Cũng do cái tật đi học không chịu nghe giảng, hay nằm ra bàn của mình, nên sắp đến kì thi rồi mà Trạch Lan vẫn còn ngơ ngác không có chút gì trong đầu.
Hôm nay cô cho làm thử bài, Trạch Lan thấy bài này mấy bạn khác đều làm được hết, chỉ có cậu là không biết làm thôi.
Điều này chứng tỏ tại vì cậu quá lười biếng, bố mà biết thì la cho cũng không oan.
Nếu như vậy thì thế nào khi thi, điểm của cậu cũng sẽ thấp lắm luôn.
Trạch Lan quay sang Tiêu An nhờ hướng dẫn mình làm bài.
Tiêu An lẫy giờ làm xong bài thì chỉ ngồi nhìn Trạch Lan, những loay hoay, hết ngó ngang rồi ngó dọc của Trạch Lan từ lẫy đến giờ cậu đều thấy hết.
Tiêu An nói: “Cậu không biết làm mấy bài mà cô cho sao?”
Trạch Lan cười hì hì, “Tại mình lười học nên không biết gì, cậu chỉ mình làm đi mà.
Nha…”
Tiêu An tất nhiên sẽ chỉ, nhưng mà cậu không ngờ Trạch Lan sẽ lại năn nỉ mình để chỉ bài đáng yêu đến như thế.
Tiêu An cầm bút hướng dẫn Trạch Lan, cậu vừa ghi rồi vừa giảng bài tỉ mỉ.
Ban đầu thì Trạch Lan thấy mấy bài này lạ lẫm quá đi, nhưng mà được Tiêu An hướng dẫn xong thì cậu lại cảm thấy không khó như vậy nữa rồi.
Cậu liền bắt tay vào làm bài.
Tiêu An cũng xem, để Trạch Lan có sai thì sẽ nhắc nhở.
Thế nhưng Trạch Lan không có làm sai, nếu cái tính lười biếng của Trạch Lan mà được cải thiện, thì Trạch Lan học cũng sẽ không đến nỗi nào, có khi học rất tốt là đàng khác.
Tiêu An nói: “Sắp thi rồi, hay là từ giờ để mình kèm toán cho cậu nha.
Mình sẽ kèm cho cậu học, đến ngày thi luôn.”
Trạch Lan nghe vậy liền nở nụ cười, “Tốt quá, cậu là tốt nhất luôn á.”
Tiêu An: “Nhưng mà, mình cũng phải có thưởng đó nha.”
Trạch Lan không suy nghĩ gì, liền nói: “Thưởng cái gì cũng được, cậu cứ nói với mình nha.
Nhất định mình sẽ làm cho bằng được mới thôi.”
Nói chuyện một hồi thì Tiêu An quyết định hôm nay sẽ qua kèm cho Trạch Lan học luôn, vì cũng không còn quá nhiều thời gian nữa, chỉ hãng còn hơn một tuần là thi rồi.
Bàn bạc xong, Trạch Lan liền xé giấy ở cuối tập của mình ra, cậu lấy bút ghi ghi cái gì đó rồi đưa cho Tiêu An.
“Đây là địa chỉ và số điện thoại của nhà mình nè, cậu cầm đi nha.”
Tiêu An nhận giấy, rồi cũng xé giấy ở cuối tập ra ghi rồi đưa cho Trạch Lan, “Số điện thoại của nhà mình đây, cậu cũng cầm đi.”
***
Tiêu An đi xe buýt đến, cậu nhìn địa chỉ trên tờ giấy rồi đi bộ tìm nhà của Trạch Lan.
Khi đến nơi, Tiêu An bất ngờ đến nỗi phải nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, vì sợ mình đã nhìn sai rồi.
Nhìn mấy lần thì cũng đều như vậy, quả thật đây chính là nhà của Trạch Lan.
Tiêu An cũng cảm nhận được cách nói chuyện và tính cách của Trạch Lan, chắc chắn là gia đình rất khá giả và được nuông chiều rất nhiều.
Thì ra cậu sai rồi, nhà của Trạch Lan vốn rất là giàu có, chứ không hề chỉ là khá giả bình thường thôi.
Chỉ cần cậu nhìn căn nhà to lớn trước mắt đây, thì cũng đủ biết được.
Cả cái cổng không thôi cũng đã rất lớn, căn nhà này Tiêu An nghĩ rằng mình cũng chỉ được thấy ở trên ti vi, thì hôm nay cậu cũng đã một lần được thấy ở ngoài đời rồi.
