Nguyên Lực hát xong thì ngã xuống đất (Nguyên Sâm vụt tay, không kịp đỡ lấy cơ thể nặng ịch của y). Y nằm ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhìn theo áng mây đen xám xịt trên cao như đang nhìn chính tâm hồn của mình: U ám và hoảng loạn.
Nguyên Lực nhớ rất rõ, khi y lớn hơn thêm một chút, khi y đang tự mình học võ thuật thì bắt gặp một lão già xa lạ. Lão cẩn trọng đến bên cạnh y, đứng một bên quan sát y. Lão luôn miệng khen y có tài, lão nói với y:
“Có muốn theo lão học hay không? Ta nhìn thấy tố chất ngời ngợi bên trong người của con. Nó có linh khí, rất hiếm thấy ở một người phàm như con. Ta đang cần một thằng bé học trò giống như con. Đi với ta con sẽ có được mọi thứ mà con muốn, con sẽ trở thành một người kẻ bất khả chiến bại.”
Nguyên Lực không hiểu những gì lão nói, nhất là khi hai chữ “người phàm” lọt vào tai y. Nói như thế khác nào lão không phải con người mà là yêu ma quỷ quái nào đấy hiện hồn về đây. Y ngó lão đâm đâm, không biết nên làm gì, nên nghe lão bốc phét tiếp hay nên đuổi lão “điên rồ” này đi.
Lão già tự nhận mình là thần tiên, tên Nguyên Sâm, một thần tiên đang đi tìm học trò, những người có linh khí đặc biệt. Lão nói Nguyên Lực đặc biệt, lão nói bên trong cơ thể của y tồn tại một linh khí hiếm, rất giống linh khí của thần ban điều ước. Và lão bắt đầu tò mò về thân thế của y. Lão nói như thôi miên và y luôn trả lời mọi câu hỏi mà lão hỏi.
Cuối cùng, Nguyên Sâm biết được Nguyên Lực từng được một vị thần tiên cứu sống từ trong bụng mẹ. Lão mỉm cười, lão đã biết vị thần tiên ấy là ai, là Bụt y như trong suy đoán của lão. Vậy thì lão càng muốn có y về trong đội hình nho nhỏ của lão.
Nguyên Sâm thấy Nguyên Lực rất giống Nguyên Nương, đứa em gái đã chết của mình. Cả hai đều có thần khí từ khi sinh ra và đều có tố chất trở thành một kẻ giết người không gớm tay nếu được đào tạo bài bản. Nguyên Lực khi đó đâu biết rằng mình đã trở thành miếng mồi ngon mà lão muốn có bằng mọi giá.
Thế rồi, Nguyên Lực bị Nguyên Sâm thuyết phục. Y bắt đầu mê mẫn những phép thần thông mà lão làm ra. Y cũng muốn trở nên mạnh mẽ như thế. Y cũng muốn cha mẹ tự hào về y, muốn chứng tỏ bản thân đã trưởng thành (dù y cũng chỉ mới mười ba tuổi mà thôi).
Nguyên Sâm nói với Nguyên Lực:
“Bây giờ con sẽ theo ta đi luôn chứ? Chúng ta có rất nhiều thứ phải học.”
Nguyên Lực chần chừ một chút, đầu của y quay về hướng nhà của mình, miệng thì nói:
“Nhưng còn cha mẹ. Họ đang ở nhà đợi và con không thể cứ thế mà bỏ mặc họ đi được.”
Nguyên Lực cúi đầu xin lỗi Nguyên Sâm rồi bỏ về. Y dù muốn học hành thành tài, nhưng y không muốn bỏ mặc cha mẹ không lo được. Họ không còn trẻ trung nữa. Huống chi, họ chỉ có duy nhất người con là y thôi. Mà y cũng chẳng nỡ xa rời bài hát ru mà mẹ hay hát mỗi khi ánh hoàng hôn buông xuống.
Nguyên Sâm không hề bỏ cuộc. Lão vẫn lãng vãng gần nhà Nguyên Lực, lão thề sẽ cho phép y về nhà thường xuyên thăm gia đình nếu y chịu trở thành đồ đệ của lão. Lão nói với y rằng đàn ông cần có ý chí lớn lao hơn là núp dưới bóng lưng bảo bộc của cha mẹ. Lời nói của lão rất có lý, nó đánh trúng tâm lý của y khiến y có hơi phân vân.
