“Tút tút!” Cao Hiểu đứng trước cửa nhà, liên tục nhấn còi xe hối thúc Chu Hạc.
“Hẹn cậu 8 giờ, hiện tại 8 giờ 15 phút mà cậu còn chưa ra!”
Chu Hạc từ trong nhà bước ra, kéo cổ áo bực bội nói: “Tại ai? Không phải tại cậu sao?! Tự dưng đưa tôi bộ đồ này, nói không mặc thì không được, cậu có biết nó khó mặc lắm không?”
Cao Hiểu nhìn Chu Hạc bước ra khỏi cửa liền huýt sáo một hơi dài, ánh mắt còn sáng hơn đèn nhìn cậu.
Chu Hạc trên người mặc áo trắng quần đen, đáng nói là cổ áo hình chữ V, lộ rõ xương quai xanh xinh đẹp mà một mảnh ngực trắng nõn, quần đen ôm sát người, vạt áo sau khá dài phủ xuống mông, phần eo được một thắt lưng đen buộc chặt, thể hiện eo thon có bao nhiêu nhỏ, làm người nhịn không được nuốt nước miếng.
Để phù hợp với trang phục, Chu Hạc mua gấp một cái vòng cổ màu đen thay cho cái màu trắng kia.
Cao Hiểu trang phục càng táo bạo, bó sát hở eo cũng là màu đen.
Thời đại này rồi rất cởi mở, AA, OO có thể kết hôn thì việc Omega ăn mặc gợi cảm cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng đa phần người độc thân mới thế, chứ Omega có bạn trai thì tên kia sẽ ghen cho mà xem.
Chu Hạc chuẩn bị đi học hỏi kinh nghiệm cùng Cao Hiểu.
Cao Hiểu thảy cho cậu cái mũ bảo hiểm, Chu Hạc nhận lấy rồi ngồi lên sau xe.
Chiếc xe đua đen tuyền đã được cải tạo thoáng chốc vụt chạy trên đường lớn.
Ai có thể nghĩ ngồi trên xe lại là hai Omega cơ chứ.
Chu Hạc lần đầu trải nghiệm loại cảm giác tốc độ nhanh như thế này, đôi mắt sáng kinh người.
…
Đến nơi, là một quán bar.
Cao Hiểu quen cửa quen nẻo kéo Chu Hạc vào phòng riêng, còn không quên nói với cậu: “Mỗi lần tôi lồng tiếng vai tổng tài đều phải vào đây, bỏ tiền thuê nhiều mỹ nam phục vụ bỗng có cảm giác tổng tài hẳn.”
“Anh đây không thiếu tiền, hôm nay cậu cứ vui chơi đi!” Cao Hiểu vỗ cái bép vào mông Chu Hạc.
Sau đó còn ngạc nhiên nhìn tay của hắn, há hốc nói: “Thật mềm, còn rất đàn hồi, Chu Hạc cậu cho tôi thử một lần nữa đi mà…”
“Không, cậu tự mà vỗ của cậu đi.” Chu Hạc lấy tay đẩy mặt Cao Hiểu qua một bên, đen mặt từ chối.
“Cậu dám vỗ lần nữa thử xem.” Chu Hạc nghiến răng cảnh cáo.
“Keo kiệt, cùng lắm cho cậu vỗ lại.” Cao Hiểu trề môi, làm ra tư thế quyến rũ, lấy ngón tay ngoắc ngoắc Chu Hạc.
Dù sao trong phòng chỉ có hai người, sợ gì chứ.
Chu Hạc cũng không phải người e dè gì, nếu không thì cậu cũng không có ý tưởng đi bao trai.
Trai đẹp ấy mà, nhìn vui mắt, môi tự giác nở nụ cười, ở đây còn có thể sờ sờ miếng đừng quá phận là được.
Về khoảng này Cao Hiểu và Chu Hạc rất hợp nhau.
Hai người cùng ngồi trên sô pha, trên bàn có một cái máy tính bảng, họ viết “yêu cầu” vào là được.
“A hay B?” Cao Hiểu hỏi.
Chu Hạc trầm tư một hồi rồi nói: “Muốn đẹp, AB không quan trọng, miễn đẹp là được.”
“Muốn mấy người?” Cao Hiểu hỏi.
“Một là được rồi.” Chu Hạc nói.
Cao Hiểu từ chối, lập tức chọn tám người, nói: “Cậu là hải vương, trong biển chỉ có một con cá thì làm sao được!”
