Thanh Trà từ khi biết Chu Hạc đang làm trợ lý cho Hứa Kỷ Trạch thì đều tìm cơ hội đến bệnh viện xem cậu.
Thanh Trà lén lút ngồi xổm trước phòng thu âm, hé cửa nhìn Chu Hạc đang làm việc bên trong.
Chu Hạc cũng không biết có người đang nhìn, cậu đang chăm chỉ làm việc.
Từ khi có câu trả lời của Bùi Lương, cậu cũng không né tránh Hứa Kỷ Trạch, nên làm gì thì làm đó thôi.
Lời kịch của Mộc Quả lúc đầu khá đơn giản nhưng Chu Hạc phát hiện một vấn đề là cậu không có kinh nghiệm yêu đương.
Dù đã ly hôn nhưng nụ hôn đầu vẫn còn, là sinh vật xử nam hiếm hoi còn tồn tại!
Cao Hiểu nghe thế thì cười phá lên, nói để hắn lo!
Thanh Trà mỉm cười ngu ngốc nhìn Chu Hạc.
Đừng nghe lần trước cô nói muốn quyến rũ Phó Đoạn mà nghĩ cô rất “trưởng thành” thật ra cô còn ngây thơ lắm.
Cả nhà vì thế cũng chẳng ngăn cản cô, vì họ biết Phó Đoạn không thích mẫu người “non” như cô, không ngực không mông, như một cái sân bay.
Thanh Trà tự nghĩ rồi tự cảm thấy tổn thương.
Nói đến Thanh Trà thì cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phân hóa thành Omega.
AO kết hôn thì đứa con sẽ có 50% phân hóa thành A hoặc O.
Còn AO nếu cùng Beta kết hôn thì có tới 90% phân hóa thành Beta.
Ba của cô là Beta, mẹ là Omega nên khả năng cao Thanh Trà sẽ phân hóa thành Beta.
Ngày ấy cô vô cùng hoảng sợ, cô không muốn phân hóa Omega, cô sợ sẽ là vật phụ thuộc của Alpha.
Thanh Trà chỉ dám trốn ở trong góc trộm khóc, Chu Hạc khi ấy xuất hiện như một thiên sứ, đưa chiếc khăn tay cho cô.
Thanh Trà cảm thấy, ôi, tình yêu đến rồi!
Tình cảm của thiếu nữ đơn thuần lại trong sáng, khi biết Chu Hạc là Omega cô cũng không để ý nhưng khi biết cậu đã có gia đình thì tình đầu của Thanh Trà tan vỡ.
Thích chưa được ba ngày thì biết đối phương đã kết hôn là loại cảm giác gì?
Thanh Trà có thể hét lên là cảm giác đánh bay ảo tưởng, cảm giác thấy số cân nặng giảm xuống chưa kịp mừng thì biết là cái cân bị hư!
Nghẹn khuất muốn chết!
Hiện tại Chu Hạc là nam thần của cô.
Thanh Trà có đam mê đọc tiểu thuyết, xem truyện, xem phim, nghe kịch truyền thanh.
Chỉ cần là tác phẩm cô thích thì mọi chuyển thể của nó cô đều xem.
Vào một ngày đẹp trời, cô nghe thấy âm thanh của Hải Ngọc, người lồng tiếng tên Hoa Hồng!
Vừa nghe cô liền biết là Chu Hạc, nháy mắt biến thành fan não tàn của cậu.
Thanh Trà tự hào bản thân là fan cứng của cậu, fanclub của cậu cô cũng là một trong những người quản lý cấp cao!
Cô thấy có nhiều người giới thiệu vai lồng tiếng cho Chu Hạc nên cô cũng muốn góp một phần sức lực.
Với địa vị của Lý gia thì tìm những thông tin đó dễ như trở bàn tay, cô vui vẻ chia sẽ nó vào phần bình luận không ngờ nam thần chọn trúng kịch mà cô đưa!!
“Đang làm gì?” Hứa Kỷ Trạch đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
Thanh Trà giật mình đứng phắt dậy nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Hứa Kỷ Trạch, cô lúng túng nói: “Em…!đi khám bệnh.”
“Bệnh gì?”
Thanh Trà sợ nhất là anh trai của cô, Hứa Kỷ Trạch yêu cầu cao lại nghiêm túc làm cô không dám quậy phá trước mặt anh.
Nghe anh hỏi Thanh Trà càng luống cuống, nhắm mắt trả lời: “Em bị đau răng!”
Hứa Kỷ Trạch liếc nhìn vào phòng, thấy Chu Hạc chưa tháo tai nghe, anh lại nhìn Thanh Trà, âm thanh nghe không ra vui buồn nói: “Mau về trường, nếu không sẽ nói với mẹ là em trốn học.”
Thấy Hứa Kỷ Trạch không truy hỏi thêm, Thanh Trà lập tức nói: “Đã biết, tạm biệt anh hai!” Nói xong liền chạy vụt đi mất.
Huhuhu…!lại thêm một ngày không được gặp nam thần.
Cô còn chưa kịp xin cách liên lạc với anh.
Thanh Trà ưu thương nghĩ.
Hứa Kỷ Trạch từ khe cửa nhìn vào trong phòng.
Thanh niên ngồi trên ghế cao, mic thu âm đang hoạt động, thanh niên nghiêm túc đọc lời kịch thâm tình.
Lông mi thật dài nhẹ rũ tạo một bóng ma nhợt nhạt dưới mắt, từ góc độ của anh chỉ thấy nửa bên mặt cậu, ánh nắng nhạt từ cửa sổ phủ lên vai cậu một màu nắng ấm.
Phòng cách âm thật sự rất tốt, Hứa Kỷ Trạch không nghe Chu Hạc đang nói gì, từ môi ngữ biết được cậu đang nói: “Em thích anh, trong lòng chỉ có mỗi anh.”
Biết đó chỉ là lời kịch, thậm chí cũng không phải nói với anh nhưng Hứa Kỷ Trạch trái tim lại lỡ một nhịp.
Nếu câu đó nói với anh thì thật tốt biết bao.
…
Đến buổi chiều Chu Hạc kết thúc công việc, tạm biệt ra về thì nhận được điện thoại của Sở Tinh Châu hẹn cậu đi ăn cơm.
Chu Hạc từ chối lời mời, vì tối nay cậu còn phải đi một nơi “đặc biệt”.
Cao Hiểu liên tục gọi điện cho cậu khiến Chu Hạc nhanh tay hơn thu dọn đồ, vì quá gấp gáp nên đã quên mất thẻ nhân viên của cậu vẫn còn trên bàn.
Tác giả muốn nói:
Thật muốn biết Hứa Kỷ Trạch sẽ có cảm giác thế nào khi biết lời kịch kia chỉ để nuôi cá.
Chu Hạc chuẩn bị đi “bao trai”, hắc hắc….