Thiên Tỏa

Chương 10



Tôi
không hiểu rõ lắm về loại khóa bát quái ngũ hành này nên hỏi lại Lão Ngũ phải
làm như thế nào. Lão nói rằng đối với loại khóa này nhất định không được dùng mắt
để quan sát, ánh sáng từ viên ngọc phát ra luôn mờ ảo lung linh, thêm vào đó những
viên ngọc đặt san sát nhau phản chiếu ánh sáng đa góc độ, nên khi ta nhìn vào
đó rất dễ bị lóa mắt, nên bắt buộc phải dùng tay cảm nhận lần tìm cho ra viên
ngọc được coi là mắt khóa. Dịch chuyển nó về vị trí chính xác, chiếc khóa sẽ tự
mở ra.

Hắc
Lão Ngũ dùng gương Dạ Minh gõ gõ lên tường, bên trọng vọng ra tiếng lộc cộc, chứng
tỏ phía trong đó là rỗng, và có thể là một khoảng không rất rộng. Lão gật đầu,
nói:


Quả nhiên là cái vỏ rỗng, xem ra phía sau này đúng là chẳng có cái gì cả. Mẹ kiếp!
Vậy thì lão Sở đã chọn cánh cửa nào nhỉ?

Lúc
đó, tôi đã cảm thấy trong người khỏe hơn một chút, lập tức đứng bật dậy, khảng
khái nói:


Vậy thì chúng ta hãy mở hết cả bốn cánh cửa này, nhỡ đâu ông nội cháu có để lại
đầu mối gì cho chúng ta thì sao?

Hắc
Lão Ngũ lập tức lắc đầu và nói:


Không được, tuyệt đối không thể mở được, mở được một cánh cũng đã là quá xuất sắc
rồi. Ở giữa bốn cánh cửa này là cả một cỗ máy có thể quay sang bốn hướng, chúng
được nối lại với nhau hết sức chặt chẽ, chỉ cần mở một cánh cửa thì vị trí trận
đồ trên ba cánh cửa còn lại sẽ bị biến đổi, và tự động chuyển sang trạng thái
chết. Cho đến khi cả bốn cánh cửa đóng lại, tất cả chúng mới quay lại vị trí
ban đầu… Phải rồi, hai đứa chắc còn chưa biết, từ “biến quái” mà người ta hay
nói chính là xuất phát từ đây mà ra.

Nghe
thấy Hắc Lão Ngũ giải thích như vậy, tôi bắt đầu thấy lo lắng:


Lão Ngũ, lão cũng phải biến quái sao? Vậy chúng ta nên mở cánh cửa nào đây? Nếu
như đó không phải là con đường mà ông nội cháu đi, thì có phải là phí công
không?

Thấy
tôi có vẻ quá nôn nóng, chị Giai Tuệ vội kéo tay tôi lại và khuyên nhủ:


Lan Lan, em đừng nóng vội như thế, người ta mất công mất sức tạo ra một cỗ máy
phức tạp như vậy, chắc chắn là để bảo vệ và cất giấu một thứ gì đó vô cùng quan
trọng, cho dù ta đi bằng cánh cửa nào chăng nữa thì vẫn tới được đích thôi. Sở
thúc đã không để lại đầu mối gì thì chúng ta phải tự chọn lấy một đường để đi,
chứ đứng đây đoán mò phỏng có ích gì?

Thấy
ý kiến của hai người đều đã thống nhất như vậy rồi, nên tôi cũng không còn sự lựa
chọn nào khác là nghe theo họ. Tôi quay lại hỏi Lão Ngũ:


Nếu không dùng mắt để quan sát, vậy thì làm thế nào để dò ra mắt quái đây?

Hắc
Lão Ngũ vân vê chòm râu lơ thơ dưới cằm rồi bật cười khoái chí:


Không dùng đôi mắt, thì chúng ta dùng tay… sờ chúng. Những loại như thế này, Hắc
Lão Ngũ ta nhắm mắt cũng có thể làm được, hai đứa mi cứ nghỉ ngơi một lúc đi. –
Nói rồi, lão xắn tay áo, gõ lần lượt bốn bức tường rồi chỉ vào một trong bốn bức,
– Chính là mày đấy, Quy Tàng!

