Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 440: Mệnh Lệnh Chết Chóc



Huyết Yêu ép Trúc Chi uống thuốc quên lãng, hy vọng cô có thể quên đi hắn. Nhưng vẫn cho Tiểu Bạch ngày đêm cận kề, bảo vệ cô. Vậy mà cô vẫn có thể nhớ lại, nhờ sức mạnh của dòng máu lai tam giới, cô có khả năng kháng tất cả độc tố, luôn cả thứ thuốc lãng quên kia của hắn.

Huyết Yêu có nên ích kỷ một lần không? Hắn có nên nắm lấy đoạn tình oan nghiệt này hay không? Hắn sẽ đáp trả tình cảm của cô chứ? Rất nhiều câu hỏi luẩn quẩn trong đầu hắn khiến hắn mệt mỏi. Cũng may, công việc bề bộn, kẻ địch quá nhiều khiến hắn phân tâm, cũng khiến cô không có cơ hội thổ lộ với hắn nữa.

Huyết Yêu cũng nhiều lần làm tổn thương Trúc Chi, nói những lời tàn nhẫn khiến cô phải khóc. Nhưng cô làm sao biết được chính hắn cũng chịu không ít đau khổ. Hắn không muốn nhìn thấy cô khóc vì mình, nên lại mặt dày tìm đến cô, an ủi cô, giải thích những gì hắn nói đều muốn tốt cho cô, khuyên cô nên buông tha cho hắn, buông tha cho chính mình.

Huyết Yêu ghét thứ tình cảm đang từ từ len lỏi khắp tế bào của hắn, ghét cái cách hắn phải kiềm chế không nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương, ghét trái tim đập loạn khi ở gần cô. Hắn vừa muốn nắm lấy sợi dây vô hình mà cô vung ra cho hắn, lại muốn hai người giữ khoảng cách nhất định.

Huyết Yêu luôn lẩm bẩm khi ở một mình:

“Có thật chỉ dừng lại ở mức đặc biệt thôi hay không đây?”

Đến khi Gia Khánh nói với Huyết Yêu rằng y thích Trúc Chi, hắn mới tức giận. Cơn nóng thiêu đốt trái tim của hắn và hắn lần đầu tiên tỏ thái độ. Hắn không muốn Gia Khánh tiếp cận Trúc Chi, không muốn bất cứ người đàn ông nào khiến trái tim của cô xao động. Ngoại trừ hắn ra, hắn không muốn bất cứ kẻ nào có ý định với cô.

“Lần này ta có lòng tham.” Hắn đã từng nói với Gia Khánh như thế.

Huyết Yêu không nhớ về quá khứ nữa. Hắn ngước lên nhìn trời, bầu trời xám xịt u tối y như lòng dạ của hắn bây giờ. Hắn tự vẽ ra khuôn mặt Trúc Chi, tự huyễn hoặc cô vẫn đang ở trước mặt mình, hắn đưa tay nắm lấy bóng hình của cô trong không trung. Hắn thổ lộ:

“Ta vẫn chưa nói rằng ta ái mộ cô.”

Huyết Yêu đã quyết định bằng mọi giá phải tiêu diệt được Nguyên Sâm, tiêu diệt lão đồng nghĩa với mọi lo lắng về sự an toàn của Trúc Chi sẽ biến mất. Sau này, dù thân phận của cô có bị bại lộ, hắn cũng sẽ dùng mọi cách bảo vệ cô. Chỉ cần cả hai còn sống sót, hắn nhất định sẽ nắm lấy sợi tơ hồng oan nghiệt ấy, không bao giờ buông cô ra nữa.

“Ta không thể tưởng tượng được bản thân lại không thể cứu cô lần nữa. Điều này sẽ dày vò ta như thế nào đây?”

Hiện thực quá tàn khốc. Huyết Yêu không cảm nhận được sinh khí của cô, tức là cô đã chết cùng với kén tâm ma, ngay cả linh hồn cũng tan vỡ. Hắn ngã khụy xuống đất, bóng hình Trúc Chi mà hắn đã tự tạo ra cũng tan biến. Ngay cả chính hắn cũng chẳng biết nước mắt đã nhòe cả khuôn mặt mình.

Huyết Yêu luôn cho rằng bản thân sẽ không yêu ai cả, sẽ không bi lụy bởi tình yêu như những người khác. Nhưng lần này xem ra hắn sẽ ném đủ vị. Mà mùi vị không còn gặp gỡ người mình yêu nữa sao cay đắng quá, đau thương và tuyệt vọng quá. Hắn như đã hiểu nỗi khổ của Y Nguyên, của Hữu Lực và cả Thủy Hà.

