The Gaia Project – Dự Án Gaia

Chương 7-2: Trà và bánh



“Để ta đoán nhé, đó là [Appraisal Stone] (Đá giám định) phải không?”

Khi Frantz thấy Rombentoz lấy hòn đá kia ra, cái đầu tiểu thuyết phong phú của gã bỗng dưng được kích hoạt. Trong hàng tá cuốn tiểu thuyết huyền ảo mà Frantz đã từng đọc thì có vô số những cuốn tiểu thuyết miêu tả về loại [Appraisal Stone] kia – một loại công cụ ma pháp cho phép người cầm nó tạm thời có khả năng giám định chính bản thân họ, và hòn đá mà Rombentoz đang cầm rất giống với những miêu tả đó, vì vậy mà gã không nhịn được mà phải thử “đoán mò” một lần.

“Kiến thức của ngài quả là phong phú, tuy sự tồn tại của [Appraisal Stone] là điều mà bất cứ ai cũng biết, nhưng không có mấy ai biết về hình dạng của [Appraisal Stone] là như thế nào cả…”

Rombentoz gật đầu khen ngợi.

*Không ngờ lại là [Appraisal Stone] thật, cảm ơn các ngươi ~ những cuốn tiểu thuyết thân yêu!*

Frantz mừng thầm trong lòng khi biết mình vừa trúng mánh lớn, nếu thế giới này có [Appraisal Stone] thì việc này có thể dễ dàng giải thích tại sao những chỉ số của gã không hiển thị qua lệnh [Character Infomation], có thể nói lệnh [Character Infomation] đã bị thay đổi thành một dạng tóm tắt thông tin cơ bản chứ không còn đi vào chi tiết như trước, nếu gã muốn xem chỉ số chi tiết thì phải học cách sử dụng [Appraisal Stone] kia.

Dĩ nhiên gã vẫn phải dùng miệng lưỡi để moi cách sử dụng từ Rombentoz mà không tạo ra nghi ngờ, Frantz xoay chuyển tâm trí thật nhanh, gã nở một nụ cười hòa nhã rồi bắt đầu triển khai “moi móc” thông tin về [Appraisal Stone].

“Ồ? Ngươi có thể cho ta biết vì sao lại không có mấy ai biết về [Appraisal Stone] kia không? Vào thời đại của bọn ta thì [Appraisal Stone] khi đó vẫn còn rất phổ biến.”

Khi nghe những lời sặc mùi “chém gió” của Frantz khiến cả Arthur lẫn Garrett phải thầm bái phục tài năng “tạo gió” của gã, vì trong toàn bộ [Elite Entities] vốn không ai có khả năng làm đối thủ của Frantz ở phương diện “vừa nói xạo vừa cười tỉnh bơ như thật” cả.

Nhưng Rombentoz thì khác, khi ông nghe cụm từ “thời đại của bọn ta” thì ông lại hiểu theo một chiều hướng khác, bởi vì những người sống trong tòa lâu đài này vốn không phải là tộc Human nên tuổi thọ của họ chắc chắn rất dài, vì vậy có thể nói rằng họ đã chứng kiến qua rất nhiều thời đại mà một Human có tuổi thọ ít ỏi như ông không thể thấy, bản thân Rombentoz hiểu rất rõ điểm này, tuy ông không biết “thời đại” mà vị Frantz kia nhắc đến là vào thời điểm nào, nhưng qua biểu hiện lẫn lời nói của vị Frantz kia thì không có vẻ như là đang nói dối gì cả.

Mà nếu có thì chỉ có thể trách ông không có mắt nhìn người mà thôi…

“Trước khi trả lời câu hỏi của ngài Frantz, tôi sẽ không hỏi lý do vì sao, chỉ là tôi muốn xác định một điều rằng… có phải các vị đã tự tách biệt bản thân ra khỏi thế giới bên ngoài một thời gian rất dài rồi?”

Rombentoz rất biết ơn họ vì đã giúp ông Level Up, và đồng thời chữa lành vết sẹo trên mặt lẫn những vết thương trên người… vậy mà ông lại nói ra những lời khiếm nhã kia thì thực sự chẳng còn thể diện gì nữa, nhưng ông không hối hận vì điều đó, vì ít ra ông có thể hiểu rõ thêm một chút về những người sắp tới rất có thể sẽ là chủ nhân hoặc là những người sẽ kết liễu mạng sống của ông.

Chỉ là ông không biết rằng những lời ông vừa nói là những lời Frantz cầu còn không được, đó chính là một lý do tuyệt hảo để gã có thể lấy đó làm cái cớ để hoàn toàn bịt kín việc cả đám bọn họ không biết gì về thế giới này mà vẫn có thể thoải mái thu thập thông tin từ miệng Rombentoz mà không gây ra bất kì sự nghi ngờ nào cả.

