Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 434: Máu Của Huyết Yêu



Trúc Chi đã biết thứ duy nhất giết được bộ xương hắc ám chính là máu của Huyết Yêu (con trai riêng của Thiên tử). Vì sao máu của Thiên tử lại giết được những bộ xương hắc ám này, Huyết Yêu vẫn chưa nói cho cô biết. Nếu họ sống sót rời khỏi đây, cô sẽ hỏi hắn xem sao. Trước tiên cô phải vượt qua được sự bao vây của xương hắc ám, sau đấy lại phải lấy được máu của hắn mới giết được chúng.

Trúc Chi không thể cứ tiếp tục chìm đắm trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng. Ngày trước xương hắc ám có thể chi phối cảm xúc của cô, nhưng hiện giờ cô đã không còn cô đơn nữa. Bên cạnh cô có bạn bè, gia đình và cả Huyết Yêu – người cô yêu nhất. Cuộc chiến này cũng giống như những cuộc chiến khác của họ mà thôi. Cô sẽ đặt niềm tin vào mọi người, cũng tin tưởng chính bản thân mình.

Trúc Chi trừng mắt nhìn đám xương hắc ám khiến chúng có bất ngờ đôi chúng. Cô chắc mẻm là chúng đang hoang mang lắm khi cô vẫn còn có thể đứng lên bằng đôi chân của mình và nhìn chúng như thể sẽ giết được chúng tới nơi. Ánh mắt đầy sát khí của cô khiến chúng không thể tiếp tục soi vào ký ức đau khổ của cô nữa. Điều này làm chúng phần nào hoang mang và sợ hãi. Chúng đồng loạt đưa mắt nhìn Bảo Bảo – người đang bị linh hồn tà ác của Hắc Nương chiếm lấy.

Hắc Nương tức giận hét lên:

“Các ngươi không thể giết nó bằng ánh mắt, lẽ nào các ngươi cũng mất đi khả năng chiến đấu ư?”

Lời nói của chủ nhân giúp chúng thức tỉnh. Dĩ nhiên bộ xương hắc ám không chỉ có đôi mắt là lợi hại, chúng còn có khả năng giết người trong chớp mắt, mà hành động nhanh và chuẩn xác đến không ngờ. Xương hắc ám lắc lư cái đầu trước mặt Trúc Chi và đồng thời tấn công cô.

Trúc Chi hừ lạnh, ngay lập tức cắm mũi kiếm Hắc Ma xuống mặt đất, khiến nó như bị nứt ra làm hai. Cô dồn vọng âm vào giọng của mình, rồi gầm vang lên một tiếng. Vọng âm của cô xé nát cả bầu trời tĩnh mịch, khiến nó cũng nổi sấm sét đáp lại tiếng hét của cô. Nó còn khiến đám xương hắc ám bị hất ra sau ba bước.

Từ dười lòng đất, mười âm binh xuất hiện. Âm binh là chiến binh của quỷ vương, cũng giống như xương hắc ám, đều là những sinh vật quyền năng được triệu hồi bằng linh lực của chủ nhân. Cho dù âm binh không có khả năng giết chết xương hắc ám ngay, thì vẫn có thể chế ngự được chúng trong khoảng thời gian ngắn, mà thời gian này đủ giúp Trúc Chi tới chổ Huyết Yêu xin một tý máu của hắn.

Trúc Chi ra lệnh cho âm binh tấn công xương hắc ám. Rất nhanh xương hắc ám đã bị âm binh vây lấy. Nhờ vậy mà Trúc Chi có thể bay lên cao, thoát khỏi sự khống chế của chúng. Cô sẽ đến nơi Huyết Yêu và Nguyên Sâm đang đánh nhau, hy vọng có thể lấy được máu của hắn nhanh nhất.

Hắc Nương nhìn thấy Trúc Chi bay đi, cách xa mình cả thước thì cau mày. Ả không biết mục đích chính của cô là tới chổ Huyết Yêu. Trong mắt của ả, cô chỉ đang tìm cách chạy trốn khỏi cái chết mà ả đã sắp đặt cho cô mà thôi. Dễ gì ả sẽ để cô thoát thân đây chứ.

Hắc Nương tự dưng hát lên, ả hát ra một bài ca nghe quen quen (Trúc Chi không hiểu sao đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì ả lại cất tiếng hát nữa). Bài ca mà ả đang ngâm nga chính là bài ca hẹn thề mà Trúc Chi đã được nghe từ Đổng Cô, cũng chính là bài hát khiến Vô Âm lấy lại bình tĩnh khi gã suýt lấy mạng của cô.

