Trúc Chi bị đôi mắt sâu và đen của xương hắc ám nhìn chòng chọc, và cô thề rằng khi cô nhìn vào đôi mắt nó, trái tim của cô đau đớn như sắp nổ tung. Cô cảm thấy đau khổ vô cùng, những lời nói khiến cô bị tổn thương đang vang vọng trong đầu của cô và bộ dạng say khướt của dượng ba lại hiện ra rõ mồn một.
Khi Trúc Chi đang cảm thấy đau khổ và muốn chết luôn trong mảnh ký ức kia thì chuyện lạ xảy ra trong tích tắc. Tích tắc thứ nhất, cô thấy có một bóng đen lướt ngang qua. Tích tắc thứ hai cô rơi tỏm xuống đất. Cô thấy cái đầu lâu bị đứt lìa, rơi xuống cạnh chân của mình. Cô sợ hãi ném nó sang một bên.
Lúc này Trúc Chi mới ngước mắt nhìn kẻ vừa mới xuất hiện. Đó là một gã đàn ông khoảng chừng hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, mái tóc của hắn đỏ rực, hắn mặc bộ áo dài nam ngày xưa màu cũng đỏ rực như màu tóc, trên tay cầm một cây quạt (không rõ được làm bằng chất liệu gì). Hắn lạnh lùng nhìn đám xương khô ấy và chỉ trong vài phút đã chặt đầu chúng. Hắn lôi thứ gì đó ra và hút chúng vào bên trong.
Tên tóc đỏ quay sang nhìn Trúc Chi. Trong một thoáng, cô tưởng gã đàn ông sẽ đưa tay kéo cô đứng dậy, nhưng cánh tay của hắn chỉ dừng lại ở vạt áo chính mình, vì hắn thấy trên đó còn sót lại chút máu tươi của đám xương khô (Trúc Chi không biết bộ xương thì lấy đâu ra máu nữa). Cô lúc này đang chật vật bò dậy từ dưới đất, bụi bẩm bám đầy tay lẫn khuôn mặt của cô, khiến cô lem luốc, trông lôi thôi hết sức.
Tên tóc đỏ chờ Trúc Chi phủi bụi trên người xong mới lạnh nhạt nói:
“Đêm khuya không phải là thời điểm thích hợp đi lại lung tung trong nghĩa địa đâu, nhất là vào đêm trăng tròn như thế này?”
Trúc Chi biết vị tóc đỏ này chính là ân nhân cứu mạng của mình. Nhờ hắn xuất hiện kịp lúc cô mới không có kết cục bi thảm như ba tên kia. Dù họ có đang bị nguyền rủa thật, nhưng không đáng bị giết chết một cách dã man như vậy. Cô liếc nhìn ba cái xác nằm đó, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông lạ này, định bụng sẽ nói cảm ơn chân thành, nhưng lời cảm ơn biến thành một câu hỏi:
“Chúng là thứ gì vậy?”
Gã tóc đỏ lạnh nhạt đáp (trông có vẻ không có hứng thú trò chuyện với cô lắm):
“Chúng được gọi là bộ xương hắc ám. Bộ xương di động thích ăn linh hồn những kẻ có trái tim đầy tổn thương. Chúng rút linh hồn của nạn nhân ra khỏi cơ thể họ bằng đôi mắt sâu đen huyền bí kia.”
Trúc Chí há hốc mồm kinh ngạc, hết nhìn mấy cái đầu lâu dưới đất, lại nhìn gã đàn ông tóc đỏ, như bị ai đó đánh choáng. Những sinh vật kinh dị chỉ xuất hiện trong phim nay lại hiện diện trước mặt cô. Không lẽ trong thế giới con người có tồn tại thế giới tâm linh nữa ư?
Trúc Chi buột miệng hỏi:
“Những sinh vật kia có thật ư?”
Gã tóc đỏ vẫn trơ trơ, không tỏ thái độ gì, nhưng miệng thì đáp:
“Cô nghĩ xem?”
Trúc Chi quyết định quan tâm đến thân phận của ân nhân cứu mạng của mình thì hơn. Cô cúi đầu, rồi nói:
“Cảm ơn anh đã cứu mạng. Thật sự nếu anh không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ gặp được bà nội quá.”
Gã tóc đỏ phê phẩy cái quạt một cách đáng ghét, rồi nói với cô:
“Đây đâu phải lần đầu ta cứu mạng của cô. Nếu cô vẫn không chịu trân trọng mạng sống của chính mình như lần trước, có khi ta sẽ bỏ mặc cô.”
