Diệu Khang lo chuyện bao đồng hơn sự tưởng tượng của Huyết Yêu nhiều lắm. Gã lăng xăng truy tìm tung tích của Trúc Chi hơn cả sự mong đợi của hắn. Ba ngày gã lại đến chổ hắn một lần, chủ yếu gã báo cáo cho hắn biết có khoảng một trăm cô gái ở độ tuổi yêu đương có tên Trúc Chi. Gã muốn hắn đi cùng mình xem mặt từng người, coi như xem mắt. Hắn dĩ nhiên đuổi thẳng cổ tên ấy ra khỏi nhà mình. Hắn có đủ chuyện bận rộn rồi, làm gì có thời gian nhìn ngó ai đâu chứ.
Một tuần sau, Diệu Khang lại đến chổ của Huyết Yêu. Gã rù rì về chuyện cô gái mười bảy tuổi đã mất người thân, không còn ai cả. Gã nghe tiếng khóc của cô từng đêm, hình như cô gái này đã ngất xỉu ba ngày ba đêm ngay khi bà của cô chết đi. Cô gái ấy có tên Trúc Chi và hiện giờ cô đang sống nhờ nhà dì dượng.
Huyết Yêu ngồi đó vừa thưởng thức trà, vừa nghe Diệu Khang than thở về số phận bi thương của cô gái Trúc Chi ấy, đến nổi ngay cả hắn cũng bồi hồi và suy nghĩ về số phận thảm thương của cô gái trẻ. Cô gái mất cha mẹ từ nhỏ, về sống với nội không được bao lâu lại phải rời xa người bà yêu quý của mình, cô về nhà dì dượng nhưng lại không nhận được sự yêu thương của dì, ngôi nhà duy nhất nội để lại cũng bị dì bán đi.
Trúc Chi không một nơi nương tựa, không người thân, không bạn bè, nhưng lại có một trái tim trong sáng, nhân hậu. Cô luôn giúp đỡ những người cần giúp đỡ. Cô thông minh và hoạt bát. Gia cảnh khốn khó không hề biến cô trở thành một cô gái lầm lì, tự kỷ, trên người cô luôn toát ra một loại không khí dễ chịu.
Mặc dù Trúc Chi luôn bị bạn bè bắt nạt vì gia cảnh của mình, nhưng không vì thế mà cô trở nên bi quan. Diệu Khang để ý cô luôn tự mình thoát ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực bằng cách đối mặt với mong muốn của nội. Rằng nội cô mong muốn cô sống tiếp, dù thế nào đi chăng nữa.
Huyết Yêu nghe Diệu Khang nói:
“Cô gái đó hay đến mộ bà nội mỗi khi buồn. Con người giỏi thật đó. Họ có thể tự mình giải quyết mớ hỗn độn trong suy nghĩ của chính mình, tìm ra lối thoát mà sống tiếp. Thật là tốt khi Trúc Chi có thể nghĩ đến nội của mình, lấy bà nội làm sức mạnh chống chọi với sự khắt nghiệt của cuộc đời.”
Huyết Yêu nhấp một ngụm trà, nhìn Diệu Khang với ánh mắt đầy ẩn ý, hắn nói:
“Anh làm ta tưởng cô bé đó mới là người mà anh để ý đấy. Anh là kẻ bám đuôi đấy hả? Sao lúc nào cũng đi theo người ta thế kia? Như vậy không phải rảnh rỗi thì là gì nữa?”
Diệu Khang xua tay giải thích:
“Anh chưa gặp nên không biết. Trúc Chi đó thật sự không phải người duy nhất có số phận bi thương, nhưng cô ấy kỳ lạ lắm. Tôi không thể giải thích được lý do. Với lại tôi thấy không yên tâm lắm. Ai biết được đằng sau nụ cười gượng gạo kia là gì chứ. Tôi sợ đến một ngày, tất cả đau thương mà cô ấy cố giữ trong lòng sẽ nhấn chìm cô ấy và cô ấy sẽ làm chuyện dại dột.”
Huyết Yêu cố an ủi Diệu Khang:
“Nhưng cô bé đó đã hứa với bà nội sẽ sống tốt, đúng chứ? Cô ta chắc sẽ không làm chuyện dại dột đâu.”
Ba ngày sau, Diệu Khang lại thù lù xuất hiện bên hiên nhà Huyết Yêu, lần này hắn thấy mặt của gã đỏ bừng và hình như đang rất tức tối chuyện gì đấy. Gã thô bạo chụp lấy ly trà đang uống dở của hắn và uống cạn. Vị đắng xộc lên mũi gã khiến gã ho sặc sụa. Gã trừng mắt với Huyết Yêu và giở giọng không vui:
“Không phải trà hoa lài.”