“Chúng ta không phủ nhận điều này, quả thực là chúng ta đã tách biệt khỏi thế giới bên ngoài từ rất rất lâu rồi, thực ra gần đây bọn ta đã có ý định âm thầm đi ra ngoài để hòa nhập vào thế giới hiện tại để xem xem mọi thứ đã thay đổi như thế nào, chỉ là chúng ta còn chưa kịp đi đâu thì ngươi và “đám bạn” đã đến tận đây “thăm hỏi” chúng ta rồi hahaha… Và qua câu hỏi của ngươi thì có vẻ như thế giới bên ngoài đã có những thay đổi chóng mặt đến mức khiến bọn ta trở thành mấy kẻ lạc hậu rồi cũng nên… Vậy nên mong ngươi thông cảm cho sự hiếu kì của bọn ta khi muốn tìm hiểu một ít thông tin về sự thay đổi của thế giới bên ngoài thông qua ngươi trước khi bọn ta bắt đầu đi ra ngoài Moonlight Castle, được chứ?”

Frantz thuận miệng dựa theo câu hỏi của Rombentoz mà nói ra mục đích chính.

Thắc mắc được giải đáp, Rombentoz cũng không hỏi gì thêm nữa, gật đầu cảm tạ rồi nói.

“Quay trở lại câu hỏi của ngài lúc trước về [Appraisal Stone], thực ra nó không phổ biến bởi vì để mua được một viên [Appraisal Stone] là việc rất khó khăn khi người mua phải có giấy tờ cho phép của hoàng gia.”

“Ra là vậy… vào thời của bọn ta thì không có trường hợp như vậy, chỉ cần có tiền là có thể mua được ngay, à mà nhắc đến tiền tệ thì…”

Frantz đưa tay lên, giữa bàn tay gã bỗng xuất hiện một đồng Vis.

“!?… N–, ngài vừa lấy đồng xu kia ra từ đâu vậy?”

Mắt Rombentoz mở to khi nhìn thấy đồng xu bằng vàng kia bỗng xuất hiện từ hư không.

“À thì ta lấy từ “Hòm đồ cá nhân” chứ đâu.”

Frantz thản nhiên đáp lại, nhưng hai mắt thì vẫn không quên quan sát phản ứng của Rombentoz.

“Chủng tộc của ngài là một Dhampire… không lí nào lại có thể sử dụng Hòm đồ cá nhân được.”

“Hử? Bộ Dhampire sử dụng được Hòm đồ cá nhân có gì đáng ngạc nhiên lắm sao?”

Frantz cười cười nói.

“Hiện tại, chỉ có vua hoặc những nhân vật tầm cỡ của những chủng tộc nhất định mới có thể sử dụng Hòm đồ cá nhân… Có phải cha mẹ ngài là người thuộc hoàng gi…”

Rombentoz nhịn không được hỏi, chỉ là trước khi câu hỏi của ông được nói ra thì…

“Không. Cha mẹ ta là dân thường thôi, và ta là một Vampire chứ không phải Dhampire, và không riêng gì ta, mọi người ở Moonlight Castle này bất cứ ai cũng có thể dùng Hòm đồ cả.”

Frantz đã trả lời.

“Ngài đang cố tình trêu chọc tôi sao? Nếu ngài có đôi mắt đỏ của tộc Vampire thì tôi còn tin được.”

“Vậy ngươi có thể giải thích vì sao một “Dhampire” như ta lại có thể sống sờ sờ trước mặt ngươi sau khi nhận vết thương chí mạng từ tên Theodore kia không?”

Frantz cười híp mắt nói.

“!!!”

Rombentoz lúc này á khẩu không phản bác được gì, vì theo những gì ông nhận biết về tộc Vampire thì họ là một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ và bí ẩn, có vẻ ngoài không khác gì một Human, nhưng điều đặc biệt nhất là họ không hề có khái niệm về tuổi thọ, và tất cả đều mang một vẻ ngoài trẻ trung mang đầy sự quyến rũ và lôi cuốn không hề tương xứng với tuổi tác thật của mình, đi đôi với vẻ đẹp kia là cặp mắt đỏ thẫm như máu cùng với hai chiếc răng nanh dài bất thường.

Tuy đôi mắt của người tên Frantz kia là một màu đen sâu thẳm, nhưng cái khả năng tái sinh vô cùng khủng khiếp kia thì không lẫn vào đâu được.

“Ta sẽ xem sự im lặng của ngươi như một sự thừa nhận.”

Dứt lời, Frantz đặt đồng Vis lên bàn, dùng hai ngón tay đẩy nhẹ đồng xu tới trước mặt Rombentoz.

“Đồng xu kia là loại tiền tệ lưu thông ở thời đại của chúng ta, không biết tiền tệ của bây giờ có sự thay đổi nào không?”

Rombentoz cầm đồng xu mà Frantz vừa đẩy tới lên xem xét, không mất bao lâu thì ông đặt đồng xu kia xuống, đáp.

“Đồng xu này là đồng Vis, loại tiền tệ này có thể kiếm được từ việc tiêu diệt quái vật bên ngoài hoặc trong Dungeon, hiện tại bất cứ quốc gia nào cũng sử dụng loại tiền này.”

