The Gaia Project – Dự Án Gaia

Chương 7-1: Trà và bánh



+++Moonlight Castle – Phòng số 41+++

Vẫn là căn phòng tối tăm lạnh lẽo như trước, chỉ có điều giữa căn phòng đã xuất hiện một chiếc bàn lớn cấu tạo từ băng với kiểu cách cực kì ấn tượng, xung quanh chiếc bàn được đặt sáu chiếc ghế sang trọng cũng được tạo ra từ băng nốt. Giữa chiếc bàn được đặt một bình hoa trong suốt được cắm lên những bông hoa hồng tỏa ra ánh sáng xanh biếc, mặc dù trên bàn chỉ có duy nhất mỗi bình hoa đơn điệu, nhưng bình hoa kia lại khiến người nhìn vào không nỡ rời mắt khỏi nó một chút nào cả.

Ngồi trên một trong sáu chiếc ghế là vị đại chủ nhân của Moonlight Castle – Arthur S. Maxwell, và ngồi phía bên phải Arthur chính người đã kiến tạo ra nơi này – Chúa tể của màn đêm vĩnh hằng, Frantz Kruger.

Cách họ một khoảng khá xa là một lão chiến binh đang vác theo một chiến binh trẻ đang bất tỉnh trên vai đi ra từ cánh cổng ánh sáng.

“…”

Khi Rombentoz mang Theodore bước vào căn phòng này, thứ đầu tiên ông cảm thấy chính là cảm giác lạnh cóng, dù là một chiến binh lão luyện có thể lập tức thích ứng với mọi loại môi trường như ông thì loại không khí lạnh lẽo này dường như có thể xuyên qua cái thứ gọi là “thích ứng” kia một cách dễ dàng, biểu hiện rõ ràng nhất chính là hơi thở của ông bây giờ đã hóa thành một làn khói trắng.

*Có vẻ như vị Garrett kia vẫn chưa quay trở lại…*

Rombentoz thầm nghĩ, đồng thời sự chú ý của ông rất nhanh rơi vào ba người khác.

Lặng lẽ đứng bên Arthur là một cô gái đang cầm một chiếc quạt bằng kim loại giấu đi một phần khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt màu than hồng tuyệt đẹp để nhìn, tuy không nhìn rõ mặt nhưng chỉ qua đôi mắt kia của cô ta cũng đủ để Rombentoz chắc chắn rằng cô gái này tuyệt đối có vẻ đẹp tuyệt trần không chút tì vết.

Cô ta mặc trên mình một loại y phục đầy hoa mĩ nhưng lại khá kì lạ, tựa như y phục cô đang mặc là sự kết hợp từ hai mảnh y phục khác nhau vậy, nhưng chính vì sự kì lạ đó lại tạo ra loại lôi cuốn khó mà diễn tả bằng lời, và thứ khiến Rombentoz đặc biệt chú ý chính là đôi tai cáo ở đỉnh đầu, mái tóc dài đỏ sẫm cùng với và chín cái đuôi tỏa ra hào quang màu trắng hồng thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng cô nàng.

Thoạt nhìn, loại y phục trên người cô ta trông vô cùng kì lạ, nhưng Rombentoz không hề lạ lẫm với loại y phục đó, cả những đặc trưng chủng tộc của cô ta cũng vậy, ông không ngờ giờ đây lại có thể gặp được một trong những chủng tộc được xem như là “bí ẩn nhất” trong số tất cả những chủng tộc mà ông biết.

Tộc Demon Fox.

Theo những gì Rombentoz biết thì tộc Demon Fox không được gộp chung thành một tộc với tộc BeastMan (Người thú) mà được liệt thành một nhánh đặc biệt của tộc Demon, tuy cả hai tộc Demon Fox và BeastMan đều có những nét đặc trưng chủng tộc tương đồng, nhưng tộc Demon Fox là một chủng tộc bẩm sinh đã là những pháp sư cực mạnh sở hữu lượng Mana khổng lồ không thể dùng lẽ thường để đo đếm.

Một chủng tộc thiên hẳn về ma pháp.

Còn tộc BeastMan thì có chút giống với tộc Human khi họ bẩm sinh có lượng Mana ít ỏi, nhưng lượng Mana đó vẫn nhiều hơn tộc Human rất nhiều, và đặc biệt là họ vẫn có thể hấp thụ Mana để sử dụng được ma pháp chứ không như tộc Human – tuyệt đối không thể hấp thụ Mana lẫn thi triển ma pháp nếu không có quyền trượng hỗ trợ.

Chỉ là… tộc BeastMan vốn chỉ xem ma pháp là một nhánh phụ thay vì thiên hẳn về ma pháp như tộc Demon Fox, ngay từ khi sinh ra, những BeastMan vốn sở hữu cơ thể vô cùng cường hãn và sức mạnh vật lí vô cùng khủng khiếp, nếu đem so sánh sức mạnh vật lí giữa Beastman và Human thì sức mạnh vật lí của một BeastMan phải ngang với sức mạnh vật lí của ít nhất tám đến mười Human cộng lại, chính vì vậy mà tộc BeastMan hoàn toàn không xem trọng việc sử dụng ma pháp, họ chỉ thuần túy tập trung vào việc tăng trưởng sức mạnh vật lí làm chính.

