Chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn buổi sáng nghe nói mẹ chồng của mình sẽ vào thành phố cùng chú em, cha chồng thì đi đến nhà bọn họ dùng cơm.
Cô ta rất không bằng lòng, đều vắt hết óc để suy nghĩ ra cách để đùn đẩy chuyện này.
Nghĩ gì vậy, trứng thì để cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn, giờ cần thì đến nhà bọn họ ăn cơm?
Nhưng không đợi cô ta nghĩ ra cách gì, thì chợt nghe tin cha chồng sau này sẽ đến nhà anh cả ăn cơm, hơn nữa còn nghe được vào lúc anh cả trở về không chỉ cõng mỗi lương thực trên lưng, mà còn mang theo một rổ đựng nhiều thứ khác!
Thông tin này không phải nghe từ nơi khác, mà nghe từ anh thứ sáu Hàn, Hàn Văn Liễu.
Bởi vì vào lúc Hàn Văn Đạt trở về, đã gặp Hàn Văn Liễu, Hàn Văn Liễu chỉ mới hỏi hai câu đã vội chạy về nhà nói với cô ta.
Chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn không thể không hỏi: “Anh nói xem, mẹ đã đưa gì cho chị dâu cả?”
“Thằng bảy ra tay thì chắc chắn không cần phải nói, nó để cha qua nhà anh cả ăn, vì để khiến chị dâu cả không ý kiến thì chắc chắn nó sẽ đưa cho chị dâu cả thứ tốt rồi!” Hàn Văn Liễu nói.
Hàn Văn Liễu đúng là xứng với cái tên, dáng vẻ thật sự rất nhã nhặn.
Lại nói tiếp, Hàn Văn Liễu trước đây cũng rất được yêu thương, dù sao anh cũng là đứa thứ sáu, trước anh còn có đôi song sinh là chị thứ tư, chị thứ năm, bà Hàn sau khi sinh đôi xong cũng nghĩ bản thân sẽ không sinh nữa.
Không ngờ lại có thằng thứ sáu Hàn Văn Liễu này, cứ nghĩ đây sẽ là đứa con út, nên ông Hàn và bà Hàn rất thương yêu anh.
Nhưng ai ngờ, thương yêu được vài năm, bà Hàn lại mang thai, cuối cùng toàn bộ yêu thương đều chuyển dời lên người Hàn Văn Hồng.
Cho nên Hàn Văn Liễu thất sủng, chỉ có điều anh cũng là người thông minh, biết sử dụng không ít mánh khóe, sau này đã cưới chị dâu thứ sáu, đây cũng là người anh tự mình chọn.
Dựa theo lời của bà Hàn nói thì chính là, nồi nào úp vung nấy.
Số mệnh thì khổ cực nhưng có bệnh thích hưởng phúc, hai vợ chồng có tiếng lười biếng nhất trong đội sản xuất, không phải đau nơi này thì cũng nhức nơi khác, lúc nào cũng luôn không khỏe.
Chị dâu thứ sáu như vò xé tim gan: “Mẹ cũng thật là, cha cũng đâu phải ăn cơm mỗi nhà anh chị cả, cha muốn thay đổi ăn cơm mỗi nhà khác thì sao? Tất cả đều đưa cho anh chị cả thì còn gì nữa?”
“Vậy để anh đi qua tìm anh chị dâu cả để nói chuyện nhé?” Da mặt của Hàn Văn Liễu cũng dày thật.
Lời này rất hợp ý của chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn, nhưng chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn nói: “Tìm chị dâu làm gì? Chúng ta qua nhà cũ tìm cha với mẹ để nói chuyện đi!” Có lợi cũng không thể để cho nhà anh chị cả chiếm hết!
“Vậy thì phải gọi luôn anh chị hai, và anh chị ba đi cùng.” Hàn Văn Liễu nói.
Chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn cũng rất không nỡ cho hai nhà kia đi cùng vì sẽ phải chia , nhưng nếu có nhiều người mới dễ xử lý, nên cô ta cũng không ý kiến gì.
Vừa đến bên này nói chuyện với Hàn Văn Sơn cùng chị dâu thứ ba nhà họ Hàn, chị dâu thứ ba nhà họ Hàn đồng ý, chỉ mỗi Hàn Văn Sơn tỏ vẻ chiều nay còn phải làm việc nên lúc này muốn đi ngủ.
Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn cũng không để ý đến anh, cùng hai vợ chồng thứ sáu đi đến nhà anh chị thứ hai.
Anh hai Hàn Văn Nhĩ nói: “Đây là điều mà người làm con như chúng ta nên làm, chỉ có điều mẹ đã muốn giao cho anh cả vậy thì không cần qua đó chi nữa.”
Hàn Văn Liễu lập tức nói: “Vậy sao được? Anh cả và chị dâu cả thì cũng tốt thật, nhưng mấy nhà chúng ta cũng không phải bất hiếu, nếu để cha ở lại, vậy thì cứ để cha đến từng nhà ăn mới được, còn để ở nhà anh cả không thì còn ra thể thống gì!”
Hàn Văn Nhĩ còn không hiểu rõ ý của thằng sáu này sao, thằng sáu này chỉ cần nhấc mông lên là anh đã biết nó muốn xì hơi hay gì rồi.
Nhưng lời này cũng đúng, tuy đã qua bên kia nói chuyện với anh cả, nhưng bọn họ vẫn phải qua bên nhà cũ để tỏ vẽ hiếu thảo, để làm cho những người trong đội sản xuất thấy.
Cho nên Hàn Văn Nhĩ để chị dâu thứ hai nhà họ Hàn đi nghỉ ngơi trước, còn anh thì đi cùng bọn họ đến nhà cũ bên này.