Cao Hiểu nhanh tay viết yêu cầu, bấm gửi, sau đó thuần thục từ tủ âm tường lấy ra mấy bình rượu.
Cao Hiểu sợ Chu Hạc nghĩ bậy bạ nên nói luôn: “Yên tâm đi, ở đây không ai dám làm gì khách hàng đâu, cậu mà say thì họ chỉ đắp chăn cho cậu thôi.”
“Nghe đâu vì chủ của nơi này ưa sạch sẽ nên không làm buôn bán da thịt, người này thủ đoạn rất tàn ác, không ai dám làm trái lệnh hắn ta.” Cao Hiểu đưa Chu Hạc một ly rượu.
Thế là hai Omega ngồi cạnh nhau chờ “phi tần” đến.
Phục vụ thật chuyên nghiệp, rất nhanh 8 người được đưa đến phòng của họ.
Thân cao chân dài, tám khối cơ bụng, anh tuấn đẹp trai, mỗi người mỗi vẻ.
Hai Omega nước mắt sắp từ khóe miệng chảy ra bên ngoài.
Cao Hiểu khoa trương lấy tay lau đi không tồn tại nước miếng, vỗ bàn nói: “Music!”
Trong một căn phòng ánh đèn u ám, nơi sáng nhất có lẽ là sân khấu ở giữa phòng, âm nhạc linh đình làm người nhiệt huyết sôi trào.
Chu Hạc và Cao Hiểu ngồi sát vào nhau, hai Omega đôi mắt đều không chớp mà nhìn mấy người đang nhảy trên sân khấu.
Cơ bắp lưu sướng động tác tuyệt đẹp, như mỗi bước nhảy đều tỏa ra Hormone làm sôi động bầu không khí.
“Aaaaa!” Tiếng hét hưng phấn không ngừng vang lên.
Cao Hiểu siết chặt tay Chu Hạc phấn khởi hô lên: “Tiếp đi mấy anh ơi!”
“Đổi nhạc đổi nhạc, bài số 3 đó!”
Ai có thể nghĩ tới hai Omega chỉ đến đây để xem trai đẹp nhảy đâu chứ…!nhưng mà nó là có thật.
Như Cao Hiểu đã nói: Nhìn mỹ nam thì tâm tình sẽ tốt lên.
Họ đến đây chỉ để “xem” thôi!
“Cơ bắp kìa, thiệt muốn cắn một cái.”
“Hắc hắc hắc…” Chu Hạc đã say mềm chỉ biết cười ngây ngô.
Cao Hiểu cũng không khá hơn là bao, 8 vị mỹ nam thấy hai quý khách Omega đã say khướt thì cũng dừng động tác nhảy, xếp hàng có trật tự đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.
Thật là chu đáo.
Nhưng 8 người chưa kịp mở cửa thì cánh cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, bước vào trong phòng là một Alpha khí thế bức người, mà phía sau là quản lý của họ.
Sở Tinh Châu đen mặt nhìn hai con ma men trên ghế.
Cao Hiểu vùi mặt vào lòng Chu Hạc, lẩm bẩm nói: “Hạc Hạc, mông cậu thật mềm.”
Chu Hạc cũng thuận tay ôm lấy eo của Cao Hiểu âm thanh không rõ nói: “Hiểu Hiểu eo của cậu thật mịn.”
“Tôi sẽ vì cậu trở thành 1!” Cao Hiểu vỗ đùi nói.
“Không được, ngượng ép không hiệu quả.” Chu Hạc lắc đầu, lắc vài cái thì cậu tự khiến mình chóng mặt luôn rồi.
“Không thể, nấc, nói đàn ông không được nha.”
Sở Tinh Châu đen mặt nhìn hai người nói linh tinh, còn ôm nhau cứng ngắc!
Anh bước lên kéo lấy Chu Hạc, ôm cậu vào lòng, Cao Hiểu bỗng mất đi gối ôm mềm mềm, hắn vươn tay về phía trước thảm thiết kêu lên.
“Rose!”
Chu Hạc cũng cố gắng vươn người về phía Cao Hiểu kêu: “Jack!”
“Romeo!”
“Juliet!”
Sở Tinh Châu nghe hết nổi rồi, gọi cho Bùi Lương bảo hắn đến đây đón em họ của hắn!
Còn về phần Chu Hạc…!Sở Tinh Châu đôi mắt đen như đáy vực nhìn vào chiếc vòng cổ mới của cậu.
Tác giả muốn nói.
Có ai muốn “chúc phúc” cho Chu Hạc không?
Tác chúc trước nha: Chúc thụ quân may mắn~.