Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 - Chương 29: Trịnh phủ



Trong phủ vắng lặng tịch mịch, một người đeo ngân bạc diện cụ đứng ngoài cửa chờ đợi, mắt nhìn xa xăm vào bóng tối. Cảnh cửa mở ra, y quan bê hòm thuốc đi ra, trông thấy người đó thì cúi chào.

Người đeo mặt nạ nhìn y quan, thay bằng câu trả lời y quan chỉ lắc đầu. Dưới khuôn mặt không che chắn, đôi môi mỏng khẽ thở dài.

Quản gia bước ra, khẽ nói: “Thái sư cho gọi công tử”.

Người đeo mặt nạ khôi phục sắc mặt đi vào bên trong, ánh đèn chiếu lên màn cửa, chiếu cả lên người đang nằm trên giường. Thái sư nâng bàn tay nhăn nheo của mình lên, hơi thở suy yếu: “Thanh nhi, lại đây”.

Lão Thanh nắm lấy tay thái sư: “Đại phu nói sức khỏe của gia gia đã tốt hơn rồi”.

Thái sư nghe như vậy bật lên cơn ho, cười nói:

“Từ khi nào biết nói dối”.

Lão Thanh không kìm được rơi lệ, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay thái sư:

“Người phải sống để chứng kiến con trả mối huyết thù”.

Thái sư nâng tay lau đi những giọt nước mắt, gượng nói:

“Không kịp nữa rồi”.

Lão mê man nhìn quanh phòng, dạo gần đây lão thường nằm mơ, trong giấc mơ lão trông thấy một chậu nhóc luôn lẽo đẽo chạy sau lưng mình. Nước mắt trào ra, thấm ướt gối:

“Nguyệt nhi đã về chưa?”

Lão Thanh nhẹ nhàng vỗ về:

“Gia yên tâm, đệ ấy sắp về tới rồi”.

Thái sư gật đầu: “Thế thì tốt”, lại nhớ ra một chuyện, lão nói thêm: “Hàn khí rất độc, tuyệt đối đừng để Nguyệt nhi trúng phải, bệnh của Nguyệt nhi kị nhất là thứ này”.

Lão Thanh gật đầu đảm bảo, cẩn cẩn thận đặt tay người vào trong chăn:

“Gia nghỉ ngơi đi”.

Lão Thanh đợi thái sư ngủ say mới rời đi, trong cơn mơ màng, hắn nghe thấy thái sư gọi: “Nguyệt nhi, Tranh nhi”. Tranh, cái tên này rất lâu rồi hắn không nghe thái sư nhắc đến, Hiên Viên Tranh, con trai duy nhất của thái sư, người đã ra đi mãi mãi trong mùa thu năm ấy.

Lão Thanh ra ngoài nhìn thấy Diệp Tuyền đang ôm một con bồ câu, Diệp Tuyền hơi nghiêng người để lộ bức thư được buộc vào chân con chim. Trong lòng lão Thanh dâng lên dự cảm bất an, hắn mở thư ra đọc. Diệp Tuyền ngó đầu vào xem, thốt lên:

“Làm sao đây?”

Lão Thanh cảm thấy không ổn, vội nói:

“Diệp Tuyền, đệ mang theo mấy trợ thủ đắc lực đi hộ tống Lãnh Nguyệt về đây”.

Diệp Tuyền nghe theo chỉ thị, lập tức hành động. Nếu không phải chuyện quan trọng thì Lãnh Nguyệt sẽ không chậm trễ quay về, mà chuyện quan trọng này nhất định liên quan tới mạng người. Mong rằng Diệp Tuyền đến kịp trước khi bất cứ chuyện gì xảy ra.

Lãnh Nguyệt đi cùng Hạo Thiên, Diệp Ly bất đắc dĩ đi theo Lãnh Nguyệt. Trong xe ngựa, Lãnh Nguyệt ngồi thẳng lưng nói:

“Sao điện hạ muốn điều tra vụ Dương Châu thành?”

Hạo Thiên khoanh tay trước ngực, ngồi vắt chân:

“Hàng ngàn người chết mà không có một cuộc điều tra tử tế nào”.

Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn Hạo Thiên:

“Điện hạ sẽ không hứng thú nếu chỉ có vậy”.

Hạo Thiên xoa hai tay vào nhau cười nói:

“Ta thấy có hai vấn đề ở đây, một là những con lợn tham lam, hai là những con kền kền đang róc xương người”.

Lãnh Nguyệt có chút suy tư:

“Điện hạ muốn hạ bệ từ trên xuống nhưng bọn chúng sẽ chống trả quyết liệt. Người nghĩ mình đủ quyền lực để đảm nhận việc này chứ?”

Hạo Thiên nói một cách chắc nịch:

“Ta có, còn huynh?”

Lãnh Nguyệt hơi sững người, chỉ cười như có như không:

“Điện hạ hãy nhớ lấy những lời này”.

Hai người đang nói chuyện thì xe ngựa đột ngột bị hãm lại, Lãnh Nguyệt ngã về phía trước, Hạo Thiên nhanh tay đỡ được, hắn mắng:

“Có chuyện gì?”

Trường An bẩm báo:

“Điện hạ, có người chặn đường”.

Hạo Thiên và Lãnh Nguyệt nhìn nhau một cái, vén rèm quan sát, bên ngoài một tên thị vệ đứng từ xa khom người hành lễ:

“Tham kiến điện hạ, chủ nhân của nô tài có lời chuyển tới người”.

Hạo Thiên nói vọng ra:

“Chủ nhân của ngươi là ai?”

Thị vệ mắt dán xuống đất, kính cẩn nói:

“Chủ nhân của nô tài là Trịnh quận công, người nghe nói điện hạ đi qua đây liền muốn mời điện hạ về phủ một chuyến”.

Hạo Thiên vẻ mặt bình thản, dường như đã đoán trước:

“Được, dẫn đường đi”.

Thị vệ vui sướng dẫn người đi đằng trước, Trường An đánh xe ngựa theo sau. Thấy ánh mắt tò mò của Lãnh Nguyệt, Hạo Thiên giải thích:

“Trịnh quận công là một cái tên chúng ta cần phải chú ý, đến rồi cũng tốt, đỡ cần phải mượn cớ đến tìm”.

Lúc đến nơi thì trời đã chuyển tối, Trịnh phủ đã thắp sáng đèn, xa hoa không kém gì kinh thành. Lãnh Nguyệt xa xa nhìn thấy một tòa lâu rất cao, thoạt nhìn rất giống Cửu Trùng lâu trong cung.

Trịnh quận công tươi cười trào đón:

“Cung nghênh điện hạ, vi thần tiếp đón chậm trễ, xin điện hạ đừng trách tội”.

Hạo Thiên đánh giá nhìn ông ta, bộ dáng gã hèn mọn khiến người khác xem thường, hắn phất tay:

“Bản vương làm phiền quận công rồi”.

Trịnh quận công cho người bày lên tiệc rượu, ông ta nâng chén mời Hạo Thiên rồi tự mình uống cạn, mấy kẻ xung quanh cũng phụ họa theo. Hạo Thiên ngửi thử, thấy không có vấn đề gì mới uống một ngụm. Lãnh Nguyệt hướng ánh mắt cho Hạo Thiên: “Không sợ bỏ độc”.

Hạo Thiên cười nói: “Ta nghĩ hắn không dám đâu”, hắn không tin một kẻ có tướng chuột lại đi làm trò mèo.

Ở bên này Trịnh quận công trộm quan sát nhóm người đi cùng Hạo Thiên, ánh mắt chú ý trên người Lãnh Nguyệt:

“Điện hạ, vị này là..”

Hạo Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Lãnh Nguyệt, lười giải thích:

“Đây là vị đại sư ta mời đi cùng để xua đuổi tà ma”.

Nét cười trên mặt Trịnh quận công hơi cứng lại:

“Thì ra là vậy, đại sư thất lễ rồi”.

Lãnh Nguyệt chắp tay đáp lễ:

“Ta thấy trong phủ có một tòa tháp, không biết quận công có theo đạo phật?”

