Bữa tiệc đã tàn.
Thiệu Diên Bình mời Đường Lệ Từ sang phòng bên gặp khách, Trì Vân muốn chạy theo hóng hớt nhưng lại bị lịch sự mời ở lại, hắn đành bực tức về phòng nằm vật ra ngủ. Các vị nguyên lão giang hồ hàn huyên xong thì giải tán, có người mượn trăng thanh gió mát ra sau núi thả câu, có người lại về phòng luyện công điều tức, người khác nhau nên tác phong hành xử cũng hoàn toàn không giống.
Trong gian phòng bên cạnh thắp một ngọn đèn, đèn không chói cũng chẳng mờ, vừa đủ ánh sáng.
Khi Đường Lệ Từ đẩy cửa bước vào đã thấy một cô gái áo xanh ngồi bên ngọn đèn đang cầm kim, tỉ mỉ thêu hình đứa bé lên một chiếc yếm như ý, thấy y bước vào thì ngẩng đầu lên khẽ cười.
Y cứ ngỡ dù gặp ai cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng lần này y thật sự ngạc nhiên: “A Thùy cô nương…”
Thiệu Diên Bình cười nói: “Xem ra hai vị đúng là người quen cũ, A Thùy cô nương đến đây không dễ dàng gì, tại hạ xin cáo từ trước.” Hắn đóng cửa phòng, nhìn ý cười trên mặt hắn, chắc lại cho rằng Đường Lệ Từ trẻ tuổi thanh tú, tối nay lại có thêm một câu chuyện tình uyên ương nữa rồi.
A Thùy cất chiếc túi thêu như ý vào ngực áo, đứng lên chào: “Đường công tử.”
Đường Lệ Từ vịn tay lên chiếc ghế gỗ đàn bên cạnh mà ngồi xuống, “Khụ khụ…” y thấp giọng ho khan, từ từ hít thở, đến khi hơi thở đã ổn dịnh mới hỏi: “Sao cô lại đến đây…”
A Thùy đưa tay ra đỡ, ngồi xuống trước mặt y: “Ngươi bị thương à?”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Không sao đâu, cô mạo hiểm đến đây ắt là có việc quan trọng.” Sắc mặt y không tốt, sau bữa tiệc, gương mặt đã nhuốm hơi men, giữa trán lộ ra nét mệt mỏi đau đớn. Sắc mặt y ửng đỏ trông hơi ốm yếu, nhưng màu đỏ đẹp đẽ này dưới ánh đèn lại toát ra một thứ tư vị câu hồn đoạt phách.
“Vị trí của Phong Lưu Điếm bây giờ nằm ngay trong rừng Tị Phong, cách núi Hảo Vân không xa.” A Thùy lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn, đặt vào tay Đường Lệ Từ: “Tối nay hắn đưa ta ra ngoài, đến Vãn Phong Đường uống rượu, sau đó hắn uống say, giờ chẳng biết đi đâu rồi.” Nàng chăm chú nhìn sắc mặt Đường Lệ Từ, “Cho nên ta tới đây.”
“Cô đến đây… vì muốn thăm Phụng Phụng, hay là muốn gặp ta?” Đường Lệ Từ dịu dàng hỏi, chuyện y hỏi hoàn toàn chẳng ăn nhập với những gì A Thùy nói. Trong hơi thở của y vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, dưới ánh đèn làm cho người ta muốn say theo.
Nàng khẽ thở dài: “Ta… rất muốn thăm Phụng Phụng, nhưng cũng muốn gặp ngươi.” Nàng không nhìn mặt Đường Lệ Từ mà chỉ nhìn xuống ngón tay mình, ngón tay kia trắng nõn mềm mại dưới ánh đèn, trông vô cùng đẹp mắt. “Ta nghe nói ngươi…” thoáng khựng lại: “Gần đây không ổn lắm.”
“Xưa nay ta chưa từng ổn.” Đường Lệ Từ dịu dàng nói, “Từ khi sinh ra đến giờ ta chưa bao giờ ổn cả, vậy thì có sao?”
Nàng không ngờ y lại nói ra câu này, thoáng ngẩn ngơ, “Tâm trạng ngươi… không tốt sao?”
Sóng mắt Đường Lệ Từ khẽ lay động, ánh mắt hơi ngước nhìn lên, lông mi nhướng cao, lặng lẽ nhìn nàng rồi dịu dàng mỉm cười, cười vô cùng phóng túng: “Tâm trạng ta xưa nay vẫn không tốt, cô không biết à?”