Trúc Chi vẫn luôn tò mò nguồn gốc của bài hát này từ đâu mà có. Bài hát này cô biết trước cả khi nghe câu chuyện của Đổng Cô và Vô Âm. Nó giống như một bài hát ru mà mẹ cô hay hát. Hắc Nương tồn tại từ đời nào cơ chứ, làm sao ả cũng biết bài hát này.

Trúc Chi không thể dừng lại hỏi ả được. Cô phải nhanh chóng đến chổ Huyết Yêu trước. Nhưng trận chiến khốc liệt giữa Nguyên Sâm và Huyết Yêu khiến cô chần chừ trong vài phút. Hai người đang dùng chưởng lực tấn công đối phương. Nếu lúc này cô khiến Huyết Yêu phân tâm, cô sợ hắn sẽ bị đả thương bởi chưởng lực mạnh mẽ của Nguyên Sâm mất.

“Làm sao bây giờ?” Trúc Chi thầm than. Cô từ trên cao nhìn xuống bên dưới, ở dưới cũng đang xảy ra trận hỗn chiến. Tất cả đều đang cố gắng chống cự mọi thứ. Cô vừa thấy Thủy Hà và Tiểu Bạch thoát khỏi sợi xích của Hoàng Anh.

Trúc Chi đang không biết phải làm sao thì từ đằng xa, Ưng Thụy đột nhiên xuất hiện thù lù trước mặt mình. Lão ném thứ gì đó cho cô và nói to:

“Đây là của Huyết Yêu. Hắn đã nhờ ta đưa cho ngươi.”

Thì ra trước đó vài phút, khi Huyết Yêu đang đánh nhau với Nguyên Sâm, hắn cũng nhận ra thứ mà Hắc Nương đã triệu hồi – đó là bộ xương hắc ám mà chỉ duy có hắn mới có thể giết được chúng. Hắn không thể đến chổ của cô, những người khác đều đang bận chiến đấu, mà hắn lại cần ai đó đến chổ của cô mới được.

Rất nhanh Huyết Yêu đã nhận ra sự vắng mặt đến kỳ lạ của ba người cùng thoát ra với Thủy Hà và Y Nguyên: Ưng Thụy, Du Hồn và Nhậm Tuyền. Du Hồn chắc đã và đang bảo vệ Nhậm Tuyền ở đâu đó, còn Ưng Thụy vẫn ẩn nấp xung quanh đây bằng kết giới của lão. Lão rất giỏi ẩn mình trong không khí, cho dù người thần thông cở nào cũng chẳng bao giờ tìm ra chổ ẩn nấp của lão, trừ phi lão tự mình bước ra ngoài.

Huyết Yêu nhanh chóng dùng quạt rạch một đường trên lòng bàn tay, dùng lọ thủy tinh nhỏ xíu đựng lấy máu của mình. Hắn chỉ cánh quạt lên trên trời và gầm lên:

“Ưng Thụy, giúp ta đưa thứ này cho Trúc Chi, chỉ có nó mới giết được xướng hắc ám. Bảo cô ấy phải tự mình thoát khỏi nỗi đau khổ thì mới thoát được sự khống chế của xương hắc ám.”

Ưng Thụy không ngờ bản thân đã ẩn nấp rất kỹ mà Huyết Yêu vẫn nhận ra, còn gọi đích danh của lão nữa. Hay lão cứ mặc hắn đi, an toàn của lão vẫn là số một mà. Lão đã giúp hắn vào cõi vô định – một nơi nguy hiểm, giúp Thủy Hà lấy được huyết linh đem ra ngoài cho hắn, đúng như những gì đã giao ước với hắn rồi còn gì. Hắn còn muốn thân già này phải lao vào nguy hiểm khác vì hắn nữa sao. Hắn nghĩ hắn là ai chứ.

Cái tên tóc đỏ đó đúng là quái gở, hắn luôn nghĩ ra những chuyện kỳ lạ rồi hành hạ tinh thần của người khác. Giống như chuyện hắn ép lão phải vào cõi vô định giúp hắn vậy.

Ngay khi bắt được Ưng Thụy tại nơi ở của Du Hồn, Huyết Yêu đã đưa ra một yêu cầu:

“Ta sẽ không thèm nói với sư thúc chuyện của huynh, nếu huynh giúp ta một chuyện.”

Ưng Thụy (bị trói bởi dây ma thuật) ngang bướng trả lời:

“Nếu lão già này không đồng ý thì sao?”

