Khi
mở tới mắt xích thứ mười, do bị mất không ít máu khi mở chiếc khóa huyết ngọc,
sức lực tôi đã yếu đi rất nhiều, toàn thân tôi bắt đầu run lên, không ít lần
làm rơi chiếc kim móc khỏi tay, bàn tay trái ghìm chặt chuối dây xích cũng bị
siết rách da.
Tôi
hít một hơi thật sâu, cố lấy hết sức lực để nói hắt ra nhưng vẫn không thành
câu.
–
Lão… nhanh… thay….
Lão
Ngũ lập tức đưa tay trái ra đón lấy đoạn xích, tay phải nắm lên tay tôi, đầu
ngón tay kẹp chặt chiếc kim móc.
–
Được rồi, thả tay ra đi!
Tôi
từ từ rút tay ra khỏi lòng bàn tay của lão, rồi ngồi sụp xuống sàn, mặt ướt đẫm
mồ hôi, thở dốc, cả lưng mỏi nhừ, đầu ngón tay đau nhức như bị kim châm. Chị
Giai Tuệ vội vàng cầm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng mát xa cho chúng.
Quả
không hổ danh là vua trộm vùng Đông Bắc, bàn tay Lão Ngũ thao tác thoăn thoắt
không một chút nao núng, thực ra lúc chứng kiến lão dùng bàn tay giải quyết những
lưỡi dao kia, là tôi đã biết bàn tay của lão cực kỳ khỏe. Lão dựa vào những chỉ
dẫn của tôi, nhanh chóng mở được móc xích thứ mười, trên khuôn mặt vẫn tỏ ra hết
sức bình thản, thỉnh thoảng còn quay sang chỗ chúng tôi cười đùa, kể về những
ngày đầu mới bước vào nghề trộm, lão còn phải chụm cả mười đầu ngón tay kẹp lấy
một chiếc kim để mở khóa, tổn hao sức lực hơn thế này gấp nhiều lần.
m
thanh của sợi kim loại bị co lại không ngừng cọ vào trục khóa, từng mắt xích được
dần tháo ra. Khi mở đến cái móc xích thứ hai mươi tám, trên trán lão đã rịn đầy
mồ hồi, thao tác của bàn tay cầm kim móc đã không còn nhanh nhẹn như lúc nãy,
tay trái cầm đoạn xích đã bắt đầu run run. Lão cắn chặt môi, nói qua kẽ răng:
–
Con ngoan, con ngoan, hay đấy, hay đấy!
Càng
mở đến những mắt xích cuối càng hao tốn sức lực, đến mắt xích thứ ba mươi mốt,
Lão Ngũ đã phải chồm người dậy, hai bàn chân vẫn bám chặt xuống sàn, tay trái nắm
khư khư đoạn dây xích còn lại, nửa người trên khom xuống trông giống như con
tôm đang cong mình. Những giọt mồ hôi to tướng không ngừng lăn trên vầng trán
lão, hơi thở mỗi lúc một gấp hơn, đôi bàn tay chậm rãi mò mẫm như không nhìn thấy
bất cứ sự chuyển động nào.
Cho
đến khi mở mắt xích thứ ba mươi sáu, Lão Ngũ đã rạp cả người xuống, toàn thân
run lên bần bật, hai chân miết chặt xuống mặt sàn, thở hổn hển, nói không thành
tiếng:
–
Thật… sự… cũng hay đấy… mẹ kiếp!
Chứng
kiến bộ dạng này của Lão Ngũ, tôi và chị Giai Tuệ hết sức bất ngờ không sao thốt
lên lời, chiếc khóa kia phải có một lực lớn tới mức nào mới khiến cho Lão Ngũ vất
vả giải quyết nó như thế.
Bỗng
nhiên, chúng tôi giật mình bởi tiếng quát lớn của lão:
–
Mau mở ra… – Rồi lão thả hai tay, lăn một vòng ngửa mặt lên trời, thở dốc, lòng
bàn tay trái nắm chặt mắt xích cuối cùng.
