Bà Hàn nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là nói cho con trai cả biết, đừng tưởng rằng bà không biết mấy đứa con trai cùng con dâu nói xấu sau lưng bà, nói bà bất công.
Dù bà có bất công thật, nhưng bà cũng chưa từng đến nhà của các con mình đòi thứ này vật nọ, bà và chồng chỉ lấy đồ của chính mình, chẳng lẽ đồ của bà mà bà cũng không thể làm theo ý mình?
Người nào càng được lòng bà thì bà sẽ thương hơn một chút, bà cũng không thấy mình sai chút nào.
Lúc này nhìn xem, trong số các con dâu, Lệ Lệ là con dâu vào sau cùng nhưng đã mua cho bà quần áo và giày mới, bà không thương cô hơn thì thương ai?
Lúc này cũng khiến cho con trai cả nhìn thấy, bà bất công cũng có lý do mà, ai hiếu thảo với bà thì bà bất công với người, chẳng phải sao?
Hàn Văn Đạt xấu hổ: “Mẹ, là do con vô dụng.”
“Được rồi đừng nói những lời này nữa, thịt khô và lạp xưởng là để cho cha con ăn, nửa bình mỡ heo này cũng vậy.” Bà Hàn có chút tiếc nuối.
Bà muốn đem vào trong thành phố ăn, nhưng mà con trai đã nói không cần, trong thành phố có.
Ngày hôm qua khi Hàn Văn Hồng cán bột đã thấy được, trong phòng có một bình dầu lạc lớn, không thiếu, không chỉ có dầu lạc còn có rất nhiều thứ khác, chẳng hạn như trứng.
Cho nên không cần mang vào, đỡ phải trên đường xóc nảy đổ ra ngoài.
“Còn phần bao đường nâu này, đây là Lệ Lệ mua nói đưa cho chị dâu, con đem về cho vợ mình đi sau này chăm sóc cho cha, thật ra cũng không cần mấy đứa chăm sóc gì nhiều, chính là giúp nấu cơm, giặt quần áo, chỉ cần như vậy là được.”
“Mẹ, những chuyện này tụi con đều biết, chỉ là đường nâu này tụi con không cần đâu.”
“Lấy về đó đi, để cho vợ con uống, thằng hai cũng không có nên đừng có ra ngoài nói gì.” Bà Hàn xua tay.
Hàn Văn Đạt cũng không nói gì, cõng theo phần ăn một tháng của cha mình, tất nhiên còn có cái rổ chứa nhiều đồ khác, cũng được đưa trở về.
Chị dâu cả nhà họ Hàn vừa nhìn thấy thức ăn trong lòng đã thở dài, trách nhiệm này quả nhiên vẫn rơi xuống trên người cô ta, chỉ có điều khi nhìn thấy thịt khô và lạp xưởng, còn có nửa bình mỡ lợn, mọi người đều ngây ra.
“Sao… Sao lại cầm những thứ này về vậy?”
“Những thứ này đều do em bảy tặng cho cha, vào lúc nấu cơm thì làm mấy món ngon cho cha ăn.” Hàn Văn Đạt nói.
Trong lòng chị dâu cả nhà họ Hàn vui mừng, tuy cho cha chồng ăn, nhưng nhà mình chắc chắn vẫn có thể hưởng ké một chút thịt.
“Thịt khô và lạp xưởng thì không nói, sao mẹ lại để anh đem bình mỡ heo về đây vậy? Mẹ không mang vào trong thành phố ăn sao?” Chị dâu cả nhà họ Hàn nói.
“Mẹ nói mẹ không mang theo, đưa về đây để xào rau cho cha ăn.”
Chị dâu cả nhà họ Hàn hỏi tiếp: “Vậy còn bao đường nâu?”
“Bao đường nâu này em lấy đi, vợ của em bảy kêu em bảy đem về cho em đó.”
“Cho em sao?” Chị dâu cả nhà họ Hàn ngạc nhiên.
“Ừ.”