Huyết Yêu nhấn mạnh:

“Chuyện này bắt buộc huynh phải đồng ý. Nếu không, tội trạng của huynh đến cả Thiên tử đứng ra bảo lãnh cũng đừng hòng thoát được lòng bàn tay của ta.”

Ưng Thụy tức giận hét lên:

“Ngươi tưởng ngươi là ai? Ngươi có thể giết chết được ta hay sao?”

Huyết Yêu vuốt ve thanh thiên trảm trong tay, đây là thanh kiếm có thể giết được thần tiên mà hắn đã đoạt lấy từ tay lão. Hắn nói rất nhẹ, nhưng khiến người nghe rùng mình sợ hãi:

“Ta sẽ giết được huynh. Không những giết được mà không có ai có thể phát hiện ra chuyện này nữa kìa.”

Ưng Thụy câm nín. Lão hoàn toàn tin sự lợi hại của tên tóc đỏ này. Lão biết chuyện hắn muốn làm đều là loại chuyện hắn có thể hoàn thành một cách hoàn hảo.

Huyết Yêu chờ đến khi tiếng thút thít như chuột đang mắc bẫy của Ưng Thụy chìm vào bóng đêm vô tận mời mở miệng nói ra mục đích của mình:

“Chuyện ta nhờ huynh không khó gì cả đâu. Huynh chỉ cần vào bên trong cõi vô định…”

Ưng Thụy cướp lấy lời của Huyết Yêu khi hắn còn chưa nói hết:

“Vào cõi vô định? Vào trong nơi quỷ quái đó mà ngươi bảo là không khó hả?”

Huyết Yêu trừng mắt nhìn Ưng Thụy, lão lập tức nín ngay, không dám hó hé lời nào nữa. Dĩ nhiên hắn đang biểu lộ thái độ bất mãn khi lão dám ngang nhiên cướp lấy lời của hắn. Hắn đang thầm nhắc nhở lão, rằng hắn mới là “chủ xị” chứ không phải lão, lão không được phép chọn lựa.

“Đồ đáng ghét.” Ưng Thụy tức tối xả ra một câu.

Huyết Yêu nhìn thấy bộ dạng co ro khúm núm của Ưng Thụy thì cười thỏa mãn. Hắn tiếp tục nói ra ý định của mình:

“Sau này, sẽ có một người, à không, hai người vào bên trong cõi vô định theo ý của ta. Huynh chỉ cần giúp họ lấy được huyết linh là được. Rồi huynh thoát ra ngoài cùng với họ. Sau này, chúng ta không ai nợ ai. Chuyện của huynh ta sẽ không nhúng tay vào nữa.”

Ưng Thụy đã đợi rất lâu trong cõi vô định mới nhìn thấy Thủy Hà được Y Nguyên (hai người tưởng chừng đã chết trong trận chiến kia) đi vào và lại có mục đích muốn hái lấy đóa huyết linh.

Ưng Thụy nghĩ bản thân đã giữ lời hứa, chẳng việc gì lão phải chui ra ngoài làm gì, chỉ tổ rước họa vào thân thêm mà thôi. Lão nên giữ im lặng, Huyết Yêu nhất định cho rằng lão đã sớm rời khỏi nơi này. Thế là xong.

Ấy vậy mà Huyết Yêu vẫn la oai oái:

“Nhờ cả vào huynh đấy.”

Vừa nói Huyết Yêu vừa ném thứ gì đó vào không trung. Ưng Thụy ngay lập tức bay ra khỏi kết giới của mình, dịch chuyển đến lọ thủy tinh chứa thứ gì đó như máu, miệng thì lầm bầm chửi rủa hắn không nguôi. Lão tự thấy lão điên rồi, khi không lại ra ngoài chỉ vì câu nhờ vả đó của hắn. Lão chỉ hơi xúc động khi hắn nói như thế. Phải biết rằng Huyết Yêu đáng ghét đó không bao giờ nhờ vả ai cả đâu. Huống hồ lão còn từng cấu kết với Du Hồn giết chết hắn nữa.

Ưng Thụy đưa đồ cho Trúc Chi xong liền phi người xuống đất. Rõ ràng lão không muốn ẩn nấp thêm nữa. Trúc Chi không biết lão sẽ tiếp tục giúp nhóm của Huyết Yêu hay chạy trốn đi nơi nào khác, cô không đủ thì giờ quan tâm điều đó. Cô cầm lọ máu trong tay, thầm cảm kích Huyết Yêu.

