Thích Một Con Mèo

Chương 17: 17: Mời Sinh Nhật



Cũng còn vài ngày nữa là thi học kì I rồi.

Tiêu An vẫn kèm cho Trạch Lan mỗi ngày, cậu đã nói chuyện với mẹ của Trạch nhiều hơn.

Cách mà mẹ của Trạch Lan đối với cậu, chính là xem cậu như Trạch Lan vậy, đối xử với cậu, giành những quan tâm cho cậu đều như là Trạch Lan vậy.

Việc này Tiêu An cảm nhận rất rõ, cậu cảm nhận được sự quan tâm hệt như mẹ của mình.

Cả hai ai cũng đều rất tốt, ngoài mẹ ra, thì cậu còn gặp được người tốt như thế cơ.
Thấy Tiêu An đến, Kiều Thiên Nguyệt kêu cậu ngồi xuống ghế, bà đưa nước ép cam cho cậu uống.

Nhìn đứa nhỏ vẫn lễ phép nói cảm ơn như vậy, tuy lễ phép nhưng mà khiến Kiều Thiên Nguyệt cảm thấy có chút hơi xa cách với mình.

Vẫn như thường lệ, bà lại dặn dò lần sau đừng có cảm ơn gì nữa.
Tiêu An nghe vậy thì gật đầu.
Để cảm ơn Tiêu An đã kèm học cho Trạch Lan, Kiều Thiên Nguyệt rất muốn cho đứa nhỏ một chút tiền ăn vặt.

Thế nhưng bà thấy đứa nhỏ này tuy cùng tuổi với Trạch Lan nhà mình, nhưng bà cảm thấy nếu mà cho tiền, chắc chắn cậu sẽ không chịu nhận.

Thôi thì bỏ cho tiền qua đi vậy.

Kiều Thiên Nguyệt vẫn rất muốn cho Tiêu An một phần quà gì đó, vì đã dành công sức ra giúp Trạch Lan của bà nhiều như vậy.
Bà để cái túi đã chuẩn bị sẵn từ trước lên trên bàn, “Dì có một chút bánh kẹo muốn cho con, cảm ơn con vì đã chịu khó tốn thời gian, kèm cho Trạch Lan nhà dì.”
Tiêu An nhận lấy cái túi và coi thử bên trong, toàn là những bánh kẹo rất ngon và đắt tiền.

Nhưng mà có điều là cậu không thích đồ ngọt, cậu biết đây là vì dì muốn trả công cho mình, nên cũng vui vẻ mà nhận.

Cậu không ăn, nhưng chắc chắn sẽ có một người rất thích những thứ này đây.
“Con cảm ơn dì rất nhiều.”
Kiều Thiên Nguyệt thấy quả nhiên là như thế, bà nghĩ Tiêu An sẽ giống như Trạch Lan, nên nghĩ đến mấy cái này đầu tiên.

Nhận là bà vui rồi.
“Trạch Lan chắc lại đang chơi game ở trên phòng nữa đây, cái thằng này đúng thật là, phải chăng Trạch Lan mà được như con thì tốt biết mấy rồi.”

Trạch Lan đi từ trên lầu xuống, nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và Tiêu An thì giả vờ tức giận nói: “Sao mẹ lại nói xấu con như vậy cơ?”
Tiêu An khẽ cười nhẹ vì bộ dạng giả giận dễ thương kia.
Trạch Lan đi xuống ngồi bên cạnh Tiêu An.
Kiều Thiên Nguyệt nhìn Trạch Lan: “Con đó, hư hỏng không được như Tiêu An cho mẹ nhờ.”
Trạch Lan bĩu môi không phản bác, Tiêu An nhìn Trạch Lan như vậy, đúng thật là muốn cười quá đi.

Sao Trạch Lan cứ luôn có đủ mọi bộ dạng đáng yêu như vậy chứ?
Trạch Lan bị mẹ nói vậy cũng chẳng bao giờ buồn, mẹ nói vậy thôi chứ không hề nặng lời một xíu nào.

Mẹ thương cậu nhất mà.
Nói chuyện với mấy đứa nhỏ vài câu, Kiều Thiên Nguyệt có việc nên đi ra ngoài một chút.

Trước khi đi, bà còn không quên xoa đầu hai đứa nhỏ một cái, sau đó mới mỉm cười rồi rời đi.
Tiêu An kiểm tra lại bài tập mà hôm qua đã giao cho Trạch Lan.