Nhưng nói cho cùng thì tộc BeastMan vốn có số lượng chỉ dưới tộc Human một bậc, còn tộc Demon Fox muốn tìm ra một cá thể không thôi cũng là chuyện vô cùng khó khăn, như mò kim đáy biển vậy, và trên hết tộc Demon Fox là những cá thể sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần đến mức có thể khiến bất cứ Human nào cũng muốn săn tìm để trục lợi…

Người khiến Rombentoz phải chú ý tiếp theo là cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn trong trang phục hầu gái đứng cạnh Frantz, tuy không đẹp bằng cô gái Demon Fox trước kia nhưng cô cũng tuyệt đối là một cô gái có nét đẹp hàng đầu. Không biết vì lí do gì nhưng khi Rombentoz bị cô hầu gái kia nhìn vào thì cô ta khiến ông cảm thấy mình đang nằm dưới một loại áp lực vô cùng kì lạ, không phải uy hiếp, cũng không phải sát ý… mà giống như một vị cấp trên đầy sự nghiêm nghị đang đánh giá cấp dưới của mình vậy.

Tuy vẻ ngoài của cô hầu gái này hoàn toàn không khác gì một Human, nhưng Rombentoz tuyệt đối không tin cô ta lại là một Human, vì qua lời kể từ miệng của Salvodore trước khi tiến vào tòa lâu đài này thì trong khi hắn ta điều khiển Donox cướp thanh kiếm của vị Frantz kia đã đụng phải hai kẻ địch là một hầu gái và một quản gia, và chính miệng hắn ta cũng đã khẳng định hai người kia tuy không mạnh nhưng lại có khả năng chiến đấu lẫn sức chịu đựng vượt xa tộc Human.

Và cô hầu gái này rất giống với những gì Salvodore miêu tả khi đó…

“Này lão già kia! Sao mắt ngươi hết nhìn chằm chằm vào người Jin rồi lại đảo qua Penelope vậy?”

Bỗng một giọng nói vang lên khiến Rombentoz sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của ông.

*Vậy ra tên của hai cô gái kia là Jin và Penelope…*

Rombentoz âm thầm lưu hai cái tên này vào đầu mình trong khi chuyển tầm mắt về người vừa lên giọng nói ra những lời sặc mùi châm biếm kia.

Đó là một cô gái có mái tóc vàng xinh đẹp không hề kém cạnh cô hầu gái Penelope kia, nhưng thứ khiến Rombentoz chú ý không phải là sắc đẹp của cô ta mà là đôi mắt xanh biếc như bầu trời của cô, đôi mắt đó khiến cho Rombentoz cảm nhận được một loại khí chất lẫn uy thế đáng sợ bậc nhất chỉ có ở những kẻ đứng ở đỉnh cao quyền lực mới có thể sở hữu.

Nhà Vua.

Nhưng đồng tử Rombentoz bỗng hơi co rút lại khi ông chợt nhận ra cái loại khí chất và uy thế đó không phải là thứ mà những vị vua đơn thuần có thể thể sở hữu…

“Vua” của những vị “Vua” – đó mới thực sự là những gì Rombentoz cảm nhận được từ cô ta.

Chỉ có một chuyện khiến Rombentoz không tài nào hiểu nổi đó là việc cô ta đang đứng cạnh một chiếc ghế không có người ngồi cách khá xa hai vị Arthur và Frantz kia…

Tại sao một nhân vật tầm cỡ như cô ta lại phải đứng mà không phải ngồi?

Điều này chứng tỏ cái gì?

Nghĩ đến đây Rombentoz đột nhiên chấm dứt mọi phỏng đoán đang sắp nảy lên trong đầu mình, vì nếu ông mà tiếp tục nữa thì có lẽ chính bản thân ông khó có thể giữ nổi sự bình tĩnh mà phải buột miệng hét lên “Tại sao?” ngay lập tức. Tuy vậy, nhưng trong thâm tâm Rombentoz đã đoán rằng người duy nhất có thể ngồi vào vị trí đó chỉ có thể là vị Garrett nọ.

“Giờ ngươi lại chuyển mục tiêu sang ta sao lão già dê kia?”

Rombentoz có thể nghe ra trong giọng điệu của cô ta không có ác ý nhưng cũng không phải thân thiện gì mấy, tựa như một người làm việc lâu năm đang bắt nạt một người vừa mới bước vào nghề vậy.

Khi cô gái kia dứt lời, cô bước đến gần phía Rombentoz, khi khoảng cách giữa cả hai thu hẹp thì cô ta nở một nụ cười nhạt, nói.

“Nếu ta không lầm thì tên ngươi là Rombentoz Jesumis – người “Gác cổng” tương lai của Moonlight Castle đúng chứ?”

Nghe có chút nhột tai, Rombentoz chưa kịp mở miệng đáp lại thì ông đã bị cô gái kia chặn họng.

“Ta là Iset L. Python ~ người quản lí khu vực số 1 – Evil Labyrinth, rất hân hạnh được gặp mặt, mà… phiền ngươi giao cái đống rác rưởi kia cho ta được chứ?”