Trúc Chi biết Huyết Yêu lo lắng cho mình. Bởi vì thứ duy nhất giết được đám xương khô kia là máu của hắn. Vì thế hắn đã nghĩ trước cả cô vài nước cờ lận. Hắn đã trích máu của mình ra, còn nhờ Ưng Thụy giao nó cho cô nữa. Thật đúng là một kẻ phi thường, cái gì hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay hết. Chính vì vậy mà cô có cảm giác họ sẽ không thua dưới tay Nguyên Sâm đâu.

Trúc Chi nhỏ từng giọt máu lên thanh quỷ kiếm, dùng lòng bàn tay thoa đều máu của Huyết Yêu lên kiếm của mình (trong mắt của Hắc Nương biến thành chuyện khác: Cô đang dùng máu của mình tẩm lên thanh kiếm). Có như vậy khi thanh kiếm chạm vào xương hắc ám, dù ở tư thế nào nó cũng sẽ chết.

Trúc Chi trở lại nơi bộ xương hắc ám đang và đã giết được vài âm binh của mình. Hắc Nương cười khinh bỉ, dĩ nhiên ả không tin có thứ có thể giết được xương hắc ám, trừ Thiên tử ra. Ả vẫn đứng ở đây, xem xem Trúc Chi làm sao giết được đám xương hắc ám của mình.

Hắc Nương chẳng cần đợi lâu gì cả, Trúc Chi đã lao vào một tên xương hắc ám với tốc độ ngang ngửa với lốc xoáy. Ả chỉ kịp nhìn thấy có thứ gì đó xẹt ngang qua bộ xương trước khi trông thấy đầu của nó rơi xuống đất, máu chảy lênh láng và khói bốc lên từ cái đầu lâu vừa rơi ra.

Trúc Chi đã cắt đứt đầu của một tên xương hắc ám khi nó bị một âm binh giữ chặt. Chỉ trong vòng hai phút sau đó, cô đã chặt đứt đầu thêm ba bộ xượng khác trước sự hãi hùng của Hắc Nương. Và khi ả chưa kịp định thần tiếp thì đám xương khô lần lượt ngã xuống, đầu lìa khỏi cô, Trúc Chi thì đứng đó với máu mê phủ khắp quần áo của mình, thanh quỷ kiếm cũng dính đầy máu và ả tin chắc mình vừa mới thấy đôi mắt của cô thoáng chuyển sang màu đỏ.

Trúc Chi thu hồi đám âm binh và cười với Hắc Nương. Khuôn mặt đầy ý cười, duy chỉ có đôi mắt đầy sát khí của cô khiến ả hơi điêu đứng. Ả không thể tin nổi, đám xương hắc ám của mình lại bị tiêu diệt chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Làm sao con bé đó có khả năng giết được đám xương khô của ả nếu không sở hữu máu của Thiên tử cơ chứ?

Hắc Nương bàng hoàng nhận ra điều gì đó rất phi lý. Ả cho rằng Trúc Chi là đứa con rơi của Thiên tử năm đó, chỉ có như thế máu của cô mới giết được đám xương hắc ám của mình. Ả lao thẳng vào Trúc Chi và dùng tay bóp lấy cổ của cô. Ả quát vào mặt cô:

“Ngươi mang huyết thống của Thiên tử? Ngươi là đứa con hoang của hắn, phải không?”

Hắc Nương hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Trúc Chi. Ả không biết câu trả lời của cô có đủ thỏa mãn trí tò mò của ả hay không. Chỉ cần câu trả lời của cô đúng như những gì ả nghĩ, ã sẽ khiến cô chết không toàn thây. Ả không thèm cái thân thể mang huyết mạch của Thiên tử nữa. Ả sẽ cầm đầu của cô ném vào mặt Thiên tử và trả lại mối hận trong lòng ả bấy lâu.

Lần này, Trúc Chi không hề tỏ ra kém cạnh ả Hắc Nương. Cô nắm lấy tay của ả kéo ra ngoài và khi cô làm điều đó, máu của Huyết Yêu vẫn còn đọng trên tay của cô thiêu đốt lòng bàn tay của Hắc Nương. Ả hoảng sợ buông cô ra.

Trúc Chi nhận ra ánh mắt thất thần của Hắc Nương khi ả nhìn cô, cả giọng nói nghẹn ngào đầy tuyệt vọng của ả khi ả cho rằng cô là con của Thiên tử. Linh tính mách bảo cho cô biết sẽ có điều tệ hại xảy ra tiếp theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.