Vậy
là ba mươi sau chiếc khóa Thiên Cương đã được mở ra.
Tôi
và chị Giai Tuệ vội vàng chạy lại bên lão, sốt sắng hỏi:
–
Lão Ngũ, sao rồi, lão không sao chứ?
–
Không sao. – Lão vỗ vỗ lên ngực mình, hít một hơi thật sâu, – Kinh khủng, kinh
khủng, vừa xong… bốc phét… quà đà… không… không nghĩ rằng… cái trò này… hao tổn
sức lực quá… hay đấy… hay đây!
Chị
Giai Tuệ lập tức rút từ trong túi ra miếng bông tẩm thuốc, định bôi lên lòng
bàn tay bị chảy máu của lão. Lão bỗng nắm tay lại, tỏ vẻ không đồng ý rồi nói:
–
Cái thân già này, dùng thuốc làm gì cho tốn, để dành cho hai đứa mi dùng đi. –
Lão quay sang một bên, nằm nghỉ một lúc để lấy lại nhịp thở bình thường, rồi mới
quay sang nói với tôi, – Lan Lan, mi tìm hiểu xem, bước tiếp theo sẽ làm gì?
Tôi
cầm chiếc gương Dạ Minh lên, soi thật kỹ mặt sàn chỗ sợi dây xích móc vào. Ba
mươi sáu mắt xích đã bị gỡ ra, nên chỗ đó giờ chỉ còn lại một hõm sâu, sợi dây
hợp kim đồng lúc nãy giờ đã co lại không còn chút dấu vết. Tôi quỳ hẳn người,
nheo mắt ngó xuống dưới, nhưng bên trong chỉ là một màu tối đen như mực và cũng
không biết nó sâu cỡ nào. Thế nhưng tôi lại nghe thấy âm thanh của vòng xích
kim loại đang chuyển động vọng lại, còn cảm nhận được một luồng khí mát thổi
ngược lên, kèm theo một mùi rất lạ. Tôi vừa chăm chú quan sát vừa nói:
–
Sâu quá, cháu không nhìn thấy gì cả!
Lão
Ngũ nghe xong liền bò dậy, tay phải lắc mạnh một cái, một vật tròn như hòn bi
ve màu vàng đột ngột hiện ra trong lòng bàn tay lão. Nhìn thấy thế, tôi đoán rằng
đó chắc lại là một loại ngọc dùng để giúp những người bị thương tìm đường.
Lão
Ngũ đưa viên bi đó cho tôi và nói:
–
Thử ném nó xuống xem, rồi nghe âm thanh thế nào.
Viên
bi đó rất nhẵn và trơn, bề mặt còn khắc những hoa văn uốn lượn rất đẹp, nắm
trong tay cảm thấy rất thoải mái. Tôi còn xoa nó trong lòng bàn tay một lúc rồi
mới nhằm đúng miệng hố thả viên bi xuống.
Ba
người chúng tôi dỏng tai lên lắng nghe âm thanh phát ra, thế nhưng mãi mà cũng
không thấy âm thanh của viên bị chạm vào vật nào đó vọng lại, như vậy là viên
bi vẫn tiếp tục rơi xuống dưới đáy, thực tình tôi không tưởng tượng nổi cái hố
đó sâu đến mức nào.
Chị
Giai Tuệ bỗng dưng đứng phắt dậy, vẻ mặt rất kì lạ, chị quay sang hỏi Lão Ngũ:
–
Đúng như lời của chuyên gia kia nói, thế nhưng cũng không đến mức sâu như thế
chứ, phía dưới Cố Cung vẫn tồn tại một thế giới khác sao, không thể như thế được.
Với lại, phía dưới nền đất còn có mạch nước và dòng sông ngầm, vậy tại sao
chúng ta không hề cảm nhận được hơi nước chứ?