Hắc
Lão Ngũ bước tới trước bức tường có tên gọi là Quy Tàng, nhắm mắt lại, đưa hai
tay ra từ từ chạm lên từng viên ngọc, xoa hai bàn tay lên bề mặt của chúng, lúc
thì kéo lúc thì lắc qua lắc lại. Lão cứ lần mò như vậy hồi lâu cho đến khi đã
kiểm tra xong hơn một nửa số ngọc trên tường, lần sang viên ngọc ở phía dưới
chân trái thì bỗng nhiên lão dừng lại, miệng lẩm bẩm câu gì đó rồi mới hí hửng
nói to:


Ha ha, thỏ con, mi đây rồi, mắt quái của Quy Tàng!

Mặc
dù tôi không hiểu lão lẩm bẩm câu đó có nghĩa là gì, nhưng tôi đoán là một dạng
câu thần chú mở cánh cửa. Tôi quan sát thấy Hắc Lão Ngũ dùng đầu ngón tay thận
trọng ấn viên ngọc xuống, để nó theo rãnh trượt mà trôi đi. Viên ngọc cứ như thế
trôi bên trong lòng máng, mỗi lần sắp chạm vào một viên ngọc khác thì viên ngọc
này giống như mọc ra đôi mắt quan sát, tự động trôi sang một bên như để nhường
đường cho viên ngọc kia trôi qua, rồi sau đó lại từ từ trở lại vị trí cũ, điều
kỳ lạ này khiến tôi và chị Giai Tuệ vô thức há hốc miệng trợn tròn mắt ngạc
nhiên.

Cuối
cùng, Lão Ngũ chặn nó về bên phía tay phải, rồi lão đẩy tất cả những viên ngọc
còn lại lên phía trên, những viên ngọc cứ theo đó nhanh chóng trôi lên phía
trên mà không phát ra một tiếng động nào, chỉ một lúc sau tất cả chúng đã dồn về
một góc phía trên bên phải.

Hắc
Lão Ngũ quay người lại, mở đôi mắt sáng quắc lên nói với tôi:


Mi đã nhìn thấy chưa, viên ngọc đó chính là mắt quái của cánh cửa Quy Tàng, ta
đã cho nó về vị trí ban đầu. Thế nhưng khả năng của ta chỉ có thể làm tới đây,
còn việc mở thế nào thì phải để mi ra tay. Nhưng phải nhớ rõ là không được nhìn
quá lâu, khi quan sát được rồi thì phải lập tức thực hiện ngay.

Tôi
cố nén sự tò mò vội gật đầu đồng ý, đồng thời tôi quay sang tập trung nhìn ngắm
những viên ngọc kia, hi vọng có thể tìm ra điểm chung với những loại khóa đã tiếp
xúc trước đây để dùng những phương pháp tương tự mở chúng.

Vị
trí của những viên ngọc kia rất cao, so với một đứa chỉ cao một mét sáu như tôi
thì khó có thể với tới chúng để quan sát kỹ. Thế nên chị Giai Tuệ phải ngồi xuống
để tôi giẫm lên vai, như vậy mới vừa tầm để tôi với tới những viên ngọc phía
trên.

Do
thời gian gấp gáp nên tôi không thể chần chừ mà nhanh chóng với lấy viên ngọc lớn
nhất kéo lại sát mặt, quan sát thật kỹ phía sau nó.

Nắm
viên ngọc trong tay, một cảm giác mát lạnh rất dễ chịu, lan tỏa ra khắp người
tôi. Đằng sau viên ngọc là một sợi dây kim loại mảnh thò ra từ trong lòng máng
trượt, đầu kia cắm vào trong lòng viên ngọc, tại chỗ cắm, sợi dây khít tới mức
không thể nhìn ra khe hở. Quan sát kỹ hơn, tôi lại phát hiện ra bên cạnh chỗ cắm
sợi dây còn có một lỗ mắt vô cùng nhỏ, chỉ bằng đầu một chiếc kim, xem ra đây
có thể chính là lỗ khóa của viên ngọc.

Tôi
lôi chiếc kính chuyên dụng của mình ra, nheo mắt, qua chiếc kính ngó vào bên
trong lỗ khóa. Điều làm tôi thấy kinh ngạc chính là kết cấu bên trong viên ngọc
vô cùng phức tạp, hoàn toàn vượt quá những gì tôi dự tính.