Huyết Yêu nhún vai trả lời:
“Làm sao ta biết hôm nay anh đến đây mà dùng trà hoa lài?”
Diệu Khang ngồi thụp xuống ghế tạo một âm thanh không mấy êm tai. Huyết Yêu còn sợ mông của gã sẽ bị thương. Nhưng mông của gã không phải là điều hắn nên quan tâm, tâm tình bực bội của gã mới đáng chú ý.
Huyết Yêu biết Diệu Khang đến đây vì điều gì, chắc rằng Trúc Chi lại xảy ra chuyện gì. Nhưng thái độ tức giận này là lần đầu tiên hắn thấy trên khuôn mặt gã. Hắn thở dài, giả bộ quan tâm:
“Lần này lại là gì nữa đây?”
Diệu Khang chỉ chờ có nhiêu đó. Gã dùng tất cả sức mạnh vốn dồn vào giọng nói của mình, phát tiết cho Huyết Yêu nghe:
“Cái tên dượng ba khốn kiếp đó đã cưỡng bức Trúc Chi. Cô ấy vừa tự tử, đã được đưa vào viện, không biết tình hình ra sao. Tôi không thể xen vào sự sống chết của con người, cũng không cách nào xuất hiện nếu cô ấy không ước cái gì hết. Làm sao bây giờ? Không lẽ cứ để cô ấy chết đi? Lỡ đó là Trúc Chi của anh thì sao?”
Huyết Yêu nghe đến “Trúc Chi của anh” thì trầm mặt. Làm gì đến mức “của anh” cơ chứ. Huyết Yêu chán nản đứng dậy, không thèm quan tâm Diệu Khang nữa. Hắn định rời đi. Diệu Khang ngay lập tức túm lấy cánh tay của hắn. Gã nói:
“Anh còn tâm trạng đi đâu nữa?”
Huyết Yêu đáp gọn:
“Đi cứu người.”
Diệu Khang mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Gã cũng muốn nhìn xem Huyết Yêu làm sao cứu người được. Cuối cùng Huyết Yêu cũng cứu Trúc Chi một mạng. Đó cũng là lần đầu hắn gặp cô. Người con gái nhỏ bé này có một loại thần lực kì lạ, rất mạnh, rất hấp dẫn, nhưng hắn lại không hình dung loại thần lực kia là gì. Có vẻ thần lực này nằm sâu trong linh hồn và chưa bộc phát ra ngoài. Ngay cả Diệu Khang cũng không cảm nhận được, gã chỉ cảm thấy sự kỳ lạ ở trên người cô mà thôi.
Huyết Yêu nói với Diệu Khang:
“Trông coi cho cẩn thận.”
“Nè, người của anh sao lại bắt tui trông chừng? Tui cũng có công việc của tui chứ bộ rảnh đâu à.”
“Ta tưởng anh rảnh rỗi lắm mà. Ba ngày lại chạy đến tìm ta một lần. Không phải muốn lôi kéo ta tới đây cứu người hay sao. Rút cuộc có muốn trông chừng không?”
“Rồi. Tui sẽ giúp anh một tay vậy. Đến lúc đó trả công cho tui đó nha.”
Huyết Yêu không trả lời, chỉ biến mất, bỏ mặc Diệu Khang lại bệnh viên với cái miệng há hốc rõ to. Hắn chắc gã đang chửi thầm hắn trong bụng. Nhưng biết làm sao được, hắn rất bận và hắn cũng không muốn gặp gỡ hay nhìn ngắm gì Trúc Chi thêm nữa.
Lần thứ hai, Huyết Yêu gặp lại Trúc Chi chính là lúc giết chết đám xương hắc ám và cứu cô lần nữa. Lần đó cả hai trò chuyện với nhau rất nhiều, hắn còn tự mình đưa cô về nhà và nhìn thấy chổ ở đơn sơ của cô. Có lẽ hắn nên dạy dỗ tên dượng ba kia một chút, khiến gã không còn tâm tình đụng đến cô nữa.
Huyết Yêu chờ đến đêm mới xuất hiện. Vốn dĩ con người không nhìn thấy hắn, nên hắn phải tìm cách khiến dượng ba phải sợ hãi đến mức không dám động đến Trúc Chi. Hắn dùng chút thần lực đánh thức dượng ba, người đang ngủ say như chết.
