Cổ Thừa nghe vậy thì vẻ mặt hớn hở, nói:
– Cái gì? Đã tra ra chỗ Long Kình Thiên? Mau nói xem, ở đâu?
Người đó đáp:
– Long Kình Thiên đang ở một ngọn núi cách năm trăm dặm?
– Năm trăm dặm? Tốt, tốt, ha ha ha!
Cổ Thừa cười phá lên, nói:
– Long Kình Thiên, để ta xem lần này ngươi trốn đi đâu!
Dư Đô Thủy nói xong vung tay, quát với đệ tử Cổ gia xung quanh:
– Chúng ta đi!
Cổ Thừa bay lên, đệ tử Cổ gia theo sát phía sau.
Tiếp theo, Thiết Bất Động dẫn dắt đệ tử Thiết gia bay lên, theo đệ tử đến bẩm báo dẫn dắt tới gần Long Kình Thiên.
Khi đám đệ tử Cổ gia và Thiết gia đi tới chỗ Long Kình Thiên ở thì sắc trời đã dần sáng lên.
Long Kình Thiên mở mắt ra.
Từ sau khi Long Kình Thiên vào Ma Vực, ban ngày hắn đánh chết ma tộc, ban đêm tu luyện. Long Kình Thiên phát hiện nguyên anh trong đan điền lại to ra một chút, dù không quá rõ ràng.
Long Kình Thiên còn phát hiện trong m ẩn chứa khí ma sát trong linh khí có ích cho hắn rèn luyện thân thể.
Có những khí ma sát rèn luyện, thân thể của hắn mỗi ngày biến mạnh hơn.
Long Kình Thiên đứng dậy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cũng tỉnh lại, nói:
– Đại ca, bên dưới ngọn núi này có điều lạ.
Long Kình Thiên gật đầu, thật ra thì hắn có phát hiện.
Tối hôm qua Long Kình Thiên tu luyện, vận chuyển ‘Hỗn Độn Đại La Thiên’ thu nạp linh khí thiên địa liền nhận ra bên dưới ngọn núi có điều lạ, bởi vì khi hắn thu nạp linh khí thiên địa thì dưới núi không ngừng chảy ra linh khí.
Dưới đất chảy ra linh khí, giải thích duy nhất là bên đó có linh khoáng hoặc là thật nhiều linh thạch.
Long Kình Thiên chậm rãi bước tới chỗ chảy ra linh khí đậm nhất, trong ánh mắt chăm chú của Cửu Vĩ Thiên Miêu, hắn giơ đôi tay lên, tia chớp tỏa sáng ngời.
Ong!
Xẹt!
Chỉ thấy dưới đôi tay Long Kình Thiên mặt đất rung động kịch liệt, tia chớp kêu xèo xèo, từng đợt ánh sáng vàng không ngừng khuếch tán từ đôi tay hắn.
Cây khô xung quanh tốc lên.
Mặt đất chấn động mãnh liệt xuất hiện từng khe hở, mấy giây sau khe hở không ngừng mở rộng, từng đợt linh khí kinh người tuôn trào từ lòng đất.
Cửu Vĩ Thiên Miêu trợn to mắt kinh ngạc.
Từng luồng sáng bắn ra từ lòng đất.
Mắt Long Kình Thiên lóe tia sáng, đôi tay hình vuốt hút lòng đất. Làm Long Kình Thiên không ngờ là hai tay hắn trầm xuống, không thể hút vật dướiđất ra.
Long Kình Thiên quát:
– Lên!
Ánh sáng trên đôi tay hắn rực rỡ, lại chộp lấy.
Chỉ thấy dưới vuốt của Long Kình Thiên, một vật thể tựa con sông nhỏ, trong suốt lóng lánh, tỏa ra từng đợt linh khí cường đại bị Long Kình Thiên từlòng đất hút ra.
Cửu Vĩ Thiên Miêu vui vẻ hét lên:
– Linh… Linh mạch!
Không sai, chính là linh mạch!
Dưới lòng núi không phải linh thạch, cũng không phải linh khoáng, mà là linh mạch tốt hơn linh khoáng, linh thạch không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Hơn nữa linh mạch này rất là linh động.