Sau cùng, Nguyên Lực nhớ rất rõ y đã cầm lấy một viên đan dược mà lão đưa cho. Lão dặn rằng:
“Sau khi con uống nó vào, thần khí bên trong người của con sẽ mạnh mẽ hơn và con cân luyện tập theo chiêu thức mà ta đã soạn ra. Nếu con đã yêu thương cha mẹ như thế, ta cũng không đành tâm chia cắt con khỏi họ. Con cứ cầm lấy mà học tập, coi như lão già này đang giúp một đứa trẻ tài ba. Sau này, con có thể tìm ta.”
Lão đưa cho y một cuốn sách cỗ, đầy bụi bặm và bên trong ghi đầy chữ và một cây sáo trúc màu xanh lam. Càng đọc lời hướng dẫn bên trong cuốn sách, y càng thấy vận khí bên trong cơ thể có sự chuyển biến, mặc dù nó rất nhỏ, nhưng y vẫn cảm nhận được. Y cầm lấy cuốn sách và chào tạm biệt Nguyên Sâm lần nữa. Y hứa sau khi đủ tuổi, y sẽ khăn gói ra đi cùng lão, y sẽ thuyết phục cha mẹ cho y đi học xa.
Nhưng Nguyên Lực học hành không tới nơi tới chốn. Lời hướng dẫn mà Nguyên Sâm để lại hóa ra khó tiếp thu hơn y tưởng nhiều. Và cuối cùng y bị tẩu hỏa nhập ma. Tâm tính của y thay đổi, y bắt đầu cọc cằn với cha mẹ, tàn nhẫn với những thứ xung quanh, đặc biệt là với động vật.
Nguyên Lực tự mình rời xa ngôi nhà của mình, lấy trộm kim khâu – một vật mà cha mẹ của y đã dành cả tính mạng để bảo vệ. Nghe đâu đó là thần khí của Bụt, sau này ông ấy sẽ quay lại lấy nó. Nhưng y biết thứ duy nhất giúp y nhanh chóng luyện xong tám tầng thần lực đều là cây kim nhỏ bé đó.
Nguyên Lực bỏ nhà ra đi và tìm gặp Nguyên Sâm. Y giao nộp cây kim và nhờ lão giúp đỡ mình tu luyện, nhận lão làm sư phụ. Dĩ nhiên lão vui mừng ra mặt. Lão đã từng nói y chính là đứa học trò mà lão dành nhiều tâm huyết nhất, hơn cả Ngọc Điền (một kẻ cũng đang tu luyện dưới sự giúp đỡ của lão như y).
Thời gian thấm thoát trôi, đã tám năm kể từ khi Nguyên Lực bỏ nhà đi biệt tích. Y trở về nhà đúng lúc Diệu Khang và một cô gái nữa có mặt trong nhà. Y nhìn thấy Diệu Khang, y không hiểu tại sao bên trong cơ thể của mình lại dâng lên một loại sát khí muốn giết chết gã. Nhất là khi nghe gã muốn đòi lại cây kim kia.
Nguyên Lực có chủ ý muốn đuổi Diệu Khang ra khỏi nhà mình. Dù biết gã chính là ân nhân cứu mạng, nhưng y vẫn chẳng thể nào nói ra lời cảm kích hay bộc lộ ra biểu cảm dịu dàng nào. Y chỉ biết trong lòng mình muốn giết chết gã đàn ông là Bụt này, nhưng không thể ra tay trước mặt cha mẹ.
Hai ngày sau, Nguyên Lực bị cha mẹ mình ép giao nộp kim khâu vày phản đối gây gắt. Kim khâu đã trở thành một thứ không thể thiếu đối với y. Chỉ cần rời thần khí ngộ nghĩnh và nhỏ bé đó thì y sẽ trở nên loạn trí ngay.
Cha mẹ của Nguyên Lực nào biết chuyện đó. Họ chỉ một lòng muốn trả lại kim khâu cho Diệu Khang mà thôi. Họ lục soát người của y rồi lấy cây kim mà y đã cẩn thận bộc trong một mảnh giấy nhỏ, nhét sâu vào bên trong túi áo.
Ngay khi cây kim rời khỏi cơ thể của y, y bị tẩu hỏa nhập ma mà không cách nào khống chế được tâm ma của mình. Y trở nên điên khùng và chém loạn khắp nơi. Bị tâm ma khống chế, y nhìn đâu cũng thấy ác quỷ.