Lão
Ngũ lắc lắc mái đầu, tỏ vẻ không đồng tình với ý kiến trên, nói:
–
Mi đừng có nói vớ vẩn, ta không tin mấy tên tóc đuôi sam đó lại có thể chế tạo
ra được cỗ máy phức tạp thế này đâu. Chết tiệt, không sợ việc không thành mà chỉ
sợ chẳng có nhân tài, chắc chắn là phải có sự giúp đỡ của người Hán nào đó.
Chị
Giai Tuệ lắc đầu phản đối.
–
Điều đó chưa hẳn đã đúng, người Mãn cũng rất sáng tạo trong xây dựng và các
công trình của mình.
Tôi
chẳng buồn để ý đến những tranh luận của họ, mà chỉ quan tâm đến chiếc khóa tại
sao sau khi đã mở được ba mươi sau mắt xích trên mà vẫn không có gì biến chuyển,
lẽ nào chúng tôi đã thao tác quá chậm, hay do một nguyên do nào khác?
Ba
người chúng tôi đều có những suy nghĩ riêng của mình, đang đoán già đoán non
thì mặt sàn dưới chân chúng tôi bỗng nhiên rung chuyển, ngay sau đó, nó từ từ
đưa chúng tôi lên.
–
Nắm chặt tay lại! – Lão Ngũ phản ứng rất nhanh, lão lập tức đóng chiếc gương Dạ
Minh lại rồi cầm tay chúng tôi kéo sát lại gần, hào hứng nói. – Hay đấy, hay đấy,
xem ra vẫn chưa hết sự kỳ bí, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Sàn
nhà chầm chậm đưa chúng tôi lên, vẫn yên lặng mà không phát ra bất cứ âm thanh
nào. Trong lòng tôi nghĩ thầm, không phải là nó lại đưa chúng tôi quay trở lại
vị trí ban đầu đấy chứ, chẳng trách khi chúng tôi vào trong điện không phát hiện
ra dấu vết sàn bị hư hỏng hay một dấu hiệu gì bất thường, nhưng tại sao ông nội
vẫn mất tích, tại sao ông lại không theo đường cũ để quay lên?
Tôi
vẫn yên lặng suy nghĩ. Mặt sàn nâng lên ước chừng khoảng hai trăm mét thì tốc độ
giảm dần, nâng thêm vài chục mét nữa, mặt sàn phía dưới chân chúng tôi bỗng
rung nhẹ, rồi dừng hẳn. Khi Hắc Lão Ngũ mở chiếc gương Dạ Minh ra, tôi bỗng nhận
thấy cả bốn bức tường xung quanh đều đồng loạt chiếu ra vô số tia sáng chói lóa
tới mức khiến tôi không thể mở được mắt.
Tôi
nhắm tịt mắt lại, đợi một lúc lâu sau mới hé mắt rồi từ từ mở ra. Tôi nhận thấy
Hắc Lão Ngũ đã kịp điều chỉnh góc ánh sáng của gương Dạ Minh tới mức hẹp nhất,
chỉ còn le lói chiếu ra một tia sáng màu xanh yếu ớt, thế nhưng trước mắt chúng
tôi vẫn là những quầng sáng chói lóa. Tôi vội vàng ngó nghiêng xung quanh, lập
tức mọi thứ trước mắt khiến cho tôi sửng sốt không thể thốt nên lời.
Trên
bốn bức tường phẳng phiu vuông vức, từ dưới sát chân tường cho đến cao chừng
hai mét đều được đính bằng vô số những viên ngọc tròn xoe và sáng lấp lánh, mỗi
viên to gần bằng quả trứng gà, bề mặt nhẵn bóng, chúng dày chi chít, không dưới
hai ba trăm viên.
Những
viên ngọc bạc này phát ra một loại ánh sáng rất đặc biệt, hơi nhuốm sắc xanh, cả
viên ngọc sáng long lanh, chiếu ra những tia sáng chói lọi, chẳng trách ban nãy
chúng đã làm chúng tôi lóa cả mắt. Bề mặt của chúng nhẵn mịn và bóng láng, phản
chiếu khắp nơi, hình bóng của chúng tôi hiện lên trong lòng viên ngọc giống như
những con rắn nước đang ngọ nguậy.