Lời nói của gã tóc đỏ rõ ràng có điểm kỳ lạ. Thứ nhất, hắn đã từng cứu cô một lần. “Lần trước” trong lời nói của hắn có thể là lần cô đã tự tử sau khi bị dượng ba làm hại và hắn đã cứu cô ư? Nói như vậy, người đàn ông trước mặt mình biết cô là ai và luôn luôn theo dõi cô.
Trúc Chi lạnh lùng hỏi:
“Anh là ai?”
Hắn nhìn cô với ánh mắt như kiểu: Bây giờ cô mới hỏi ta là ai. Sau đó, hắn cất bước đi trước, rồi ra hiệu cho cô đi theo mình. Mặc dù vẫn chưa nhận được câu trả lời, Trúc Chi vẫn đi theo hắn một cách ngốc nghếch.
Trúc Chi nói vọng lên từ đằng sau hắn:
“Anh chưa trả lời tôi đấy? Anh là ai? Vì sao lại theo dõi tôi?”
Hắn đáp gọn:
“Thần giữ của.”
Trúc Chi định mở miệng nói gì đó đã bị hắn cướp lời:
“Không phải thần giữ kho báu như cô đang nghĩ đâu.”
Trúc Chi há hốc mồm kinh ngạc khi thấy hắn đọc được suy nghĩ của mình. Cái tên này quả nhiên là thần tiên, đã giết chết đám xương khô kia chỉ trong vài nốt nhạc, giờ lại có thể đọc được suy nghĩ của cô nữa. Một kẻ vừa lợi hại, vừa đáng sợ, cô thầm nghĩ về hắn như thế.
Gã tóc đỏ đang đi thì đột ngột đứng lại khiến đầu của cô va chạm vào tấm lưng của hắn một cái bịch khá là to, khiến cô phải rên lên “úi da”. Hắn quay sang lườm cô, rõ ràng cái va chạm “nhẹ” vừa rồi khiến hắn không được vui cho lắm. Hắn cũng đâu thể nào trách cô được, tự dưng hắn đứng lại đó chớ.
“Đồ thần kinh.”
Nhưng cô chỉ dám nghĩ như thế, chứ không hề dám biểu lộ gì ra mặt cả. Bởi vì trong thâm tâm cô biết gã đàn ông trước mặt là một kẻ nguy hiểm. Ai biết hắn sẽ làm gì cô nếu như biết được cô đang chửi hắn trong bụng đâu.
Hắn tự dưng nói với cô:
“Tên của ta là Huyết Yêu. Ta là thần giữ của, giữ những món đồ bị nguyền rủa. Hôm nay tình cờ ta đang truy lùng những bộ xương hắc ám mới cứu được cô một mạng nữa. Ta không phải là kẻ theo đuôi cô.”
Trúc Chi ngang bướng hỏi:
“Vậy tại sao anh cứu được tôi lần trước cơ chứ?”
“Lần đó, cô gặp may.” Huyết Yêu lại đi tiếp, Trúc Chi lại rượt theo sau. Hắn nói tiếp: “Có lẽ cô là người may mắn. Sợi nghiệt duyên đã giúp ta gặp được cô. Cũng vì vậy mà ta mới cứu cô kịp lúc.”
“Anh có thể cứu người chết sống lại sao?”
“Không. Lúc đó cô vẫn còn hơi thở, nên ta mới cứu được cô. Nếu ngày nào đó, cơ thể của cô nát bét, hay đã ngừng thở, thì thần tiên cũng không cứu được cô đâu.”
“Sợi nghiệt duyên là sao nữa?”
Huyết Yêu không trả lời Trúc Chi mà chỉ tiếp tục đi về phía trước. Đoán được hắn nhất định không thèm giải thích cho cô biết chút gì về “sợi nghiệt duyên” ấy cả, nên cô lẳng lặng đi theo hắn. Dù sao cả hai cũng chỉ quen biết nhau được vài phút ngắn ngủi, hắn đâu thể nào bộc bạch hết tâm tư, hay trả lời ngàn câu hỏi mà cô thắc mắc được.
Cả hai tiếp tục đi trong im lặng. Trong đầu Trúc Chi có rất nhiều câu muốn hỏi hắn, đến mức miệng cô đã định mở ra mấy lần, nhưng vẫn quyết định ngậm chặt, không dám hó hé gì. Cho đến khi cô thấy trên cánh tay của mình còn sót lại vài giọt máu mà cái đầu lâu văng trúng để lại. Cô vội vàng lau sạch nó và nói với Huyết Yêu:
“Thứ đó là bộ xương hắc ám ư? Làm sao mà chúng vẫn có máu khi chúng chỉ là những bộ xương?”
Huyết Yêu đi bên cạnh giải thích cho cô:
“Đó là một loài sinh vật hắc ám, nó có hình dạng giống bộ xương khô, chứ không phải là bộ xương khô thuần túy, chúng vẫn có máu bình thường.”
