Thiên Quang Tuế Nguyệt

Quyển 1 - Chương 30: Đao phủ



Trường An kéo Tiểu Lộc tử ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi, trời gần sáng mới thấy bọn chúng phát ra tín hiệu thu binh. Trường An vô cùng lo lắng cho an nguy của điện hạ, bọn chúng chỉ rút lui khi đã giết hoặc bắt được người.

Một nhóm bốn người phi ngựa chạy qua trông thấy một con ngựa đứng gặm cỏ ven đường, kì lạ là trên lưng còn một người nằm đó không biết sống hay chết. Người dẫn đầu đưa tay ra hiệu dừng lại, hơi quan sát một lượt, đối phương cả người dính máu, bẩn thỉu lăn lộn, mặt úp vào bờm ngựa cũng không trông rõ hình dạng. Không hiểu vì sao hắn lại muốn cứu người này, kéo người xuống, hơi vén tóc ra, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó vì đau đớn nhưng cũng không thể che lấp được vẻ kinh diễm. Hắn thoáng sửng sốt:

“Không biết kẻ thô lỗ nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc”. Tuy đang rất vội nhưng hắn không thể nhìn thấy người sắp chết mà không cứu, đặc biệt là người đẹp như vậy.

Trường An và Tiểu Lộc tử đến nơi thấy điện hạ nằm trên đất kích động xông tới. Người nọ ngẩng đầu lên nhìn, Tiểu Lộc tử nhẹ nhõm khi nhận ra Diệp Ly bèn gọi to:

“Diệp Ly, là bọn ta”.

Bất quá kẻ kia chỉ nghi hoặc nhìn lại, ánh mắt mơ hồ như không hề quen biết, hắn hỏi ngược lại:

“Diệp Ly? Ngươi biết Diệp Ly?”

Bây giờ Tiểu Lộc tử mới rơi vào tình trạng hoang mang, Trường An lập tức rút kiếm, căng thẳng nói:

“Đây không phải Diệp Ly? Nói, ngươi là ai”

Tiểu Lộc tử không quan tâm ai là ai, quỳ xuống bên cạnh điện hạ khóc rống lên:

“Điện hạ, người tỉnh lại đi”, thế nhưng Hạo Thiên không hề phản hồi lại.

Tự thấy bản thân không có trách nhiệm phải giải thích, hắn không thèm để ý hai người kia, tiếp tục chữa trị. Miệng vết thương có máu đen chảy ra, chắc chắn có độc, hắn ngửi thấy một mùi lạ khác, bắt mạch chẩn đoán, độc tính đã ngừng, cũng may dùng thuốc giải kịp thời.

Trường An thấy đối phương không có ý xấu mới thu kiếm về, sốt ruột hỏi:

“Người không sao chứ?”

Thái độ hắn bình thản, tay vững mặt lạnh nói:

“Không nguy hiểm tới tính mạng”.

Trường An tỉnh táo nhìn miếng vải băng bó lúc đầu được xé ra từ áo, lại nhìn không thấy Lãnh Nguyệt, chỉ e là đã không rõ sống chết.

“Ngươi làm gì?” Tiểu Lộc tử ngăn lại bàn tay đang sờ soạng trên người điện hạ.

Tên kia hất tay Tiểu Lộc tử ra, miệng lầm bầm:

“Kiếm tra xem còn chỗ nào bị thương hay không?”

Nói thì nghe hợp lý nhưng Tiểu Lộc tử không tin, còn đang định đẩy hắn ra thì một bàn tay đã nhanh hơn bóp cổ hắn.

Hạo Thiên cảm nhận cơ thể có sự đụng chạm, bản năng sống trỗi dậy. Hai mắt Hạo Thiên hằn lên những tia máu, bao nhiêu phẫn nộ, sợ hãi, điên cuồng đều bộc phát theo bản năng.

Hắn không ngờ người này đang bị thương mà vẫn còn sức lực lớn như thế, cổ như bị bóp nghẹt lại. Trường An nhanh chóng giữ điện hạ lại, Tiểu Lộc tử thấy điện hạ ánh mắt như muốn giết người thì nhanh trí nói:

“Lãnh Nguyệt, điện hạ không đi cùng hắn sao?”

Cái tên như công tắc giúp Hạo Thiên khôi phục thần trí, hơi thở dần bình ổn lại, bàn tay ý thức buông lỏng.

Hắn vội vàng thở gấp, ôm họng ho dữ đội, từ miệng nói ra vài từ không rõ nghĩa:

“Lãnh.. Ng”. “Diệp Tuyền, đệ làm gì ở đây?”

Đây mới là Diệp Ly thật. Sau khi bỏ đi, Diệp Ly rất nhanh đã hối hận quay lại tìm Lãnh Nguyệt, nhưng đã không kịp.

Diệp Tuyền nhìn thấy Diệp Ly nhưng không thấy Lãnh Nguyệt ở bên cạnh, cộng thêm bộ dáng thảm hại kia làm hắn dấy lên dự cảm không lành. Diệp Tuyền chạy tới chỗ Diệp Ly đang đứng, không nói một lời đã thụi một cú vào bụng Diệp Ly, chất vấn:

“Lãnh Nguyệt đâu?”

Diệp Ly đau đớn ôm bụng, chật vật nói:

“Vũ Văn.. Hi Triệt”.

Hai mắt Diệp Tuyền long lên, gấp đến độ nói năng lộn xộn:

“Chúng ta.. chúng ta phải mau đi cứu hắn”.

