Sau đó hai người uống hết một nửa vò rượu trong nhà bếp của Thiện Phong Đường. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đầu bếp nấu bữa sáng còn đang ngái ngủ bước vào bếp, hai người nhìn nhau cười cười rồi Thẩm Lang Hồn đỡ khuỷu tay Đường Lệ Từ lao vụt đi. Đến khi đầu bếp tỉnh táo nhìn lại một bàn bừa bộn, rượu mất quá nửa mới ngây người ra: “Ơ ơ, Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh…” Hắn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Có kẻ trộm rượu! Có kẻ trộm rượu!”
Người của Kiếm hội trung nguyên xưa nay sống nền nếp quy củ, đương nhiên không ai bước vào nhà bếp, lại càng không có ai trộm rượu lúc nửa đêm.
Thẩm Lang Hồn và Đường Lệ Từ cười ha hả trở về phòng. Trì Vân đã dậy từ sớm, Phụng Phụng nằm bò ra bàn khóc oa oa, thấy Đường Lệ Từ trở lại thì nín khóc cười toe, hai tay múa may, “Ô…ô…a…” Đường Lệ Từ bế nó lên, cả người y bốc mùi rượu nhưng Phụng Phụng không sợ, đưa hai tay ra ôm chặt lấy y, hai cái răng vừa mọc trong miệng gặm gặm lên vạt áo y.
“Sao thế?” Đường Lệ Từ mỉm cười, “Hắn lại chọc giận cưng à?”
Trì Vân lạnh lùng nhìn y: “Vết thương còn chưa khỏi mà ngươi dám uống rượu?”
Đường Lệ Từ dịu dàng nói: “Nếu không được uống rượu thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì?”
Trì Vân nổi điên: “Ngươi sống là để uống rượu à?”
Đường Lệ Từ mỉm cười: “Chuyện lớn đời người có uống rượu ăn thịt, rau cỏ hoa quả.”
Trì Vân bị y chọc cho giận tím mặt: “Thiệu Diên Bình tìm ngươi đấy, đêm qua Hoắc Gia Tam Thập Lục Lộ Quyền bị diệt, vẫn là mấy con mụ áo trắng của Phong Lưu Điếm làm.”
Đường Lệ Từ đi vào bên trong: “Đợi ta rửa mặt thay đồ rồi đến ngay.”
Trong tiền sảnh, mấy người Thiệu Diên Bình, Tưởng Văn Bác, Bồ Quỳ Thánh, Thượng Quan Phi đã đợi sẵn, trên đất là một thi thể máu tươi đầm đìa, mặt mấy người này đều hằm hằm giận dữ.
“Hoắc Gia Tam Thập Lục Lộ Quyền cũng coi như thượng thừa trong quyền tông, chỉ tiếc truyền nhân đời sau tài trí không hề xuất sắc. Phong Lưu Điếm giết cả môn hộ, không biết là vì cớ gì?” Thượng Quan Phi lớn tiếng: “Chúng ta muốn mau chóng tra ra hang ổ của Phong Lưu Điếm, phá hủy nó ngay lập tức mới là cách giải quyết tốt nhất.”
“Cứ cho là ngươi tìm ra hang ổ của Phong Lưu Điếm đi, chỉ bằng chín mũi tên nát bắn chuột không nổi, bắn mèo cũng chẳng xong của ngươi mà đòi phá hủy được chắc?” Một ông lão gầy đét trong đám động lạnh nhạt nói: “Không biết nội tình của đối phương, tùy tiện ra tay nhất định bị bắt bài.” Thượng Quan Phi nổi giận đùng đùng, nhưng đối phương lại là ‘Kiếm Bỉ’ Đổng Hồ Bút, vị trưởng lão tuổi cao nhất và có thời gian tại vị dài nhất trong Kiếm hội trung nguyên, là tiền bối không thể đắc tội nên chỉ đành nén giận ngậm miệng.
Thiệu Diên Bình cười cười giảng hòa: “Ha ha, chuyện tiêu diệt Phong Lưu Điếm đương nhiên phải thảo luận kỹ càng hơn, hại vị đều nói rất có lý.”