Cũng
giống như những viên ngọc trai bình thường khác, bên trong lõi viên ngọc bạc
này là một viên sỏi nhỏ. Khi sợi dây cắm từ bên ngoài vào, đầu sợi dây đã tách
ra thành tám sợi nhỏ giống như tám sợi râu mực, cuốn chặt lấy viên sỏi. Hơn nữa,
sợi dây này giống như những đường ống rỗng lõi, bên trong nó lại được xuyên qua
bằng một sợi tơ mảnh hơn, sau khi cuốn thêm ba vòng ở bên ngoài, chúng lại
xuyên qua lỗ thủng trên viên ngọc trai để quay trở lại bên trong, phương thức
này giống như con nhện đang chăng tơ. Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, sợi tơ kim loại
mảnh hơn kia chính là lõi dây cuốn, phải cắt đứt nó thì mới có thể nới lỏng được
sợi dây kim loại, khi đó chiếc khóa mới được mở ra.

Ngắm
nghía thêm một hồi, tôi phát hiện ra kết cấu bên trong lõi của viên ngọc giống
như một cái hang động lộ thiên, khiến tôi không khỏi thở dài, chỉ với một không
gian nhỏ xíu như thế mà các nghệ nhân vẫn có thể tạo ra được một cỗ máy tinh xảo
và hoàn hảo đến như vậy, qua là không ngoa nếu phong đây là kì quan nhân tạo.

Sau
khi đã hiểu ra vấn đề, tôi nhảy xuống khỏi vai chị Giai Tuệ, kể lại tình hình
mà tôi quan sát được cho hai người, đặc biệt cụ thể hơn về những khó khăn khi mở
chiếc khóa này.

Hắc
Lão Ngũ sau khi nghe tôi nói liền tuôn ra một tràng dài.


Muốn có tiền thì phải chịu nhục, muốn đạt thành quả thì phải hi sinh, cao tay,
quả là cao tay! Hay đấy, hay đấy! – Lão lại quay sang hỏi tôi. – Mi nghĩ khả
năng thành công có lớn không?

Chưa
đợi tôi trả lời, chị Giai Tuệ đã sốt ruột lên tiếng:


Lão Ngũ, chẳng phải ta cứ đập vỡ viên ngọc là được sao? – Nói rồi, chị liền rút
khẩu súng ra, lên đạn sẵn sàng.

Hắc
Lão Ngũ cười khoái chí:


Con nhóc này đúng là cảnh sát hình sự có khác, động một tí là giơ súng ống ra.
Ta chưa nói đến việc dùng súng bắn vỡ viên ngọc sẽ làm trái với quy tắc mở khóa
của giới Văn giải trong phái Kiện môi, mà quan trọng hơn khi viên ngọc này
không còn nữa thì sự việc sẽ càng trở nên phức tạp hơn, mi tưởng rằng cứ dùng
súng là có thể giải quyết được mọi việc sao?

Nói
rồi, lão móc ra một viên bi rồi kẹp nó trên đầu ngón tay, quay sang nói với
chúng tôi:


Đứng lui ra, cẩn thận bị bắn trúng! – Lão dồn lực lên đầu ngón tay, bắn mạnh
viên bi vào một viên ngọc trai trên góc tường. Viên bi lao thẳng vào viên ngọc
trai khiến nó lập tức vỡ ra hơn chục mảnh, rồi tiếp tục lao đi bốn phương tám
hướng.

Thấy
những mảnh vỡ rơi xuống, tôi và chị Giai Tuệ đồng thanh kêu “ối!” một tiếng, rồi
né đầu nghiêng sang một bên để tránh, nhìn thấy Hắc Lão Ngũ chụm vai rồi nhanh
chóng vươn hai tay ra, động tác giống như con gà đang mổ thóc, rồi tay thoăn
thoắt giơ lên hạ xuống, động tác của lão nhanh đến nỗi khiến cho tôi liên tưởng
từ hai tay lão mọc ra rất nhiều cánh tay khác giống như Phật Bà Quan m nghìn
tay. Hai giây sau, lão đưa hai nắm tay về phía chúng tôi rồi xòe bàn tay ra, mỗi
lòng bàn tay có khoảng sáu bảy mảnh ngọc trai vỡ. Nhưng khi nhìn lên đám ngọc
trai trên tường, không thấy sự khác biệt nào cả, thậm chí đến một vết xước cũng
không có.