Diệp Ly cuống quýt giữ Diệp Tuyền lại:

“Đệ bình tĩnh”, hắn cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Diệp Tuyền gấp gáp đẩy Diệp Ly, chỉ mặt nói:

“Bình tĩnh thế quái nào được”, thấy Diệp Ly không chịu nói liền quay ra hỏi mấy người Hạo Thiên:

“Đệ ấy bây giờ ở đâu?”

Hạo Thiên vịn tay hai người đứng dậy, cả người không có sinh khí, giọng điệu không có cảm xúc:

“Phủ thái úy”.

Một cảnh hỗn chiến thật khủng khiếp, tiếng binh khí va chạm, những tiếng gầm gừ. Một thân ảnh kiêu ngạo đứng đó, tay vung trường tiên, chẳng mấy chốc tất cả đều nằm gục dưới đất trong vũng máu lầy lội.

Lãnh Nguyệt đứng phía sau trông thấy bóng lưng lạnh lùng trong màn mưa máu, khói lửa bùng lên, máu thấm vào quần áo, nhuộm đỏ thành một bộ hồng y kiều diễm, ma mị. Máu chảy dọc xuống bàn tay đang cầm trường tiên, tách.. tách, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống đất lan ra như những đóa tường vi đang nở rộ. Người đó từ từ quay người về phía Lãnh Nguyệt, hắn nín thở, trơ mắt nhìn người đó là Hạo Thiên. Máu thấm ướt vào tóc làm mái tóc đen bết dính lại trên làn da trắng toát, máu chảy xuống mặt lăn qua khóe mắt nhìn như huyết lệ, máu dần thấm ướt hết khuôn mặt, hệt như chiếc mặt nạ bằng huyết tinh. Chỉ còn đôi mắt vẫn trong sáng nhìn Lãnh Nguyệt, đuôi mắt cong lên như đang cười với hắn, Hạo Thiên đưa tay ra:

“Đến đây với ta nào”.

Lãnh Nguyệt chạy lên đưa tay lau đi máu trên mặt Hạo Thiên nhưng càng lau càng không sạch. Hạo Thiên đưa tay bắt lấy tay Lãnh Nguyệt, hắn hoảng sợ lùi về sau, giơ ra trước mặt hai bàn tay đã nhuốm đầy máu, đặc dính và đỏ lòm. Khuôn mặt Hạo Thiên dần thay đổi, ánh mắt không còn trong sáng như thế mà thay vào đó là ánh nhìn quỷ quyệt, mắt dần chuyển sang màu máu, huyết sắc linh quang, nụ cười trên mặt cũng quỷ dị, méo mó, vặn vẹo. Hạo Thiên bước từng bước về phía hắn, những bóng đen tỏa ra tứ phía như muốn nuốt trọn.

Lãnh Nguyệt giật mình tỉnh lại, mồ hôi thấm ướt cả áo, hắn đưa tay áp lên ngực, xác nhận tiếng tim đập vững vàng mới tin mình còn sống.

“Gặp ác mộng sao?”

Ngẩng đầu lên trông thấy Hi Triệt đứng đó tự bao giờ, Lãnh Nguyệt không đáp, đưa tay lau mồ hôi trên chán. Một giấc mơ tối nghĩa và khó hiểu.

Hi Triệt ngồi xuống giường, cho người bưng trà lên:

“Cậu và hắn rất thân thiết?”

Lãnh Nguyệt cầm chén trà, không để tâm đến ánh mắt của Hi Triệt:

“Nhìn chúng ta thân thiết lắm à?”

Không biết đã mơ gì mà chảy cả mồ hôi lạnh, Hi Triệt lấy khăn lau cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt né tránh nhưng hắn vẫn kiên nhẫn:

“Cậu vẫn luôn đi cùng hắn?”

Trà nóng giúp Lãnh Nguyệt thấy ấm áp hơn, mặt cũng có sức sống:

“Ta chỉ đi lòng vòng”.

Thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt đã bình ổn, Hi Triệt mới dừng lại:

“Nếu đã biết không có kết quả tốt thì còn gặp làm gì?”

Lãnh Nguyệt chỉ rũ mi không nói, hắn cũng chẳng thể hiểu.

Sau đó, Hi Triệt dẫn Lãnh Nguyệt đi gặp một người, không cần giới thiệu Lãnh Nguyệt cũng biết ai ở trước mặt:

“Tôn thái úy”.

Bị Lãnh Nguyệt gọi tên, ông ta giật mình:

“Ngươi biết ta sao?”

Lãnh Nguyệt lạnh lẽo trả lời:

“Không biết nhưng bây giờ biết”.

Tôn thái úy có cảm giác Lãnh Nguyệt không chỉ biết có mỗi tên ông, sợ là đã biết nhiều chuyện khác:

“Ngươi đã biết những gì?”

Lãnh Nguyệt cũng không giả vờ ngu:

“Biết những gì cần biết”.

Tôn thái úy chưa từng gặp qua người nào như vậy, có chút thích ý:

“Ngươi thú vị đấy, nhưng chỉ thú vị thôi là chưa đủ. Nói xem điều gì ở ngươi mà khiến đại công tử quyết định chọn ngươi mà tha cho điện hạ?”, lão nhìn xang Hi Triệt nhưng hắn chỉ cười nhạt ngồi một bên không nói.