“Nếu ngay cả linh hồn cũng tan vỡ, ta thật sự không có cách… không có cách…”

Huyết Yêu vò đầu. Xung quanh hắn đột nhiên bị bao phủ bởi một luồng khí màu đen huyền mà trước đây chưa từng thấy. Ngay cả Ưng Thụy đang cố giam giữ Nguyên Sâm bên kia cũng kinh ngạc. Phải biết, thần khí của Huyết Yêu luôn là màu đỏ, chưa bao giờ biến thành hắc khí như thế.

Nhất Uy lo lắng chạy đến bên cạnh Huyết Yêu, muốn đỡ hắn đứng dậy. Nhưng giữa hắn và cậu bị ngăn cách bởi một luồng sức mạnh kỳ dị, luồng sức mạnh này đánh văng Nhất Uy ra xa. Diệu Khang nhanh tay đỡ lấy cậu, nhờ vậy mà cậu không bị thương nặng lắm, dù ngực của cậu có hơi nhói nhói.

Nguyên Sâm đã dần dần thoát ra khỏi cơn lốc xoáy mà Huyết Yêu đã nhốt lão, ngay cả Ưng Thụy cũng bị hất tung một cách thô bạo. Lão bò dậy, bất lực nhìn Nguyên Sâm thu phụ kết giới khói. Lão già lù khù họ Nguyên đó đứng đó và không nhìn lão mà nhìn Huyết Yêu.

Nguyên Sâm nhìn Huyết Yêu thật lâu, có vẻ cái chết của Trúc Chi tác động rất lớn đến tâm lý của hắn, khiến hắn cứ thẫn thờ hơn bình thường. Lão cũng nhận ra luồng khí kì lạ bao trùm lấy thân ảnh của hắn, lão có linh cảm rất xấu về nó. Có lẽ lão nên nhân cơ hội hắn đang đau khổ mà dứt điểm hắn trong một chiêu.

Nguyên Sâm lắc đầu. Lão nghĩ chưa phải lúc tấn công hắn. Lão thì thầm to nhỏ một mình:

“Ta muốn nhấn chìm hắn đến mức hắn không còn bất cứ điểm nào để nương tựa nữa.”

Nguyên Sâm nhìn trận chiến không cân sức của Y Nguyên và Hữu Lực, ngay cả Hoàng Anh cũng bị Thủy Hà và Nguyệt Trinh đánh ngang ngửa. Nhưng vài ý nghĩ thú vị vừa xẹt ngang tâm trí. Lão không muốn nhìn thấy họ tự đánh nhau nữa, có vẻ như trận chiến đó sẽ không có hồi kết. “Vậy thì…” Nguyên Sâm nhếch môi cười. Lão nhìn Hoàng Anh và Y Nguyên chằm chằm. Lão phá lên cười lớn với ý nghĩa trong đầu, chẳng ai có thể đoán được hàm ý sâu xa của nụ cười ấy là gì. Cho đến khi lão nói:

“Có lẽ Huyết Yêu cần phải thấy thêm nhiều cái chết nữa. Khi tâm trí của hắn tổn thương đến cực độ, thì mọi chuyện mới trở nên thú vị.”

Nguyên Sâm lầm bầm gì đó trong miệng, không ai nghe được tiếng thì thào của lão. Chỉ đến khi Hoàng Anh và Y Nguyên đột nhiên ngừng tấn công, cả hai đứng lắc lư như con lật đật, đôi mắt lừ đừ như bị thứ gì đó thôi miên.

Vô Ảnh nhìn chằm chằm Hoàng Anh, cố gọi tên ả, nhưng ả hầu như không nhận ra giọng của anh. Anh liếc sang bên cạnh, thấy Thủy Hà cũng đang nhìn Y Nguyên bằng ánh mắt lo lắng, cả Nguyệt Trinh cũng thế. Trực giác mách bảo sẽ có điều tồi tệ xảy ra và Vô Ảnh chắc Nguyên Sâm sẽ ra lệnh cho hai kẻ kia những chuyện điên khùng.

Hoàng Anh và Y Nguyên đồng thời nâng vũ khí trong tay lên ngang ngực, giống như họ đang dùng thứ vũ khí đó tự giết chết mình. Vô Ảnh lập tức không suy nghĩ mà lao vào tranh giành roi sắt trong tay của Hoàng Anh (roi sắt của ả lúc này trở nên cứng như thanh kiếm, đầy răng cưa). Thủy Hà cũng Nguyệt Trinh cùng lao vào giật lấy thanh kiếm trong tay Y Nguyên.