Tuy mọi thứ đều làm đúng hết, nhưng cậu thấy vẫn cần sửa lại để cho Trạch Lan nhớ kĩ.

Có như vậy làm bài mới không bị trừ điểm ở khâu trình bày.
“Mình đã cố gắng làm lắm đó, cậu phải khen mình chứ.” Trạch Lan nằm sấp trên giường chơi game trên điện thoại.
Tiêu An quay sang nhìn Trạch Lan nằm trên giường, “Phải phải, cậu giỏi lắm.”
Trạch Lan để điện thoại xuống giường mà nở nụ cười mãn nguyện.

Tiêu An ngồi ghi bài cho Trạch Lan làm, “Lần này ôn lần cuối cùng, mình tin cậu sẽ không có sai sót gì nữa đâu.”
Trạch Lan nằm trên giường lăn qua lăn lại tỏ vẻ lười biếng, “Toán mình chắc chắn sẽ điểm cao hơn cậu luôn đó.”
Tiêu An dừng bút lại một chút, chân mày khẽ nhướng lên, “Ồ, như vậy luôn sao.”
Trạch Lan cười như không có gì, “Đùa đấy, mình không vượt qua cậu được đâu.

Nhưng mà hết hôm nay cậu không qua kèm cho mình nữa, ở nhà chơi game không, mình chán lắm.”
“Cậu có thể qua nhà mình chơi mà.” Tiêu An cũng không muốn như vậy, cậu cũng tiếc nuối y như Trạch Lan, chỉ tại là không nói ra thôi.

Thời gian ở riêng với Trạch Lan, cậu thực sự rất thích, cậu muốn mỗi ngày đều luôn được như vậy.
Trạch Lan thấy rất có lý, “Mình sẽ qua suốt luôn, cho đến khi nào cậu đuổi đi mới thôi.”
Tiêu An vẫn là câu nói như cũ: “Mình sẽ không bao giờ như vậy đâu.”
Trạch Lan ngồi dậy không còn nằm lăn trên giường nữa, nhìn điệu bộ này như mới nhớ ra cái gì.

“Mình đố cậu nha, sắp tới ngày gì rồi?”
Tiêu An không ngờ Trạch Lan lại đố mình, cậu thử suy nghĩ, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra trong tháng này có ngày gì là quan trọng hết, “Mình không biết, là ngày gì vậy?”
Trạch Lan lúc này mới nhớ ra là mình chưa nói gì cho Tiêu An, thì sao mà Tiêu An biết được cơ, “Mình quên mất chưa nói cho cậu, thì sao mà cậu đoán ra được, sắp tới, chính là ngày sinh nhật của mình đó.”
Tiêu An mặt đầy bất ngờ, thì ra cái mà Trạch Lan đố cậu đoán, chính là ngày sinh nhật của Trạch Lan.
“Vậy khi nào thì đến sinh nhật của cậu?”
Trạch Lan nói: “Khoảng hai tuần nữa đó, mình nói cho cậu biết trước luôn, nhất định cậu phải tới đó nha.”
Tiêu An nhanh chóng gật đầu: “Nhất định mình sẽ tới.”
Lúc này cũng đã viết bài cho Trạch Lan xong, Tiêu An đi qua bên giường mà ngồi xuống, “Cậu làm bài đi, tí nữa mình sẽ sửa hết cho cậu.”
“Mình lười làm quá, không muốn làm chút nào luôn á.” Trạch Lan chán nản, lại nằm úp mặt xuống giường không muốn rời khỏi đó.
Tiêu An biết Trạch Lan lại đang lười biếng nữa mà, cậu quay sang lấy tay kéo tay Trạch Lan ngồi dậy.

Trạch Lan như muốn trêu trọc cậu, nên không chịu dậy, vẫn cố nằm lì trên giường lười biếng.
“Mình lười quá, dậy không nổi luôn á.

Cậu kéo mình dậy đi nha.”
Tiêu An cố kéo Trạch Lan nhưng không được, cậu cũng không dùng sức mạnh, vì bản thân cũng muốn được giỡn với Trạch Lan như vậy một chút.

Mãi sau vì không muốn đùa dai nữa, nên Trạch Lan mới chịu ngồi dậy đàng hoàng mà rời giường lại chỗ bàn học làm bài.
Lần này, Tiêu An đứng bên cạnh Trạch Lan xem làm bài, rồi sửa cho Trạch Lan luôn.