“Muốn biết cứ điểm của Phong Lưu Điếm cũng không phải chuyện khó.” Một giọng nói ôn hòa truyền từ bên ngoài vào, mọi người đua nhau quay đầu lại thì thấy Đường Lệ Từ khoác trường sam chậm rãi bước tới, khí sắc đã tốt hơn nhiều so với hôm qua. Ánh mắt của Thiệu Diên Bình rất sắc bén, liếc qua đã thấy y đi một đôi giày mới, trong lòng lại càng lấy làm kỳ lạ… Người này toàn mặc quần áo chất liệu bình thường, mà lại đi những đôi giày đắt hơn xiêm áo đến hàng chục lần, thế là sao nhỉ?
“Đường công tử có kế hay gì?”
“Đương nhiên vãn bối không có kế nào hay cả.” Đường Lệ Từ khẽ cười, “Mà chỉ có một kế dốt nát.”
Tưởng Văn Bác nói: “Nguyện lắng tai nghe.”
Đường Lệ Từ chầm chậm lại gần chiếc bàn trong sảnh, ngón tay khẽ động, một vật trượt vào lòng bàn tay y. Ở đây có vô số cao thủ chăm chú quan sát nhưng không ai nhìn rõ động tác của y, chỉ thấy y dùng vật kia vẽ một chấm tròn lên bàn: “Đây là núi Hảo Vân.”
Đường Lệ Từ vẽ xong chấm tròn kia, Tưởng Văn Bác mới nhận ra đó là một thanh mực nhỏ, chất mực mềm mại nhẵn nhụi nên có thể tùy ý vẽ vời trên mặt bàn bóng loáng. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy hổ thẹn, Đường Lệ Từ ra tay vô cùng nhanh, trên đời hiếm thấy, quả nhiên là cao thủ từng đánh bại chủ nhân Phong Lưu Điếm.
Y nói tiếp: “Những môn phái bị diệt gần đây một là Hoắc gia bị diệt đêm qua, hai là Khánh Gia trại, ba là Song Kiều sơn trang. Cao thủ võ lâm bị hại tổng cộng hai người, một là ‘Thanh Hồng Thần Kiếm’ Thương Vân Kỳ, hai là ‘Văn Phong Cuồng Lộc’ Tây Môn Bôn.”
Đường Lệ Từ chấm một điểm ở phía đông núi Hảo Vân: “Hoắc gia ở đây,” lại chấm một điểm ở phía nam núi Hảo Vân: “Khánh Gia trại ở chỗ này, Song Kiều sơn trang ở đó… Mà Thương Vân Kỳ lại ở dãy Vân Uyên, cách núi Hảo Vân chỉ khoảng năm mươi dặm. Tuy Tây Môn Bôn không ở gần đây, nhưng hắn chạy đến từ phương bắc, chết bên ngoài núi Hảo Vân khoảng mười dặm. Dựa theo lộ trình của hắn, nếu chết muộn hơn nửa canh giờ thì hắn đã đến núi Hảo Vân rồi.”
“Ý ngươi muốn nói… Phong Lưu Điếm diệt cả môn phái nhà họ hoàn toàn không phải lạm sát người vô tội, mà là muốn nhắm vào núi Hảo Vân?” Thành Ôn Bào lạnh lùng hỏi: “Căn cứ vào đâu?”
Đường Lệ Từ hòa nhã nói: “Căn cứ vào… những môn phái hoặc hiệp khách này đều ở trong vòng một trăm dặm quanh núi Hảo Vân. Mà khoảng cách trăm dặm đối với người trong võ lâm thì chỉ mất một ngày đêm là đến nơi rồi.”
Thành Ôn Bào lạnh lùng hỏi: “Một ngày đêm thì sao?”
Đường Lệ Từ thong thả đáp: “Một ngày đêm… Chính là thời gian mà Phong Lưu Điếm dự định tiêu diệt Thiện Phong Đường núi Hảo Vân. Muốn tiêu diệt núi Hảo Vân, chúng đương nhiên phải loại trừ vây cánh của Thiện Phong Đường, diệt viện binh trước. Đến khi Phong Lưu Điếm xuất binh tấn công, núi Hảo Vân sẽ bơ vơ không người cứu viện trong suốt một ngày đêm. Nếu lực lượng Phong Lưu Điếm thật sự hùng hậu, đánh bại Thiện Phong Đường thì thế cục giang hồ đã được định đoạt.”