Nguyên Lực bắt đầu chém giết tất cả ác ma mà y nhìn thấy. Y chán ghét nhìn khuôn mặt lờ đờ, như đang khinh thường y của ác quỷ. Y bay lên không trung, lạnh lùng hạ ba đường kiếm giết chết tất cả. Tâm ma còn khiến y chém bay nóc nhà và biến nó trở nên hoang tàn, đổ nát.
Đến khi Nguyên Lực lấy mảnh giấy nhỏ chứa thần khí của Bụt, tâm ma mới trở lại bình thường. Lúc này y quỳ bên cạnh thi thể cha mẹ, bàng hoàng nhìn vào đôi tay đang nhuốm máu, bắt đầu la hét thất thanh. Y đã giết chết cha mẹ của mình, chính y đã làm điều đó, y đã tưởng cha mẹ là yêu ma quỷ quái mà giết chết họ. Y đau đớn nhìn thi thể của họ (đầu vẫn còn nặng nề do tâm ma ban nảy), đau khổ ôm lấy cơ thể đầy máu của họ. Đôi mắt họ vẫn mở trân trân, chết không nhắm mắt (dù y đã cố vuốt bao nhiêu lần).
Nguyên Lực rút kiếm ra, muốn tự kết liễu mình, muốn đi theo cha mẹ. Họ đã làm gì có lỗi với y mà y lại đành tâm giết chết họ. Đáng lý y không nên rời khỏi nhà, đáng lý y đừng nên tu luyện đến mức không thể khống chế tâm ma mà phải nhờ đến cây kim nhỏ xíu kia mới phải.
Nguyên Lực khóc, khóc như một đứa trẻ. Y ôm lấy xác của cha mẹ, đặt họ bên cạnh mình, định bụng sẽ tự sát và chết cùng với họ. Chỉ hy vọng có ai đi ngang qua sẽ chôn thi thể cả ba cùng nhau. Nhưng khi mũi kiếm của y chưa kịp đâm xuyên trái tim của y thì Nguyên Sâm xuất hiện.
Nguyên Sâm đổ vào miệng y thứ chất lỏng kì lạ mà y chưa từng nhìn thấy trước đó. Y không biết thứ đó là gì, y chỉ biết sau khi uống nó, y không còn nhớ ra điều gì nữa. Ngay cả thân thế của y cũng do lão nói lại, thi thể đầy máu bên cạnh cũng là nhờ lão mới biết đó là cha mẹ của y.
Nguyên Sâm bịa chuyện, lão bịa rằng thần ban điều ước chính là người đã giết chết cha mẹ của y. Nguyên nhân mà Diệu Khang giết người dã man như vậy vì muốn cướp lại kim khâu mà gã ban tặng cho họ. Gã cứu mạng họ, nhưng cũng là hung thủ giết chết họ.
Nguyên Lực đã tin vào lời nói dối đó, biến Diệu Khang thành tội nhân giết người. Y trở nên điên hơn, độc ác hơn, giết chết rất nhiều mạng người được Diệu Khang giúp đỡ. Y lúc đó vẫn chưa biết âm mưu giết mười người được thần điều ước cứu sẽ cướp đi một phần thần khí của gã, y không biết đó đều là âm mưu của Nguyên Sâm.
Nguyên Lực đau khổ nhìn cánh tay đang chìa ra cho mình nắm lấy của Nguyên Sâm. Y không biết có nên nắm lấy hay chất vấn tại sao lão lại làm vậy. Tại sao lão lại khiến y quên bản thân mình là ai, quên luôn chuyện khủng khiếp mà y đã làm với cha mẹ mình. Y biết đó là trùng tam độc, thứ có thể khiến người ta quên hết tất cả chỉ có thể là nó.
Thì ra đó là lý do y không thể nhớ được mặt người nào mà y từng gặp. Nếu không nhờ sợi dây chuyền chứa thần khí của Diệu Khang thì y đã trở thành một kẻ ngốc nghếch rồi. Y nhận ra thần khí của Bụt (bằng cách này hay cách khác) vẫn luôn ở bên cạnh và bảo vệ y.
Nguyên Lực không oán hận Nguyên Sâm. Người giết chết cha mẹ của y không phải lão, lão chỉ hạ độc khiến y quên đi việc đó mà thôi. Có lẽ lão đang cố bảo vệ y, hoặc có lẽ lão muốn y sống tiếp chỉ vì không muốn mất đi một đồ đệ mà mình đã hao tốn tâm sức rèn luyện.