“Làm sao mà anh có thể giết được chúng trong nháy mắt vậy?”
“Thứ duy nhất giết được chúng là máu của ta. Ta đã rắc một ít máu lên vũ khí và chặt đầu của chúng.”
“Làm sao mà máu của anh có thể giết được chúng chứ?”
Trúc Chi nghe rõ ràng tiếng thở dài của Huyết Yêu. Cô tưởng hắn sẽ không trả lời mình nữa thì nghe được giọng nói đầy kiên nhẫn của hắn:
“Bộ xương hắc ám là sinh vật được triệu hồi bởi một thế lực bóng tối hùng mạnh, mà thứ có thể khiến kẻ triệu hồi chúng sợ hãi là Thiên tử. Vì thế máu của ông ấy, cũng là máu của ta, mới có thể tiêu hủy chúng vĩnh viễn.”
“Mắc mớ gì máu của Thiên tử cũng là máu…”
Trúc Chi chưa kịp nói hết câu đã bị cái trừng mắt đầy sát khí của Huyết Yêu làm cho câm nín. Cô không dám hó hé gì thêm nữa, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn. Chốc chốc cô lại ngước lên nhìn khuôn mặt “lạnh tanh” của hắn và thầm nghĩ: “Khuôn mặt đẹp trai như thế kia lại toát ra vẻ lạnh lùng băng giá. Thật khiến người khác rùng mình ớn lạnh.”
Đột nhiên Huyết Yêu lên tiếng hỏi cô trước:
“Tại sao cô lại đến nghĩa địa lúc này?”
Trúc Chi không hiểu sao lại tự dưng kể cho Huyết Yêu nghe mọi chuyện đã xảy ra hồi sáng. Cô thở dài:
“Bình thường họ vẫn hay bắt nạt tôi, anh biết đấy. Tôi là người mồ côi, không người thân yêu thương, không nơi nương tựa, ăn nhờ ở đầu nhà dì – người vẫn không hề coi tôi là cháu ruột. Tôi giống như một món đồ chơi thú vị mà mấy đứa nhỏ tuổi mới lớn ưa thích vậy. Họ đem tôi ra làm trò, lăng mạ sự khốn khổ của tôi. Nhưng hôm nay thật sự quá sức chịu đựng. Họ đụng chạm vào nỗi đau của tôi. Họ nghĩ chuyện dượng ba làm với tôi đáng để tôi chết luôn. Họ nói tôi không nên sống tiếp.
Nội mất, tôi vẫn còn nhỏ, tôi không thể tự lập cánh sinh khi ngôi nhà duy nhất của nội cũng bị bán đi. Nhà dì dượng không có con cái, tôi cứ tưởng nắm được phao cứu sinh khi nội mất, rằng họ là người thân duy nhất mà tôi có, rằng tôi cũng giống như con cái của họ, sẽ được họ yêu thương.”
Nói đến đây, Trúc Chi òa khóc. Chẳng hiểu sao cô lại có thể khóc trước mặt Huyết Yêu nữa. Cô chỉ biết cô thật sự cần một bờ vai, thật sự cần trút gánh nặng mà cô đang mang trong lòng cho một ai đó. Huyết Yêu là một người lạ, có thể nghe những lời càm ràm của cô rồi quên đi cũng được, ít ra cô được xả hết nỗi u uất trong lòng.
“Họ không hề yêu thương gì tôi. Họ chỉ nhận nuôi tôi vì muốn có căn nhà của nội. Nhà trường lại giống như địa ngục hơn. Mọi thứ xung quanh tôi cứ đè nặng lên vai tôi, khiến tôi ngợp thở, nó muốn nhấn chìm tôi xuống tận biển sâu. Nên tôi mới tìm đến cái chết, tôi muốn được gặp lại nội, muốn dựa vào đầu gối của nội, nghe bài hát ru mà nội vẫn hay hát mỗi buổi tối.”
Huyết Yêu chỉ đứng đó nhìn cô khóc, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối. Trúc Chi đoán hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người con gái khóc thảm thiết như thế này. Cô chẳng muốn tiếp tục khóc trước mặt hắn tý nào, nhưng nước mắt cứ chảy, mà tâm trạng chẳng khá lên chút nào cả.
Thế rồi, Huyết Yêu làm một hành động khiến cô bất ngờ đến mức nín cả khóc: Hắn nắm lấy tay và kéo cả người của cô về phía hắn, khiến cô ngã vào lòng ngực vững chãi kia, rồi ôm lấy cô. Hắn vỗ về trên lưng cô một cách vụng về, rõ ràng hắn không thường xuyên dỗ dành ai đó lắm.