Cả
ba chúng tôi ngỡ ngàng không nói nên lời, chỉ biết đứng trân trối một chỗ ngắm
nhìn cảnh tượng vô cùng lung linh và huyền ảo này, như đã bị chúng hút hồn.
Cuối
cùng Lão Ngũ là người mở lời trước, giọng lão giật cục, đầy vẻ bất ngờ và hào hứng.
–
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, đây… chết tiệt… đây chính là… ngọc trai khổng lồ… vô cùng hiếm
có ở biển Đông! – Nói rồi, lão thả tay chúng tôi ra, khom người nhảy tót sang một
bên rồi tiến sát tới trước bức tường đính ngọc trai, cứ thế nheo nheo đôi mắt
thích thú quan sát chúng rất kỹ càng.
Thấy
bộ dạng đờ đẫn ngắm nhìn kho báu nguy nga của Lão Ngũ, tôi quay sang chị Giai
Tuệ, hai chị em nhìn nhau bặm môi nhịn cười, bụng nghĩ thầm: Bản tính ăn trộm của
lão đúng là đã ngấm vào máu, nhìn thấy của là mắt cứ sáng rực lên.
–
Ái chà, ái chà! – Hắc Lão Ngũ bỗng thốt lên, không quay đầu lại mà chỉ đưa tay
ra vẫy chúng tôi. – Hai đứa lại đây mà xem này!
Tôi
và chị Giai Tuệ thấy lão giục cũng vội vàng chạy tới, ngồi sụp xuống. Tôi ghé
sát mặt vào một viên ngọc quan sát, ánh sáng long lanh trong suốt của nó khiến
cho khuôn mặt tôi sáng bừng lên giống như đang soi một chiếc gương vậy. Thế
nhưng ngắm nghĩa hồi lâu tôi đã nhận ra một điều rất lạ.
Những
viên ngọc khảm sâu vào thành tường, tạo thành một hõm sâu khoảng chừng hai đốt
ngón tay, vì thế mà mặt sàn kim loại mỗi lần nâng lên hạ xuống đều không ảnh hưởng
tới chúng. Nhưng điều khiến tôi không giải thích nổi là, trên bức tường đó lại
có rất nhiều khe rãnh phân bổ chi chít như mạng nhện. Chúng cũng có chiều rộng
ngang bằng với viên ngọc, nối với nhau tạo thành những rãnh trượt, các viên ngọc
khảm lên đó không theo quy luật nào, thậm chí có những viên ngọc khảm cả vào
trong lòng rãnh, giống như những giọt sương mai vương lại trên mạng nhện vào buổi
sáng sớm. Quan sát kỹ hơn, những viên ngọc đó chỉ có một phần ba là khảm chìm
vào lòng rãnh, còn hai phần ba là nhô ra ngoài.
–
Hay đây, hay đấy… – Nói rồi, Hắc Lão Ngũ đưa cánh tay phải ra, dùng móng tay trỏ
cào nhẹ lên một trong những viên ngọc trai. Móng tay vừa chạm vào, viên ngọc liền
trôi từ từ theo đường rãnh mà không phát ra âm thanh nào dù là nhỏ nhất, nó giống
như đang bồng bềnh trôi trên mặt nước, và những đường khe kia chính là rãnh trượt
cho những viên ngọc di chuyển.
Chứng
kiến cảnh tượng này, tôi và chị Giai Tuệ không khỏi ngỡ ngàng, tò mò. Cả hai
cùng đưa tay ra để thử cảm giác này, tôi liền phát hiện ra tất cả những viên ngọc
này đều có thể trôi theo các rãnh trượt đó, chúng nhẹ nhàng trôi đi, khi chạm
vào nhau mới phát ra âm thanh trong trẻo hết sức vui tai.