Trịnh quận công cười cười, trả lời qua loa:

“Đúng vậy, đúng vậy”.

Lãnh Nguyệt nhếch miệng:

“Phật tổ phù hộ”.

Hạo Thiên hơi nghiêng chén rượu trong tay, rượu sóng sánh như sắp trào ra:

“Trịnh quận công cũng đã nghe thánh chỉ từ kinh thành, có gì muốn khai báo không? Nếu tự nguyện sẽ được khoan hồng”.

Trịnh quận công cười nịnh nọt:

“Vi thần là thần tử của bệ hạ, sao lại có ý không trung thành được”.

Hạo Thiên đặt mạnh chén rượu xuống bàn:

“Ai mà biết hoàng đế trong lòng các người là ai, nhất nhất tuân mệnh, nhất nhất phục tùng là ai?”

Lãnh Nguyệt nhìn thẳng vào khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Trịnh quận công:

“Có thể tin được không khi mà một người tín ngưỡng của mình cũng nói dối, nếu như ông theo đạo phật thì ngay từ lúc gặp ta đã phải cúi chào”.

Trịnh quận công bị nói đến tối tăm mặt mũi:

“Đang là ngày vui sao lại nhắc đến mấy chuyện không hay này”. Ông ta liếc nhìn tên thị vệ, thị vệ hiểu ý gọi người vào.

Từ ngoài cửa một nữ nhân ăn mặc lộng lẫy ôm đàn tỳ bà đi vào, cô ta khẽ nhún chân cúi chào:

“Hôm nay rất vinh hạnh được tấu đàn cho các vị thưởng thức”.

Trịnh quận công cười gian xảo:

“Điện hạ, đây là tiết mục đặc biệt chuẩn bị cho người”.

Lãnh Nguyệt cảm thấy không ổn, nhìn dung mạo cô ta trang điểm tỉ mỉ thấy quen quen, lúc nhớ ra vội nhoài người tới dùng tay bịt hai tai Hạo Thiên lại, quát lên: “Đừng nghe”.

Bất quá tiếng đàn đã cất lên, ngón tay xinh đẹp gảy đàn, thanh âm tinh tang. Càng nghe càng say đắm, dường như thần trí cũng bay theo. Hạo Thiên nghi ngờ, cả người vô lực, không thể cử động. Tất cả mọi người ngồi sau đều như vậy, choáng váng ngã ra đất.

Hạo Thiên đưa mắt nhìn Lãnh Nguyệt, thấy y vẫn bình thường mới thả lỏng:

“Huynh biết từ khi nào?”

Lãnh Nguyệt kiểm tra Hạo Thiên một lần, xác định cơ thể vẫn ổn, ánh mắt sáng trong chứng tỏ thần trí vẫn rõ ràng.

“Trong rượu có độc, độc sẽ phát tác khi có sự kích thích từ tiếng đàn”.

Trịnh quận công cười lớn, lộ ra bộ mặt thật:

“Bây giờ thì như cá nằm trên thớt”.

Hạo Thiên cả người căng cứng, tức giận chửi một câu: “Khốn khiếp”.

Ả nữ nhân bị bóc mẽ thủ đoạn, căm tức nhìn Lãnh Nguyệt:

“Tiếng đàn của ta rất thuần thục, ngươi là kẻ nào?”

Lãnh Nguyệt chỉ cần nghe qua đã thấu tỏ, không thể qua mắt:

“Dùng yêu thuật để mê hoặc lòng người”.

Nữ nhân nâng tay lên, Lãnh Nguyệt đã kinh qua chiêu trò của ả, lập tức rút dao ném về phía trước, dao không trúng người mà trúng vào cây đàn, dây đàn đứt phựt:

“Giờ thì đừng hòng giở trò”.

Nhìn cây đàn yêu quý bị phá hỏng, nữ nhân hét lên:

“Nguyền rủa ngươi, lần sau gặp lại ta sẽ xé xác ngươi ra”. Cô ta quay sang Trịnh quận công, chỉ mặt ông ta rủa xả: “Chúa thượng từ chối công đức của ngươi, từ nay Trịnh gia tự sinh tự diệt”. Nói xong cô ta tan thành những con bướm rồi biến mất, con dao rơi xuống đất.