Lãnh Nguyệt nhớ lại chuyện đêm qua, trong mắt có chút u ám:

“Điện hạ không biết gì cả, người biết chuyện mới là ta. Hơn nữa nếu đại nhân đã có ý truy sát thì cũng không sợ người này là ai, nhưng nếu hắn chết e là không có ai vui vẻ cả. Đại nhân nói có đúng không?”

Tôn thái úy nghi hoặc, không biết kẻ này là ngu ngốc hay can đảm khi dám đối diện với ông ta như thế:

“Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi à?”

Lãnh Nguyệt không chút sợ hãi trước lời đe dọa, bình tĩnh nói:

“Nhưng đại nhân còn tò mò, chẳng phải vì thế đại nhân mới gọi ta đến hay sao? Nếu không thì đại nhân đã không để yên cho người đưa ta về”.

Mắt ông ta lóe ra hung quang, ông ta nhìn Lãnh Nguyệt rồi lại nhìn Hi Triệt, sự lão luyện khiến ông ta cho rằng mình có thể khống chế những con mồi thú vị này.

Lãnh Nguyệt thấy ông ta sắp không đợi được rồi:

“Ta có lý do để tin rằng một người quyền lực đã đứng ra đảm bảo cho các ngươi, điều đó có đúng không?”

Tôn thái úy nhịp nhịp ngón tay trên bàn:

“Ngươi biết ta không thể đề cập đến vấn đề này”.

Lãnh Nguyệt biết chắc ông ta sẽ từ chối:

“Những kẻ suy đồi và những người trục lợi từ việc đó, có vẻ như thái tử đang nhắm tới hai điều này”.

Ông ta hơi ngỡ ngàng:

“Ngươi đe dọa ta ư?”, dừng một lúc ông ta nói tiếp: “Ta đã gửi cho các ngươi những cái tên cùng sự nghi ngờ của ta về việc cứu tế năm đó”.

Đến lượt Lãnh Nguyệt ngạc nhiên:

“Cho ai?”

Tôn thái úy kể lại:

“Chờ người nhận trách nhiệm lúc đó, rất nhiều năm về trước. Ta đã bắt thóp được chúng nhưng ta không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ từ ông ấy”.

Thái dương Lãnh Nguyệt giật giật:

“Ta muốn cái tên”.

Tôn thái úy nói với vẻ tự ái, những nỗ lực trong quá khứ của ông ta bị phủ nhận:

“Ông ta đã chôn vùi nó”.

Lãnh Nguyệt nghe rõ, từng từ từng từ một:

“Việc cứu tế có vấn đề nhưng hoàng đế vẫn lờ đi, hoặc là ông ấy thấy cái chết của hàng ngàn người không đáng bận tâm hoặc ông ấy đang quan ngại một vấn đề nghiêm trọng hơn. Đó là gì nhỉ?”

Nhìn phản ứng của ông ta, Lãnh Nguyệt biết mình đã đoán đúng.

Tất cả đều là một mảnh lặng ngắt như tờ, có tiếng tát thâm thúy vang lên, Diệp Tuyền ban cho Diệp Ly một cái tát như trời giáng, ánh mắt hằn học ghét bỏ:

“Huynh đáng lẽ phải đi cùng Lãnh Nguyệt”.

Diệp Ly không dám nói gì chỉ biết bất lực im lặng, Diệp Tuyền đánh không sai, nhận trách nhiệm bảo vệ Lãnh Nguyệt là hắn, để Lãnh Nguyệt xảy ra chuyện cũng là hắn.

Hạo Thiên ngồi bất động thanh sắc ở trên giường, khuôn mặt rơi vào trạng thái vô cảm. Trong phòng nồng mùi thuốc, Diệp Tuyền bê đến một bát thuốc vẫn còn bốc khói:

“Thuốc này do ta kê toa, điều trị nội thương”.

Nhìn đối phương trầm lặng, Diệp Tuyền cũng hiểu được phần nào, hắn thở dài:

“Người đẹp, lần này cậu hại Lãnh Nguyệt thật rồi”.

Hạo Thiên không nói, đưa tay lấy chén thuốc một hơi cạn sạch.

Hạo Thiên nhắm mắt dưỡng thần, cả người mỏi mệt, tâm cũng mệt. Tiếng cửa mở ra, có người đi vào phòng trông thấy điện hạ đang nhắm mắt thì không dám lên tiếng.

“Nói đi, ta không sao”.

Nhìn điện hạ như vậy, Tiểu Tạ cũng ảo não:

“Phủ thái úy được canh phòng rất ngiêm ngặt, nếu họ Vũ Văn kia còn ở đó thì rất khó để đột nhập”.

Quan võ trong triều ngoài mấy vị ở Đông Doanh, thống lĩnh cấm quân hay đô đốc ngự sử thì chỉ còn chức vị thái úy. Nhưng Hạo Thiên đã nhìn qua giáp Đông Doanh một lần, là giáp đỏ pha nâu, cấm quân là hoàng kim giáp, đô đốc là đen tuyền, chỉ có thái uý nắm giữ Vệ binh là giáp sắt ánh bạc.

Tôn thái úy, ông ta là kẻ mưu mô, xảo trá. Không giống như Trịnh quận công kia, tuy có dã tâm nhưng không đủ khôn ngoan, nếu như hắn thực sự chết trong rừng, e là Trịnh quận công làm sao bị đổ tội vu oan cũng không biết được kẻ đứng sau.