Tuy Rombentoz không vui khi bị gọi là “gác cổng” và không hiểu khu vực số 1 – Evil Labyrinth là nơi nào, nhưng ông chắc chắn hiểu “đống rác rưởi” mà cô gái tên Iset này đang nói tới là gì… dĩ nhiên ông cũng không dị nghị gì với đề nghị kia mà còn cười vui vẻ buông tay thả Theodore xuống.

Ngay khi cơ thể Theodore vừa chạm đất, đôi mắt Iset lập tức lóe lên một loại hào quang mờ ảo ghim thẳng vào người Theodore, chỉ trong tích tắc toàn bộ cơ thể Theodore lẫn mặt đất xung quanh lập tức bị đóng băng với tốc độ khủng khiếp, chỉ có điều lớp băng kia không phải là lớp băng bình thường, nó cứ như một vũng cát lún kéo toàn bộ cơ thể Theodore chìm xuống vậy.

Một màn này khiến Rombentoz hoảng hồn lập tức dùng kĩ năng [Fade Step] lùi thật xa ra khỏi Theodore, đồng thời ánh mắt ông lúc này đã tràn ngập kinh hãi khi nhìn vào cái lớp băng đang nuốt chửng lấy hắn ta, vì ông biết cái lớp băng đang nhấm chìm hắn xuống chính là một loại kĩ năng vô cùng khủng khiếp được biết với tên gọi ~ [Frozen Tomb] (Hầm mộ hàn băng).

Nếu trong vòng 1,5s mà Rombentoz không thể tránh kịp, thì kĩ năng này sẽ lập tức đông cứng mục tiêu được chỉ định là Theodore và bất cứ thứ gì xung quanh mục hắn ta trong bán kính 5 mét, đồng thời mở ra một cánh cổng mang toàn bộ những gì nằm trong bán kính 5 mét kia đến một không gian độc lập, nơi chẳng có gì ngoài sương mù, băng giá và cái lạnh.

Có thể nói đó chính là một nhà tù lạnh lẽo đầy chết chóc, bất cứ kẻ nào hay thứ nào một khi đã rơi vào [Frozen Tomb] thì chúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, dù cho chúng có tỉnh lại và phá vỡ được lớp băng trên người… thì cũng phải chết dần chết mòn bởi cái lạnh trong không gian độc lập ấy.

Vậy thì lựa chọn ngủ vĩnh viễn nhưng vẫn sống như thực vật cho đến hết đời… hay tỉnh dậy chống chọi lại cái lạnh thấm đến tận xương tủy kia… để rồi nhận ra cơ thể dần dà trở nên nặng trĩu, mi mắt chỉ muốn khép lại, dù cố đứng lên nhưng lại ngã xuống một lẫn nữa… chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ mang tên “Tử vong”.

Dù là lựa chọn gì đi nữa, kết cục cũng chẳng thay đổi được sự thực rằng sớm hay muộn thì cái chết cũng tìm đến mà thôi.

Theo những gì Rombentoz biết thì cách duy nhất để thoát khỏi không gian kia có lẽ là khi chính người thi triển kĩ năng [Frozen Tomb] đó chủ động kích hoạt nó một lần nữa, lúc đó họ có thể lựa chọn thả kẻ họ vừa bắt được ra hoặc bắt vào thêm một kẻ khác…

Một kĩ năng quá sức kinh khủng.

Nhưng chỉ có những tồn tại đứng ở đỉnh cao của một chủng tộc được cho là đã tuyệt diệt cách đây hàng ngàn năm về trước mới có thể sử dụng kĩ năng [Frozen Tomb] kia, mọi tư liệu về chủng tộc đó vốn vô cùng mơ hồ, nhưng Rombentoz đã từng đọc được một số tư liệu mật của hoàng gia trong khoảng thời gian chịu sự sai khiến của Theodore, những tư liệu kia là tổng hợp những ghi chép vô cùng chi tiết về một số chủng tộc đã tuyệt diệt từ nhiều thời đại khác nhau, chính vì vậy mà ông có thể khẳng định rằng thân phận của cô gái tên Iset L. Python kia tuyệt đối là một tồn tại đỉnh cao của tộc…

“…Iceborn.”

Rombentoz không tự chủ được mà thốt lên.

Từ mà Rombentoz vừa thốt lên dĩ nhiên không lọt khỏi tai Arthur và Frantz, cả hai người hai mặt nhìn nhau, và trong ánh mắt cả hai đều khó có thể giấu nổi sự bất ngờ khi Rombentoz lại biết về tộc Iceborn ~ một trong những chủng tộc bẩm sinh đã sở hữu những kĩ năng ma pháp hệ băng mạnh mẽ thuộc vào hàng độc nhất trong

.