Nghe vậy, lông mày Frantz nhướng lên, không chỉ riêng Frantz mà cả Arthur cũng có biểu hiện như vậy, về phần Garrett thì vẫn im lặng lắng nghe như cũ.

Họ rất bất ngờ khi người ở thế giới này sử dụng tiền tệ của Legend Of Conquests, nhưng thứ khiến họ bất ngờ hơn nữa chính là ngoài Dungeon ra thì ở thế giới này cũng tồn tại quái vật ở bên ngoài, và chúng lại có thể rớt ra Vis giống hệt như những con quái vật ở thế giới Legend Of Conquests. Tuy bất ngờ thì có bất ngờ thật đấy, nhưng đối với họ thì đây cũng là điều may mắn khi họ có thể loại bỏ những lo lắng về vấn đề bất cập liên quan đến tiền tệ trong tương lai.

“Hmm… nếu tiền tệ không có gì thay đổi thì được rồi, vậy ta có một thắc mắc nữa muốn hỏi, mong ngươi trả lời rõ ràng.”

Frantz tiếp tục chuyển hướng sang vấn đề khác.

“Ngài cứ nói, tôi sẽ giải đáp nếu tôi biết.”

Nghe Rombentoz nói vậy, Frantz gật đầu, tiếp tục.

“Vùng đất nơi mà Moonlight Castle của chúng ta đang nằm ở trên đó… có thực sự là vùng đất thuộc về đế quốc Warden của ngươi không?”

Qua những lời mà tên Theodore kia nói khi đề nghị trao đổi với Frantz thì có nhắc đến việc vùng đất này thuộc về đế quốc Warden, nhưng khi gã nghĩ lại thì thấy rất bất bình thường, nếu những lời mà tên Theodore đó nói là thật thì ít ra hắn phải mang theo một loại giấy ủy quyền nào đó vừa nói vừa giơ ra cho gã xem mới đúng. Trên hết, Moonlight Castle không phải là loại lâu đài có diện tích “khiêm tốn”, ít nhất cũng phải dẫn theo tối thiểu vài ngàn người để tạo áp lực thay vì chỉ có hơn hai trăm mạng tiến vào đây.

“Ngài rất tinh tường, rừng Krimore vốn là nơi vô chủ và hiện đang là vùng nằm dưới sự tranh chấp giữa đế quốc Warden và đế quốc Pica.

*Quả nhiên… nếu đã là như vậy thì…*

Ánh mắt Frantz thoáng lộ ra một chút sắc bén, gã bắt đầu hỏi Rombentoz về hai đế quốc Warden và Pica, sau đó là những quốc gia lân cận.

Ngay từ khi Frantz bắt đầu hỏi về vấn đề này, gã đã không có mấy hi vọng rằng thế giới mới này được xây dựng dựa theo khung nền Legend Of Conquests, tuy cả hai phía có rất nhiều điểm tương đồng nhưng đó không có nghĩa là cả hai hoàn toàn giống nhau.

Và có vẻ như gã đã đúng…

Qua những giải đáp của Rombentoz, đầu tiên là đế quốc Warden và đế quốc Pica. Trong đó đế quốc Warden nằm ở phía nam rừng Krimore, còn đế quốc Pica thì ở phía bắc, và rừng Krimore thì lại nằm giữa biên giới của hai quốc gia này, và cơ hồ hai quốc gia này lúc nào cũng ngầm đánh nhau theo quy mô nhỏ tại rừng Krimore để tranh cướp tài nguyên mà chưa bao giờ thực sự làm một cuộc đụng độ cỡ lớn giữa hai quốc gia cả.

Tiến về phía nam rừng Krimore là một vùng rất đặc biệt gọi là Pegadilla, sở dĩ nơi này được gọi là vùng đặc biệt vì đó là một nơi tập hợp vô số những chủng tộc khác nhau, nhưng nói một cách cụ thể nhất thì nơi đó là nơi không hề có luật lệ và là nơi cực kì hỗn loạn khi liên tục xảy ra những cuộc xung đột lớn nhỏ giữa các phe phái khác nhau.

Khi Frantz hỏi tại sao đế quốc Pica lẫn Warden hay những quốc gia khác không “sờ gáy” vùng Pegadilla kia thì câu trả lời của Rombentoz khiến gã khá bất ngờ.

Thì ra nơi đó là vùng đất tập trung hằng hà sa số những con quái vật vô cùng mạnh mẽ lẫn hàng ngàn Dungeon có quy mô từ nhỏ đến khổng lồ, và hằng năm số lượng quái vật tràn ra từ những Dungeon đó kết hợp với đám quái vật bên ngoài là không thể đo đếm nổi, nếu một quốc gia nào đó chiếm đóng vùng Pegadilla kia thì quốc gia đó chắc chắn sẽ khiến cho những chủng tộc khác rời bỏ Pegadilla, tiếp đó không cần nói cũng biết, quốc gia kia chắc chắn phải đối mặt với số lượng quái vật kinh khủng từ những Dungeon lẫn đám quái vật bên ngoài, ban đầu có lẽ sẽ cầm cự được, nhưng về lâu dài thì đừng hòng, như vậy có thể suy ra rằng việc một quốc gia nào đó chiếm đóng Pegadilla chẳng khác nào tự cầm cục đá đập vào chân mình cả.