Trịnh quận công ôm đầu, đôi mắt u mê, gã lẩm bẩm một mình: “Không.. không”

Lãnh Nguyệt nhân cơ hội lay mọi người dậy, bất quá Trịnh quận công bỗng nhiên cười, không biết phát điên cái gì:

“Hay là ta đem các ngươi làm vật tế, biết đâu chúa thượng sẽ tha cho ta”.

Lãnh Nguyệt duy trì sự bình tĩnh, lớn tiếng đe dọa:

“Dám động vào điện hạ, ngươi không sợ bị chu di tam tộc sao?”

Ánh mắt Trịnh quận công đầy tính toán xấu xa:

“Chưa biết ai chết trước ai, hôm nay ta thanh lý môn hộ cũng không ai biết”.

Thuốc cần thời gian để tan hết, Lãnh Nguyệt cố gắng kéo dài thời gian:

“Thái tử đã biết hết mọi chuyện, nếu ngươi biết điều thì sẽ tha cho tội chết”.

Trịnh quận công mặt xám mày tro:

“Nói láo, bọn ta đã xóa hết mọi dấu vết, thái tử sẽ không thể tra ra được”.

Lãnh Nguyệt “Ồ” lên một tiếng:

“Nhưng ta nghe nói trong tay thái tử đã có những cái tên, thái tử chỉ cần một lời xác nhận nữa mà thôi”.

Lãnh Nguyệt nói rất chắc chắn như thể hắn đã nắm rõ mọi thứ. Hạo Thiên dùng ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay Lãnh Nguyệt, bộ dáng hung hăng đó khiến người khác say mê.

Trịnh quận công bắt đầu hoài nghi: “Không thể nào”. Gã run lẩy bẩy, sợ hãi nói ra:

“Ông ấy đã đứng ra đảm bảo, bọn ta có kim bài miễn tử”. Gã gân giọng: “Việc công kích cá nhân sẽ không có tác dụng đâu, chúng ta có rất nhiều người, thái tử không thể lôi ra hết được”.

Lãnh Nguyệt nhìn Hạo Thiên mong muốn có thêm thông tin nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương cũng bất ngờ không kém Lãnh Nguyệt liền biết không hỏi thêm được gì nữa.

Lãnh Nguyệt thử thăm dò chuyện khác:

“Người đã cứu ngươi gọi là chúa thượng à, chúa thượng là ai?”

Đôi môi gã tím tái:

“Không, chúa thượng hùng mạnh hơn nhiều”, gã lắc đầu nguây nguẩy: “Ta không được phép bàn tán sau lưng chúa thượng.”

Lúc này nhìn ông ta như thu bé lại cho phù hợp với dáng vẻ vốn có, một con chuột nhát chết: “Với một kẻ hèn mọn như ta được chúa thượng để ý là một niềm vinh hạnh”.

Lãnh Nguyệt luôn thắc mắc ông ta theo đạo gì, bây giờ thì đã rõ là thứ tà ma ngoại đạo, đôi mắt Lãnh Nguyệt sáng lên:

“Ngươi hiến tế cũng là cho chúa thượng của ngươi?”

Trịnh quận công ngẩng đầu lên, vẻ thành kính như một kẻ sùng đạo:

“Ai có thể từ chối chúa thượng được chứ”.

Hơi thở Lãnh Nguyệt trở nên nặng nề:

“Bao nhiêu? Ngươi đã giết bao nhiêu người, bao nhiêu vật tế?”

Trịnh quận công thản nhiên đáp:

“113, một con số lẻ xui xẻo”.

Hai bàn tay Lãnh Nguyệt run rẩy, hắn nhìn xuống con dao, trong đầu nổi lên sát ý. Lãnh Nguyệt nhìn Hạo Thiên đang yếu ớt, cố gắng kiềm chế bản thân lại nhưng vẫn không quên mỉa mai:

“Nhưng giờ chúa thượng của ngươi đã bỏ rơi ngươi rồi”.