Về phần Iset phía bên này thì đôi mắt xanh biếc của cô hơi híp lại khi nhìn vào Rombentoz, cô có chút khó hiểu vì sao lão già kia lại nhìn cô như thể nhìn sinh vật lạ sau khi nói ra từ “Iceborn” kia, vì theo những gì Iset nhớ thì tộc Iceborn vốn không phải là hiếm gặp, nhưng sự khó hiểu đó chỉ mới là một phần, phần khó hiểu còn lại của cô là vì sao ngài Arthur lại tuyển chọn một người có thực lực yếu kém như vậy để trở thành người canh cổng của Moonlight Castle, qua những gì cô thấy qua [Eye Of Labyrinth] thì cô cho rằng Rombentoz hoàn toàn không xứng đáng để nhận loại đãi ngộ này, nhưng nếu ngài Arthur đã quyết định như vậy thì chắc chắn là ngài ấy đã thấy được thứ gì đó có giá trị khi đối thoại với lão già kia khi còn ở phòng số 1, dù cô có dị nghị gì thì cũng vô ích.

*Đành phải chờ xem ngươi thể hiện vai trò được giao như thế nào vậy!*

Iset thầm nghĩ, xoay người quay trở lại vị trí vừa đứng lúc trước.

Cùng lúc đó, Frantz phía bên này nở một nụ cười vui vẻ của một vị chủ nhà chính hiệu, nhìn Rombentoz nói.

“Mời ngồi.”

Nhờ giọng nói của Frantz vang lên mà cuối cùng Rombentoz cũng khôi phục lại trạng thái bình thường sau vài phút bàng hoàng.

Đối với một Human như Rombentoz, việc nhiều chủng tộc khác nhau cùng tụ tập lại một nơi và cùng chung sống hòa bình với nhau như vậy là lần đầu tiên gặp và rất khó để tin đây là sự thực, nhưng khi ông nghĩ về những gì mình đã tao ngộ từ khi bước vào nơi gọi là Moonlight Castle này… thì dường như mọi thứ đã trở nên dễ để chấp nhận hơn một chút.

*Những người đứng đầu ở nơi này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?*

Đây có lẽ là câu hỏi lớn nhất trong hàng hà sa số những câu hỏi mà ông muốn tìm ra câu trả lời.

Thấy Rombentoz vẫn đứng như trời trồng, Frantz làm vẻ mặt có chút xấu hổ, nói.

“Ài ta thật là thất lễ…”

Nhìn sang Penelope, gã tiếp tục.

“…Penelope, phiền ngươi dẫn vị Rombentoz kia tới chỗ ngồi được chứ, có vẻ như ông ta đang lúng túng không biết phải ngồi vào đâu rồi.”

Nhận lệnh, Penelope khom người cung kính với Frantz rồi đi về phía Rombentoz. Khi khoảng cách giữa cả hai thu hẹp, Penelope sử dụng lễ tiết trang trọng chào Rombentoz – vị khách đầu tiên của Moonlight Castle sau hai trăm năm, cô trịnh trọng cất giọng.

“Xin mời theo tôi.”

Nghe vậy, Rombentoz hơi gật đầu, sau đó ông được Penelope dẫn đến vị trí ngồi đối diện với Arthur.

Ngay khi Penelope hoàn thành nhiệm vụ được giao quay trở lại đứng cạnh Frantz thì tại một góc của phòng số 41 bỗng hiện ra một cánh cổng bằng đá được phủ lên một lớp bùn đất và bao bọc chằng chịt bởi những loại rễ cây với hình dáng đáng sợ.

Đây chính là cánh cổng dẫn đến khu vực số 2 – Moonlight Garden, và nó đang từ từ mở ra.

Bước ra từ đó là hai bóng người, dĩ nhiên hai người đó không ai khác chính là Walter và Melvil. Ngoài ra, trên hai tay Walter đang giữ một cái khay bằng gỗ đơn giản, trên khay được đặt lên một bộ ấm chén pha trà bằng sứ được thiết kế trông rất bắt mắt.

Khi Walter và Melvil thấy Frantz ngồi cạnh Arthur thì thân hình cả hai khẽ run, họ không ngờ ngoài đại chủ nhân Arthur ra thì cả Frantz – vị chủ nhân quyền lực chỉ dưới ngài Arthur một bậc cũng đã thức dậy…

Chỉ là lúc này Frantz đang nhìn họ cười cười nháy mắt, còn Arthur thì khẽ liếc qua Frantz rồi quay sang gật đầu với họ.

Nếu là bình thường thì họ sẽ lập tức chạy tới cung kính thi lễ biểu hiện sự mừng rỡ không chút giấu giếm, nhưng vì hành động nháy mắt và gật đầu của hai vị chủ nhân nên họ mới để ý đến Rombentoz, và cả hai đã hiểu rằng ngụ ý trong hành động của họ như đang muốn nói:

“Lễ tiết gì đó thì để sau, hiện tại phải ưu tiên việc tiếp khách trước.”

Vì vậy cả hai chỉ im lặng, khẽ khom người rồi đi về phía chiếc bàn…

“Ồ! Các ngươi cũng tới sao?”

Walter và Melvil chưa đi được bao nhiêu bước thì bỗng một giọng nói khác vang lên cách đó một khoảng khá xa.