Nguyệt Trinh hét lên:

“Chủ nhân đừng làm thế.”

Đôi mắt vô hồn của Y Nguyên không nhìn Thủy Hà và Nguyệt Trinh mà nhìn thanh kiếm trên tay mình. Gã dùng lực hất tung hai người con gái ra xa. Ngay khoảnh khắt gã đâm thanh kiếm vào trái tim của mình thì Thủy Hà hét lên:

“Y Nguyên. Chính tay tôi sẽ tự giết chết anh. Anh không được chết. Tôi không cho phép. Tôi không cho phép.”

Bàn tay cầm kiếm của Y Nguyên khựng lại trong chốc lát. Gã nhìn sang Thủy Hà, người vừa bị gã đánh ngã, vẫn còn đang bò lên từ dưới đất, khuôn mặt của nàng đẫm nước mắt và ánh mắt đau thương khi nàng nhìn gã thật sự khiến trái tim của gã hẫng đi một nhịp. Đó không phải ánh mắt thù hận mà nàng hay nhìn gã, ánh mắt ấy có chút bi thương như thế nàng sẽ đau lòng lắm nếu gã chết đi. Nhờ ánh mắt của nàng mà gã lấy lại tỉnh táo.

Chẳng hiểu sao mà giọng nói của Thủy Hà có thể đánh thức ý chí của Y Nguyên nữa, gã đã buông thanh kiếm ra và đứng như một pho tượng. Nguyên Sâm thầm rủa cái thứ tình yêu chết tiệt mà người ta cứ luôn khao khát, cái tình yêu vừa là thuốc độc lại vừa là thuốc giải cứu người ta thoát khỏi sự khống chế của lão.

Y Nguyên có ý chí mãnh liệt thì cũng sẽ thua dưới độc tố của Nguyên Sâm mà thôi. Họ càng cần mạng sống của nhau thì càng đau khổ khi thấy người kia chết. Như vậy trúng ý của lão ghê lắm. Lão sẽ từ từ dày vò Y Nguyên sau vậy. Trước mắt lão sẽ bắt gã đứng đó cho đến khi lão muốn giết gã.

Nguyên Sâm đang tràn đầy phấn khích. Lão chuyển mắt sang Hoàng Anh và điều đó khiến Vô Ảnh cảnh giác vô cùng. Anh biết lão nhất định sẽ bắt Hoàng Anh làm ra điều gì đó nguy hiểm. Anh càng siết mạnh roi sắt, đến mức lòng bàn tay đã rỉa máu. Nhưng anh không quan tâm đến cái đau từ lòng bàn tay, anh chỉ sợ mình nới lỏng sức một chút, soi sắt sẽ đâm vào giữa ngực của Hoàng Anh.

Đúng như dự đoán của Vô Ảnh. Anh nghe thấy Nguyên Sâm ta nói với Hoàng Anh bằng giọng nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sát khí:

“Nào, Hoàng Anh, ngươi hãy tự mình chọn: Hoặc là ngươi tự kết liễu chính mình, hoặc ngươi sẽ tự tay giết chết Hữu Lực.”

Giọng nói của Nguyên Sâm vang vọng trong tâm trí Hoàng Anh. Ả bất giác nhắc lại y như những gì lão nói như một con rối:

“Hoặc tự giết chết chính mình, hoặc giết chết Hữu Lực?”

Vô Ảnh nghe những lời nói của Hoàng Anh thì bắt đầu lo sợ hơn cả lúc nảy. Anh cố cầm roi sắt mạnh hơn nữa. Bởi vì anh ngờ ngợ Hoàng Anh sẽ chọn lựa điều gì. Với tính cách của ả, anh tin chắc ả sẽ chọn tự kết liễu.

Vô Ảnh nói với Hoàng Anh:

“Hoàng Anh, đừng liều lĩnh. Anh sẽ cứu được em, chúng ta sẽ sống sót. Hãy nghĩ đến lời hứa của chúng ta.”

Hoàng Anh lấy lại ý thứ trong chốc lát, ả nhìn Vô Ảnh, rồi lại nhìn Thủy Hà. Nàng ấy trở lại, nàng ấy sẽ lại ở bên cạnh Hữu Lực như ngày xưa. Lời hứa sẽ đi chơi cùng nhau liệu có thực hiện được không khi giờ đây người mà Hữu Lực yêu nhất đã xuất hiện.