Thông
thường, việc khảm ngọc trai lên tường hay bất kì một bề mặt nào đều không có gì
đáng ngạc nhiên, đều phải sử dụng một loại keo chuyên dụng để gắn hoặc khảm
chúng lại, thế nhưng để những viên ngọc nổi lên và còn có thể di chuyển như thế
này thì thực tình tôi không thể tưởng tượng ra được họ đã sử dụng phương pháp
gì.
Càng
quan sát tôi càng thấy tò mò hơn, bèn thò tay vào nắm lấy một viên ngọc thử kéo
nó ra, viên ngọc vẫn nằm im trong lòng bàn tay tôi mà không hề có phản ứng gì.
Thế nhưng khi kéo ra khoảng hai phân thì nó khựng lại và không thể kéo thêm được
nữa, giống như có một sợi dây rất chắc giữ lại từ phía sau.
Lão
Ngũ vẫn im lặng, dùng chiếc gương Dạ Minh soi xét một lượt mới lên tiếng:
–
Tơ kim loại, chính là sợi tơ kim loại đã kéo viên ngọc lại!
Tôi
và chị Giai Tuệ liền nghiêng đầu ngó ra mặt sau viên ngọc. Quả nhiên, có một sợi
kim loại giống y hệt sợi dây trong chiếc khóa Thiên Cương ba mươi sáu vòng thò
ra từ lòng viên ngọc, đầu kia nối với lòng rãnh trượt.
Tôi
thò ngón tay vào trong lòng máng trượt thì cảm thấy bề mặt bên trong không được
nhẵn nhụi cho lắm. Nhìn thật kỹ tôi mới phát hiện thì ra ở giữa lòng máng trượt
có một đường gân rất nhỏ và dài, có thể xỏ vào sợi dây kim loại kia, chẳng
trách mà những viên ngọc này lại có thể di chuyển qua lại như vậy.
Nhìn
ra được sự tinh vi của kết cấu này, nhưng tôi vẫn không dám tin vào sự thật, thực
ra tôi vẫn chưa tưởng tượng ra làm thế nào để xỏ sợi dây đó vào trong viên ngọc,
mà sau khi tôi kéo mạnh nó cũng không hề bị rơi ra.
Chợt
có tiềng Lão Ngũ thở dài, giọng tràn trề tiếc nuối:
–
Hoang phí, thật là hoang phí, loại ngọc quý hiếm như thế này mà lại bị chôn chặt
ở đây, mấy tên cẩu quan nhà Thanh này đến chết rồi mà vẫn còn hám giữ của.
Chị
Giai Tuệ vội lên tiếng:
–
Lão Ngũ, những lời này của lão là có ý gì?
Khuôn
mặt Lão Ngũ nhúm lại đầy vẻ đau khổ, bàn tay thô kệch của lão không ngừng vuốt
ve viên ngọc, cắn răng nói:
–
Hai đứa đều không biết chứ, loại ngọc trai bạc này không hề giống loại ngọc
trai chúng ta vẫn thường nhìn thấy, nó chính là ngọc trai bạc ở biển Đông, mà
người ta vẫn thường gọi là báu vật dưới đáy biển, là một loại trai khổng lồ sống
trong lòng đá ở đáy đại dương… Nói thế nào nhỉ? – Hai tay lão múa may. – Vỏ của
chúng to bằng chừng này, có thể sống tới hai trăm năm, cực kỳ quý hiếm, chúng
chỉ sống ở vùng biển sâu nên việc lấy ngọc vô cùng hao công tổn sức. Cả đời
loài trai khổng lồ này chỉ có thể tạo ra được một viên ngọc, mà lại còn to như
thế này, có thể nói là… – Lão liền lắc đầu ngán ngẩm, sau đó chỉ sang chiếc nhẫn
bạch kim chị Giai Tuệ đang đeo trên ngón tay. – Chỉ cần một viên ngọc trai này,
có thể mua được cả sọt nhẫn như thế.