Cái mạng của hắn đã suýt chết hai lần cũng coi như sắp đến vạch đích rồi.

Hạo Thiên có thể cảm nhận bọn chúng đang rất căng thẳng chờ hành động tiếp theo của hắn, cũng có nghĩa chân tướng đang ở rất gần. Chỉ là không ngờ kéo theo Lãnh Nguyệt vào mớ rắc rối này. Đẩy Lãnh Nguyệt vào nguy hiểm, lại không bảo vệ được. Lãnh Nguyệt là sai lầm lớn nhất của hắn.

Do hắn ngạo mạn. Do hắn bất cẩn.

Hạo Thiên nắm chặt tay, đôi mắt đầy tàn nhẫn. Cái chết sẽ đến với bọn chúng, rất nhanh thôi.

“Cậu biết đấy, tôi tôn trọng những việc cậu đang làm, cậu làm những gì cậu muốn, cậu là cậu..” Hi Triệt ngồi bên cạnh Lãnh Nguyệt nói.

Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Thật tốt khi biết điều đó”.

Hi Triệt đưa tay gỡ miếng băng trên cổ Lãnh Nguyệt, vết cắt đang lành:

“Tôi biết cậu quan tâm đến chuyện này, nhưng đôi lúc cậu có từng nghĩ đến việc dừng lại? Bọn chúng chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, triều đình không phải không biết, hoàng đế chỉ không quan tâm như chúng ta. Ông ta có cái nhìn sâu xa hơn”.

Lãnh Nguyệt có chút suy tư:

“Đột nhiên ta không còn tin vào những điều mình luôn chắc chắn”.

Hi Triệt nhìn sườn mặt của Lãnh Nguyệt, từ góc nghiêng này trông y thật xa cách, hắn dịu dàng nói:

“Không cần phải lo lắng như vậy, tôi sẽ luôn ở bên cậu”.

Lãnh Nguyệt có chút khinh thường:

“Đó là điều ta không chắc nhất đấy”.

Đáy lòng Hi Triệt có chút mất mát, trong nháy mắt liền nhớ tới thời gian năm đó:

“Ta xin lỗi, cho dù muộn..”

Thị vệ chạy xộc vào, rõ ràng đang có chuyện gấp. Hi Triệt đứng dậy, kéo Cố Ngũ xang một bên, Lãnh Nguyệt chỉ thấy miệng tên kia liến thoắng, vẻ mặt Hi Triệt bỗng trở nên nghiêm trọng, rõ là một tin chẳng lành.

Hi Triệt gật đầu nói Cố Ngũ ra ngoài chuẩn bị còn hắn thì quay lại chỗ Lãnh Nguyệt nói:

“Đợi ta”.

Lãnh Nguyệt chỉ cảm thấy nực cười:

“Đợi ngươi làm gì?”, năm đó hắn đã ngu ngốc như thế nào mà lại chờ đợi con người này?

Hi Triệt tức giận nhưng thương cảm nhiều hơn:

“Đợi ta quay về sẽ tính sổ với cậu”.

Lãnh Nguyệt ngồi nhìn bóng lưng Hi Triệt xa dần không biết đang suy nghĩ gì.

Cái bóng to lớn đổ lên người Lãnh Nguyệt, Tôn thái úy hai mắt phát sáng như một con diều hâu đang hau háu nhìn con mồi của mình. Lãnh Nguyệt hơi lùi lại:

“Ông định làm gì?”

Ông ta nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt, cười nham hiểm:

“Thứ tốt như vậy sao chỉ có Đại công tử được dùng một mình?”

“Buông ra..”, Lãnh Nguyệt gắt lên, hắn bị mấy tên thị vệ lôi kéo đi.

“Thái úy, ông không sợ Hi Triệt quay lại sẽ xử lý ông sao?”

Tôn thái úy cho người ép Lãnh Nguyệt quỳ xuống trước mặt:

“Quan hệ giữa ngươi với hắn là như thế nào?”

Lãnh Nguyệt căm tức hất tay tên thị vệ khỏi người mình:

“Chẳng như thế nào cả”.

Tôn thái úy phẩy tay cho thị vệ lui xuống, ông ta hơi cúi người xuống, nói chậm rãi:

“Chỉ cần ngươi nói ra bí mật của Đại công tử, thì ta sẽ tha chết cho ngươi”.

Lãnh Nguyệt sững người:

“Ông.. dùng ta để uy hiếp hắn?”, đây mới là mục đích thật của ông ta.

Tôn thái úy nói giọng gay gắt:

“Vũ Văn gia thế lực càng ngày càng hùng hậu, luôn tìm cách chèn ép ta. Nay ta đã bắt được điểm yếu của hắn”.

“Phì..”, Lãnh Nguyệt không nhịn được phì cười:

“Trò khôi hài gì đây?”

Thằng nhóc này lại dám coi thường ông, Tôn thái úy giận điên lên:

“Đừng quên ta có thể lấy mạng của ngươi bất cứ lúc nào đấy”.

Lãnh Nguyệt dừng lại tiếng cười, chua chát nói:

“Giết ta cũng vô ích, Hi Triệt sẽ không bao giờ vì ta mà làm ảnh hưởng tới Vũ Văn gia. Con người đó, hắn luôn coi trọng gia tộc của mình”.

Ánh mắt ông ta như muốn chém Lãnh Nguyệt tới nơi:

“Ngươi đáng ghét thật. Vũ Văn Trác cũng là một tên đáng ghét, kẻ lúc nào cũng cản đường ta”.