Hoàng Anh biết Hữu Lực không đời nào muốn Thủy Hà phải sống một mình nữa, càng không muốn nàng ấy đến bên cạnh một kẻ như Y Nguyên. Nàng ấy đã từng vì anh mà chết, đã hy sinh tính mạng cứu sống anh. Tình yêu của hai người mãnh liệt đến mức tam giới không thể nào tin có thứ gì có thể chia cắt được họ. Nếu Y Nguyên không làm ra hành động đồi bại kia thì hai người đó đã thuộc về nhau rồi.

Hoàng Anh chỉ là kẻ thứ ba. Đúng thế, rõ ràng ả chỉ là kẻ xen ngang chuyện tình của họ. Ả thừa cơ hội Hữu Lực chỉ còn một mình mà tham lam tình yêu của anh. Liệu cảm xúc mà Vô Ảnh đối với ả là tình yêu hay chỉ là sự ngộ nhận của chính anh. Có lẽ anh thương hại ả, có lẽ anh không muốn nhìn thấy bất cứ một cô gái nào dành trọn tình cảm cho anh phải đau khổ.

Tình yêu của Hoàng Anh chỉ từ một phía và ả biết trong lòng Hữu Lực Thủy Hà chiếm vị trí quan trọng. Ả không muốn anh vì áy náy với ả mà khó xử khi phải lựa chọn giữa Thủy Hà và ả. Ả đã quyết định từ bỏ đoạn tình cảm không có kết quả này rồi. Vậy thì cái chết cũng chẳng còn đáng sợ nữa, còn hơn là ả tự tay tiễn Vô Ảnh về thế giới bên kia.

Nguyên Sâm gãi đầu. Rõ ràng lão không muốn có thêm một Y Nguyên thứ hai. Lần này lão phải giết Hoàng Anh, hoặc Vô Ảnh, như thế lão mới cam lòng. Nhìn xem, tất cả thuộc hạ của lão đã chết, ngay cả đứa em gái lão khó lắm mới triệu hồi về đây cũng tan biến thành mây khói. Lão không thể tha thứ cho họ, lão phải giết, nếu không thể giết tất cả, thì giết vài tên cũng tốt.

Nguyên Sâm hằng giọng:

“Ta không đùa đâu. Nếu ngươi tiếp tục chống đối lại mệnh lệnh của ta, ta sẽ giết chết Hữu Lực, đến cả linh hồn của nó cũng sẽ thành cát bụi.”

Hoàng Anh hất mạnh tay Vô Ảnh ra khỏi roi sắt. Ả phải làm gì đó, ít ra ả phải nói gì đó với anh. Chỉ có như thế anh mới không bị dày vò bởi cái chết của ả.

Hoàng Anh siết mạnh roi sắt trong tay. Roi sắt bây giờ trông như một thanh kiếm đầy răng cưa và mũi kiếm đã chạm vào ngực trái của ả. Ả lạnh lùng nhìn Vô Ảnh và nói:

“Tôi không yêu anh như anh tưởng tượng đâu. Ban đầu, tôi tiếp cận anh đều là vì chủ nhân. Tôi muốn bù đắp thay cho lỗi lầm của ngài ấy. Tôi không có bất cứ tình cảm nào dành cho anh cả. Chủ nhân đã trở lại, Thủy Hà cũng còn sống, coi như ta không nợ nần gì nhau.”

“Em nói dối. Nếu em không có bất cứ tình cảm nào dành cho tôi thì thử giết tôi xem nào. Tại sao em lại chọn giết chính mình?”

“Đơn giản chỉ vì tôi không muốn trở thành kẻ giết người. Anh đừng ảo tưởng vị trí của anh trong lòng tôi nữa. Người duy nhất mà tôi để ý chỉ có chủ nhân mà thôi. Tôi yêu ngài ấy, còn muốn sinh con cho ngài ấy nữa kìa.”

Nguyên Sâm lướt đến bên cạnh Hoàng Anh. Lão rù rì:

“Ta không thích chờ đợi thêm. Đâm xuyên tim bằng thứ đó đi.”

Vô Ảnh cố lết đến chổ Hoàng Anh. Tha thiết nói:

“Đừng nghe lời của lão, làm ơn đi. Hoàng Anh à, em chỉ cần nhìn anh thôi… nhìn anh thôi, được không?”

Hoàng Anh như bị thôi miên. Ánh mắt của ả trở nên đờ đẫn và ả dường như không nhận ra giọng nói của Vô Ảnh lần nữa. Anh bàng hoàng nhìn Hoàng Anh đâm xuyên roi sắt qua trái tim của ả. Thân thể ả cứng đờ, mắt trở nên trống rỗng và ả ngã phập xuống đất. Ả chết không nhắm mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.