Trịnh quận công giật thót người, gã nhìn Lãnh Nguyệt, nốt chu sa đỏ rực giữa chán như phát sáng, gợi lên những ám ảnh như huyết quỷ, có tiếng thì thầm trong đầu gã “quỷ dữ đòi mạng”, “giết hắn.. giết”.

Gã phát điên: “Giết hắn, giết con quỷ kia cho ta”.

Lãnh Nguyệt tái nhợt, Hạo Thiên gồng người:

“Huynh đã trọc vào tử huyệt của gã rồi”.

Thị vệ lao tới, thanh kiếm lóe sáng. Lãnh Nguyệt không kịp suy nghĩ, xoay người ôm chặt lấy Hạo Thiên, đưa lưng ra che chắn:

“Ta xin lỗi”, hắn nín thở chờ đợi, may mắn người trong lòng cựa quậy.

Hạo Thiên căm phẫn tột độ, nhấc chân đạp chiếc bàn trước mặt vào tên thị vệ.

Hai người nhìn nhau, tình huống vừa rồi nguy hiểm thật. Đôi mắt Hạo Thiên nhìn như muốn nứt ra, nếu ánh mắt có thể giết người thì tất cả đã bị băm nát.

Trong lòng gào thét phải cứu Lãnh Nguyệt, bằng mọi giá phải cử động, sức mạnh Hạo Thiên bùng phát theo bản năng. Mọi người cũng bắt đầu rục rịch đứng dậy, Hạo Thiên nghe tiếng binh lính tràn vào, tình thế nguy cấp vội kéo tay Lãnh Nguyệt chạy. Lãnh Nguyệt ngoái đầu gọi: “Mau chạy đi”.

Hạo Thiên dùng trường tiên mở đường máu, Diệp Ly và Trường An rút kiếm bảo vệ hai bên.

Mọi người chạy nhanh vào rừng cây, khi không thấy người đuổi theo mới dám dừng lại nghỉ chân. Hạo Thiên nhìn sắc mặt Lãnh Nguyệt trắng xanh mới thấy hối hận, chỉ vì một lúc tham hoan mà đẩy y vào nguy hiểm, tay siết chặt làm Lãnh Nguyệt phát đau:

“Ta xin lỗi”.

Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói như hết hơi:

“Còn chưa chết mà”.

Hạo Thiên bật cười lau đi những giọt mồ hôi trên mũi Lãnh Nguyệt.

Nhưng đó chưa phải là sự kết thúc, có tiếng vó ngựa chạy tới, bọn họ đang bị truy sát. Mọi người chia nhau ra hành động, bây giờ đi cùng nhau chỉ có đường chết. Trường An và Tiểu Lộc tử chạy một hướng khác đánh lạc hướng. Diệp Ly nôn nóng kéo tay Lãnh Nguyệt: “Ta đã nói mà đệ không nghe, bây giờ thì đi thôi”.

Hạo Thiên vẫn nắm chắc cái tay còn lại của Lãnh Nguyệt:

“Huynh ấy đi cùng ta”.

Diệp Ly trừng mắt:

“Người bị truy đuổi là điện hạ, không phải dân thường bọn này”.

Hạo Thiên không chịu thua kém, rít lên:

“Đừng có tráo trở như thế, đồ hèn nhát. Ngay từ khi đồng ý đi cùng ta thì Lãnh Nguyệt cũng trở thành một phần trong chuyện này, nếu bị tóm thì chết như chơi đấy”.

Diệp Ly dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Hạo Thiên rồi nhìn xang Lãnh Nguyệt:

“Thằng nhóc xấc xược này từ đâu chui ra vậy?”

Hạo Thiên tức đến nghiến răng:

“Nếu còn dám gọi ta thằng nhóc này thằng nhóc nọ thì ta sẽ cắt cổ ngươi ngay lập tức đấy”.

Lãnh Nguyệt dở khóc dở cười:

“Đã là lúc nào rồi hai người còn cãi nhau”.