Lãnh Nguyệt cứng đờ người, có chút thắt lòng lại, đại não ngừng suy nghĩ mấy giây, cũng không biết đã bao nhiêu lâu không nhớ đến cái tên này.

“Chừng nào Đông Doanh còn trong tay hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng”.

Lãnh Nguyệt cố gắng che dấu sự kích động:

“Nếu để so về mưu kế, sự cường đại lẫn danh tiếng, ông đều không bằng”.

Ông ta vừa giận vừa thẹn, rút thanh bảo kiếm đặt lưỡi kiếm kề cổ Lãnh Nguyệt:

“Vậy thì ta giữ ngươi còn sống có ích gì?”

Lãnh Nguyệt cười khinh bỉ, chưa kịp lên tiếng thì có một giọng nói trong trẻo cất lên:

“Có chứ sao không”.

Hai người đưa mắt hướng về phía cửa, một thiếu niên đeo mặt nạ quỷ bá khí suất hiện, hắn ung dung bước từng bước về phía trước, đôi mắt nheo lại, tiếng cười thâm thúy:

“Để giữ lại cái mạng chó của ngươi chứ sao”.

Hi Triệt càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, hắn giở bức thư ra đọc lại. Cố Ngũ thúc ngựa đi bên cạnh:

“Đại công tử, đây chính là bút pháp của Hầu gia”.

Nét chữ nhìn thì rất giống nhưng Hi Triệt vẫn còn khúc mắc:

“Ngươi có thấy phụ thân viết thư cho con lại phải đóng dấu không?”

Cố Ngũ vội nhìn lại:

“Trước đây đúng là không có nhưng có thể hầu gia tiện tay”.

Hi Triệt cẩn thận xem kỹ:

“Kiểu chữ của phụ thân có rất nhiều người biết viết, còn dấu ấn này là lúc phụ thân còn ở cấm quân rất nhiều người biết, nhưng bây giờ làm tướng quân đã không còn dùng nữa”, hắn vò nát bức thư trong tay:

“Ai đã đưa bức thư này cho ngươi?”

Lòng Cố Ngũ nảy lên một cái, hoảng sợ nói:

“Đích thân thái úy cho người mang tới”.

Hi Triệt nhận ra một điều gì đó, hắn lập tức cho ngựa quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn:

“Mau quay lại”.

Nếu ông ta dám làm ra hành động bất chính gì thì hắn nhất định không để yên.

Tôn thái úy bị tập kích bất ngờ có chút hoảng loạn, bây giờ mới để ý ngoài sân là một mảnh yên lặng. Ông ta biết sự tình không ổn liền dí sát kiếm vào cổ Lãnh Nguyệt, rống lên:

“Đừng qua đây, nếu không ta lập tức giết hắn”.

Hạo Thiên không dám manh động, Lãnh Nguyệt hai người hiểu ý, thử dụ dỗ:

“Ông ngoan cố chỉ thiệt thân”.

Tôn thái úy hét lên:

“Im miệng, ta có chết cũng không chịu thua”. Nói xong ông ta lôi Lãnh Nguyệt đứng dậy, kiếm vẫn kề cổ, dẫn Lãnh Nguyệt ra phía ngoài.

Tôn thái úy bắt Lãnh Nguyệt làm con tin:

“Ta đã nói ngươi rất đáng giá mà nhỉ, cả điện hạ cũng muốn ngươi”.

Lãnh Nguyệt cười lạnh:

“Điện hạ không muốn ta, người chỉ muốn những thứ ta làm cho người”.

Tôn thái úy giật mình tỉnh ngộ, muốn thu phục người lại bị người thu phục lại, ông ta đã đánh giá sai lầm rồi, tất cả chỉ là cái bẫy. Lãnh Nguyệt nhìn ra được sự bất mãn trong mắt ông ta, một kẻ ngạo mạn như vậy sẽ không chịu dưới trướng bất kỳ ai. Hắn chỉ vờ tỏ ra quy thuận khiến ông ta nghĩ có thể điều khiển được mà nảy sinh lòng thầm, quay ngược lại cắn Hi Triệt.

Lãnh Nguyệt chính là yếu tố đưa mâu thuẫn lên đỉnh điểm.

“Ngươi đúng là con ác quỷ”, ông ta kinh hãi nói.

Điện hạ, việc còn lại là của người.

Hạo Thiên thừa dịp ông ta thất thần, nhanh chóng vung trường tiên, quật ngã ông ta ra đất. Nhân cơ hội, Lãnh Nguyệt vùng chạy về phía Hạo Thiên, đối phương dang tay đón sẵn:

“Nhớ ta không?”

Lãnh Nguyệt không có thời gian để tâm sự, hắn cầm tay Hạo Thiên chạy về phía cổng. Đột ngột có tiếng nói lạo xạo vang lên từ phía ngoài.

“Không kịp rồi”, giọng Lãnh Nguyệt căng thẳng thấy rõ, nhóm người Diệp Ly, Diệp Tuyền, Trường An lảo đảo bước vào, cả người đầy vết thương, phía sau là gương mặt như hung thần ác sát của Hi Triệt.

Ánh mắt Hi Triệt đỏ ngầu nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau kia, giọng nói trầm trầm ngoan độc:

“Cậu định đi đâu?”