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Mọi người trố mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng. Tưởng Văn Bác nói: “Thì ra là vậy, trăm phương ngàn kế của Phong Lưu Điếm đều nhằm vào Kiếm hội chúng ta.”
Thượng Quan Phi cười nhạt: “Ta không tin Phong Lưu Điếm có thực lực cỡ này, chúng làm gì được Kiếm hội chứ!”
Thiệu Diên Bình lại nói: “Nếu Phong Lưu Điếm chỉ nhắm vào Kiếm hội, thì sẽ có bên thứ ba được lợi sau chuyện này.”
Đường Lệ Từ mỉm cười ôn hòa: “Nếu Phong Lưu Điếm không chắc chắn ép được Bích Lạc Cung ra khỏi thế cục này, thì nhất định không dám tùy tiện động vào núi Hảo Vân. Còn nếu chúng thật sự tìm đến đây, thì nhất định đã có cách đối phó với Bích Lạc Cung rồi. Bằng không sau trận chiến này, Phong Lưu Điếm chịu tổn hại nặng nề, Bích Lạc Cung ắt sẽ đánh đòn phủ đầu, nó việc gì phải mua dây buộc mình như thế?”
Thành Ôn Bào lạnh lùng nói: “Ép Bích Lạc Cung đứng ngoài thế cục, nói thì dễ làm mới khó.”
Đường Lệ Từ thong thả vẽ một vòng tròn bao quanh những chấm tròn kia: “Vậy phải xem trong ván cờ này, Uyển Úc Nguyệt Đán rốt cuộc sẽ tính toán ra sao, hắn sẽ tránh hay là không tránh.”
“Tránh hay là không tránh?” Thành Ôn Bào nhàn nhạt hỏi: “Nghĩa là sao?”
Đường Lệ Từ liếc sang hướng khác, đưa tay bưng chén trà trên bàn lên. Đó là trà của Thiệu Diên Bình, nhưng y bưng rất tự nhiên: “Tránh… Tức là Bích Lạc Cung có lòng muốn xưng vương một mình, Uyển Úc Nguyệt Đán muốn Kiếm hội trung nguyên mất trước rồi mới diệt Phong Lưu Điếm. Hắn sẽ hợp tác với Phong Lưu Điếm, ngầm để yên cho Phong Lưu Điếm đánh lên núi Hảo Vân rồi lặng lẽ chờ đợi kết quả trận chiến này.”
Thiệu Diên Bình gật đầu: “Nhưng nếu Uyển Úc Nguyệt Đán tính toán như vậy thì có phần mạo hiểm.”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Bất kì ván cược nào cũng có rủi ro, nếu lựa chọn như vậy thì Uyển Úc Nguyệt Đán phải nắm chắc hai điều: Một, Phong Lưu Điếm nhất định sẽ thắng trong trận chiến với Kiếm hội trung nguyên. Hai, Bích Lạc Cung có thực lực đánh bại Phong Lưu Điếm chỉ với một lần hành động.”
Mọi người suy tính trong lòng, đều gật đầu đồng ý. Nếu trận này Kiếm hội trung nguyên thắng mà Bích Lạc Cung lại chọn cách ngấm ngầm để yên, thì chính là trở thành kẻ địch của Kiếm hội, con đường xưng vương của Uyển Úc Nguyệt Đán sẽ vô cùng bất lợi.
“Vậy nếu hắn không tránh thì sao?” Thiệu Diên Bình lắng nghe từng lời Đường Lệ Từ nói, ngày càng cảm thấy người này thú vị, “Nếu hắn không tránh, chẳng phải sẽ đối đầu với Phong Lưu Điếm trước sao? Uyển Úc Nguyệt Đán luôn nhắm đến kế sách vẹn toàn, chỉ e không chịu làm vật hi sinh như thế.”
Đường Lệ Từ bưng chén trà của hắn lên, giờ lại đặt xuống: “Nếu hắn không tránh, thì ắt phải tin tưởng giữa Kiếm hội và hắn có sự ăn ý hiểu ngầm… Nhưng xem tình hình trước mắt thì không có.”