Về phía tây của rừng Krimore thì chỉ có duy nhất một tiểu quốc gọi là Ganesh nằm giáp với vùng Black Sea (Biển đen) dẫn đến lục địa Auroria, vì Rombentoz chưa bao giờ đến Ganesh nên ông không có quá nhiều thông tin về tiểu quốc đó cũng như lục địa Auroria.

Ngoài ra còn rất nhiều quốc gia khác như Osvalone của tộc Elf, Dil Moldur của tộc Dwarf, Roblox của tộc Beastman… chỉ là Rombentoz chưa từng đặt chân đến những vương quốc đó ngoài một vài quốc gia lớn của tộc Human nên thông tin Frantz nhận được rất hạn chế.

Vì vậy gã quyết định tạm dừng vấn đề này lại rồi chuyển sang những chủ đề khác như quan hệ giữa các chủng tộc, sự phát triển của xã hội, etc…

Nhưng tất cả những thông tin Frantz nhận được đều bị hạn chế qua góc nhìn của Rombentoz đối với những vấn đề trên, điều đó khiến cho việc hình dung của gã, Arthur lẫn Garrett trở nên rất khó khăn…

Và trên hết là từ khi bắt đầu hỏi đáp đến tận bây giờ thì đầu óc Frantz cũng đã bắt đầu có chút không tiêu nổi lượng thông tin khổng lồ mà gã thu được, nên gã ngầm nháy nháy mắt với Arthur ra hiệu.

Thấy vậy, Arthur vốn im lặng từ nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tạm kết thúc ở đây đi, à mà… ngươi vẫn chưa kiểm tra chỉ số của mình đúng chứ?”

Nghe vậy, Rombentoz lúc này mới sực nhớ ra đúng là ông vẫn chưa kiểm tra chỉ số của mình, ông cười tự giễu không biết là do bản thân mình đã già rồi hay là do quá tập trung vào cuộc đàm thoại với vị Frantz kia.

Rombentoz nắm lấy [Appraisal Stone] trên tay rồi nhắm mắt lại, nghĩ trong đầu về việc giám định bản thân.

Sau một lúc thì ông mở mắt ra, bàn tay đang nắm lấy [Appraisal Stone] cũng vậy, chỉ là viên [Appraisal Stone] trong tay ông lúc này chỉ còn là một lớp bột đen ngòm.

Dù chỉ nhìn sơ qua thôi thì cả ba người Frantz cũng có thể đoán ra được nó rất có thể đã hoàn toàn mất tác dụng, và sự phỏng đoán đó đã biến thành chắc chắn khi nghe thấy Rombentoz thở dài lầm bầm bằng giọng tiếc nuối.

“Đây là viên cuối cùng rồi…”

Sau đó ông chuyển tầm mắt về phía Arthur, dù đang ngồi nhưng ông vẫn cố gắng cúi đầu thật sâu, cất giọng trịnh trọng.

“Hiện tại của tôi đã tăng lên thêm 100 Level tương đương với Level 675… Ngoài hai chữ “BIẾT ƠN” từ tận đấy lòng ra thì tôi không thể tìm được từ ngữ nào phù hợp đối với thành ý của ngài cả.”

*Tận 100 Level sao… người này quả là may mắn.”

Arthur thầm nghĩ.

Thành phần đặc biệt được cho vào trong trà kia có công dụng tăng ngẫu nhiên từ 1 đến 100 Level cho bất kì người chơi nào có Level dưới 1000 trong Legend Of Quests, và chỉ áp dụng cho lần sử dụng đầu tiên, nếu sử dụng những lần tiếp theo sẽ không nhận được Level Up nữa. Và Arthur không nghĩ rằng nó cũng áp dụng với những người sống ở thế giới mới này, nhưng thực tế lại đi ngược lại với suy nghĩ của cậu.

Ngoài công dụng tăng Level ra thì thành phần đặc biệt đó còn tăng mạnh khả năng hồi phục hoàn toàn mọi loại vết thương dù chúng có nghiêm trọng đến mức độ nào đi nữa, dĩ nhiên công dụng này cũng chỉ áp dụng cho lần đầu tiên phục dụng, những lần tiếp theo sẽ không nhận được công dụng đó nữa.

Nhưng… hai công dụng kia chỉ là phụ mà thôi, công dụng chính của thành phần kia vốn là một bí mật vô cùng lớn của Guild [Elite Entities], nó lớn đến mức có thể khiến họ phải chịu một trận công thanh chiến quy mô lớn của những Guild thuộc hàng Top nếu họ không may để lộ ra thông tin về nó…

“Đó là việc mà một đại chủ nhân như ta phải làm đối với những vị khách, ngươi không cần phải làm như vậy đâu…”

Nói là vậy nhưng Arthur vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, vì chủ ý mời trà là do Frantz đề xuất với cậu khi cả hai vẫn ở trong [Gate] nhằm moi móc thông tin mà không gây nghi ngờ, ấy vậy mà cậu còn được Rombentoz cúi đầu “tạ ơn” nữa.

