Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn không hài lòng đẩy anh một cái: “Cha ở cùng chúng ta, lúc này cha muốn ăn cơm, chẳng phải sẽ thay đổi lần lượt đến nhà chúng ta ăn sao?”
“Anh thì xem như vứt đi, cho dù cha có qua đây ăn, mẹ cũng sẽ không vui, nhà chúng ta và nhà em sáu có cái gì tốt để cha ăn? Mẹ chắc chắn sẽ để cha qua nhà anh cả và anh hai ăn.”
Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn bắt đầu oán trách: “Còn không phải do anh mê đánh bài, tiền của chúng ta đều bị anh thua hết, nghèo đến nỗi chuột còn không thèm mò đến, chả trách mẹ cũng không để cha đến đây ăn!”
“Thôi đi, anh đánh bài có bao nhiêu tiền, tiền đều do anh ăn uống tiết kiệm mới có được.” Hàn Văn Sơn tức giận.
“Đó là do anh không có bản lĩnh, nếu anh có bản lĩnh như thằng bảy thì chúng ta có thể nghèo đến như vậy sao, và có thể bị mẹ xem thường vậy à?”
“Càng nói càng quá đáng, mẹ khi nào thì xem thường chúng ta, nhà anh hai với nhà thằng sáu cũng có được gọi đâu, chỉ kêu nhà vợ chồng anh chị cả, hơn nữa em cũng đừng nói những lời như vậy, chẳng phải là do em đã nhắm trúng rổ thức ăn của chị dâu cả sao, không có rổ thức ăn kia em trốn còn nhanh hơn bất cứ ai, em có thể vui vẻ để cha đến đây ăn cơm à? Không biết còn tưởng là em rất hiếu thảo đó!” Hàn Văn Sơn cướp lời, nói.
Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn thẹn quá hóa giận: “Nói đi nói lại đều do anh không có bản lĩnh!”
“Trong đại đội của chúng ta chỉ có mỗi mình thằng bảy ra thành phố, em còn cho anh không có bản lĩnh, nếu anh có bản lĩnh thì anh sẽ cưới người như em sao?” Hàn Văn Sơn tức giận.
Nhưng lời nói chân thật này, đã khiến chị dâu thứ ba nhà họ Hàn như nghẹn họng, nhưng vẫn tức giận nói: “Nếu anh đã nói như vậy, chờ cho sau này anh có tiền, anh sẽ vứt bỏ người vợ của mình giống Trần Thế Mỹ đúng không?”
“Được rồi, được rồi, chờ anh có tiền, anh sẽ làm cho em một cái vòng tay bằng vàng, để em đeo ra ngoài chơi.” Hàn Văn Sơn vẽ ra một khung cảnh đẹp.
Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn mắng: “Chờ cho anh làm cho em được một cái vòng tay vàng, chỉ sợ đợi đến kiếp sau!”
Hàn Văn Sơn nhỏ giọng nói: “Trước kia nói với em những lời này em đều thích nghe, bây giờ sao em lại mắng người ta?”
“Năm đó là tôi ngu ngốc, nếu không sao tôi có thể gả cho anh?” Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn buồn bực nói.
Trước kia cô ta bị vài câu lời ngon tiếng ngọt cùng với mấy cây hoa cúc của anh lừa gạt, nên mới có thể gả cho anh, sau khi kết hôn thì mỗi ngày bụng đói đều kêu thành tiếng lớn, như muốn đòi mạng!
Hàn Văn Sơn cười: “Năm đó là em cũng bị vẻ đẹp trai của anh dụ dỗ, chết sống gì cũng muốn gả cho anh, làm sao anh có thể không lấy?”
Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn liếc anh một cái, năm đó cô vẫn còn trẻ chưa hiểu sự đời, hiện tại cô đã rõ được cuộc sống thật, nhưng đã qua tuổi để kén chọn.
Còn hai vợ chồng nhà thứ tư thì nói sau.