Lãnh Nguyệt sợ Hi Triệt phẫn nộ giết người, nhắc nhở:

“Ngươi đừng đi quá giới hạn”.

Tôn thái úy thấy Hi Triệt như cọng rơm cứu mạng, ông ta lồm cồm bò dậy, chạy về phía hắn:

“Mau, giết hết bọn họ”, ông ta rống giận, chỉ tay về phía Lãnh Nguyệt: “Các ngươi là quái vật, tất cả các ngươi”.

Tay Hi Triệt hơi di chuyển, chỉ thấy một tia sáng xẹt qua rất nhanh, không ai kịp nhìn rõ. Tôn thái úy trợn mắt lên ôm cổ, chừng vài giây sau máu bắt đầu trào ra từ kẽ tay, chảy ồng ộc như suối. Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì thì ông ta đã gục xuống, co giật mấy cái rồi chết.

Đi lên phía trước, Hi Triệt trông xuống cái xác, nhổ nước bọt:

“Lão già chó má”, trên lưỡi kiếm của hắn, một giọt máu đỏ mới từ từ lăn xuống.

“Giết người không thấy máu”, Hạo Thiên lầm bầm. Lãnh Nguyệt không ngờ Hi Triệt thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhìn sang Hạo Thiên đang đứng bên cạnh, hắn mới biết Hi Triệt có bao nhiêu nương tình.

“Qua đây!”, Hi Triệt gầm lên.

Lãnh Nguyệt giật mình:

“Không muốn”.

Đó không phải là điều Hi Triệt muốn nghe.

“Tôi đếm đến ba, nếu cậu không đi qua đây..”, dừng lại hắn liếc nhìn xang đám người Diệp Ly, hừ một tiếng: “Tôi sẽ giết hết bọn họ”.

Lãnh Nguyệt biết đây không phải lời nói giỡn, Hi Triệt sẽ làm thật.

“Một..”, Hi Triệt bắt đầu đếm.

Lãnh Nguyệt rất nhanh nhìn ra phía cửa, Cố Ngũ và đám hộ vệ vẫn canh chừng ở đó, nếu liều mạng thì ba người bên kia không phải là đối thủ của Hi Triệt, có điện hạ nhưng lại đang bị thương.

“Hai..”, mỗi một giây trôi qua như thúc giục hắn.

“Ba..”, Hi Triệt thấy Lãnh Nguyệt vẫn đứng im thì giơ kiếm lên, lưỡi kiếm sắc bén đến mức ó thể chém được ánh sáng.

“Đừng..”, Lãnh Nguyệt hét lên: “Ta qua là được chứ gì”, hắn gỡ tay của Hạo Thiên ra, trước ánh mắt ngỡ ngàng của đối phương mà đi về phía đối diện.

Hạo Thiên bất quá kinh ngạc, “sao?” hắn chưa từng nhìn thấy một Lãnh Nguyệt như vậy, khuất nhục? Không, đó là một mặt rất khác, trong mắt hắn Lãnh Nguyệt là người thà chết cũng không chịu gãy, nhưng hiện tại lại lộ ra bộ mặt có chút.. “ngoan”. Hạo Thiên có chút rợn người.

Lãnh Nguyệt bước qua cái xác của thái úy, mỗi bước chân nặng trịch:

“Vừa ý ngươi rồi chứ?”

Hi Triệt ngó Lãnh Nguyệt từ đầu tới chân, sau khi thấy y không sao mới nói:

“Ngay từ đầu chịu nghe lời phải tốt hơn không”, hắn túm tay Lãnh Nguyệt: “Về thôi”, lần này hắn không hỏi Lãnh Nguyệt có muốn hay không.

Diệp Ly la lên:

“Về đâu? Nơi đó không phải nhà của Lãnh Nguyệt”.

Hi Triệt trừng mắt:

“Ngươi còn giữ được cái đầu trên cổ là vì ta nể tình cậu ấy đấy. Không phải việc của ngươi, khôn hồn thì câm miệng lại”.

Diệp Ly giận run người nhưng không thể làm gì.

Lãnh Nguyệt phản kháng yếu ớt:

“Ta.. không..”

Hi Triệt quát lớn:

“Tôi chiều cậu quá cậu hư rồi phải không?”

Giọng Hi Triệt làm Lãnh Nguyệt ù cả tai, hắn thừa nhận hắn có chút sợ.

“Tại sao cứ bắt ta phải về đó”, hắn xoắn xuýt tay áo Hi Triệt.

Hi Triệt thấy Lãnh Nguyệt chịu nghe lời cũng dịu giọng xuống:

“Tôi muốn chăm lo cho cậu”, hắn không muốn dùng từ bù đắp vì như thế hắn sẽ bớt cảm thấy tội lỗi hơn.

“Nếu muốn chăm lo cho ta, thì điều đầu tiên ngươi cần làm là để cho ta tự do”.

Hi Triệt giơ tay lên, Lãnh Nguyệt tưởng y định tát mình liền nhắm mắt lại, nhưng không phải, Hi Triệt dùng tay ấn gáy Lãnh Nguyệt tới gần hơn, nói bên tai:

“Đừng có ảo tưởng, sự tự do mà cậu muốn chỉ là mơ mộng mà thôi”.

Lãnh Nguyệt cúi mặt xuống, sự áp bức này làm hắn ngạt thở tới nơi.