Cả hai lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc này, đặc biệt là Walter, hai tay đang giữ chiếc khay của anh siết chặt lại, vẻ mặt biểu hiện sự kích động khó lòng mà giấu được khi nhìn thấy người vừa bước ra từ cánh cổng ánh sáng kia…

“Chủ nhân Ga…”

Walter lẫn Melvil đồng thanh lên tiếng, chỉ là cả hai chưa kịp nói hết câu thì đã bị Garrett giơ tay lên ngăn cản không cho nói tiếp rồi lập tức chen lời trong khi đang tiến đến phía họ.

“Gọi ta bằng “ngài Garrett” là đủ rồi, mặc dù việc thông báo về vấn đề thay đổi cách xưng hô với chúng ta là của Penelope nhưng vì chỉ còn hai người các ngươi là chưa biết nên ta nói luôn vậy…”

Lời nói vừa dứt, Garrett đã đứng trước mặt Walter va Melvil nhanh chóng phổ biến về cách xưng hô mà gã và Arthur đã thống nhất với nhau tại Phòng nghị sự cho Walter và Melvil một cách nhanh nhất.

Trong khi đó, Rombentoz cũng đã chuyển sự chú ý của ông lên người Walter và Melvil.

Đầu tiên là Walter, ông có thể dễ dàng đoán ra người có vóc dáng cao ráo và khuôn mặt điển trai này là một quản gia qua trang phục anh ta đang mặc trên người, nhưng cảm giác mà anh ta tạo ra khác hẳn với sự nghiêm nghị đặc trưng của cô hầu gái Penelope kia.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì Rombentoz có thể hình dung Walter như là một quản gia có vẻ ngoài lịch sự, nhã nhặn và tạo cho người khác cảm giác anh là một quản gia tuyệt vời và chu đáo. Nhưng khi Rombentoz nhìn vào đôi mắt của Walter, trực giác của một chiến binh dày dạn lại mách bảo với ông rằng người này lại là một kẻ nhẫn tâm và tàn bạo, cứ như trong đôi mắt kia vốn chẳng tồn tại một chút nhân tính nào ngay từ đầu vậy.

*Vẻ ngoài người này dù có hào nhoáng đến đâu, thì bản chất độc ác bên trong có lẽ sẽ càng lớn mạnh đến đó…*

Đó là những gì mà Rombentoz cảm nhận được từ Walter, và nó khiến ông đặc biệt cảnh giác đối với vị quản gia này.

Còn về phần người tên là Melvil kia thì qua nước da và bốn chiếc cánh sau lưng thì Rombentoz chắc chắn người này thuộc tộc Fairy, trông người này có vẻ rất điềm tĩnh, thậm chí lười biếng là đằng khác, khi nhìn vào người này thì dường như ông lại nhìn thấy chính hình bóng của mình khi còn trẻ ~ Một chàng trai chăm chỉ, nhiệt tình, nghiêm túc mỗi khi cần thiết và luôn cố hết sức mình để tiến về phía trước…

Trong khi đó, Garrett đã giải thích xong những gì cần nói, gã cũng không đợi Walter và Melvil sử dụng mấy cái lễ tiết lằng nhằng để đáp lại mà trực tiếp đi tới một chiếc ghế đối diện Frantz, ngồi xuống.

Walter và Melvil cũng không dị nghị gì với hành động kia của Garrett, vì ngài ấy từ trước đến giờ vẫn thường luôn hành động như vậy, và họ đã quen như cơm bữa rồi.

“Đi gì mà lâu thế, bộ lạc đường à?”

Frantz nhìn Garrett cười híp mắt nói.

“Hờ… đúng là lạc thật, biết vậy hồi đó chúng ta phải chém quách cái tên thiết kế đường lối đi lại của Moonlight Castle kia đi mới đúng… “Frantz” nhỉ?”

Phía sau lớp mặt nạ của Garrett cũng phát ra tiếng cười cũng không mấy thân thiện cho lắm, đáp lại Frantz.

“Hehahaha…”

Frantz cười phá lên, chỉ là ánh mắt gã khi nhìn Garrett tựa như có một tia sét vô hình bắn tới.

“Kahahaha…”

Garrett cũng vậy, đôi mắt sau chiếc mặt nạ của gã cũng phóng ra một tia sét vô hình bật co với tia sét của Frantz.

*Lại nữa rồi…*

Arthur đối với hai thùng thuốc súng đụng đâu nổ đấy này quả thực là cậu đã hết thuốc cứu chữa rồi.

Trong khi đó thì Melvil và Walter đã đến cạnh chiếc bàn, Melvil rất nhanh tách khỏi Walter, tiến tới đứng cạnh một chiếc ghế không người ngồi cách Frantz một đoạn.

Còn Walter thì nhẹ nhàng đặt chiếc khay chứa bộ ấm chén pha trà lên bàn, lấy ra bốn tách trà rồi từ tốn nâng bình trà lên rót trà vào tách, từ màu sắc của trà có được rót ra có thể thấy được đây là loại trà xanh ~ một trong những đồ uống phổ biến nhất tại Nhật ở thế giới thực, tiếp theo anh lần lượt đặt bốn tách trà lên một chiếc đĩa nhỏ rồi mang những tách trà đến theo thứ tự từ cao đến thấp là Arthur ~ Frantz ~ Garrett và cuối cùng là Rombentoz, sau khi hoàn tất công việc thì Walter nhanh chóng đi tới đứng cạnh chiếc ghế nơi Garrett đang ngồi.