Dượng ba cảm thấy bụng có chút khó chịu, nên định bụng vào phòng vệ sinh giải quyết. Nhưng khi gã vừa đứng trước gương thì tự dưng một dòng chữ được viết bằng máu xuất hiện trên đó: Nếu mày còn dám động vào Trúc Chi thì tao sẽ cắt bỏ thứ đó.
Dượng ba bàng hoàng dụi mắt, tưởng bản thân nhìn nhầm, nhưng dòng chữ được viết bằng máu càng loang to hơn, khiến gã té ngã ngửa xuống đất, quên luôn cơn đau bụng. Gã kinh hãi nhìn quanh, không thấy bóng ai cả, chẳng lẽ thứ mà gã thấy lại mà ma quỷ làm ra. Gã hét lên kinh hoàng khiến dì ba lập tức chạy qua xem thử.
Dì ba vừa xuất hiện, Huyết Yêu liền thu lại dòng chữ mình đã viết. Thế là dượng ba nghĩ mình bị ma ám, có thể là hồn ma của bà nội hoặc hồn ma của cha mẹ Trúc Chi. Nỗi sợ hãi biến thành nỗi ám ảnh khủng khiếp khiến gã không dám lại gần Trúc Chi lần nào nữa.
Trúc Chi lên thành phố học đại học và không bao giờ cô quay lại quê nhà, trừ những dịp đám giỗ nội và ba mẹ ra. Huyết Yêu cũng không còn dành quá nhiều thời gian quan sát hay lắng nghe về cô từ miệng Diệu Khang nữa. Gã này cũng thôi cái trò ba bốn bửa lại đến tìm gã cấp báo tình hình của cô. May phước cho gã, cũng may phước cho hắn, hắn nghĩ thế.
Thời gian thắm thoát trôi, Trúc Chi giờ đã hai mươi ba tuổi, Diệu Khang lại tới tìm Huyết Yêu. Lần này gã trưng ánh mắt thảm thương, không nói, không rằng, chỉ đến khi Huyết Yêu lên tiếng hỏi gã trước về chuyện đã xảy ra gã mới nói:
“Trúc Chi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Cô ấy đang có ý định nhảy từ trên lầu xuống, tự tử.”
Huyết Yêu lạnh nhạt nói:
“Vậy thì sao?”
Huyết Yêu đang đau đầu vì sự biến mất của thanh quỷ kiếm. Hắn đang bận rộn tìm kiếm tung tích của nó, một khi nó đã biến mất khỏi nơi phong ấn thì hắn khó mà tìm được nó, nó có thể trở thành bất cứ thứ gì, ở bất cứ đâu trên thế gian này. Liệu hắn cò đủ thời gian quan tâm đến cái chết của cô gái đó nữa hay không.
Diệu Khang không biết điều khiến Huyết Yêu đang rầu rĩ, gã cứ ngồi đó mà than thở:
“Tại sao cô ấy lại muốn chết? Dù thời gian sống không còn bao lâu, nhưng cô ấy có thể tiếp tục sống, tiếp tục làm những điều mình thích cơ mà. Cô ấy đâu còn phải chịu đựng dượng ba hay một ai khác.”
“Có lẽ cô ấy không còn ý niệm sống tiếp. Chúng ta không phải là cô ấy, chúng ta làm sao biết được sự ảm đạm lâu nay cứ bám riết cô ấy chứ. Dù sao cũng sẽ chết, chết sớm một chút thì có làm sao. Có thể cô ấy nghĩ như vậy.”
“Có nghĩa là anh sẽ đứng im nhìn cô ấy chết ư?”
“Ta không thể can thiệp vào chuyện sinh tử của con người.”
“Lần trước…”
Huyết Yêu ngắt lời gã:
“Lần trước khác. Lần này cô ấy bị bệnh mà, ta sẽ không can thiệp. Sinh lão bệnh tử, không phải là anh chưa nghe qua.”
Diệu Khang hầm hầm bỏ đi một mạch. Huyết Yêu đoán tại vì bản thân hắn quá lạnh lùng nên gã mới giận dỗi như thế. Gã tưởng hắn sẽ lại tìm đến cô ta và cứu sống cô hay sao chứ. Chuyện lần trước và lần này khác nhau.
Lần thứ ba, Huyết Yêu gặp Trúc Chi là lúc nhìn thấy cô đang thoi thóp, dưới đất đầy máu. Cơ thể của cô không thể cứu được nữa, thứ mà hắn cứu được cũng chỉ là linh hồn với thần lực mạnh mẽ kia thôi.