Lão
đặt những mảnh vỡ xuống dưới chân, nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu, khuôn mặt
lão nhăn nhó vừa giống như đau lòng vừa giống như giận dữ, thở dài và nói:


Đúng là vật quý, chỉ riêng độ cứng của nó thôi cũng đã là hiếm có. Muốn khoan lỗ
trên bề mặt viên ngọc chắc phải dùng đến kim cương kết hợp với một loại axít cực
mạnh mới có thể khoan được, hơn nữa chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian và
công sức. – Oán trách một lúc, lão mới giãn đầu mày ra, vuốt chỏm râu rồi cười
vô cùng sảng khoái giống như nhặt được vàng.

Thấy
Hắc Lão Ngũ lúc thì cau có lúc thì cười khoái chí, tôi bỗng thấy sờ sợ, lo rằng
lão lại giống tôi lúc nãy, bị trúng bùa mê rồi phát điên. Tôi đoán chị Giai Tuệ
cũng có ý nghĩ đó giống tôi khi thấy chị ngồi sụp xuống nắm chặt cổ tay Lão
Ngũ, giọng khẩn khoản hỏi:


Lão Ngũ, lão có sao không?

Hắc
Lão Ngũ nghe thấy vậy liền cười vang, rồi xịu mặt nhăn mày với chúng tôi:


Hai đứa muốn lấy bột ngọc trai đắp mặt, e rằng cũng không còn hi vọng nữa rồi.

Tôi
chu mỏ vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng lại nghĩ, Hắc Lão Ngũ thật đúng là, đến nước
nào rồi mà vẫn còn đùa được.

Thấy
chúng tôi không hào hứng lắm, Hắc Lão Ngũ nghiêm túc trở lại và nói:


Đừng coi thường mấy viên ngọc này, nếu như xay chúng thành bột, kết hợp với một
vài loại thuốc đặc chế, sẽ có tác dụng hồi phục rất tốt. Thậm chí là xương gãy
cũng có thể liền lại, thịt đã hoại tử còn trở lại tươi nguyên.

Nghe
đến đây, tôi bỗng nhiên nhớ đến những vết sẹo trên lòng bàn tay của ông nội, liệu
bôi bột ngọc trai này lên, tay của ông có thể liền sẹo không?

Chị
Giai Tuệ đút khẩu súng vào lại trong bao, nói với tôi:


Lan Lan, đã như thế rồi, giờ chỉ còn trông cậy vào em thôi.

Tôi
liền gật đầu, cắn răng nói với chị:


Vậy chị ngồi xuống, để em đứng lên xem lại, em không tin là cả ngày hôm nay
không mở được nó.

Tôi
đứng trên vai chị Giai Tuệ, tính toán trong giây lát rồi rút một sợi dây da lừa
dài chừng năm centimet, sợi dây mảnh tới mức gần như không nhìn thấy rõ, cài
vào kẽ móng tay út. Kẽ móng tay út chính là một trong những điểm nhạy cảm nhất
trên cơ thể con người, nó có thể cảm nhận được những chuyển động nhỏ nhất, tinh
vi nhất. Tôi từ từ nhét sợi dây vào trong mắt khóa của viên ngọc, kẽ móng tay
rung nhẹ, đó hoàn toàn là do những bước di chuyển của sợi dây da lừa bên trong
lõi khóa, tôi dựa vào đó để điều chỉnh lực và hướng đi từ đầu ngón tay út.

Tôi
dường như đã phải nín thở mới lùa được sợi dây da lừa vào trong lõi khóa và nhẹ
nhàng cuộn chặt lấy hòn sỏi nhỏ ở đó. Đang định thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn
thành phần quan trọng của công việc thì tôi chợt nghe chị Giai Tuệ bên dưới nhắc
nhở:


Lan Lan, nhớ không được nhìn quá lâu mà phải nhắm mắt vào.

Nghe
chị Giai Tuệ nhắc tôi mới nhớ ra, trả lời một tiếng rất khẽ, rồi lập tức nhắm mắt
lại, hoàn toàn dựa vào đôi bàn tay để cảm nhận và điều chỉnh sợi dây.