“Đi với ta”. Cả hai đồng thanh nói.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Diệp Ly lôi kéo tay Lãnh Nguyệt: “Đệ có đi cùng ta không?”

Lãnh Nguyệt biểu tình phức tạp xẹt qua trong mắt. Thấy Lãnh Nguyệt khó mở miệng, Diệp Ly tức càng thêm tức, chửi thề: “Ai.. mặc xác đệ”, nói xong quay đầu đi ngay.

Lãnh Nguyệt thở hắt ra, cùng Hạo Thiên chạy theo hướng ngược lại. Kị binh nhanh chóng nhận ra dấu vết, chia nhau đuổi theo.

Hạo Thiên thấy không thể thoát bèn đẩy Lãnh Nguyệt vào một gốc cây:. Web‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ ==‎ 𝒯𝒓U𝙢t𝒓𝘂‎ 𝔂ện.vn‎ ==

“Huynh chờ ở đây”.

Lãnh Nguyệt biết ý định của đối phương muốn ngồi dậy lại bị Hạo Thiên ấn xuống:

“Huynh làm vướng chân ta”.

Thô nhưng thật, Lãnh Nguyệt chợt nhận ra bản thân chính là một gánh nặng, nếu ngu ngốc có thể làm cả hai mất mạng. Lãnh Nguyệt tự giác lùi về sau. Hạo Thiên không đành lòng quay người, đi được ba bước nghe tiếng Lãnh Nguyệt gọi theo: “Cẩn thận”. Hạo Thiên cố gắng không quay đầu, bước chân nhanh hơn, khi nhìn thấy ngọn đuốc sáng rực, hắn hô lên: “Ta ở đây”.

Kị binh mặc giáp toàn thân, tay cung tay kiếm. Hạo Thiên nắm chắc trường tiên trong tay đánh đòn phủ đầu. Hạo Thiên dùng trường tiên quấn vào cổ một tên, lôi gã ngã ngựa. Tên đó dùng găng tay sắt cố sức kìm lại nhưng Hạo Thiên càng dùng sức siết chặt, đôi mắt gã xuất huyết vì ngạt thở. Ba tên khác đồng loạt xông tới, Hạo Thiên thu roi quất vào đầu gối tên đầu tiên, ngay lập tức gã khuỵu xuống, đưa mắt nhìn hai tên kia, Hạo Thiên thay đổi cách tấn công, dùng roi quấn vào chân một tên làm gã ngã ngửa ra sau. Lúc này Hạo Thiên mới xông tới giẫm nát cổ họng gã rồi quay sang bẻ cổ tên đang quỳ.

Tên còn lại nhìn vậy lập tức áp sát, gã đã có sự chuẩn bị nên tránh được nhiều đòn hiểm. So với gã, Hạo Thiên trông nhỏ con hơn nhiều, đánh một lúc đã tốn sức. Trường Tiên giống như một con rắn khôn ngoan đang trực trờ để tung ra đòn trí mạng nhưng con rắn chỉ cần nắm đầu thì sẽ khống chế được. Tên đó nhân lúc Hạo Thiên vừa mới thu tay về lập tức nắm chặt một vòng kéo về phía trước. Hạo Thiên vận sức nhưng không dứt ra được, hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi sức. Hai bên giằng co, Hạo Thiên thấy mắt mình mờ dần đi, đúng lúc bị tên đó bắt được, gã dùng găng tay sắt bóp cổ. Hạo Thiên dễ dàng bị nhấc bổng lên không trung, cho dù cố sức vùng vẫy cũng chỉ như châu chấu đá xe. Ngay khi sắp bị bóp chết Hạo Thiên khom người dùng sức hai chân đạp vào ngực gã, bị bất ngờ tay gã buông lỏng. Hạo Thiên nhanh tay rút thanh kiếm gã đeo bên hông, dùng sức đâm vào ngực gã. Tên đó dùng hai tay giữ chặt lưỡi kiếm, Hạo Thiên tiến một bước gã lùi một bước, sóng mắt lưu chuyển, lực đạo mạnh mẽ dồn xuống bàn tay, Hạo Thiên đấm mạnh vào đầu chuôi kiếm, từng chút từng chút như búa đóng đinh, ấn chặt thanh kiếm xuyên qua ngực gã. Máu chảy ra ồ ạt, ướt cả bộ giáp. Hạo Thiên nhảy lùi về sau khi cái xác đổ ập xuống.