Nói
đến đây, lão quay đầu lại ngắm nhìn viên ngọc lần nữa với khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc
nuối vô cùng, lắc đầu nói:
–
Tiếc quá, tiếc quá, những viên ngọc này đều đã bị xâu lại, phá vỡ chúng thì
không còn giá trị nữa.
Vẻ
mặt xót của của Hắc Lão Ngũ trông giống như đang bị người khác hành hạ tra tấn.
Tôi và chị Giai Tuệ cùng ngẩng mặt nhìn lại bốn bức tường xung quanh, lắc đầu vẻ
tiếc nuối, thật không thể tưởng tượng nổi, chỗ ngọc trai này đáng giá không biết
bao nhiêu là tiền của. Để tạo ra cả một cỗ máy dưới lòng đất sâu như thế này đã
phải hao tốn không biết bao nhiêu công sức tiền của, lại còn đính dát lên đó
bao nhiêu châu báu quý hiếm, liệu là bởi mục đích gì đây?
Hắc
Lão Ngũ cứ thế lẩm bẩm một mình, tiếc nuối mân mê những viên ngọc trai trong
tay. Bỗng lão ngừng lại, quay sang hỏi chị Giai Tuệ một câu rất lạ:
–
Tang Giai Tuệ, mi có phải người Mãn không?
Chị
Giai Tuệ ngỡ ngàng một lúc rồi vội gật đầu, nhẹ nhàng trả lời:
–
Vâng, cháu là ngưỡi Mãn!
Nghe
hai người bọn họ nói, tôi sực nhớ ra đã có một lần nghe một người nào đó ở sở cảnh
sát gọi chị Giai Tuệ là “cách cách”, rồi tôi liên tưởng đến nhân vật Tiểu Yến Tử
trong phim Hoàn Châu cách cách, liền quay sang nói với chị:
–
Chị Giai Tuệ, thảo nào mà em nghe thấy các đồng nghiệp của chị đều gọi chị là
cách cách. Thì ra chị là người Mãn Thanh.
Hắc
Lão Ngũ nhìn chằm chằm vào ngón tay cái trên bàn tay phải của chị Giai Tuệ, rồi
dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ của mình ra hiệu gì đó. Chị Giai Tuệ như hiểu
được ý của lão liền gật đầu, giơ hai ngón tay ra lắc lắc trước mặt thay cho lời
đáp.
Lão
Ngũ bật một tràng cười giòn giã:
–
Đúng là Cách Cách, chẳng trách… chẳng trách… Hắc Lão Ngũ ta nếu có nói gì không
phải thì cũng đừng giận nhé.
Chị
Giai Tuệ mỉm cười đáp lễ:
–
Hắc Lão Ngũ khách khí quá!
Tôi
đứng cạnh nhìn hai người bọn họ ra hiệu cho nhau mà không hiểu gì cả, liền giật
giật tay Lão Ngũ, gặng hỏi mọi người đang nói về chuyện gì.
Lão
liền quy sang trợn mắt nhìn tôi, nạt nộ:
–
Con nít không được phép nghe lỏm chuyện của người lớn! – Rồi nhìn sang phía chị
Giai Tuệ mỉm cười đầy ngụ ý, đôi mắt nhấp nháy vẻ tinh quái.
Thấy
tôi bị Lão Ngũ trêu cho tức điên, đang vùng vằng đòi lão giải thích thì chị
Giai Tuệ nhanh ý nắm lấy tay tôi, lảng sang chủ đề khác:
–
Lan Lan, em nói xem sợi dây tơ kim loại móc vào viên ngọc trai kia, liệu có phải
là một cái khóa khác không?
Bị
đánh vào đúng tâm lí, tôi lập tức chuyển sự chú ý của mình sang chủ đề khác, liền
nhanh nhảu gật đầu nói:
–
Cũng gần như thế, chị đợi một chút để em xem kỹ lại!