Nguyên Lực bò dậy, đau khổ nhìn Nguyên Sâm. Trái tim của y quặn thắt, khuôn mặt đầy máu đầy bi thương của cha mẹ y vẫn còn ám ảnh tâm trí y. Y không cách nào thoát ra khỏi nỗi đau khổ này. Y chỉ muốn chết đi, y muốn trừng phạt chính mình, muốn thay cha mẹ trả mối huyết hải thâm thù này.
Nguyên Lực quỳ xuống, dập đầu trước Nguyên Sâm. Y nói với lão:
“Thuộc hạ không biết chủ nhân hạ độc trùng tam vì muốn thuộc hạ không nhớ ra lỗi lầm khủng khiếp của thuộc hạ đối với cha mẹ, hay chỉ muốn mượn tay thuộc hạ giết Diệu Khang. Nhưng dù sao chủ nhân đã đối xử với thuộc hạ rất tốt, dạy cho thuộc hạ nhiều thứ.
Chỉ có điều, thuộc hạ không thể nào tiếp tục nhìn mặt trời, không thể tiếp tục ngắm ánh trăng, cũng chẳng thể nào đợi chờ ánh hoàng hôn nữa. Trí nhớ của thuộc hạ đã quay trở lại khiến thuộc hạ tự kinh tởm chính mình. Thuộc hạ đã giết chết cha mẹ trong cơn quẫn trí khi bị tâm ma khống chế.
Thuộc hạ đã giết chết cha mẹ. Làm sao thuộc hạ có thể làm ra hành động độc ác như thế cơ chứ? Nhìn ánh mắt van xin của họ mà sao thuộc hạ lại nỡ ra tay như thế. Thuộc hạ vẫn còn nghe tiếng hét của họ như chuyện kinh hoàng đó mới xảy ra hôm qua.”
Nguyên Sâm bất lực nhìn thuộc hạ mà mình dốc sức đào tạo quỳ tại đó, đau khổ và dằn vặt với lỗi lầm của mình. Lão chẳng thể nào nói ra được một lời an ủi nào cả. Lão chỉ thu lại cánh đang vươn ra trước mặt y, lặng lẽ nhìn y quỳ tại đó.
Nguyên Lực vẫn đang trong tư thế quỳ dưới đất, y quay sang dập đầu trước Diệu Khang và nói với gã:
“Lý Nguyên Lực mang ơn cứu cứu mạng của Bụt, nhưng lại vô ơn, lấy oán báo ân. Tội lỗi này không bao giờ có thể rửa sạch. Con đoán chính Bụt là người đã chôn cất cho họ?”
Diệu Khang gật đầu, nâng Nguyên Lực dậy. Nhưng y không những không đứng lên, còn gạt tay của gã sang một bên. Y không xứng đáng được đứng dậy, nhìn mặt của gã đâu, y nghĩ thế.
Nguyên Lực lau vội nước mắt. Y không có quyền khóc trước mặt Diệu Khang, y nói tiếp:
“Ơn cứu mạng lẫn ơn chôn cất cha mẹ, Nguyên Lực không cách nào có thể báo đáp, chỉ mong cái chết của Nguyên Lực có thể làm vơi phần nào oán hận trong lòng người, thưa Bụt.”
Nguyên Lực dập đầu một lần nữa và lần dập đầu này mạnh đến mức trán của y chảy máu ròng ròng và y không cảm thấy đau đớn gì cả. Y đã quyết tâm sẽ chết tại nơi này, muốn dùng tính mạng của mình chuộc mọi lỗi lầm. Có như vậy y mới có thể ngẩng cao đầu nhìn cha mẹ ở kiếp sau.
Nguyên Lực dùng thần lực bắt lấy thanh kiếm, lần này y biết không ai ngăn cản y nữa. Bởi vì y thật sự muốn chết và họ biết chỉ có cái chết mới giải thoát nỗi thống khổ trong lòng y.
Diệu Khang nhanh chóng ngồi bệt xuống đất, ngang tầm mắt với Nguyên Lực. Diệu Khang nói:
“Ta có chút oán trách con, nhưng ta không thù hận con. Đó là sự thật.”
Diệu Khang ghé sát vào tai Nguyên Lực và nói rất nhỏ:
“Lực à, con không muốn gặp lại linh hồn của cha mẹ và cầu xin họ tha thứ ư? Linh hồn của họ vẫn đang ở chổ của ta. Ngay khi rời khỏi đây, ta sẽ giúp con gặp họ, họ vẫn còn điều muốn nói với con như con cũng có điều muốn nói với họ vậy.”
Lời tác giả: Mai lại có chương nha mọi người. Chương sau đánh nhau ỳ xèo.