Hơi thở dần suy yếu, ánh mắt sắc bén quét qua đám người còn lại, Hạo Thiên biết mình sắp không chống đỡ được nhưng vẫn phải gắng gượng, nếu hắn chết Lãnh Nguyệt cũng khó sống.

Một tên kị binh mât kiên nhẫn giơ nỏ lên, hắn bấm chốt, ba mũi tên bọc sắt lao đi vun vút. Hạo Thiên chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên kịp né người tránh được hai mũi tên, mũi tên còn lại không may bắn trúng bả vai hắn. Hạo Thiên chỉ cảm thấy một cơn đau nhói, sau vài giây hắn ngã xuống.

Nói thì chậm mà sảy ra nhanh, Lãnh Nguyệt từ một góc lao ra, hoảng hốt ôm lấy Hạo Thiên. Nhìn Hạo Thiên đẫm máu, không còn chút sức lực, Lãnh Nguyệt thấy đau lòng rồi:

“Vì sao?”

Hạo Thiên gắng gượng từng chút:

“Vì huynh”, rồi lả đi.

Đôi mắt Lãnh Nguyệt dại đi vì sợ hãi, cố bắt mạch cho Hạo Thiên.

Trong khoảnh khắc, Lãnh Nguyệt cảm thấy như thể thời gian ngừng lại.

Một tiếng bịch nặng nề vang lên, Lãnh Nguyệt ngước mắt nhìn kẻ muốn ám sát mình sải bước tới gần. Khi đến gần, gã nhìn về phía Lãnh Nguyệt và cất giọng:

“Quả là một bất ngờ thú vị”.

Giọng nói này, Lãnh Nguyệt lập tức mở to mắt, gằn từng chữ:

“Vũ Văn Hi Triệt”.

Bả vai Hi Triệt rung lên, hắn bật cười, tay tháo xuống giáp mặt, khuôn mặt đắc thắng:

“Xin chào, em trai”.

Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười nhạt, bừng tỉnh đại ngộ:

“Tất cả là do ngươi”.

Hi Triệt hài lòng nhìn Hạo Thiên nằm bất động, vẻ mặt sung sướng tận hưởng chiến thắng:

“Ta chỉ đưa ra chủ ý, còn làm hay không đều do bọn họ quyết định. Nhưng nhìn hắn rơi vào tình trạng này thì đúng là do ta rồi”.

Một cái bẫy hoàn hảo, Hi Triệt đã chờ sẵn ở đây, cho dù việc ở Trịnh phủ không thành thì cũng không có đường sống. Bọn họ đã tự dâng mình nộp mạng.

Hi Triệt không dấu nổi sự hào hứng khi gặp Lãnh Nguyệt:

“Trong lờ bắt cá còn bắt được cả tôm này, cậu làm gì ở đây?”

Lãnh Nguyệt không trả lời, hai tay ôm chặt Hạo Thiên. Hi Triệt hơi dừng lại, vẻ mặt trầm xuống:

“Cậu và hắn có quan hệ gì?”

Lúc này Lãnh Nguyệt mới hơi nhướng mi nhìn lên:

“Ngươi có quyền gì mà hỏi ta?”

Xương quai hàm Hi Triệt bạnh ra, cho thấy y đang vô cùng tức giận:

“Muốn chọc tức ta thì cũng phải chọn thời điểm chứ?”

Đôi mắt Lãnh Nguyệt lóe lên linh quang, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình thấy vui mừng khi nhìn thấy bản mặt của Hi Triệt, bởi hắn biết mình sẽ sống và sẽ cứu được Hạo Thiên.

Lãnh Nguyệt đề nghị:

“Hãy thả điện hạ đi và ta sẽ đi cùng ngươi, đó chẳng phải là điều ngươi luôn muốn hay sao?”