Nàng nhìn đăm đăm vào mắt y mà không tiếp lời, dưới ánh đèn nhu hòa, nàng yên lặng đợi y nói gì đó, hoặc không nói gì. Nàng không hề tỏ ra kinh ngạc hay sợ hãi, trong mắt nàng sáng ngời lên một tia chuyên chú. Mang trong mình trái tim bình thản thông tuệ, có lẽ chính cô gái này đang nắm giữ bảo vật giúp nàng giẫm lên gai nhọn mà đi.
Nhưng y không nói tiếp, mà từ từ vươn tay ra chạm nhẹ lên trán nàng, che đi đôi mắt nàng, từ từ vuốt xuống… “Còn nhìn ta như vậy nữa, ta sẽ móc mắt cô ra… đừng mở mắt.”
Nàng nhắm mắt lại, vẫn lặng thinh không nói.
Ngón tay ấm áp của Đường Lệ Từ chầm chậm rời khỏi gò má nàng, giống như một tấm thiên la địa võng nhẹ nhàng thu lại. Tuy lưới đã không còn, nhưng nàng cảm thấy mình vẫn nằm gọn trong tấm lưới ấy.
Đúng lúc này, Đường Lệ Từ dịu dàng nói: “Tâm trạng ta xưa nay vẫn không tốt… Hồi nhỏ ta muốn được tự do, nhưng không được tự do chút nào… Sau đó ta từ bỏ cha mẹ để đổi lấy tự do vô tận, nhưng thứ tự do đó dường như đã hủy hoại con người ta. Ta muốn có bạn bè, nhưng không ai chịu, cũng không ai dám làm bạn với ta… Cho đến khi ta hiểu ra không ai dám làm bạn với ta là vì sự tự do của ta khiến họ sợ hãi… Ta cảm thấy rất nực cười… Ta từ bỏ thứ tự do nực cười kia, giành lại cha mẹ và bạn bè, nhưng sau khi lấy lại những thứ mình từng mất đi… Có phải cô vẫn luôn cảm thấy chúng không còn thuộc về mình? Giống như một giấc mơ vậy… Ta thường hoài nghi tình cảm mình giành lại được đều là giả, nhưng nếu những thứ ít ỏi ta có được là giả, thì còn gì là thật nữa đây? Những gì ta có chưa bao giờ nhiều, nên ta không muốn đánh mất bất cứ thứ gì…” Giọng y vô cùng trầm thấp dịu dàng: “Ta cũng tin mình sẽ không đánh mất điều gì, nhưng giờ đã mất thì phải làm sao?”
Nàng trầm lặng rất lâu, định mở miệng thì bàn tay ấm áp của y lại đưa lên che đi đôi môi nàng: “Đừng nói gì cả.”
Thứ gì đã mất đi là mất đi, vĩnh viễn không thể tìm về. Hoặc là ngươi học cách kiên trì chấp nhận sự thật rồi tìm cái mới để thay thế, rồi dùng cả đời nhớ nhung thứ đã mất đi. Hoặc là ngươi trốn tránh không chấp nhận, sau đó tự lừa dối bản thân rằng chưa từng mất. Hoặc là… ngươi cứ thế phát điên, thì có thể vĩnh viễn không cần nghĩ đến chuyện mình đã mất hay chưa mất. Ngoài ra… còn có thể làm gì đây?
Môi nàng bị y che đi, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt Đường Lệ Từ. Y nhắm mắt lại, giữa hàng mi có thứ gì đó run rẩy lấp lánh.
Đúng rồi… mất đi… còn có thể khóc mà…
Gian phòng chìm vào yên lặng rất lâu, Đường Lệ Từ mới chạm rãi thu tay về: “Xin lỗi, ta hơi…” Y chống tay lên trán, “Cõi lòng ta hơi rối loạn.”
A Thùy khẽ cười: “Ta cũng không hiểu ban nãy Đường công tử nói gì, không sao đâu.” Nàng vỗ vỗ mu bàn tay còn lại của y, “Đường công tử nắm giữ địa vị quan trọng, có ảnh hưởng lớn đến thế cục giang hồ. Tiêu diệt Phong Lưu Điếm là chuyện khó khăn nhường nào, công tử nhất định phải dồn hết tâm huyết. Công tử nên hiểu rõ trọng trách mình đang gánh vác, tính mạng và tương lai của bao nhiêu cô gái hèn mọn như A Thùy trong chốn giang hồ đều nằm trên vai công tử…” Nàng khẽ thở dài, “A Thùy cũng có trăm ngàn tâm sự và vô số chuyện lo âu phiền não, nhưng… giờ phút này cũng phải lấy chuyện tiêu diệt Phong Lưu Điếm và Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn làm trọng.”