“Huynh ấy nói không muốn”, không biết từ đâu Hạo Thiên đã đứng bên cạnh hai người, hất tay Hi Triệt khỏi người Lãnh Nguyệt, rõng rạc tuyên bố:

“Lãnh Nguyệt là của ta, ta sẽ không giao hắn cho bất kỳ ai chứ đừng nói là ngươi”.

Lãnh Nguyệt thở ra, bỗng thấy dễ chịu. Hi Triệt gằn giọng:

“Có muốn ta khoan một lỗ trên người ngươi nữa không?”, đã dám ám sát nhị hoàng tử của Đại Đồng thì hắn còn biết sợ là gì.

“Ngươi đừng sủa vội..”, ngay sau đó một đoàn quân từ cửa ùa vào, thân mang giáp vàng lóe sáng dưới mặt trời, là Cấm quân. Ngọn lửa đắc thắng bùng lên trong mắt Hạo Thiên:

“Có giỏi thì sủa nữa đi”.

Hi Triệt ra hiệu cho bọn Cố Ngũ lùi lại:

“Không được manh động”.

Hạo Thiên ra lệnh:

“Bắt lấy hắn”.

Hi Triệt liếc nhìn cấm quân đang bao vây xung quanh, bình thản:

“Vì tội gì?”

Hạo Thiên vẫn tức điên khi nhớ lại:

“Ngươi dám ám sát ta?”

Hi Triệt nhún vai:

“Ai làm chứng?”

Hạo Thiên ngơ người, quả thật lúc đó không có ai làm chứng, chỉ có Lãnh Nguyệt nhưng không thể, hắn đã hứa sẽ không để lộ thân phận của y.

“Ngươi giết mệnh quan triều đình”, Hạo Thiên chỉ vào cái xác lạnh của thái úy.

Hi Triệt tỏ vẻ bất ngờ:

“Điện hạ còn chưa biết ư? Đây là ý chỉ của Thái tử, lệnh thanh trừng”.

Hạo Thiên ngó sang thống lĩnh vệ quân, nhận được cái gật đầu xác nhận mới bừng tỉnh đại sự, tên này là đao phủ thay đại ca hắn hành quyết từng tên, trảm trước tấu sau.

Tiếng Hi Triệt cười giễu cợt:

“Chỉ cầm phần đầu mà cứ nghĩ mình nắm đằng chuôi, mới bắt được một kẻ lại nghĩ mình đã nắm được toàn bộ, không phải cứ cầm roi là nghĩ mình làm chủ nhân đâu”.

Hạo Thiên tức, không phải vì bị tên này xỏ mũi, mà vì thái tử không nói với hắn chuyện này. Hạo Thiên đáp trả:

“Chẳng phải chó sợ roi mới biết nghe lời à? Ngươi đúng là con chó trung thành của anh trai ta. Ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này, đồ thảm hại”, hắn dẫn Lãnh Nguyệt đi, trề môi nói: “Đừng sủa linh tinh nữa, cút đi”, nói xong còn không quên sủa tiếng chó con chọc tức: “Gâu.. gâu”.

Hi Triệt lừ mắt:

“Thằng nhãi ranh”.

Lãnh Nguyệt không nhịn được bật cười, nhờ ơn Hạo Thiên, hắn thoát được lần này, đi được một đoạn hắn giơ tay vẫy vẫy người đứng sau: “Chào nhé, anh trai”.

Hi Triệt vốn đang cáu tiết, cấm quân ở đây, thằng nhóc kia sẽ không để hắn dẫn Lãnh Nguyệt đi. Nhưng lúc này được nghe Lãnh Nguyệt chủ động gọi, hắn bỗng quên hết:

“Cậu nói lại, tôi không nghe rõ”.

Lãnh Nguyệt đương nhiên không nói hai lần, Hi Triệt che mặt cười lên, bỗng dưng vui trở lại: “Chó con..”

Cố Ngũ ở một bên thấy đại công tử cười vô tri thì nghĩ thầm, điên rồi?

Một thân ảnh chạy vụt tới ôm chầm lấy hắn, Lãnh Nguyệt ngửi thấy mùi thảo dược:

“Diệp Tuyền”.

Lãnh Nguyệt đẩy người ra, nhìn rõ hơn, khuôn mặt giống y đúc Diệp Ly nhưng tao nhã hơn:

“Sao huynh ở đây?”

Diệp Tuyền đi qua đi lại kiểm tra đủ một vòng, xoa tay nắn chân, xác định Lãnh Nguyệt vẫn lành lặn mới yên tâm:

“Lão Thanh đoán đệ lại tự tìm rắc rối nên kêu ta lôi đệ về”, nói xong lại treo lên người Lãnh Nguyệt cảm thán: “Lâu không gặp, trông đệ đẹp trai hơn đấy?”

Thế lúc trước hắn xấu, Lãnh Nguyệt nghĩ thầm. Diệp Ly áy náy nhìn Lãnh Nguyệt:

“Xin lỗi đệ”.

Lãnh Nguyệt lắc đầu, chuyện cũng qua rồi, hỏi:

“Mấy người làm sao xông vào phủ hay vậy”.

Diệp Tuyền vuốt vuốt mũi, tự hào vỗ ngực:

“Đệ quên ta là ai rồi sao?”

Đúng vậy, Diệp Tuyền thân là y sư nhưng không phải kiểu đi cứu người mà chuyên pha chế, nghiên cứu độc được, chắc đám Vệ binh bị Diệp Tuyền hại thảm rồi.