Arthur cá rằng nếu không có ai ở đây thì tên Frantz kia lúc này đang cười phá lên chọc quê cậu khi nghe câu nói vừa nãy rồi.

“Ừm… bây giờ cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ mọi chuyện tạm thời đến đây thôi, mọi người cũng nên nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã, có ai phản đối gì không?”

Hiện tại lượng thông tin mà Arthur thu được đã khá nhiều, tuy có một chút thông tin không được như mong đợi nhưng như vậy đã là tốt lắm rồi, nếu cố gắng hỏi thêm nữa chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ không đáng có, vì vậy quyết định nghỉ ngơi được đưa ra ngay lúc này là quyết định phù hợp nhất.

Frantz, Garrett lẫn tất cả [Guardian] đều tỏ vẻ đồng ý, chỉ là… ngay khi Rombentoz đang muốn mở miệng nói lời đồng ý thì bỗng nhiên Frantz lại đứng bật dậy cùng với vẻ mặt có chút khó coi.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

Khi Arthur thấy loại phản ứng quen thuộc kia của Frantz thì cậu biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

“Tớ e là chúng ta lại có thêm hai vị khách không mời nữa đang đứng ở ngoài Moonlight Castle rồi, và vừa rồi một tên trong số chúng vừa giết quá nửa những con [Scout Bats] mà tớ thả ra khi trước…”

Lời của Frantz vừa dứt, Rombentoz bỗng cảm thấy năm người đang đứng cạnh năm chiếc ghế lập tức tỏa ra những luồng năng lượng lẫn những loại sát khí khác nhau, và chúng khủng bố đến mức khiến ông có ảo giác rằng mình sẽ bị bóp nghẹt nếu đứng gần họ.

Quá kinh khủng!

Dù đã lên hơn 100 Level, nhưng Rombentoz chắc chắn rằng đẳng cấp sức mạnh của họ tuyệt đối vượt xa ông về mọi mặt, và ông bất chợt cảm thấy mình thật may mắn khi không phải là kẻ thù của họ.

“Chậc… có lẽ hai tên kia là do thứ này gọi tới.”

Garrett im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng, gã đưa tay lên cao, chỉ trong chớp mắt trên tay gã đã xuất hiện một cây quyền trượng có cái đầu thú quái dị dính đầy vết máu.

“Vậy ra bọn họ đều do chính tay ngài…”

Thấy cây quyền trượng kia, Rombentoz lập tức đoán được chủ nhân của nó là Salvodore, và đồng thời đã hoàn toàn khẳng định trong lòng rằng Garrett chính là người đã giết hắn ta và tất cả những người còn lại.

“Hơ hơ… hàng nhặt được thôi, đừng hiểu lầm…”

Garrett lại tung chiêu cãi chày cãi cối ra làm bình phong, rồi cũng không để ý tới Rombentoz nữa, tiếp tục chủ đề chính.

“Khi tớ quay trở lại “thu dọn chiến trường” thì phát hiện ra cây quyền trượng này còn sót lại một ít ma pháp truyền tin, rất có thể hai kẻ kia chính là người quen của tên Salvodore kia.”

*Lại phiền phức nữa rồi đây…*

Cứ nghĩ mọi chuyện đã tạm thời yên ổn, nhưng rắc rồi lại cứ liên tục tìm đến, việc này khiến Arthur có chút muốn bỏ chạy quách đi cho rồi, nhưng điều đó có lẽ chỉ áp dụng khi bản thân cậu vẫn cỏn ở thế giới game… còn ở thể giới này, cậu tuyệt đối không cho phép mình làm như vậy…

Là một hội trưởng, cậu chưa từng nghĩ rằng cậu có thể gánh vác mọi thứ trên vai mà không hề cảm thấy bất cứ sự nặng nề nào cả, nhưng cậu không muốn mình trở thành một kẻ hờ hững, mà là trở thành một người xứng đáng được thừa nhận với hai chữ “Hội Trưởng” bởi những người đồng đội và những [Guardian] mà cậu xem như gia đình.

Cùng lúc đó, Rombentoz ở một bên lên tiếng.

“Có lẽ tôi biết một trong hai người kia là ai, nếu các vị không phiền thì hãy để tôi gặp họ, biết đầu tôi có thể giúp các ngài dàn xếp việc này.”

“Hmm… nếu ngươi đã nói vậy thì… Arthur, cậu để việc này cho tớ giải quyết được chứ? Cậu và Garrett chỉ việc đứng ở một bên quan sát là được.”

Frantz vừa nói vừa cười, chỉ là cái điệu cười kia lại nguy hiểm hệt như lúc gã hỏi Theodore về việc nếu gã chấp thuận hoặc từ chối yêu cầu trao đổi của hắn vậy.