Tôi
men theo bốn bức tường dò xét, áp hẳn mặt vào tường để quan sát cho kĩ hơn, mỗi
lúc tôi càng thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Những đường rãnh trượt kia giống như
những con rắn, uốn lượn chồng chéo lên nhau, mặc dù nhìn qua chúng giống như được
tạo ra một cách ngẫu nhiên, nhưng thực chất lại theo một quy luật đầy tính nghệ
thuật rất khó để diễn tả.
Tôi
vẫn không rời mắt khỏi bốn bức tường, miên man thả hồn theo những viên ngọc
đang lơ lửng trôi, bắt đầu có cảm giác mông lung, mờ ảo giống như bức tường vừa
tỏa ra một làn sương dầy, những rãnh trượt bắt đầu trở nên mềm mại và mỏng manh
hơn, chúng cũng không ngừng bay lượn uốn éo giống như những con rắn trườn qua
trườn lại. Những viên ngọc mỗi lúc lại sáng long lanh, tỏa chiếc muôn vàn tia
sáng đủ màu sắc sặc sỡ và lạ lẫm, khiến cho người ta có cảm giác như đang lạc
vào một thế giới thần tiên.
Tôi
cứ thế ngây người ra như bị thôi miên, trong lòng thấy vô cùng nhẹ nhõm, dường
như quên tất cả mọi âm thanh và vật thể của thế giới thực đã bị lãng quên, tôi
bỏ lại sau lưng những muộn phiền và lo lắng, chỉ còn lại tôi với bốn bức tường
khảm ngọc tỏa sáng lung linh, cả cơ thể bồng bềnh và sảng khoái vô cùng.
Tôi
đang chìm đắm tận hưởng cảm giác ngọt ngào, thì bỗng nhiên, bên tai nghe thấy một
tiếng hét the thé:
–
Nhắm mắt lại! – Rồi đột nhiên một bàn tay thô ráp và mạnh mẽ bịt chặt mắt tôi,
mọi thứ trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, tất cả những cảm giác ngọt ngào kia đều
lập tức biến mất. Tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, xương khớp tê mỏi,
toàn thân như bị hàng ngàn chiếc kim châm vào da thịt, lòng dạ nóng như lửa đốt,
dạ dày co bóp dữ dội. Cuối cùng không nhịn được, vị tanh ngọt lờm lợm trào lên
trong họng, rồi máu tươi từ miệng tôi phun ra ròng ròng.
Cùng
lúc đó, tôi lập tức cảm thấy trời đất như quay cuồng, trước mắt vẫn là bóng tối
đen như mực, liền sau đó tôi ngất lịm đi không còn ý thức được gì nữa. Không biết
tôi hôn mê bao lâu, nhưng một lúc sau tôi đã dần hồi phục trở lại, ray chân khẽ
nhúc nhích, cảm thấy mình như đang nằm trong lòng một ai đó, toàn thân nhức mỏi,
như bị một vật gì đó đè nén. Tôi nghe thấy giọng chị Giai Tuệ vọng lại như đang
cố gắng gọi tôi từ một nơi rất xa xôi.
–
Lan Lan… Lan Lan…
Tôi
cố mở to đôi mắt, chập chờn nhìn thấy bóng dáng khuôn mặt hốt hoảng lo lắng của
Lão Ngũ và chị Giai Tuệ. Tôi đang nằm dựa trong lòng Lão Ngũ còn lão thì đang
dùng ngón tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung của tôi. Tôi ho sặc mấy cái rồi liếm
môi khô khốc, dần ý thức được mọi việc.
Hắc
Lão Ngũ thở dài, xoa xoa đầu tôi và hỏi:
–
Nhóc con, mi bị trúng bùa rồi có biết không hả?
Chị
Giai Tuệ mặt tái mét, lo lắng nói:
–
Em làm mọi người sợ quá, tay chân cứ khua khoắng loạn lên, lại còn đờ đẫn như
người mất hồn, bọn chị gọi thế nào cũng không nghe thấy, chẳng khác gì một kẻ mất
trí.