Giờ
mới là bước khó khăn nhất, làm thế nào để lồng được sợi dây lõi kia. Đây chính
là công việc yêu cầu sự tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối, không thể để xảy ra bất cứ
sai sót nào, thậm chí còn khó hơn kỹ thuật mổ nội soi gấp trăm lần. Điều khó
khăn nhất là tôi không được dùng mắt để nhìn, mà chỉ có thể dùng tay để cảm nhận.

Tôi
đưa bàn tay trái ra, dùng ngón tay cái và trỏ nhẹ nhàng và thận trọng lần theo
ngón út bàn tay phải, thông qua từng cử động nhỏ của phần cơ trên ngón tay út để
nhận biết và điều chỉnh sao cho sợi dây da lừa xuyên qua sợi dây lõi. Khi cảm
thấy sợi dây đã vào đúng vị trí, tôi mới kéo ngón tay út, hi vọng sự tác động đột
ngột này sẽ khiến sợi dây ở phía trong viên ngọc trai móc ngược trở lại.

Liên
tiếp mấy lần đều không thành công khiến cho tôi có chút mất bình tĩnh, nên mỗi
lần lại tăng thêm lực tác động lên sợi dây, cứ như thế đầu ngón út của tôi mỏi
nhừ. Nhưng tôi vẫn quyết không bỏ cuộc, cuối cùng sợi dây da lừa đã cuốn chặt sợi
dây lõi và bắt đầu thuận theo mắt khóa quay ngược trở lại vị trí ban đầu.

Khi
sợi dây da lừa vòng ngược trở lại, tôi không mở vội mắt mà lập tức bỏ sợi dây
da ra khỏi kẽ móng tay, túm chặt lấy đầu dây còn lại, cùng với hai đầu sợi dây
kim loại thắt chặt lại thành nút.

Cuối
cùng thì phải xem làm thế nào để cắt đứt sợi dây lõi kia. Tôi liền lôi từ trong
túi ra một hộp kim loại to bằng hộp diêm. Đây cũng là một dụng cụ mở khóa ông nội
đã để lại cho tôi, nó chuyên dùng để cắt, lôi và định vị những sợi dây mảnh.

Mở
nắp chiếc hộp, bên trong là tám bánh răng to nhỏ khác nhau được nối với nhau bằng
một thanh kéo, dây xoắn và vòng bi định vị hết sức phức tạp. Tôi luồn sợi dây
da lừa vào bánh răng rồi xỏ qua hai lỗ nằm dưới đáy chiếc hộp, đóng chặt nắp hộp
lại.

Giờ
là đến bước quan trọng nhất. Tôi thuận theo chiều kim đồng hồ, vặn chiếc nút
màu trắng sang bên phải, khiến những bánh răng trong chiếc hộp cũng hoạt động
theo, kéo căng sợi dây da lừa, giống như đang lên giây cót đồng hồ vậy.

Vặn
khoảng hơn năm mươi vòng, sợi dây lừa đã căng hết mức có thể, thực ra là tôi
không thể vặn được hơn nữa, lực kéo lại của sợi dây đã lớn tới mức khiến các đầu
ngón tay của tôi trắng nhợt vì thiếu máu lưu thông, cảm thấy không thể điều khiển
được chính bàn tay của mình nữa, tôi vội vàng cúi xuống nói với chị Giai Tuệ
đang ở phía dưới:


Chị đứng vững nhé, nhớ giữ chặt hai chân em đấy!

Chị
Giai Tuệ chỉ “ừ” một tiếng, rồi hướng hai chân sang hai bên, vững chãi xuống tấn,
hai tay giữ chặt lấy hai chân tôi.

Vừa
mới dứt lời, tôi đã cảm giác một lực vô cùng lớn tác động lên lòng bàn tay
mình, khiến tôi không thể giữ nổi nút vặn lên dây cót kia. Ngón tay vừa mới chỉ
nhích thả ra một chút, hai bàn tay lập tức bị cuốn theo vòng quay, tôi vội tóm
chặt lấy chiếc hộp, chỉ để cho sợi dây da lừa chạy qua kẽ tay.

