“Chắc có lẽ là chuyện để cha qua bên này ăn cơm?” Hàn Văn Đạt cũng đã cân nhắc, nhưng anh cũng cảm thấy đây là điều nên làm, không sao cả vì anh là con trai cả mà.
Chị dâu cả nhà họ Hàn cũng không ý kiến, nhưng cũng không thể ăn chỗ này suốt: “Em cảm thấy để cha ăn lần lượt từng nhà sẽ tốt hơn, như vậy cũng công bằng, anh thấy sao?”
“Chỉ có đến đây ăn một bữa cơm mà, cha chắc chắn cũng sẽ mang lương thực đến đây, cần gì thay luân phiên để ăn?” Hàn Văn Đạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, phớt lờ không để ý đến cô ta mà rời đi.
Chị dâu cả nhà họ Hàn bị anh làm tức giận nhưng cũng không nói gì, ai bảo cô là vợ của con trai cả chứ?
Hàn Đại Bảo nhìn thấy bác cả đã đi qua bên kia, thằng bé cũng vẫy tay với anh Thủ Binh, đi cùng bác cả về bên đây.
Thằng bé còn đưa tay cho bác cả, muốn bác cả nắm lấy tay mình: “Bác cả, cháu cùng Nhị Bảo vào thành phố, sau này bác có nhớ tụi cháu không?”
“Nhớ chứ, sau này cháu có thời gian phải trở về thăm bác cả nha.” Hàn Văn Đạt cười nói.
“Dạ.” Hàn Đại Bảo rất hài lòng.
Sắp về đến nhà, thằng bé liền rút tay ra: “Bác cả đi trước đi ạ, cháu muốn đi tìm đám Thạch Đầu để nói lời tạm biệt!”
“Đi đi.” Hàn Văn Đạt gật đầu, cũng đi vào sân.
Bên này cũng ăn xong rồi, ông Hàn còn đang ngồi trong sân chơi châu chấu với Nhị Bảo, mẹ Hàn thì đang thu dọn một số đồ dùng, Hàn Văn Hồng đang rửa chén đũa, nhìn thấy anh cả đến vội gọi: “Anh cả.”
“Em bảy.”
Hàn Văn Đạt cùng với em trai thứ bảy Hàn Văn Hồng này kém nhau mười sáu tuổi, vào lúc Hàn Văn Hồng hai mươi ba tuổi, anh cả Hàn Văn Đạt cũng đã kết hôn.
Cho nên cháu gái cả Hàn Thủ Ngọc so với chú bảy Hàn Văn Hồng này cũng chỉ nhỏ hơn ba tuổi mà thôi.
Nói chuyện một lúc, Hàn Văn Đạt lúc nói mới hỏi cha Hàn: “Cha, mẹ muốn vào thành phố cùng em bảy sao?”
Ông Hàn gật đầu: “Muốn vào thành phố.”
“Thằng cả, con vào đây đi.” Bà Hàn ở trong phòng gọi.
Hàn Văn Đạt cũng vào trong nhà, bà Hàn đã thu dọn thành một túi, bà cũng không theo nhiều đồ lắm, chỉ có dép, quần áo cùng vớ, còn có những vật dụng hàng ngày, hiện tại cũng đã xếp gần xong.
Nhìn thấy con trai cả đi vào, bà Hàn cũng nói: “Mẹ muốn vào trong thành phố ở, trong khoảng thời gian ngắn quay về là không thể, cho nên mẹ muốn để cha con mang lương thực qua nhà con ăn, con thấy có được không?”
“Được mà mẹ.” Hàn Văn Đại gật đầu.
“Vợ con sẽ không có ý kiến gì chứ?” Bà Hàn nhìn anh.
Hàn Văn Đạt tất nhiên sẽ không nói gì: “Mẹ nói gì vậy, vợ của con làm sao có ý kiến gì.”
Bà Hàn lúc này như chưa nói gì: “Chính vì con là con trai cả, nên chuyện tốt này mới dành cho con, nếu không mẹ sẽ nói để cha con qua nhà thằng hai ăn, nhưng như vậy thì để mặt mũi của người là anh cả như con ở đâu?”
Hàn Văn Đạt cười nói: “Vẫn là mẹ luôn suy nghĩ cho con.”
Bà Hàn mở nắp giỏ lên, bên trong có thịt khô và lạp xưởng, còn có nửa hủ mỡ lợn cùng một bao đường nâu.
“Mẹ cái này là?” Hàn Văn Đạt ngạc nhiên một chút.
“Tất cả những thứ này đều do Lệ Lệ hiếu thảo với cha con, không chỉ mua mà con kêu thằng bảy mang về đây, để thường ngày vợ con nấu cơm liền hấp cho cha một chút để cha ăn.” Bà Hàn nói.
Hàn Văn Đạt vội hỏi: “Sao có thể như vậy được? Cha qua bên chỗ tụi con, tụi con chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cha.”
“Mấy đứa không đối xử tệ với cha, vậy cha sẽ luôn được ăn thịt sao?” Bà Hàn nhìn anh một cái.
Hàn Văn Đạt nghẹn họng, xấu hổ.
“Lệ Lệ còn mua một bộ quần áo mới cùng một đôi giày mới cho mẹ.” Bà Hàn nói thêm.
Hàn Văn Đạt càng thêm xấu hổ.