Hi Triệt nghe chẳng lọt tai, giơ nỏ lên chĩa về Hạo Thiên, nhắm thẳng vào đầu:

“Đó không phải là ý kiến tồi, nhưng ta có ý khác hay hơn. Sao ta không giết quách hắn đi và dẫn cậu đi là được”.

“Ý kiến hay đấy nhưng..” Lãnh Nguyệt rút con dao và kề sát động mạch cổ, cố tỏ ra tự tin: “Nếu ngươi muốn mang ta về như một cái xác thì tốt thôi”.

Cái vẻ kiêu ngạo trên mặt Hi Triệt bay đi mất, hắn quắc mắt:

“Sau bao trò láu cá, tôi sẽ không bị cậu lừa đâu”.

Lãnh Nguyệt dí sát con dao hơn, lưỡi dao sượt qua, máu ứa ra. Ánh mắt kiên cường của Lãnh Nguyệt cho thấy hắn không hề nói đùa.

Hi Triệt cảm thấy bồn chồn, suy nghĩ một lát mới thỏa hiệp:

“Ngươi thắng, ta sẽ để hắn đi và đừng quên những gì ngươi nói”, nói xong hắn xoay người định đi. Bất quá Lãnh Nguyệt ở phía sau vội ngăn:

“Đưa thuốc giải đây!”.

Hi Triệt cười bất đắc dĩ, nuối tiếc ném ngược một cái lọ qua vai:

“Không gì qua mắt được cậu nhỉ”. Mũi tên có độc.

Lãnh Nguyệt quăng con dao đi, đỡ lấy lọ thuốc, hắn mở nắp ra ngửi thử, không sai, chính là thuốc giải.

Lãnh Nguyệt hết sức tập chung:

“Cố gắng chịu”, dứt lời hắn rút mũi tên trên vai Hạo Thiên ra.

Hạo Thiên chịu đựng cơn đau thấu xương, nhìn xuống, từ miệng vết thương máu nóng chảy ra, thấm ướt cánh tay. Còn chưa kịp phàn nàn đã bị Lãnh Nguyệt nhét thuốc vào trong miệng, Hạo Thiên căm tức phun ra:

“Không cần”, hắn mới không cần sự bố thí từ tên kia.

Lãnh Nguyệt sốt ruột:

“Bây giờ không phải lúc bướng bỉnh”, nói xong lại lấy ra một viên thuốc khác, dỗ dành:

“Ngoan, há miệng ra”.

Trong mắt Hạo Thiên đau xót, không biết do vết thương hay do cảm thấy ấm ức, hắn mở miệng để Lãnh Nguyệt đút thuốc. Đối phương còn sợ hắn không chịu nuốt xuống nên bóp chặt miệng, đợi khi yết hầu lên xuống mới thả tay ra.

“Há miệng ra nào”, Hạo Thiên nghe lời, Lãnh Nguyệt thấy trong miệng trống trơn mới yên tâm.

Xé một miếng vải trên người mình, Lãnh Nguyệt băng bó vết thương giúp Hạo Thiên, nhẹ giọng nói trấn an:

“Không sao rồi, có ta ở đây rồi”.

Lãnh Nguyệt đứng dậy, ôm người trong lòng đặt lên con ngựa gần nhất. Hạo Thiên níu lấy bàn tay Lãnh Nguyệt, hắn nghe được cuộc đối thoại của hai người, hắn muốn ngăn cản Lãnh Nguyệt nhưng không đủ khí lực, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nước mắt trào ra như muốn nói: “Không muốn”.

Lãnh Nguyệt dịu dàng nhìn Hạo Thiên, bất chợt vỗ lên mông ngựa, con ngựa hoảng loạn chạy mất.

Hi Triệt đứng một bên quan sát, không chịu được nắm tay Lãnh Nguyệt lôi xềnh xệch:

“Đi thôi, chó con”.

Lãnh Nguyệt tự ái kêu lên, chọn cách nào cũng khổ sở, chi bằng chọn một cách ít khổ sở hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.