Arthur và Frantz cũng biết tính tên Frantz này vốn rất thích đánh lộn, và một trong hai kẻ kia vừa ra tay đã giết quá nửa đàn [Scout Bats] của gã ta, cái này thì khỏi nói cũng biết tên Frantz này đang muốn chạy ra đồ sát hai kẻ kia rồi…

Nhưng cả hai vẫn tỏ vẻ đồng ý, vì họ vẫn được núp ở một bên quan sát, nếu có vấn đề gì thì họ vẫn có thể giúp đỡ được Frantz.

Nhận được sự đồng ý của Arthur và Garrett, Frantz cũng không nói nhiều mà lập tức sử dụng [Gate] sau đó chỉ vào Rombentoz, nói.

“Trước khi đi gặp hai tên kia thì ngươi đi theo ta một chút.”

Nghe vậy, Rombentoz tỏ ra có chút hơi khó hiểu nhìn Frantz.

“…Ngươi không nhớ ta đã bảo là cho ngươi ăn bánh sao? Ngươi nghĩ ta nuốt lời à?”

Thấy phản ứng kia của Rombentoz, Frantz có chút nhịn không được mà nói toạc móng heo ra luôn.

“…”

Còn Rombentoz thì mặt đần thối ra, ông có chút hiểu không nổi về tính cách quái dị của vị Frantz này… chỉ là ông cũng không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy đi tới chỗ Frantz.

[Gate]

Frantz tiếp tục mở thêm một cánh cổng dịch chuyển nữa.

“Penelope, ngươi mau chóng ra “tiếp đãi” hai “vị khách quý” ngoài kia một chút, ta sẽ tới đó nhanh thôi.”

“Vâng!”

Penelope cúi đầu cung kính với cả ba vị chủ nhân, lập tức bước vào cánh cổng dịch chuyển.

Vù…

Cánh cổng dịch chuyển mà Penelope vừa bước vào nhanh chóng biến mất.

Frantz cũng không nán lại nữa, nhanh chóng mang Rombentoz tiến vào cánh cổng dịch chuyển còn lại.

Vù…

Cả hai nhanh chóng biến mất cùng cánh cổng dịch chuyển.

“…Cái cổng dịch chuyển kia không phải là tiến về khu vực của tên đó sao?”

Khi Frantz và Rombentoz vừa rời đi thì Garrett lúc này mới lên tiếng nói với Arthur.

“Haizzz… cậu không ở đây nên không biết cũng phải, cậu nhớ lúc tên đó nhận một chém của gã Theodore kia không? Khi tớ và Frantz vừa mới quay trở lại đây thì tên Frantz đó đã bị Penelope bắt đi thay đổi lại trang phục khác vì thấy trang phục của tên đó không tự hồi phục như vết thương…”

“À… ra là như vậy…”

Nghe Arthur nói vậy Garrett mới nhớ rằng đúng là trang phục của tên Frantz kia vẫn không tự động hồi phục lại như cũ khi bị Theodore chém vào người.

Trong Legend Of Conquests thì trang phục, giáp… hay bất kì thứ gì mà người chơi dùng để mặc lên người được gọi chung là Fashion (Thời trang), và nó được chia ra làm hai nhánh riêng biệt.

Normal Fashion (Thời trang bình thường) và Cash Fashion (Thời trang tiền thật).

Đầu tiên là Normal Fashion, loại thời trang này có thể mua ở bất cứ cửa hàng quần áo nào trong Legend Of Conquests, chúng rất đa dạng về kiểu cách, người chơi có thể tùy ý kết hợp những loại thời trang khác nhau theo sở thích để tạo thành một bộ thời trang mới.

Nhưng điểm trừ của Normal Fashion chính là loại thời trang này chẳng khác nào loại thời trang ngoài đời thường, người chơi thường phải giặt giũ, bảo trì, gia công lại chúng, etc… ngoài ra còn có trò nhại lại phong cách thời trang của nhau gây ức chế không nhỏ, từ đó dẫn đến rất nhiều vụ việc “đổ máu” vì thời trang, rất là phiền phức.

Tuy là vậy, loại thời trang này vẫn rất thường được sử dụng trong sinh hoạt thường ngày trong game bởi người chơi.

Để lý giải cho việc Normal Fashion vẫn rất thông dụng có lẽ là bởi vì những bất cập của Cash Fashion…

Tuy Cash Fastion cũng tương tự như Normal Fastion – rất đa dạng về kiểu cách, chỉ là thay vì nó được bán trong cửa hàng quần áo trong game thì nó lại được bán trên Cash Shop, mỗi một người chơi chỉ được sở hữu một bộ Cash Fastion duy nhất và không thể giao dịch hay bỏ vào hòm đồ cá nhân mà phải mặc vào hoặc bỏ vào tủ đồ ở bên ngoài.