Khi thấy Walter đứng cạnh Garrett thì Rombentoz mới nhận ra phán đoán về việc Garrett là người ngồi tại chiếc ghế mà Iset đang đứng lúc trước là sai, nhưng điều đó lại khiến ông xuất hiện một câu hỏi khác về hai vị ngồi tại hai chiếc ghế trống chỗ mà Iset và Melvil đang đứng cạnh kia…

“Hmm… tuy vẫn còn thiếu hai người nữa… nhưng với tình hình hiện tại, bao gồm cả ta thì xem như toàn bộ những người có mặt tại Moonlight Castle đã tụ tập đông đủ rồi.”

Arthur cuối cùng cũng lên tiếng sau một thời gian im lặng, đồng thời gián tiếp can ngăn hai thùng thuốc súng kia tiếp tục phát tác bệnh thâm niên của họ.

*!?*

Nghe những lời kia khiến Rombentoz có chút không tin vào lỗ tai mình, nếu theo lời vị Arthur kia nói thì tòa lâu đài khổng lồ này vốn chỉ có mười người sinh sống, vậy thì người giết Edmond, Salvodore và toàn bộ hai trăm Iron Knight không lẽ…

Rombentoz nhìn vào Garrett với ánh mắt tràn ngập sự khó tin đan xen sợ hãi.

Dĩ nhiên Garrett biết vì sao Rombentoz lại nhìn gã với ánh mắt như vậy, nhưng tất cả những gì gã làm để đáp lại Rombentoz là hành động nhún nhún vai lắc đầu như muốn thanh minh rằng:

“Ta vốn chỉ là kẻ quan chiến, hoàn toàn không liên quan.”

Giọng nói trang nghiêm của Arthur tiếp tục vang lên bên tai Rombentoz một lần nữa, chỉ là lúc này cậu đã không còn ngồi nữa mà là đang đứng.

“Vì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ về nhau nên… ông không phiền nếu ta bỏ qua phần lễ tiết tiếp khách chứ?”

Rombentoz cầu còn không được, không chút do dự gật đầu đồng ý.

“Được rồi, trước khi đi vào vấn đề chính thì ta nghĩ chúng ta nên dùng trà trước, các vị thấy thế nào?”

Arthur tiếp tục nói.

“Rất hợp ý tớ đấy hội trưởng.”

Frantz cũng không có dị nghị gì, trái lại còn tỏ vẻ hợp tác “nồng nhiệt một cách kì lạ” nữa là đằng khác.

Garrett phía bên này dường như nhận ra những lời kia của Arthur có ẩn ý gì đó, gã chỉ im lặng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thấy Frantz và Garrett đều đồng ý, Arthur chuyển sự chú ý của cậu sang Rombentoz.

Tuy Rombentoz chưa từng thấy qua loại trà nào có màu sắc kì lạ như vậy, nhưng ông cũng biết vị Arthur kia đang muốn giúp ông thả lỏng tâm trí, nên ông cũng không dị nghị gì, rất nhanh tỏ vẻ đồng ý.

Thấy vậy, Arthur khẽ gật đầu ngồi xuống, dùng một tay nâng chiếc đĩa nhỏ đặt tách trà lên cao, tay còn lại cầm lấy tách trà đưa lên, nhưng cậu không uống trà ngay mà dùng mũi đánh giá mùi hương trà trước, sau một lúc mới bắt đầu hớp một ngụm trà vừa đủ sau đó đặt tách trà xuống đĩa, chỉ là cậu không buông tay giữ tách trà vẫn giữ nguyên như cũ, và cũng không đặt đĩa trà xuống ngay mà dùng hai mắt nhìn vào trà trong tách.

Nếu nhìn vào phong thái uống trà của Arthur có thể nói là cầu kì, nhưng đây lại là phong thái uống trà đặc trưng của ông cậu ~ một người Anh ở thế giới thực, và cậu đã bị ảnh hưởng rất lớn bởi loại phong thái đặc trưng ấy ngay từ khi còn nhỏ, và thực sự thì Arthur cũng không ghét nó chút nào, cậu còn rất biết ơn ông mình vì đã chỉ dạy cậu cách uống trà là đằng khác, vì khi bỏ rượu chè ở thế giới thực thì cậu đã tìm lại được thứ mà một người Anh chính hiệu như cậu thích uống nhất – Trà.

Còn Frantz thì không cầu kì như vậy, tay nâng tách trà, nhấp từng ngụm nhỏ, thưởng thức vị trà bằng cả tâm hồn, bằng những cảm xúc giác quan, mắt nhìn, mũi ngửi, tai nghe, lưỡi nếm… cứ như vậy mà thưởng thức.

Nếu là một người yêu thích uống trà thì chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra Frantz đang sử dụng nghệ thuật uống trà “độc ẩm” đặc trưng của đất nước hình chữ S ở thế giới thực để dùng trà.