Căn nhà này so với căn nhà của cậu đúng là khác nhau một trời một vực rất rõ ràng, chỉ mỗi cái sân thôi, là cũng đã lớn gấp mấy lần nhà của Tiêu An rồi.
Bỗng một ý lóe lên trong đầu Tiêu An, liệu là Trạch Lan có thật sự muốn kết bạn với cậu? Suy nghĩ đó nhanh chóng bị cậu dẹp đi ngay.
Cậu tin sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Do dự suy nghĩ một hồi, Tiêu An cũng quyết định đưa tay bấm chuông cửa.
Một lát sau Tiêu An thấy có một người phụ nữ ra mở cửa, theo suy đoán của bản thân, cậu nghĩ đây chính là giúp việc của nhà Trạch Lan.
“Cháu là bạn của cậu chủ đúng không? Trông mặt mũi thật là sáng sủa, y như cậu ấy vậy.”
Tiêu An gật đầu, “Dạ.”
Cách gọi ‘cậu chủ’ này, cũng chỉ có những nhà giàu có mới gọi như vậy thôi.
Tiêu An đi một đoạn từ ngoài vào đến trong nhà cũng đã hơi cảm thấy mỏi chân, vì trước giờ thì đây chính là lần đầu tiên cậu bước vào một căn nhà xa hoa lớn đến như vậy, nên đi có phần không quen.
Đồ đạc nội thất được trang trí trong căn nhà, Tiêu An chỉ nhìn thôi, cũng biết chỉ toàn là tiền không.
Tiêu An thấy một người phụ nữ ngồi trên sofa đọc sách, có đến bảy phần là giống với Trạch Lan.
Cậu biết đây chính là mẹ của Trạch Lan.
Kiều Thiên Nguyệt bỏ sách xuống, trông thấy Tiêu An thì trên mặt bà vui vẻ.
Đứa nhỏ này nhìn bằng mắt thôi cũng đã thấy khác so với Trạch Lan nhà bà, bà thấy đây là một đứa nhỏ rất ít nói.
Nhưng cái mà bà nhìn rõ hơn chính là, tuy còn nhỏ, nhưng nhìn Tiêu An lại có nét đẹp rất rõ.
Gương mặt này lớn lên mà không đẹp nữa, thì còn ai đẹp đây.
“Con là Tiêu An đúng không? Mau lại đây ngồi xuống đi nào.”
Tiêu An cảm giác được mẹ của Trạch Lan tính cách rất giống với mẹ của mình, đặc biệt chính là sự hiền thục trên gương mặt, rất giống với mẹ của cậu.
Nước được giúp việc đưa lên, Kiều Thiên Nguyệt nói: “Con mới tới, uống miếng nước đi này.
Trạch Lan để gì kêu dì Dương gọi xuống nha, nó chắc lại đang mê chơi game ở trên phòng nữa đây này.”
Tiêu An cảm ơn, rồi uống một ngụm nước.
Không đợi giúp việc gọi thì Trạch Lan cũng đã từ trên lầu nhanh chân đi xuống.
Trạch Lan nhanh chân lại chỗ của Tiêu An ngồi xuống, “Mẹ ơi, đây là Tiêu An bạn của con đó.
Cậu ấy nhìn đẹp lắm đúng không hả mẹ?”
Tiêu An hơi dao động, lần đầu cậu được nghe Trạch Lan khen mình như vậy.
Kiều Thiên Nguyệt cười, “Ừ, rất đẹp.” Bà nói tiếp: “Con biết không, Trạch Lan cứ nói về con suốt cho dì nghe đó.
Con đúng là không biết làm cách gì, mà khiến cho Trạch Lan chịu học đó.
Lúc trước dì kiếm gia sư cho nó, mà nó còn chẳng chịu học cơ.”
Tiêu An nghe vậy thì rất vui, không ngờ là cậu lại khiến cho Trạch Lan chịu học như vậy.
“Con cũng chỉ là đề nghị muốn kèm cho cậu ấy học, không ngờ là cậu ấy cũng đồng ý.”
Kiều Thiên Nguyệt đã từng nghe Trạch Lan kể về chuyện của Tiêu An rồi, thì ra đứa nhỏ này ít nói, còn hơn cả bà tưởng.
Nhưng mà bà rất thích, bà thấy được cả hai đứa nhỏ đều rất thân thiết với nhau.
Đây là người bạn mà từ trước đến giờ, bà thấy Trạch Lan thích đến như vậy.