Ánh mắt y nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thiệu Diên Bình, trong lòng Thiệu Diên Bình không khỏi nảy sinh mấy phần xấu hổ. Hắn là túi khôn của Kiếm hội, thế mà không nhìn ra điểm mấu chốt của ván cờ này, “Ý Đường công tử là… Nếu Kiếm hội có thể báo cho Uyển Úc Nguyệt Đán biết Kiếm hội đã nắm được điểm mấu chốt này, có lòng muốn hợp tác, may ra…”
Đường Lệ Từ nhàn nhạt mỉm cười với hắn: “May ra? Như thế nào?”
Thiệu Diên Bình nói: “May ra hắn sẽ giữ chân Phong Lưu Điếm một khoảng thời gian.”
Đường Lệ Từ đưa tay ra xóa bức vẽ trên bàn: “Nếu ta là Uyển Úc Nguyệt Đán, thì ta tuyệt đối sẽ không vì hai chữ ‘may ra’ mà chịu hi sinh.”
Thiệu Diên Bình mồm miệng đắng ngắt: “Vậy…”
Đường Lệ Từ xóa bức hình đi, xoay người sang hướng khác, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trừ phi Kiếm hội trung nguyên đánh đòn phủ đầu trước khi Phong Lưu Điếm có hành động, để cho kế sách xa thân gần đánh của Phong Lưu Điếm hỏng bét, bằng không Bích Lạc Cung tuyệt đối sẽ không chịu hi sinh để kiềm chế thực lực của Phong Lưu Điếm.”
Mọi người rơi vào trầm tư, Thành Ôn Bào thở dài: “Phải làm sao để phá vỡ thế cục này?”
Đường Lệ Từ chưa vội trả lời câu hỏi của hắn, mà phóng tầm mắt nhìn về phương xa, khẽ mỉm cười: “Muốn Bích Lạc Cung giữ chân Phong Lưu Điếm, trì hoãn thời điểm Phong Lưu Điếm làm loạn, thì Kiếm hội nhất định phải thắng trong trận chiến tranh giành thời cơ, không còn đường lui nữa rồi…”
Y thoáng dừng lại một chút, không nhìn Thành Ôn Bào: “Muốn phá vỡ thế cục thì Kiếm hội không nhất thiết phải dồn hết sức lực đi phá. Sau khi bị nhìn thấu âm mưu, người đánh cờ đương nhiên sẽ thay đổi thế cục, chuyện này cũng không khó.”
Bồ Quỳ Thánh vẫn tập trung lắng nghe, lúc này mới bất ngờ lên tiếng: “Chỉ cần Kiếm hội ngăn cản được lần đánh úp kế tiếp của chúng, Phong Lưu Điếm sẽ biết ngay quỷ kế của chúng đã bị bắt bài. Sau đó chúng sẽ lập tức làm loạn, hoặc là đổi thế cục khác.”
Đường Lệ Từ gật đầu: “Quanh núi Hảo Vân còn có hai môn phái võ lâm, Kiếm hội có thể phái người đi dò xét tình hình.”
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi khá đấy.” Thượng Quan Phi ngắm nghía Đường Lệ Từ mấy lượt từ đầu xuống chân: “Tuy hơi kỳ quái nhưng không ngốc chút nào. Có điều nếu ta nhớ không lầm thì ban nãy ngươi vừa bước vào cửa đã nói muốn biết cứ điểm của Phong Lưu Điếm không khó, nếu tiểu tử ngươi chỉ dùng suy đoán mà tìm ra hang ổ của Phong Lưu Điếm thì ta bái phục.”
Đường Lệ Từ lại chậm rãi bưng chén trà của Thượng Quan Phi lên, hé mở nắp chén, liếc vào bên trong: “Nếu Phong Lưu Điếm đã muốn diệt Thiện Phong Đường núi Hảo Vân trong vòng một ngày đêm, thì cứ điểm của nó đương nhiên rất gần núi Hảo Vân…”
Mọi người thoáng rùng mình, Tưởng Văn Bác hoảng hốt: “Chúng ở gần đây sao?”
Đường Lệ Từ đặt chén trà xuống: “Xung quanh núi Hảo Vân, nơi nào có ao hồ khe suối, có thể cung cấp nước ngọt?”
Thiệu Diên Bình đáp: “Tổng cộng có chín nơi, Vân Nhàn Cốc, núi Nhạn Quy, bờ sông Song Kỵ, giếng Vị Long, đài Điểm Tinh, Bồ Sơn, Uyên Sơn, rừng Tị Phong và thác nước Tiên Kỳ.”