Về phần Garrett thì gã hơi nâng chiếc mặt nạ trên mặt lên một chút, chỉ để lộ ra đôi môi nhợt nhạt cùng làn da màu xám đá trông vô cùng đáng sợ, trước khi gã dùng tay còn lại nâng ly trà lên thì bàn tay đó hơi khum lại, gõ nhẹ lên bàn ba lần rồi mới nâng tách trà lên uống một hơi, sau đó gã nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, nếu để ý thì trong tách vẫn còn sót lại một ít trà.

Walter thấy vậy ánh mắt khẽ lướt qua sự vui mừng khó dấu, anh khom người thi lễ với Garrett rồi tiến về phía chiếc khay đặt trên bàn, lấy bình trà rót thêm vào tách của Garrett rồi sau đó đặt bình trà về chỗ cũ, anh cũng rất nhanh quay lại đứng bên cạnh Garrett.

Vừa rồi Garrett đã sử dụng văn hóa dùng trà của Trung Hoa mà gã từng học được trong một chuyến du lịch cùng vài đồng nghiệp ở thế giới thực, khi gã dùng tay gõ nhẹ ba tiếng chính là tỏ ý cảm ơn người pha trà, và việc để sót lại một ít trà trong tách là tỏ ý muốn uống tiếp.

Thực ra Walter vốn không biết đó là văn hóa của thế giới ngoài đời thực, nhưng quãng thời gian anh vẫn còn đi theo chủ nhân Garrett thì anh đã thấy ngài ấy làm vậy mỗi khi uống trà ở những khu vực nghỉ ngơi, và lần này hành động của Garrett khiến anh vô cùng vui mừng khi biết rằng vị chủ nhân mà mình tôn kính nhất tỏ ra hài lòng với trà mà anh pha.

“…”

Một màn này khiến Rombentoz phải trợn tròn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên trong đời ông thấy những người có cách thưởng thức trà kì lạ nhưng lại thể hiện sự khác biệt khủng khiếp đến như vậy.

Chỉ với một hớp trà, vị Arthur kia đã có thể toát lên đầy đủ sự sang trọng, quý phái, tao nhã nhưng lại thập phần thanh tao của bậc thượng lưu nhất hạng.

Không theo bất kì chuẩn mực nào, chỉ nhấm nháp thư giãn, vị Frantz kia lại có thể biểu hiện đầy đủ khía cạnh ngôn ngữ sâu xa mà không cần phải dùng lời nói để diễn tả, chỉ nhìn thôi cũng có thể nói tâm hồn của người pha trà lẫn người thưởng trà đều đã đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật.

Tầm thường nhưng trung thực chính là vị Garrett kia, chỉ dùng một hơi uống trà nhưng dường như mọi phiền muộn lẫn ưu tư đều được buông bỏ, hoàn toàn tập trung vào lĩnh hội sắc của trà, hương của trà, vị của trà, hình tượng của trà… dùng cả tâm hồn chỉ để kiến thiết “thẩm mỹ nếm trà” hoàn hảo nhất.

Khi hoàn hồn lại, Rombentoz chợt nhận ra rằng hai tay không biết từ bao giờ đã giữ gọn tách trà trước mặt, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy hai tay ông lúc này đang run rẩy kịch liệt.

“…T–, tô…tôi… tôi thậm chí không có đủ tư cách để ngồi cùng bàn với các ngài, tôi cũng không đủ tư cách để làm một vị khách, tách trà này tôi… không thể nào nhận nổi.”

Đây là những lời thật lòng của Rombentoz, những người đang ngồi trước mắt ông chính là những tượng đài tỏa ra ánh hào quang chói lọi dù ở bất cứ nơi đâu, một lão chiến binh vô dụng như ông thực sự không đáng để được họ coi trọng, cũng chẳng đáng nhận được thứ gọi là “thành ý” từ vị đại chủ nhân kia…

“Trà là để thưởng thức, là thức uống giúp chúng ta quên đi sự ồn ào của thế giới xung quanh, trà không phải là thứ dùng để đặt ra bất kì loại chuẩn mực nào cả.”

Arthur lắc đầu nói.

“Ngươi biết đấy, tiến hành chiến tranh với những quan niệm do chính bản thân đặt ra chính là con đường ngắn nhất để bị đánh bại bởi chúng, và lời khuyên của ta là tặng cho mỗi tên trong số chúng một tách trà một cách nhanh nhất có thể ngay khi thấy chúng xuất hiện.”

Frantz nhấp một ngụm trà tiếp lời.

“Dù là bất kì ai, họ cũng không thể nhận xét về con người mình, trừ lúc họ chết.”

Và cuối cùng là Garrett cất giọng sau khi chỉnh chiếc mặt nạ về lại vị trí cũ.

Những câu nói kia lại một lần nữa khiến Rombentoz phải trợn tròn mắt lên mà nhận thức lại ba người đang ngồi trước mắt ông một lần nữa, chỉ sau một lúc, ông hít sâu một hơi, đôi mắt già nua cũng chầm chậm nhắm lại…

Khi đôi mắt Rombentoz từ từ mở ra thì cũng là lúc giọng nói đồng thanh của Arthur, Frantz và Garrett vang lên.

“Trong khi trà vẫn còn ấm, mời dùng.”