Hạo Thiên thấy ngứa mắt, lôi Diệp Tuyền đang bám dính trên người Lãnh Nguyệt quẳng xang một bên.

Cũng may lúc đó đến kịp, nếu thái úy thực sự làm hại Lãnh Nguyệt, hắn thực không dám nghĩ mình sẽ như nào phát điên, có thể giết cả họ nhà ông ta để tế cũng nên. Cái ý nghĩ tà ác này hắn sẽ chỉ để trong đầu mà không nói cho Lãnh Nguyệt.

Đưa tay chạm vào người trước mặt để xác nhận là y đang ở đây, Hạo Thiên mới an lòng. Lãnh Nguyệt đối diện với đôi mắt màu trà đẹp đẽ kia, mỉm cười:

“Vết thương không sao chứ?”

Hạo Thiên nhẹ nói: “Không sao”, Diệp Tuyền nghe được nháy mắt với hắn: “Công của ta đấy”.

Hạo Thiên phớt lờ Diệp Tuyền, xoa nắn tay Lãnh Nguyệt, không nén được khó chịu:

“Huynh làm ta lo lắng lắm đấy, huynh biết không?”

Để mặc cho Hạo Thiên cầm tay mình, nếu như vậy khiến Hạo Thiên an tâm hơn, thực ra Lãnh Nguyệt cũng biết kế hoạch đầy sơ hở, nếu lúc đó Hạo Thiên không đến kịp thì xác hắn đã lạnh từ lâu. Nhưng trong hắn có niềm tin, khi hắn cần, Hạo Thiên sẽ luôn xuất hiện:

“Ta biết điện hạ sẽ đến cứu ta”.

Nghe được lời này Hạo Thiên khóe mắt cay cay, nhịn không được ôm chặt Lãnh Nguyệt, vùi đầu vào ngực y. Mọi người ai cũng quay mặt xang chỗ khác coi như không thấy, Lãnh Nguyệt ngượng ngùng lại không nỡ đẩy ra.

Ngửi mùi lãnh hương trên người Lãnh Nguyệt, cả người Hạo Thiên thư thái hẳn lên, ấm ức nói:

“Ta không thích..”

Lãnh Nguyệt không nghe rõ, cúi xuống hỏi lại:

“Không thích gì cơ?”

Đúng lúc Hạo Thiên ngẩng đầu lên, môi hai người kề sát:

“Không thích ánh mắt hắn nhìn huynh, ánh mắt đó giống ta”.

Gần quá, hơi thở của Hạo Thiên làm Lãnh Nguyệt ngứa ngáy, hắn vội ngửa người ra sau, có chút mất tự nhiên:

“Ánh mắt sao?”

Nếu để ý Hạo Thiên sẽ thấy hai tai Lãnh Nguyệt hồng thấu:

“Đúng vậy”.

Lãnh Nguyệt không dám nhìn thẳng, hơi ngẫm lại:

“Làm sao giống được chứ”, đó là người đã bỏ rơi ta mà.

Đã qua một lúc, thấy Hạo Thiên vẫn không có ý định buông ra, Lãnh Nguyệt thở dài:

“Ta sẽ không đi cùng điện hạ nữa, đến đây thôi”.

Hạo Thiên không muốn nhưng lại không tìm được lý do để giữ Lãnh Nguyệt lại, hắn không thèm che dấu sự thất vọng:

“Không cần đuổi, ta biết rồi”.

“Này..”, Lãnh Nguyệt khó xử.

Hạo Thiên giậm giật bước lên xe ngựa còn không quên lườm hắn một cái:

“Đáng ghét”.

Lãnh Nguyệt nhìn biểu tình của Hạo Thiên, không hiểu sao lại thấy khả ái.

“Đáng yêu nhỉ?”

“Ừ.. cái gì?”, Lãnh Nguyệt giật mình, không biết Diệp Tuyền ghé sát vào người từ lúc nào.

“Huynh nói linh tinh gì thế?”, Lãnh Nguyệt thẹn quá hóa giận, xoay người bỏ chạy.

Diệp Tuyền huýt sáo, ghẹo chơi:

“Á à, ta biết rồi nhé!”.

Lãnh Nguyệt bịt hai tai, vờ như không nghe thấy.

Trông đến mấy người đang tò mò nhìn mình, Lãnh Nguyệt không thể chịu được lâu hơn:

“Có chuyện thì nói luôn đi”.

“Đệ với điện hạ rốt cuộc có quan hệ gì?”

Cả hai đồng thanh nói, biết Lãnh Nguyệt nhà bọn họ là tuyệt thế mỹ nam, ai nhìn cũng sẽ động tâm, nhưng ngay cả điện hạ cũng bị hấp dẫn sao?

Lãnh Nguyệt nhíu mi:

“Quan hệ gì?”

Cả hai không nhắc mà nói:

“Khai thật đi”.

Lãnh Nguyệt tự dưng rơi vào thế bí:

“Chỉ là có chút quen biết”.

“Chỉ như thế?”, bọn họ không mù, những gì bọn họ thấy không chỉ dừng lại ở quen biết.

Lãnh Nguyệt bắt đầu cảm thấy phiền:

“Đệ là hòa thượng, còn như thế nào”.

Diệp Tuyền là người nhạy bén nhất trong cả nhóm, chỉ lắc đầu:

“Gọi đệ là lão Hàn quả không sai”, đến mắc mệt với tên lạnh lẽo cảm xúc này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.