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: “Vậy chính là rừng Tị Phong rồi.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Thượng Quan Phi hoảng hốt hỏi: “Sao ngươi dám chắc là rừng Tị Phong?”
Đường Lệ Từ mỉm cười nhìn hắn: “Như tiền bối nói, chỉ là suy đoán thôi.”
Thiệu Diên Bình lại nói: “Đúng là gần đây có những nhân vật thần bí ra vào rừng Tị Phong, tuy chỉ là số ít nhưng võ công cực cao. Có lần Dư Phụ Nhân Dư hiền điệt theo dõi một người đến bìa rừng thì mất dấu, ta cũng đang bắt tay vào điều tra.”
Bồ Quỳ Thánh hừ một tiếng rất rõ: “Lão phu nguyện ý đi thăm dò rừng Tị Phong.”
“Ta thấy chuyện này vẫn cần điều tra thêm cho rõ,” Thiệu Diên Bình trầm ngâm: “Tối nay…” Hắn đưa mắt nhìn về phía Đường Lệ Từ, vốn định điều người, rồi lại nghĩ mình nên hỏi qua ý kiến thì sẽ thỏa đáng hơn, “Tối nay chẳng biết Đường công tử có dự định gì không?”
Đường Lệ Từ đặt thanh mực kia lên bàn, khẽ cười: “Tài điều binh khiển tướng của Thiệu tiên sinh vượt xa so với ta, việc điều tra tối nay, nếu tiên sinh có lệnh thì Đường Lệ Từ nhất định không từ chối.”
Thiệu Diên Bình có hơi kinh sợ, ái dà chụp cái mũ rõ to lên đầu mình: “Thế thì… Tối nay để Dư hiền điệt và Tưởng tiên sinh đi với nhau là được rồi, không cần mọi người phải vất vả.”
Đường Lệ Từ gật đầu: “Dư công tử thân thủ bất phàm, là người lanh lợi, quả là lựa chọn thích hợp nhất rồi.” Y thoáng ngưng lại rồi nói: “Thương tích của ta vẫn chưa lành, giờ phải về phòng nghỉ ngơi, nếu các vị có việc thì mời đến phòng ta nói chuyện.”
Thành Ôn Bào lạnh lùng nhìn y, miệng mấp máy như muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói ra. Trong đầu Thiệu Diên Bình nảy sinh muôn vàn ý nghĩ, hắn chỉ cười một cái với Đường Lệ Từ. Mọi người nhao nhao mời y đi nghỉ cho nhanh hồi phục, Đường Lệ Từ chậm rãi rời đi, bước chân vững vàng.
“Thanh mực ngưng chi này giá trị có vẻ không nhỏ đâu.” Thiệu Diên Bình nhìn thanh mực y để lại trên bàn, thở dài: “Vị này đúng là phung phí.”
Bồ Quỳ Thánh nói: “Có bao nhiêu tiền cũng là việc của y, người càng lắm tiền chỉ e càng khó hầu hạ.”
Thượng Quan Phi lại nói: “Ta thấy đứa bé này rất thuận mắt, so với ‘Bạch Phát’, ‘Thiên Nhãn’ thì y lanh lợi xảo quyệt hơn nhiều, còn biết kính trọng người già và hiền tài.”
Thiệu Diên Bình không nhịn nổi mà cười to: “Ha ha ha, kính trọng người già và hiền tài, làm cho ngươi nở mày nở mặt, rồi lại để ngươi hiểu rõ trong thâm tâm y không hề xem trọng ngươi, quả nhiên không biết phải cảm thụ thế nào.”
Thành Ôn Bào nãy giờ vẫn lạnh lùng, lúc này bỗng hơi cong khóe miệng, dường như vừa mỉm cười. Thiệu Diên Bình lấy làm lạ, người này mà cũng biết cười sao, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.
“Chuyện tối nay ta muốn đi tìm Dư hiền điệt để bàn bạc.” Tưởng Văn Bác chắp tay rời đi. “Ta đi trước đây.”
Những người khác ở lại trong sảnh, tiếp tục bàn bạc rất nhiều chuyện vụn vặt khác.