Trạch Lan tuy không chịu học hành, nhưng nếu mà đã học là sẽ tập trung không chịu lơ là.

Tiêu An nhắc Trạch Lan ghi sai công thức, cậu coi lại rồi sửa tiếp tục làm bài.
Trạch Lan: “Hôm nay cậu đứng xem mình làm bài, rồi sửa luôn sao?”
Tiêu An: “Ừm.”
Trạch Lan hễ làm sai chỗ nào sẽ được nhắc để sửa lại, nên cũng ít làm sai nữa, mà được nhắc cậu cũng nhớ bài hơn.

Cuối cùng cậu cũng làm xong hết, rồi đưa bài sang cho Tiêu An xem đầy tự tin.
Tiêu An nhìn lướt qua bài, nói: “Không cần xem nữa, cậu làm đúng hết rồi, mai chắc chắn làm bài sẽ được điểm cao thôi.”
Trạch Lan lấy tay ngáp một cái: “Cậu kèm cho mình như vậy, điểm không cao là mình quá dở luôn.”
Nói rồi, Trạch Lan lại đi ra giường nằm xuống rồi cũng vẫy tay gọi Tiêu An lại nằm chung.
Tiêu An nghe lời nằm xuống bên cạnh Trạch Lan.

Lúc này, Trạch Lan cầm điện thoại chơi game xếp hình.
Ánh mắt Tiêu An không dời khỏi gương mặt của Trạch Lan được.

Bỗng Trạch Lan xích lại gần khiến cậu nhất thời không biết là Trạch Lan muốn làm gì.

Trạch Lan cười một cái, sau đó cậu nghe được tiếng chụp hình ở điện thoại.

Suốt quá trình, Tiêu An vẫn không kịp phản ứng gì, chỉ sau khi Trạch Lan bỏ điện thoại xuống, cậu mới nói có chút hoàn hồn lại.
“Cậu chụp hình sao?”
Trạch Lan quay mặt sang, cả hai đối mặt với nhau, Tiêu An mặt hơi đỏ nhìn gương mặt đang rất gần trước mặt.

Cậu không muốn mất đi khoảnh khắc này.
Trạch Lan đưa điện thoại cho Tiêu An xem hình mình vừa chụp.

Hình trong điện thoại, Trạch Lan thì nở nụ cười xán lạn thật đẹp đẽ.

Nhìn kĩ mới thấy được nốt ruồi ở bên đuôi mắt phải, còn Tiêu An thì đang nhìn Trạch Lan với một ánh mắt dịu dàng.
Trạch Lan chụp lén, nhưng tấm hình này lại rất ưng.

Chụp lén mà Tiêu An vẫn đẹp như vậy.

Cậu nhìn đi nhìn lại bức hình thấy rất vừa ý của mình, bèn nói: “Mình sẽ in nó ra, cậu một bức, mình một bức nha.”
Tiêu An cầm điện thoại lẫy giờ, cậu nhìn hình trong điện thoại rất say sưa rồi gật đầu ‘ừm’ một cái.

Cả hai cuối cùng cũng đã có một cái gì đó chung với nhau rồi.
***
Hôm nay cũng đến ngày thi, môn thi đầu tiên chính là toán.

Trạch Lan thấy tự tin hơn hẳn, cậu tin tưởng đợt này điểm sẽ không thấp xíu nào, vì Tiêu An đã kèm cho cậu làm bài tập nhiều lắm, cậu cũng đã coi lại những bài tập đó rất nhiều lần rồi, thấy không có gì đáng lo lắng hết.

Cậu quay sang nhìn thì thấy Tiêu An có vẻ rất bình thường.
“Sao mình không thấy cậu ôn bài gì hết vậy? À mình quên, cậu giỏi lắm, nên không cần ôn bài là phải rồi.”
Tiêu An chống tay nhìn Trạch Lan, “Bài cũng tạm, mình ôn cho cậu rồi, nên cũng không cần phải ôn lại nhiều nữa.”
Tuy biết Tiêu An giỏi, nhưng mà nghe như vậy, Trạch Lan vẫn không khỏi nể phục, “Cậu đúng là giỏi thật đó, không uổng công khi có cậu là bạn của mình mà.”
Tiêu An nghe vậy, trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng cũng không để lộ ra bên ngoài, tay cầm bút của cậu hơi siết chặt, nhưng cũng rất nhanh sau đó đã thả lỏng ra.