Huyết Yêu quyết định nhốt linh hồn của cô vào cơ thể của một cô bé cũng tự tử cùng một ngày với cô – Ngân Chi. Ngân Chi sở hữu đôi mắt âm dương cộng với linh hồn mang thần lực của Trúc Chi, quả là một sự kết hoàn hảo. Và rồi Trúc Chi với cơ thể của Ngân Chi có thể giúp hắn tìm ra tung tích thanh kiếm của quỷ.
Mọi chuyện bắt đầu từ đó. Huyết Yêu – người trước đó đã từng nói sẽ không gặp gỡ, không dây dưa với cô gái tên Trúc Chi, đã bắt đầu chú ý cô nhiều hơn. Những lần gặp gỡ vì chuyện thanh kiếm biến mất cũng nhiều hơn. Hắn tiếp tục cứu cô, không thể bỏ mặc cô một mình, càng không thể làm lơ tình cảm của cô.
Sợi nghiệt duyên càng lúc càng đậm, ngay cả Trúc Chi cũng điềm báo về nó. Hắn một mặt giả bộ sẽ cắt đứt sợi nghiệt duyên. Mặt khác, hắn cố tỏ ra lạnh lùng, tàn nhẫn, khiến cô nghĩ mình không còn cơ hội nào đến với hắn. Hắn mong rằng cô có thể từ bỏ tình cảm của mình, có như thế sợi nghiệt duyên kia mới biến mất. Bởi vì tình cảm mà cô dành cho hắn quá sâu đậm, mà giữa một vị thần và một người có huyết mạch như cô lại không thể đến với nhau. Vì vậy sợi tơ hồng mới biến thành sợi nghiệt duyên.
Huyết Yêu còn nhớ khi Trúc Chi và Nhất Uy bị lạc trong sương mù kỳ quặc, hắn đã xuất hiện kịp thời và cứu họ. Trúc Chi đã làm ra hành động lớn mật. Cô đã dùng đôi môi mềm mại ấy chạm vào môi hắn. Có trời mới nghe được tiếng trái tim của hắn đập loạn xạ. Hắn thô lỗ đẩy cô ra xa, sợ rằng cô sẽ nghe được tiếng đập của trái tim mình.
Trúc Chi ra hiệu cho Nhất Uy giúp đỡ cô chống chế. Rằng nụ hôn đó chỉ là lời cảm ơn mà người trần gian thường làm. Hắn đâu phải tên ngốc, từ lúc nào mà nụ hôn môi lại trở thành nụ hôn cảm ơn người khác. Nhưng hắn không vạch trần cô, không vạch trần Nhất Uy, cứ lạnh nhạt đi cùng họ, còn đe dọa cô không được hành động lỗ mãn như vậy lần nữa.
Càng ở bên Trúc Chi, mặc dù giữa họ chỉ có công việc, Huyết Yêu càng bắt đầu để ý rất nhiều đến cô. Hắn luôn vô thức đặt an toàn của cô lên hàng đầu. Vì thế khi họ càng hạ được nhiều tên nguy hiểm thì Nguyên Sâm sẽ càng nghe về cô hơn. Hắn cũng sợ thân phận tiểu ma vương của cô bị bại lộ. Hắn đã ép cô uống thứ thuốc lãng quên và phong ấn sức mạnh của cô lại.
Khi Trúc Chi hôn Huyết Yêu, hắn đã không kiềm chế được mà hôn đáp trả. Nụ hôn ngọt ngào hôm ấy vẫn còn vương trên đầu môi của hắn mỗi khi hắn nghĩ đến. Hừm, có lẽ ngay cả hắn cũng không hề biết trái tim này đã bắt đầu đập loạn nhịp vì cô.
Trúc Chi từng nói:
“Và anh cũng nên biết, người con gái phàm trần chỉ hôn môi người mà họ yêu thôi.”
Huyết Yêu nghe rất rõ lời bày tỏ của cô, hắn lùi ra xa khỏi cô, nhẹ nhàng đưa bàn tay lên ngực trái, cố xoa dịu trái tim đang thổn thức. Hắn tránh nhìn vào ánh mắt đầy rực lửa của cô, nhưng giọng nói của cô lại vang lên bên tai hắn một lần nữa:
“Anh có thích tôi không? Thích theo kiểu nam nữ ấy?”
Dĩ nhiên Huyết Yêu không trả lời cô. Hắn chỉ đẩy về phía cô ly thuốc lãng quên và nhìn cô uống nó. Cho đến khi người con gái ấy ngất lịm trong vòng tay của hắn, hắn mới ôm lấy cô vào lòng, ngửi mùi hương trên tóc cô. Hắn đưa tay vuốt gò má cô, nhẹ nhàng thì thầm:
“Đối với ta, cô rất đặc biệt.”