“Ừ…” Đường Lệ Từ nhắm mắt trong giây lát, rồi lại mỉm cười mở mắt, “Cô có thể kể tâm sự của cô cho ta nghe không?” Ban nãy tâm trạng y hơi rối loạn, nhưng lúc này thần trí đã hơi thanh tỉnh, tiếng cười này đã có cảm giác vững vàng hơn.
“Ta…” Nàng hạ giọng, “Ta…” Cuối cùng nàng vẫn không nói ra miệng, đứng lên khẽ mỉm cười, “Ta phải đi rồi.”
Đường Lệ Từ đứng lên đưa tiễn, ánh mắt của y sắc bén cỡ nào, vừa rồi nhìn nàng thêu yếm y cũng hiểu ra… E rằng nàng đã mang thai con của Liễu Nhãn. Một cô gái trẻ tuổi không biết võ công, nhiều lần bị bắt cóc, bị người ta cường bạo, sinh ra hai đứa bé không cùng cha, một đứa gửi gắm cho người khác, đứa kia không biết ngày sau sẽ có vận mệnh gì… Còn bản thân nàng nằm trong tà giáo, làm nô tỳ, bị người ta nghi ngờ đố kỵ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, gặp phải cảnh ngộ thế này mà nàng vẫn không lựa chọn cái chết.
Nàng bước ra ngoài, đã đi rất xa. Thiệu Diên Bình đã thu xếp mọi việc rất ổn thỏa, một kiếm khách đưa nàng đến một thành trấn náo nhiệt gần đó, cho nàng vào trà lâu ngồi uống trà nghe hát rồi mới rời đi. Phong Lưu Điếm sẽ tự tìm được nàng, tìm được rồi cũng chỉ cho là Liễu Nhãn bỏ rơi nàng dọc đường rồi nàng đi lạc đến đó thôi.
Đường Lệ Từ đứng tựa cửa, tay đè lên ngực.
Nàng là người phụ nữ có nét duyên ngầm, phong hoa nội liễm, đẹp từ trong xương cốt, không có bất kỳ người đàn ông nào kháng cự lại được.
Nhưng thứ động lòng người nhất ở nàng lại không phải là nét duyên ngầm kia.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đúng lúc này, sau cánh cửa chợt vang lên tiếng “vút’, một lưỡi kiếm xuyên qua cửa, đâm thẳng vào sau lưng Đường Lệ Từ.
“Keng” một tiếng, từ trong bóng tối có một vật bay vút ra đụng vào thanh kiếm, kiếm kia bị hất chệch đi, một tia sáng lóe lên rồi chìm vào bóng đêm, biến mất không còn tung tích.
“Kiếm hay.” Ngoài hành lang dài có người hờ hững nói, “Đáng tiếc.”
Đường Lệ Từ vẫn đứng tựa cửa như cũ, sắc mặt không hề thay đổi, “Đáng tiếc không bằng ngươi.”
Ngoài hành lang có bóng người phiêu dật nhảy qua lan can: “Nếu hắn không sợ lộ thân phận, đâm thêm tám kiếm mười kiếm nữa, biết đâu có một hai kiếm ta không đỡ được.” Người này dung mạo bình thường, chính là Thẩm Lang Hồn. Ban nãy hắn đột ngột rời đi ngay trước bữa tiệc, nhưng lúc này lại xuất hiện ở đây, dường như đã nấp trong bóng tối từ lâu rồi.
Khóe môi Đường Lệ Từ khẽ cong lên, cười mà như không cười: “Nếu hắn hạ quyết tâm muốn giết ta, lần này không thành công thì còn có lần sau, lần sau nữa, khụ… khụ… Luôn có cơ hội.” Y ho khù khụ rồi thong thả rời khỏi cửa: “Ha ha, ngươi cứu ta một mạng, ta mời ngươi uống rượu.”
Thẩm Lang Hồn cũng nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cứu ngươi một mạng dễ vậy sao? Vừa rồi nếu ta không ra tay thì ngươi định giết hắn à?”
Chân mày Đường Lệ Từ nhướn lên, bật cười như điên: “Ha ha ha… Một phế nhân võ công mất sạch, chân khí tiêu tan không lẽ còn giết người được sao?”
Thẩm Lang Hồn không cười nữa, bình thản nói: “Nhưng ta nghĩ bao giờ võ công của ngươi mất hết thì lòng dạ ngươi còn độc ác hơn cả chân khí chưa tiêu tan.”
Đường Lệ Từ xoay người cười yếu ớt: “Ha ha ha, ha ha ha ha ha… sang đây uống rượu.”