Trạch Lan nắm tay Tiêu An đứng dậy dắt lên phòng của mình, Tiêu An nhìn tay mình đang được nắm chợt mỉm cười một cái nhẹ.
Bước vào phòng của Trạch Lan, Tiêu An thấy rất rộng, cái giường kia to lớn hơn cái giường ở nhà của cậu rất nhiều.
Nếu so sánh thì cũng không dám, vì nó cũng quá chêch lệch đi.
Suốt quá trình, Tiêu An không dám quan sát nhà của Trạch Lan nhiều, cậu biết, nếu càng quan sát thì cậu chỉ thấy được sự giàu có của nhà Trạch Lan mà thôi.
Nhưng mọi sự chú ý của cậu, đều đổ dồn vào những bức hình treo trên tường kia.
Thấy thế, Trạch Lan dẫn Tiêu An lại gần đó rồi giới thiệu qua một lượt, tay cậu chỉ vào bức hình ở giữa rồi nói: “Đây là bố của mình, còn kia là chị gái của mình đó.
Chị của mình đang đi học ở thành phố A cơ.”
Những bức hình này, đều là lúc Trạch Lan còn nhỏ hơn, rất dễ thương, hiện tại bây giờ Tiêu An thấy cũng đủ dễ thương rồi.
Trạch Lan giống mẹ rất nhiều, nhìn bức hình nào Tiêu An cũng rất thích, bức nào cũng đều có một điểm chung, đó chính là nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Trạch Lan.
Bỗng nhìn đến bức hình đằng kia khiến sắc mặt của Tiêu An đang vui vẻ chợt chuyển sang lạnh lùng.
Là bức hình mà Trạch Lan chụp chung với một bé gái khác, cả hai nhìn trạc tuổi với nhau.
Bức hình treo trên tường đó, mặt của ai cũng đều cười rất vui vẻ.
Đây là ai?
Ánh mắt của Tiêu An nổi lên tia lạnh lẽo.
Trạch Lan thấy Tiêu An nhìn đến bức hình kia thì nói: “Người đó là Nhu Nhu đó, cậu thấy rất dễ thương đúng không? Em ấy cùng tuổi với mình luôn đó.
Hai bọn mình chơi chung với nhau từ hồi nhỏ đến giờ rồi.
Hè nào mình cũng lên thành phố A chơi với em ấy hết.
Cậu nhìn như vậy thôi, chứ Nhu Nhu ham chơi cũng hơn cả mình luôn đó nha.
Mình thích Nhu Nhu lắm, đảm bảo cậu Nhu Nhu, cũng sẽ thích y như mình vậy đó.”
Tiêu An nghe những lời nói vui vẻ của Trạch Lan về Nhu Nhu, trong lòng cậu liền dấy lên ghen tỵ.
Trạch Lan đã có người mình thích rồi sao?
Thì ra mọi thứ đó không phải chỉ mỗi một mình Tiêu An có được thôi.
Thực chất đã vốn là của người khác rồi sao?
Không ngờ Trạch Lan và Nhu Nhu kia đã chơi với nhau từ hồi nhỏ, thời gian đã rất lâu rồi.
Thế thì sao mà cậu sánh được chứ?
Nghe đến đây, Tiêu An không muốn nghe nữa, cậu không chấp nhận được việc Trạch Lan thích người khác.
Cậu muốn Trạch Lan chỉ có thể là của một mình cậu.
Thế nào mà lại có thêm người khác chứ?
Trạch Lan say sưa tiếp tục kể: “Thật ra, Nhu Nhu chính là…”
“Đủ rồi.
Mình không muốn nghe nữa.”
Tiêu An vội lạnh lùng cắt ngang giữa chừng.
Cậu đứng im bất động, phải chăng chuyện này không là sự thật.
Lúc này đây, cậu vẫn không thể nào chấp nhận được cái sự thật này.
Sao lại thế?
Trạch Lan thấy sắc mặt của Tiêu An khác thường, vội nói: “Nè, cậu bị sao vậy? Sao lại đổ nhiều mồ hôi như thế?”
Tiêu An giật mình: “Mình…!không sao hết.”
Trạch Lan lo lắng nói: “Mình thấy cậu đổ mồ hôi quá trời luôn đó.”
Tiêu An lắc đầu, cậu kêu Trạch Lan lấy tập ra học.
Trạch Lan thấy sắc mặt của Tiêu An cứ không ổn lắm, “Cậu không bị sao hả?”