Tuy nhiên, điểm đặc biệt nhất của loại thời trang này chính là người chơi vừa có thể kết hợp những loại thời trang khác với nhau, vừa có thể tùy ý sử dụng công cụ chỉnh sửa để thay đổi những loại thời trang đó theo ý thích nhằm tạo ra một bộ thời trang không đụng hàng, đồng thời loại bỏ được việc bị kẻ khác nhái lại khi những kẻ nhái hàng kia không biết rõ những mảnh thời trang mà họ kết hợp lại với nhau sau đó chỉnh sửa là loại thời trang nào. Và dù bộ thời trang đó có bị bẩn thì người chơi chỉ cần đọc một lệnh gọi là [Clean] (Sạch) là thời trang họ mặc sẽ trở lại trạng thái mới toanh như vừa mới mua về vậy. Trong trường hợp chiến đấu thì hơi khác một chút, nếu bộ thời trang trên người bị rách hay phá hủy thì lại sẽ tùy theo mức độ tổn hại mà từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Có thể nói Cash Fashion chính là loại thời trang dùng trong chiến đấu, còn Normal Fashion là thời trang dùng cho sinh hoạt thông thường trong game.

Cả hai loại thời trang này mặc dù không có công dụng gì đặc biệt ảnh hưởng quá lớn đến sức mạnh của một của người chơi, nhưng chúng vẫn được xem là một loại trang bị khi ít nhiều vẫn có điểm phòng thủ cộng thêm, và người chơi vẫn có thể yểm những kĩ năng cường hóa phòng thủ vật lý, ma pháp lẫn kháng thuộc tính lên chúng như một lớp giáp bên ngoài, sau đó mới đến bản thân họ.

Garrett biết loại trang phục mà Frantz mặc từ lúc gã và tên đó gây hấn với nhau khi game sắp đóng cửa đến khi nó bị Theodore chém rách chính là loại Normal Fashion kia, và nó cũng là bộ Normal Fashion mà Frantz đặc biệt chọn mua khi biết Legend Of Conquests sắp đóng cửa, có thể nói Frantz rất thích nó… Chỉ là Garrett tin rằng bây giờ Frantz cũng không còn cần nó nữa, vì mọi thứ vẫn chưa kết thúc…

Tất cả mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi!

“Mà tớ cũng không ngờ cậu lại yêu cầu Walter lấy “thứ đó” từ Greenhouse Of Crystal Lake để pha trà… ngộ nhỡ mà lão chiến binh Rombentoz kia biết “thứ đó” là gì thì sẽ rất là phiền toái cho chúng ta đấy!”

Garrett vừa nói vừa nhìn Walter.

Hành động này của Garrett lập tức khiến Walter cúi đầu thấp xuống, trong lòng anh có chút hơi khẩn trương, sẵn sàng chịu lời khiển trách.

“Nhưng rốt cuộc thì ông ta không biết “thứ đó” là gì, đúng chứ?”

Arthur mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại.

“…Hàzzzz, thôi tớ không chơi trò đối đáp với cậu đâu – [Gate].”

Cánh cổng dịch chuyển lập tức mở ra cách đó một khoảng không xa, Garrett bước đến trước cánh cổng dịch chuyển, gã không quay lưng lại mà chỉ cất giọng.

“Walter đi thôi…”

Nghe vậy, Walter lập tức thi lễ chào Arthur, sau đó nhanh chóng tiến về phía Garrett.

Chỉ là Walter chưa đi được bao nhiêu bước thì giọng của Garrett lại một lần nữa vang lên bên tai anh.

“…Nhân tiện… trà ngươi pha ngon lắm!”

Vụt…

Rồi bóng người Garrett nhanh chóng biến mất trong cánh cổng dịch chuyển.

Nhưng lời kia khiến thân hình Walte khẽ run rẩy, đôi mắt toát lên sự tàn nhẫn của anh bỗng trở nên hiền lành hơn bao giờ hết, ấy vậy mà cước bộ càng lúc càng nhanh hơn.

Trong suốt những năm tháng bên cạnh vị chủ nhân mà Walter kính trọng nhất, anh chưa từng được ngài ấy thực sự khen ngợi một lần nào, điều đó đã khiến anh bắt đầu tự hỏi bản thân rằng liệu mình có thực sự xứng đáng để được phục vụ ngài ấy không…

Và giờ phút này, khi mọi nỗ lực của anh đã được đền đáp, Walter đã hoàn toàn có thể tự tin trả lời câu hỏi đó hóc búa luôn quanh quẩn trong đầu mình suốt bao năm tháng dài dẵng…

*Ta xứng đáng!*

Vù…

Cánh cổng dịch chuyển lập tức biến mất cùng với Walter.

“Tên Garrett kia thật đúng là… ài – [Gate]”

Cánh cổng dịch chuyển lại hiện ra một lần nữa.

“Chúng ta đi nào.”

+++ Moonlight Castle – Phía bên ngoài +++

“Nè cô hầu gái xinh đẹp kia ơi, nếu không phiền thì cô vui lòng “cút” sang một bên được không?”

Người vừa lên tiếng chính là Siran.

“Loại sâu mọi như ngươi mà cũng nghĩ rằng mình có thể tiến vào tòa lâu đài này sao?”

Penelope đứng chắn trước lối đi dẫn vào Moonlight Castle lạnh lùng cất giọng, hiện tại lớp sương mù do [Eye Of Atlas] tạo ra đã biến mất, dù là ai cũng có thể nhìn thể thấy rõ những loại kiến trúc đồ sộ hiện ra rõ rành rành phía sau Penelope.

