợ thằng bé bị gì hay sao?”
Người cha lại nói:
“Bà chớ có nuông chiều nó, sinh hư nữa.”
Nguyên Lực thấy rõ người đàn bà đang giận dỗi người chồng và ông lập tức xuống giọng dỗ dành bà ấy. Y còn thấy có một thằng bé đang vung bừa bãi thanh kiếm được làm từ nhành cây, mà đứa bé đó chẳng phải ai xa lạ cả, đứa bé có khuôn mặt non nớt, nhưng ánh mắt kiên định, đang cầm thanh kiếm chính là Nguyên Lực lúc nhỏ.
Nguyên Lực lúc nhỏ dõng dạc nói với cha mẹ mình:
“Con sẽ trở thành anh hùng, đến lúc đó con sẽ bảo vệ cha mẹ.”
Người mẹ cười cười, tựa hẳn đầu lên đầu chồng mình, hạnh phúc nói:
“Ông xem con mình biết ăn nói chưa kìa.”
Và cả hai vọ chồng sung sướng cười phát lên. Nguyên Lực lại đau đầu, cảnh tượng bên trong đầu y thay đổi tiếp. Y thấy y đang nằm trên giường, hình như đang bị bệnh, mẹ của y đang ngồi chăm sóc bên cạnh. Bà hát bài hát ru, bà hát rất hay, giọng hát ấm áp, ấm đến mức khiến y quên luôn cơn đau, chỉ muốn đấm chìm trong bài hát ấy thôi.
Bà nói với y:
“Lực à, thần tiên có thật trên đời đấy. Mẹ đã suýt nữa không giữ được con, may mà vị thần ấy xuất hiện, là ông Bụt đấy con à. Bụt cứu sống mẹ, cứu sống cả con. Nhờ vậy mà gia đình ta vẫn sống hạnh phúc bên nhau và tràn ngập tiếng cười. Sau này, con phải trở thành một người tốt con nhé. Khi nào gặp lại vị thần ấy, mẹ mới có thể nhìn thẳng mặt của ngài, vừa tự hào về con, lại vừa cảm tạ ơn cứu mạng của ông ấy.”
Nguyên Lực tự dưng hát một bài hát ru khiến mọi người trân trân nhìn y. Vừa hát y vừa khóc, đôi bàn tay vươn ra xa như đang muốn ôm lấy ai đó.
Nguyên Sâm thấy vậy liền cầm lấy tay của y, kéo y vào lòng, cố gắng vỗ về y. Huyết Yêu kinh ngạc nhìn hành động của lão, lờ ngợ đoán ra điều gì đó khiến hắn mỉm cười nhè nhẹ. Chẳng ai biết nụ cười đó mang hàm ý gì ngoại trừ hắn.
Nguyên Lực tưởng hơi ấm kia là của cha mình thì càng ôm chặt Nguyên Sâm hơn. Miệng của y vẫn còn hát vang bài hát ru dạo ấy:
“Ánh trăng sáng rực trời cao
Xung quanh lấp lánh vì sao ngập trời
Đêm rồi mẹ hát à ơi
Con ơi hãy ngủ cho ngoan mẹ cười
Mai đây con lớn thành người
Mẹ cha sung sướng tươi cười cùng con
À ơi câu hát vàng son
À ơi câu hát ru con ơi à
Con ơi khi lớn phải là
Một người dũng cảm vị tha hiền lành
Chứ đừng đấu đá tranh giành
Đừng như chim nhỏ lìa cành bay xa
Xa quê xa mẹ xa cha
Xa rời mái ấm xa rời tình thương.”