Tôi
được hai người họ đỡ đứng dậy nhưng vẫn còn hơi lảo đảo, Hắc Lão Ngũ chỉ tay
vào bức tường và chửi đổng:
–
Bà mày chứ… cái thứ này… hai đứa biết không, bốn bức tường này đã bị yểm bùa mê
sáu mươi tư bùa ngải đấy.
Do
không còn chút sức lực nào, nên tôi dựa cả người vào vai chị Giai Tuệ, vừa cầm
giấy lau vết máu dính trên miệng và vạt áo vừa nghe Hắc Lão Ngũ giảng giải về
thứ bùa ngài này.
Bùa
mê sau mươi tư bùa ngài chính là một loại bùa phép dùng trong thời loạn do Gia
Cát Lượng chế tạo ra, thông thường người ta hay lợi dụng những nơi có địa hình
phức tạp để bài binh bố trận. Trận đồ ấy bao hàm thuật biến hóa ngũ hành và
thuyết tương hỗ âm dương, cho dù đoàn quân đông như kiến cỏ chăng nữa, chỉ cần
bước vào trận đồ bát quái này thì lập tức sẽ bị cảnh vật xung quanh mê hoặc, chẳng
mấy chốc như điên như dại, không thể tìm được lối thoát, và bị mắc kẹt trong đó
cho tới chết. Bùa mê sáu mươi tư bùa ngải và trận đồ bát quái đều do Gia Cát Lượng
sáng tạo ra, đó là hai loại trận đồ kì quái nhất lúc bấy giờ, thế nhưng do quá
nguy hiểm, hơn nữa việc bài binh bố trận lại hết sức khó khăn, nên không được
lưu truyền về sau này, thậm chí rất ít người biết đến nó.
Hắc
Lão Ngũ nhổ toẹt một bãi nước bọt, quay sang nói, giọng đầy hận thù:
–
Kẻ tạo ra cỗ máy này đã thu nhỏ trận đồ sáu mươi tư bùa ngải đưa vào đây, hắn
còn quái dị đặt chúng lên trên tường tạo thành một mặt khóa, thêm vào đó còn lợi
dụng vẻ mê hoặc vô cùng đặc biệt của những viên ngọc trai bạc để tăng thêm sức
mạnh cho bùa mê, quả thực là quá ác độc. Hai đứa biết không, bốn bức tường
chính là bốn mặt khác nhau của chiếc khóa này đấy.
Lão
lần theo bốn bức tường, lần lượt đọc tên của chúng.
–
Tiên Thiên, Liên Sơn, Quy Tàng, Chu Dị. Sáu mươi tư bùa ngải bố trí trên mỗi bức
tường đều không giống nhau, vô hình trung đã làm tăng khả năng mê hoặc đối thủ
lên gấp nhiều lần. Lúc nãy, Lan Lan do mải mê quan sát nên không cẩn thận rơi
vào trận đồ, đấy chính là lí do của trạng thái không làm chủ được hành động của
mình lúc nãy, nếu như ta không kịp thời phát hiện thì e là mi sẽ càng ngày càng
yếu đi, đến cái mạng cũng không còn giữ nổi.
Nghe
thấy vậy, tôi sợ hãi tột độ, vỗ vỗ lên ngực cảm ơn trời Phật vì đã thoát chết
trong gang tấc.
–
Nguy hiểm, nguy hiểm quá, cháu đã thò chân qua cửa tử rồi may mà lại được kéo
quay trở về.
Hắc
Lão Ngũ nói thêm, theo như tình hình hiện nay, mỗi mặt khóa đều được bố trí sáu
mươi tư viên ngọc trai bạc tương ứng với sáu mươi tư vị trí trong trận đồ, thế
nhưng hiện giờ chúng đã bị thay đổi vị trí hoàn toàn. Trong đó sẽ có một vị trí
được xem là mắt quái, và cũng chính là mắt khóa, việc trước mắt là phải tìm ra
viên ngọc được coi là mắt khóa này rồi đưa nó về đúng vị trí ban đầu, như thế mới
mở được chiếc khóa và vượt qua cửa ải này.