Tiêu An thấy được sự lo lắng nhỏ này mà tâm trạng tốt hơn nhiều, cậu mặc kệ Nhu Nhu đó là ai, bây giờ người ở bên cạnh Trạch Lan vẫn là cậu.
Tiêu An nói: “Không, mình không sao thật mà.”
Tiêu An cầm tập của Trạch Lan xem một hồi, đa số mấy bài trước Trạch Lan đều biết làm, nhưng có điều lại hay lộn dấu, dẫn đến làm sai.
Còn mấy bài gần đây, thì Trạch Lan đều không biết làm.
Tiêu An lấy bút ghi mấy bài này lại, để hướng dẫn cho Trạch Lan lại.
Thấy thế, Trạch Lan dành ghi rồi kêu Tiêu An lại giường ngồi đi.
Tiêu An cũng không giành phần, đợi Trạch Lan ghi xong cậu đứng bên cạnh Trạch Lan giảng lại rất chi tiết, tỉ mỉ từng chút một.
Tuy cái tính lười học của Trạch Lan là vậy, nhưng mà lúc nghe giảng bài thì lại cực kì chú tâm.
Giảng xong, Tiêu An lại giường ngồi cho Trạch Lan tự làm bài.
Trạch Lan chăm chú ngồi ở bàn học làm bài.
Lúc nào mà đang bí, thì cậu lại có cái thói quen chu mỏ lên gõ bút.
Đối với Tiêu An, như vậy thì cực kì đáng yêu.
Trạch Lan nghe tiếng mở cửa nên quay sang, cậu thấy mẹ bưng bánh ngọt lên thì sáng cả hai mắt lên.
Mọi sự tập trung của cậu đều dồn vào đĩa bánh ngọt mà mẹ cầm trên tay.
Kiều Thiên Nguyệt: “Con ráng mà học cho đàng hoàng đấy, đừng để tốn công Tiêu An kèm cho con học đó, biết chưa?”
“Dạ, con biết rồi mà.” Trạch Lan trả lời, nhưng đôi mắt lại gián vào đĩa bánh mẹ để trên bàn.
Kiều Thiên Nguyệt: “Tiêu An, con lại đây ăn chút bánh ngọt với trái cây đi này.”
Tiêu An: “Dạ, con cảm ơn dì.”
Kiều Thiên Nguyệt cũng không nói gì rồi đóng cửa ra ngoài.
Mẹ đi rồi, Trạch Lan vội lại bàn cầm bánh lên đưa cho Tiêu An, bình thường ở nhà mẹ ít cho cậu ăn nhiều bánh ngọt, vì sợ cậu sẽ bị sâu răng.
“Bánh này siêu ngon luôn đó, là bánh mẹ mình làm.
Mẹ không cho mình ăn quá nhiều đâu, lúc trước mình ăn nhiều phải đi nha sĩ, nên mẹ mới không cho mình ăn nhiều nữa.
Mình sợ đi nha sĩ lắm luôn.
Hôm nay cậu đến, nên mình lại được ăn nữa nè, vui quá đi thôi à.”
Tiêu An vẫn cầm đĩa bánh y nguyên mà nhìn Trạch Lan đang ăn vui vẻ, gương mặt mỗi lần ăn đồ ngọt của Trạch Lan đều là một biểu cảm như một.
Bỗng có một miếng kem mát lạnh được đút vào miệng khiến Tiêu An đầy bất ngờ.
Trạch Lan cầm thìa của mình đút cho Tiêu An, “Sao nào? Ngon lắm đúng không hả?”
Tiêu An lúc này mới phản ứng lại mà nuốt kem xuống, “Rất ngon, còn rất ngọt nữa.”
Tiêu An liếm chút kem trên khóe miệng mà cười nhẹ, được ăn chung như vậy khiến cậu rất thích, chút nhỏ nhặt này thật là ngọt ngào.
Cậu đưa phần bánh của mình cho Trạch Lan.
Trạch Lan tuy rất thích, nhưng cậu không thể nào vì ham ăn mà lại ăn hết phần bánh của Tiêu An được.
Như vậy là không tốt chút nào, “Của cậu mà, mình sao lại ăn được chứ?”
Tiêu An vẫn không rút tay lại, “Mình không thích ăn ngọt, thỉnh thoảng cậu ăn rồi đút cho mình là được rồi.”
Trạch Lan nghe vậy gật đầu lia lịa, “Cậu là tốt nhất nhất nhất luôn á!”.