“Thực sự bọn ta cũng không muốn tiến vào nơi đây mà không xin phép đâu… chỉ là… bọn ta có một người bạn lâu năm không gặp tên là Salvodore vừa phát ra ma pháp cầu cứu tại tòa lâu đài này cách đây không lâu… nếu cô có thể thông báo cho chủ nhân nơi này giao bạn ta ra thì chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, được không?”

Timor ở bên cạnh Siran cười hòa nhã lên tiếng hòa giải.

“Vậy ra đúng là con giòi bọ kia đã gọi các ngươi tới… muốn chủ nhân của ta giao hắn ra cũng được thôi… chỉ cần các ngươi đáp ứng với ta một điều kiện!”

“Đó là gì?”

Timor vẫn cười nói.

“Ngưng tồn tại!”

Môi Penelople có chút hơi cong lên khi thốt ra ba chữ kia.

“Hahahaha…”

Siran ở một bên cười phá lên, như vừa tìm được thứ gì đó thú vị vậy.

“Này Timor, ta bắt đầu thích con hầu này rồi đấy, ông không phiền nếu sau khi xong việc ở đây để ta bắt con hầu này về huấn luyện cho đến khi nó ngoan ngoãn quỳ xuống liếm láp “thằng nhỏ” của ta như một con chó chứ?”

“…Sở thích của ngài vẫn quái dị như mọi khi nhỉ? Vài trăm nô lệ tình dục vẫn là chưa đủ đối với ngài ư?”

“Hah, đối với ta thì con hầu kia còn tốt hơn cái đám nô lệ kia cả trăm ngàn lần!”

Thực ra Siran đã để ý đến sắc đẹp của con hầu kia ngay từ khi thấy cô xuất hiện chặn đường, hắn vốn rất thích loại phụ nữ xinh đẹp có tính cách giống như cô, có lẽ tất cả những phụ nữ hắn từng “nếm” qua chưa từng có ai có thể khiến hắn vừa nhìn đã ưng ý như cô cả…

*Chuyến đi này xem như không tệ…*

Siran thầm nghĩ.

“Mah… tôi đã có gắng làm người tốt hết mức có thể rồi ngài Siran à, để cô hầu gái kia cho tôi lo nhé?”

“Nếu ông đã nói vậy…”

Siran cũng không tham giành đánh làm gì, dù sao trình độ của Timor hắn vẫn nắm rõ nhất, con hầu kia cùng lắm chắc chỉ vài cái phẩy tay là xong, nên hắn liền tránh sang một bên.

Nhưng ngay lúc Siran vừa tránh sang một bên thì đồng tử hắn bỗng co rút lại, lập tức ngước mặt lên trời.

Con hầu kia không biết từ bao giờ đã xuất hiện lơ lửng trên đỉnh đầu của Timor trong tư thế đưa cánh tay phải của mình lên trên trời, cả năm ngón tay nhỏ nhắn đồng thời duỗi thẳng và khép chặt lại với nhau, giữa lòng bàn tay kia xuất hiện một vòng phép nhỏ với vô số các chữ viết ma thuật, và giữa vòng phép kia xuất hiện hình một cây thập giá phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Chỉ trong một khoảnh khắc ấy thôi, Siran chắc chắn rằng con hầu kia tuyệt đối là một kẻ cực mạnh. Và một khi Siran đã nhận định người nào là kẻ mạnh thì kĩ năng [Opponent Analysis] của hắn cũng sẽ tự động được kích hoạt mà không cần báo trước.

***

Tên: ????

Level: 1500

Giới tính: Nữ

Chủng tộc: Ghoul

Class: Taoist – Magi – Battle Mage

Nghề nghiệp : Head Maid

HP (Health Point/Máu): 100%

MP (Mana Point/Năng lượng): 100%

SP (Stamina Point/Thể lực): 100%

Vũ lực : 210,000

Ma Lực : 190,000

Khí lực : 100,000

Sức mạnh tổng thể : 500,000

***

“KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!! TIMOR!!!!!!! TRÁNH XA KHỎI CON HẦU KIA NGAYYYYYYYYYYYYYYY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng thét của Siran vừa dứt thì đó cũng là lúc giọng nói tràn ngập sát khí của Penelope vang lên.

“Muốn làm người tốt mà không biết trình độ của mình, thì lo cho bản thân trước đi đồ ngu – [Hand Of Judgment] (Bàn tay phán quyết)”

Lòng bàn tay Penelope lập tức mở to ra, ấn mạnh xuống.

Oành!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lớp đất đá trên mặt đất lập tức bị xới tung lên tạo thành trận bão cát cỡ lớn nuốt chửng lấy cả ba người, đồng thời những cây đại thụ xung quanh đó đã bị phá hủy thành nhiều mảnh do tác động quá lớn của [Hand Of Judgment].

Ngay thời điểm đó, một cánh cổng dịch chuyển khổng lồ cũng bắt đầu hiện ra trước cổng vào Moonligh Castle…

+++Còn tiếp+++


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.