Lúc này hai tay Rombentoz đã ngừng run, ông cảm thấy rằng chính mình đã có một sự thay đổi nào đó vô cùng lớn, nhưng lại không tài nào diễn tả được… ông dùng hai tay nâng tách trà lên, nở một nụ cười thanh thản, từ tốn uống tách trà, cứ như vậy mà cảm nhận…

Vị nhẹ như cỏ, không gắt, xuôi (dễ chịu), rất đằm (đầy nước), hương vị đọng tròn trong khoang miệng tạo cảm giác rất viên mãn, xua tan đi cảm giác lạnh cóng mà Rombentoz cảm thấy khi bước vào căn phòng này.

“Trà…! … !! … !!!… !!!!!!!!!!!!!!!!”

Rombentoz đang định mở miệng khen thì vẻ mặt thanh thản của ông dần dần biến đổi thành không thể tin nổi, ông có thể chắc chắn rằng vết sẹo trên mặt ông lẫn những vết thương ông nhận vào khi chiến đấu lúc trước đang dần dần biến mất, không những thế, toàn bộ cơ thể ông bỗng phát ra ánh sáng trắng rực rỡ như tựa như một ngôi sao băng rồi lập tức phụt tắt.

“Chúc mừng, xem ra ngươi vừa “Level Up” (Lên cấp) nhỉ?”

Frantz mỉm cười đầy thâm ý nói, thực ra gã không biết thứ ánh sáng kia ở thế giới mới này có phải là báo hiệu cho việc lên cấp hay không, nhưng trong thế giới Legend Of Conquests thì đó chắc chắn là báo hiệu việc Level Up của một người chơi, nhưng gã vẫn muốn thử hỏi liều một lần.

“R–, rố… rốt cuộc trà này… không… thứ mà các ngài cho tôi uống là thứ gì!!”

Rombentoz chẳng còn giữ nổi sự bình tĩnh nữa, đối với một Human bình thường thì để đạt được Level 100 thôi cũng phải mất 10 ~ 15 năm nỗ lực tập luyện lẫn chiến đấu không ngừng nghỉ, nếu là thiên tài thì chỉ mất tối đa 5 năm hoặc ít hơn, nhưng Level càng cao thì đồng nghĩa với việc lên Level càng lúc càng khó. Đối với một chiến binh vốn có Level 575 như Rombentoz muốn lên thêm một Level nữa dường như là điều bất khả thi khi tuổi tác đã bắt đầu ảnh hưởng đến ông, nhưng giờ đây… ông có cảm giác rằng ông không phải chỉ đơn giản là tăng thêm 1 hoặc 2 Level mà là rất rất nhiều Level… và nó khiến ông cũng không thể nào có thể dễ dàng chấp nhận hiện thực này dù cho nó đã xảy ra quá rõ ràng.

“Là trà và cũng là “thành ý” của ta… không biết… liệu ngươi có thể nói cho ta biết Level trước khi ngươi Level Up và sau khi Level Up của ngươi là bao nhiêu không?”

Lần này đến lượt Arthur lên tiếng, cậu chắc chắn thức uống mà mình vừa mời Rombentoz dùng là trà chính hiệu, chỉ là trong số những nguyên liệu mà Walter dùng để pha trà có một thành phần rất đặc biệt được cậu đặc biệt yêu cầu anh lấy từ Greenhouse Of Crystal Lake tại khu vực số 2 để thay thế cho một thành phần khác. Nhưng điều làm cậu bất ngờ nhất là khi Frantz cố tình nhắc tới cụm từ “Level Up” thì Rombentoz – người của thế giới mới này cũng có nhận biết về Level – một loại thước đo mức độ phát triển của một người chơi.

“…Level trước đây của tôi là 575, còn Level hiện tại của tôi thì tôi cũng không rõ nữa…”

Rombentoz cố gắng kiềm chế tâm tình hỗn loạn của mình lại, trả lời.

“Không rõ? Ý của ngươi là sao?”

Garrett rốt cuộc cũng lên tiếng, vì phải đi gọi Artem Demura và phải điều khiển nó thu dọn đống rắc rối mang tên “xác chết” nên gã không thể quay về phòng số 41 ngay được, nhưng khi thấy Rombentoz bỗng dưng Level Up thì gã đã đoán ra được mục đích của việc Arthur bỗng dưng mời uống trà, còn Frantz thì lại ủng hộ hết mình như vậy.

Đầu tiên là để xác định xem thế giới này có tồn tại Level không.

Thứ hai là những người ở thế giới này có nhận thức được Level là gì không.

Thứ ba là che giấu đi việc cả bọn vốn không biết gì về thế giới mới này.

“Mỗi khi tôi Level Up thì tôi có thể dễ dàng biết được thực lực của tôi tăng lên đến mức độ nào, nhưng đó là nếu tôi chỉ lên 1 Level, lần Level Up này khiến thực lực của tôi tăng lên nhiều đến mức tôi không thể đoán nổi, trừ khi…”

Rombentoz bắt đầu lục lọi trong người mình, ông rất nhanh lấy ra một viên đá nhỏ có màu đen, chỉ đủ to để nằm gọn trong lòng bàn tay của một người trưởng thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.