Trì Vân gọi người này là hồ ly tóc trắng, Thẩm Lang Hồn nhìn theo bóng lưng y, một người mang trên mình cả cả yêu khí và cuồng thái, ôn nhã và ác độc, khóe miệng hắn khẽ cong lên, quả đúng là một con hồ ly tóc trắng. Đường Lệ Từ đi trước dẫn đường, bước qua mấy cánh cửa vào trong phòng. Thẩm Lang Hồn thoáng ngẩn ra, trước mắt có ống khói chậu nước, bên cạnh là phòng chứa củi, không lẽ đây là nhà bếp?
Đường Lệ Từ bước vào nhà bếp vừa được thu dọn sạch sẽ, lúc này trời đã tối đen, người giúp việc đã đi cả rồi, căn bếp yên tĩnh không một bóng người. Y đi thẳng đến gần cái thớt, cầm con dao còn dính nước lên, ngón tay trắng như tuyết khẽ sờ lên sống dao, bỗng bật cười: “Ngươi muốn ăn gì?”
“Mướp đắng xào trứng gà.” Thẩm Lang Hồn hờ hững đáp.
Đường Lệ Từ rút dao phay lên, băm đều đều lên thớt, “Mướp đắng xào trứng gà, ớt đỏ xào ớt xanh.”
Sau một nén hương, trên bàn bếp Thiện Phong Đường đã bày hai đĩa đồ ăn, một đĩa mướp đắng xào trứng gà và một đĩa ớt đỏ xào ớt xanh, màu sắc sặc sỡ nóng hổi. Thẩm Lang Hồn nhìn hai cái bát bự trên bàn. “Ta không biết ngươi uống rượu bằng bát đâu đấy.”
“Dùng bát hay chén thì cũng là uống rượu.” Đường Lệ Từ uống một ngụm, sóng mắt khẽ lay động, “Giống như bất kể ngươi nhâm nhi từng ngụm hay là nốc ào ào thì rượu này vẫn là đồ ăn trộm thôi.”
Thẩm Lang Hồn nghe vậy liền bật cười ha hả: “Đây chính là rượu ngươi mời khách đấy à?”
Đường Lệ Từ ngửa cổ uống một chén rượu, thản nhiên đáp: “Rượu này do ta trộm, đâu phải ngươi trộm.”
Thẩm Lang Hồn gắp một miếng mướp đắng lên nhai thử, cảm thấy hơi bất ngờ: “Trứng gà ngon mướp đắng ngon.”
Đường Lệ Từ gắp một miếng ớt, mùi ớt cay xộc vào mũi, “Khụ khụ…”
Thẩm Lang Hồn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không biết ăn cay?”
Đường Lệ Từ gật đầu cười cười: “Ta biết uống rượu, nhưng không biết ăn cay.”
Thẩm Lang Hồn hỏi: “Thế sao ngươi còn xào ớt?”
Đường Lệ Từ khẽ cười: “Vì ta vui.”
Thẩm Lang Hồn ăn một miếng ớt: “Mùi vị rất ngon, tay nghề tốt!” Hắn đặt đũa xuống, hớp một ngụm rượu rồi chuyển chủ đề: “Kẻ kia đổi kiếm rồi, sao ngươi vẫn nhận ra thân phận hắn?”
“Hắn họ Dư.” Đường Lệ Từ nói: “Là một cao thủ kiếm thuật lạ mặt, địa vị trong Kiếm hội rất cao, còn cố ý mang theo một thanh kiếm nổi danh trên người…” Y mỉm cười nhàn nhạt, “Tuy ta không biết Dư Khấp Phượng có con trai hay không, nhưng ít ra cũng không ngốc đến nỗi tưởng rằng sau khi Dư Khấp Phượng chết lại không có ai mò đến kiếm chuyện.”
Thẩm Lang Hồn nhồm nhoàm một miệng đầy ớt: “Ý ngươi nói hắn cố ý cầm Thanh Lạc theo để chứng minh hắn không phải kẻ hành thích ngươi?”
Đường Lệ Từ mỉm cười: “Đây là một trong những lý do hắn mang theo Thanh Lạc. Có điều Dư Phụ Nhân là người cốt cách trong sạch, kiến thức không tầm thường, không phải kẻ mù quáng hùa theo số đông, cũng không phải hạng tầm thường, ta đánh giá cao hắn.”
Thẩm Lang Hồn uống cạn một chén: “Đánh một đòn không trúng là rút đi ngay, quyết tâm giết ngươi có thừa, mà tự tin cũng có thừa.”
Đường Lệ Từ cầm đũa gõ nhẹ lên chén rượu: “Một sát thủ giỏi.”
Thẩm Lang Hồn cười nhạt: “Cạn chén!”
Đường Lệ Từ nâng chén lên cụng: “Cạn chén!”