Rồi sau này, cậu sẽ không muốn nghe chữ bạn này nữa đâu.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến giờ thi, giáo viên cũng bắt đầu phát bài thi cho các học sinh.

Trạch Lan thấy nhìn đề thi thì trên mặt tươi như hoa, cậu quay sang nói nhỏ với Tiêu An: “Nè, cái bài này mình làm rồi, cả bài này cũng làm luôn, bài này nữa nè, cũng làm luôn rồi á.”
Nhìn gương mặt vui vẻ của Trạch Lan khi trúng tủ, Tiêu An cũng vui vẻ theo, cậu nói nhỏ: “Đúng là hên quá.”
Đợt này Trạch Lan tự tin sẽ đạt điểm tốt, sau đợt này, Tiêu An yêu cầu cái gì, nhất định cậu cũng sẽ làm cho bằng được lời mình đã hứa.

Tiêu An và Trạch Lan xì xèo lẫy giờ, làm cho giáo viên gác thi cũng chú ý.

Sau đó bị nhắc nhở nên cả hai không dám nói gì nữa, mà chuyên tâm vào làm bài thi của mình.

Cuối cùng thì cũng đã hết giờ, Tiêu An làm rất mau, chưa đến phân nửa thời gian đã làm xong, tranh thủ làm xong trước, cậu ngồi nhìn Trạch Lan đang chăm chú làm bài.

Trạch Lan chăm chú làm quá nên không để ý đến cậu đang nhìn.

Tiêu An quan sát Trạch Lan, lâu lâu cậu lại thấy Trạch Lan chu mỏ gõ bút, đúng là y hệt như lúc ôn bài ở nhà mà.

Đáng yêu làm sao.

Cậu có thể nhìn mãi mà không bao giờ thấy chán.
Làm một hồi cũng đã xong, Trạch Lan đóng nắp bút lại, gương mặt nở lên một nụ cười vui vẻ.
Tiêu An cũng quay đi chỗ khác không nhìn nữa.
Trạch Lan quay qua chỗ Tiêu An, thấy hình như Tiêu An đã làm bài xong từ lâu rồi, đúng là giỏi quá đi mà.

Khi lẫy cả hai bị nhắc rồi, nên Trạch Lan cũng không dám nói gì với Tiêu An nữa, cậu sợ lỡ đâu sẽ bị cô xuống trừ điểm của cả hai.
Giờ ra chơi, Tiêu An và Trạch Lan như thói quen ra chỗ cũ ăn cơm chung.

Trạch Lan với thói quen đáng yêu hằng ngày, sẽ gắp hết cà rốt qua cho Tiêu An.

Điều này Tiêu An cũng đã rất quen rồi, nên cậu cùng gắp qua giúp cho mau.
Gắp xong rồi, Trạch Lan nói: “Cảm ơn cậu lần nữa nha, cảm ơn cậu lắm lắm luôn á.

Cậu muốn mình làm gì cho cậu này? Cậu cứ nói đi, mình nhất định sẽ làm cho bằng được.”
Tiêu An vừa ăn vừa suy nghĩ, một lúc sau nói: “Cuối tuần này cậu rảnh không? Đến nhà mình chơi nha.”
Trạch Lan gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: “Hả? Chỉ có như vậy thôi sao?”
“Ừm, chỉ như vậy thôi.” Với Tiêu An chỉ cần có thời gian ở bên cạnh của Trạch Lan thôi, đối với cậu đã là vui lắm rồi.
Trạch Lan nuốt cơm: “Mình nhớ món ăn của dì lắm luôn á, dì nấu ăn siêu siêu ngon luôn.”
Tiêu An nói: “Cậu nhớ thường xuyên qua, thì sẽ được ăn món mẹ mình nấu thôi mà.” Dừng lại rồi cậu lại bổ sung thêm một câu nữa: “Và cậu đừng có cảm thấy ngại gì hết, mình không thích cậu như vậy.”
Tiêu An chỉ muốn Trạch Lan cứ luôn tự nhiên mà bộc lộ mọi tính cách ra, dù sao tính tình Trạch Lan cũng dễ ngại và dễ xấu hổ, cậu phải nói để cho Trạch Lan cứ tự nhiên hết sức.
Trạch Lan vui vẻ gật đầu, yêu cầu này nhìn kiểu gì cậu cũng có lợi không à? Tiêu An lúc nào cũng đều rất tốt với cậu hết.
“Tiêu An là tốt nhất luôn.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.