Chiếc
nút lên dây cót trên chiếc hộp chậm rãi chuyển động kéo theo những bánh răng nằm
trong chiếc hộp, khiến cho sợi dây da lừa nằm trên bánh răng căng ra hết mức và
bắt đầu cọ xát rồi cắt đứt lõi dây bên trong viên ngọc trai. Vì lực chuyển động
và lực kéo của chiếc hộp quá mạnh khiến cho bàn tay tôi rất khó giữ chặt lấy
nó, nhiều lần không giữ được mà phải nới lỏng tay ra.

Tôi
gồng mình so hai vai lại, áp chặt một bên má xuống vai, chống một tay lên hông,
dồn hết sức lực để giữ chiếc hộp đứng im.

Tốc
độ quay của sợi dây mạnh đến mức khiến cho sợi dây da lừa cứa qua kẽ tay và má
tôi chảy máu.


thể do nhìn thấy những giọt máu rớt xuống nên chị Giai Tuệ mất tập trung trong
giây lát, hai chân chị nhúc nhích, người hơi nghiêng sang một bên.

Do
chị đứng không vững làm tôi cũng ngả nghiêng theo, hai tay giơ lên trên theo phản
xạ, sợi dây da lừa suýt chút nữa chạm vào cần cổ tôi.

Hắc
Lão Ngũ đứng bên cạnh vội kêu lên thất thanh, nhảy phốc đến, túm chặt lấy tóc
tôi kéo sang một bên.

Chỉ
trong giây lát, sợi dây da lừa đã phát ra âm thanh lục cục như đang sôi sượt
qua cằm tôi, tôi thậm chí còn cảm nhận thấy sức nóng trên bề mặt sợi dây.

Liền
lúc đó, chị Giai Tuệ cũng được Hắc Lão Ngũ đỡ cho đứng vững lại, nên vừa lập tức
xuống tấn vừa hốt hoảng hỏi tôi:


Lan Lan, không sao chứ?


Không… không sao… – Tôi cố quên đi sức nóng của sợi dây như đang thiêu đốt trên
cằm mình, vội vàng trả lời chị, rướn người bám chặt lên bức tường dính đầy ngọc
trai, đề phòng sự cố này xảy ra lần nữa.

Tôi
bỗng thấy lõi viên ngọc dần trở nên đục ngầu, những luồng khí trắng không ngừng
phun ra ngoài, dưới sức nóng của sợi dây da lừa, chúng dần tan ra và biến mất.

Trong
lòng tôi thầm cầu nguyện cho sợi dây lõi sẽ bị cắt trước khi sợi dây da lừa đứt
phựt.

Chỉ
khoảng vài giây sau, một tiếng “tạch” vang lên, đó là tiếng dây kim loại bị đứt
vọng ra từ bên trong viên ngọc, lực tác động lên bàn tay tôi cũng tự dưng biến
mất, tôi thở phào nhẹ nhõm vì biết rằng cuối cùng sợi dây lõi cũng đã bị cắt đứt.

Tôi
mừng rỡ nhảy vội xuống khỏi vai chị Giai Tuệ, vừa đưa tay lên quệt mồ hôi đang
đầm đìa trên mặt vừa hào hứng reo lên:


Mở được rồi, mở được rồi!

Ba
chúng tôi vội ngẩng đầu lên nhìn đám ngọc bám trên tường. Những viên ngọc bắt đầu
quay tít mù, được một lúc chúng bỗng dưng dừng lại mà không hề phát ra âm thanh
gì. Ngay sau đó, tất cả những viên ngọc trong đường rãnh trượt đều rung lên, rồi
cùng va vào tường phát ra những âm thanh lanh canh nghe rất vui tai, sau đó
chúng tiếp tục trượt theo đường rãnh giống như bầy đom đóm bị đánh động vội bay
đi, cảnh tượng đó thật khiến cho người ta không muốn rời mắt.

Một
điều đặc biệt hơn nữa đó là mặc dù tất cả những viên ngọc kia trôi đi rất
nhanh, nhưng hình như chúng đều di chuyển theo một quỹ đạo đã định, nên hầu như
không bao giờ va vào nhau. Cả bốn bức tường lặng im không có tiếng động nào
ngoài tiếng sợi dây kim loại cọ vào đường rãnh trượt phát ra âm thanh lạo xạo
giống như tiếng của hàng ngìn con tằm ăn rỗi.