“Từ ngày mai, những người đó sẽ không bao giờ đến gần cô và làm tổn thương cô nữa. Vì thế, cô không cần quá gồng mình làm gì. Cô cứ tiếp tục sống tốt. Nội của cô ở dưới suối vàng cũng an lòng phần nào.”
Trúc Chi chẳng hiểu sao lời nói kia lại đáng tin cậy đến vậy. Nó khiến trái tim cô bớt đau khổ nhiều lắm. Cô không biết hắn sẽ dùng cách gì, có lẽ một thần giữ của như hắn có khả năng khiến con người ngưng bắt nạt và làm tổn thương nhau. Cô tin những ngày sau của cô không còn quá nhiều nặng nề và đau thương nữa. Cô tin như vậy.
Trúc Chi muốn mở miệng nói cảm ơn người đàn ông xa lạ này, nhưng lời nói cứ nghẹn ở cổ họng, chẳng thể nào nói được thành lời. Cô cứ ở trong lòng ngực của hắn, thút thít một hồi rồi thôi. Cô chủ động rời xa hơi ấm trên người Huyết Yêu, cúi đầu trước mặt hắn thêm một lần nữa và nói:
“Từ đây tôi có thể tự đi vào xóm. Anh biết đấy, tôi sợ mọi người lại đàm tiếu khi thấy tôi đi cùng một người đàn ông xa lạ. Có ông trời mới biết họ sẽ lại vẽ ra câu chuyện gì về tôi.”
“Người khác không thể thấy được ta, chỉ có những người có đôi mắt âm dương, hoặc người có linh lực kỳ lạ như cô mới thấy được ta mà thôi.”
Trúc Chi ngạc nhiên hỏi:
“Tôi có linh lực gì cơ? Không lẽ tôi không phải người bình thường ư?”
“Ta không rõ. Ta chỉ cảm nhận được linh lực của cô rất cao siêu, mà không tài nào hiểu được tại sao trần mắt thịt lại có loại linh lực như thế. Đây là thứ sẽ thu hút nhiều yêu ma quỷ quái đến làm hại cô đấy. Hãy cẩn trọng.”
Quả nhiên như lời Huyết Yêu nói, chẳng ai nhìn thấy hắn ngoài cô cả. Người ta chỉ thấy Trúc Chi đang một mình đi vào nhà. Dì dượng của cô chẳng quan tâm cô lắm, họ đời nào hỏi han cô sao lại về tối muộn như thế này. Có khi họ còn muốn cô rời bỏ quê hương và đi biệt tích cho xong.
Trúc Chi vào căn phòng nhỏ xíu (gần phòng bếp), trước đây là phòng chứa đồ linh tinh trong nhà. Nó nhỏ lắm, chỉ vừa đủ cho cô trải tấm chiếu ra nằm, bên cạnh có một cái bàn học nhỏ mà cô tự làm lấy và một cái xào phơi quần áo làm bằng gỗ xiêng quẹo mà dì đã bỏ đi. Cô đã nhặt lấy xào phơi quần áo, cột nó lại bằng sợi dây, nhờ vậy mới có thứ để treo đồ.
Huyết Yêu vào bên trong căn phòng của cô và cô thật sự ngượng ngùng vì sự nhỏ bé và đơn sơ của nó. Cô chưa bao giờ tiếp một vị khách nào trong này cả, nên rất xấu hổ. Cô sợ hắn sẽ cười cợt mình như những người khác, nhưng hắn không làm thế mà lấy ra một viên đan dược, rồi đưa cho cô. Hắn nói:
“Uống viên thuốc này vào, nó sẽ phong tỏa linh lực của cô. Như thế những sinh vật hắc ám mới không tìm đến cô gây sự.”
Trúc Chi ngoan ngoãn cầm lấy viên đan dược và uống vào. Cô không biết nó có tác dụng như những gì Huyết Yêu nói hay không, chỉ biết cô đã nằm thiếp đi trên tấm chiếu. Sáng hôm sau, cô chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, ngay cả những chuyện cô gặp phải ở trường cũng chẳng thể nào nhớ ra.
Trúc Chi bị hút trở lại thực tại, cô thở hổn hển. Cô mở mắt ra và thấy trước mặt mình những bộ xương đang nhìn xoáy vào mắt cô. Thì ra, nhờ chúng mà ký ức bị mất của cô quay trở lại. Rõ ràng trước khi cứu cô sống lại trong cơ thể Ngân Chi, Huyết Yêu và cô đã từng gặp nhau như thế. Hắn dùng viên đan dược khiến cô mất đi phần ký ức đẹp đẽ nhất về hắn. Cái tên đó thật sự quá tàn nhẫn mà.