Mỗi
viên ngọc khi đã chuyển động đến đúng vị trí của mình sẽ lập tức dừng lại. Khoảng
năm phút sau, tất cả các viên ngọc lại tự động thay đổi vị trí, sau đó xoay vài
vòng rồi từ từ quay trở lại trạng thái tĩnh.

Hắc
Lão Ngũ ngó nghiêng quan sát kỹ một lượt rồi mới gật đầu, nói:


Hay đấy, hay đấy, vậy là chiếc khóa Quy Tàng sáu mươi tư viên ngọc bạc đều đã
quay trở lại vị trí ban đầu rồi! – Thế nhưng tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn để hào hứng
với thành quả mình đạt được thì đằng sau bức tường Quy Tàng chợt vang lên một
tràng âm thanh lạch cạch, rồi cả bức tường từ từ bị kéo lên, để lộ ra một cửa động
hình vuông, bên trong tối đen như mực.

Hắc
Lão Ngũ há hốc mồm thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi lập tức tiến lên phía trước,
cầm chiếc gương Dạ Minh soi vào bên trong động. Dưới ánh sáng của chiếc gương
tôi nhìn thấy trước mắt mình là một đường hầm vuông vức, thẳng tắp và sâu tít tắp;
nơi đó chỉ có một màu đen ngòm nên tôi không biết rằng đường hầm này sẽ dẫn đi
tới đâu.

Bốn
bức tường trong động được lát bằng những tảng đá hoa cương rất lớn màu xanh
xám, trên bề mặt không hề có bất cứ đường nét chạm trổ nào, nhìn qua thì trông
rất nhẵn và phẳng, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng mờ ảo, trông không có vẻ gì
là thô ráp cả.

Chị
Giai Tuệ đưa tay ra đỡ tôi, rồi bắt đầu phân tích sự việc: Bề mặt của bức tường
vẫn nguyên vẹn, không có đến một vết xước, vậy chắc Sở thúc đã không đi con đường
này. Nói rồi chị quay sang hỏi Lão Ngũ:


Lão Ngũ, làm thế nào đây, chúng ta vẫn đi tiếp chứ?

Hắc
Lão Ngũ vỗ vỗ tay lên mặt bức tường đá.


Điều đó cũng cần nói sao, đã đi đến nước này rồi, không muốn vào cũng vẫn phải
vào.

Nghĩ
đây không phải con đường ông nội đã đi, tôi có chút hơi do dự, đang định lên tiếng
phản đối thì bỗng nhiên cảm thấy dưới chân khẽ rung chuyển, cả mặt sàn phía dưới
bắt đầu nâng lên.

Mọi
việc diễn ra bất ngờ khiến chúng tôi không kịp suy nghĩ gì, cứ thế nối nhau bước
vào, Lão Ngũ cầm gương Dạ Minh nên là người đi đầu tiên, chị Giai Tuệ sau cùng,
tôi thì đi giữa; chúng tôi khom người, thận trọng bước vào bên trong đường hầm.
Vừa bước vào trong đường hầm thì bỗng có tiếng ầm ầm phía sau lưng, chúng tôi đồng
loạt quay lại, bức tường Quy Tàng ban nãy đã hạ xuống, chặn đứng miệng hầm lại.

Không
gian bên trong hầm rất hẹp, giọng Hắc Lão Ngũ ồm ồm vọng đến.


Mở được bức tường Quy Tàng chính là khởi động cả cỗ máy này, sau đó mặt sàn kia
sẽ quay trở về vị trí cũ, ta e rằng lão Sở bị mất dấu cũng là vì vậy. Chỉ có điều
đường mà lão ta đi chắc là một cánh cửa khác, nhưng khi chúng ta phá được năm
lưỡi dao và khóa Thiên Cương ba mươi sáu vòng, thì người khác chỉ cần không bị
mù cũng có thể đoán ra chúng ta đi xuống dưới này.

Cho
đến tận bây giờ, tôi cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn, mà chỉ biết gật
đầu làm theo, rồi đi theo Hắc Lão Ngũ tiến vào trong hầm. Đường hầm này có chiều
rộng và chiều cao đều là một mét, muốn bước tiếp phải khom lưng dò từng bước để
đi. Tôi thấy mình hiện giờ giống như con sóc chuột chui vào ống bễ, chỉ có điều
di chuyển chậm hơn chúng nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.