Cửu Vĩ Thiên Miêu vui sướng kêu lên:
– Đây là tam phẩm linh mạch, tam phẩm đỉnh linh mạch!
Tam phẩm đỉnh linh mạch, ý là nó sắp lột xác thành nhị phẩm!
Long Kình Thiên ở trong Long Kình Thiên, dưới lòng đất cung điện tu luyện phong ấn chỉ là tứ phẩm.
Bình thường thì điều tam phẩm linh mạch có giá trị hai mươi viên Cửu Dương đan, nhưng giống loại sắp sửa lột xác thành nhị phẩm, tuyệt đối không chỉ là hai mươi viên, ít nhất đáng giá sáu mươi viên.
Long Kình Thiên cũng không ngờ một cái tam phẩm đỉnh linh mạch sắp lột xác thành nhị phẩm, khác với Cửu Vĩ Thiên Miêu, tuy Long Kình Thiên hơi ngoài ý muốn nhưng không có gì quá mừng rỡ.
Long Kình Thiên định thu linh mạch này vào Trấn Thiên tháp thì phía xa vang tiếng xé gió, và có tiếng hét chói tai vui sướng.
– Linh mạch, đó là linh mạch, là linh mạch sắp sửa lột xác thành nhị phẩm!
– Ha ha, không ngờ lần này chạy đến đụng phải thứ tốt như vậy!
Long Kình Thiên nhìn qua, thấy vài chục bóng người từ xa đến gần, dẫn đầu là Cổ Thừa và Thiết Bất Động.
Long Kình Thiên thầm cười nhạt, hút lấy tùy tiện phong ấn linh mạch. Trán Long Kình Thiên lóe tia sáng, thu linh mạch vào trong Trấn Thiên tháp.
Đám Cổ Thừa đáp xuống trước mặt Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên đắc ý cười nói:
– Long Kình Thiên, ngươi không ngờ đúng không? Cho dù ngươi trốn ẩn khuất đến đâu thì vẫn bị chúng ta tìm đến!
– Bị các ngươi tìm đến? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Long Kình Thiên lạnh lùng liếc đệ tử Cổ gia và Thiết gia vây quanh mình.
Thiết Bất Động đứng đó, thân hình bất động, chỉ lạnh lùng nhìn Long Kình Thiên.
– Sao? Long Kình Thiên, ngươi muốn quỳ chết, hay nằm chết, hoặc là bò chết?
Cổ Thừa cười lạnh nói:
– Ta nhân từ nhất, cho nên đưa ngươi mấy lựa chọn.
Nói tới đây Cổ Thừa ngừng một lúc rồi lại nói tiếp:
– Tất nhiên ngươi cũng có thể chọn chết đứng, nhưng trước đó thì, hắc hắc, phải liếm ngón chân lão tử đã, liếm đến khi lão tử sung sướng mới thôi.
Đệ tử Cổ gia và Thiết gia xung quanh nghe vậy thì cười phá lên.
Thiết Bất Động cũng cười lạnh.
Mắt Long Kình Thiên lóe tia sáng lạnh.
– Tiểu tử, muốn động thủ? Chúng ta có mười chín vị hoàng cấp cường giả!
Cổ Thừa lạnh lùng nói:
– Ta thì đạt đến lục tầng hoàng cấp, nếu ngươi dám chống cự thì khi đó muốn chết cũng chết không được!
Cổ Thừa mới dứt lời thì bỗng một cái đuôi to xuất hiện quét qua, gió lốc rít gào.
Cổ Thừa biểu tình kinh hoàng, định giơ đấm công kích thì cái đuôi to quét gã bay ra ngoài, cùng với gã còn có khá nhiều đệ tử Cổ gia và Thiết gia.
– Phụt!
Máu bắn tung tóe.
Tiếng hét thảm quanh quẩn trong rừng cây khô thật lâu.
Cổ Thừa đập gãy mấy cây khô mới từ giữa không trung rơi xuống đất.
Đám Thiết Bất Động tránh thoát công kích, may mắn thoát khỏi nhìn nhóm Cổ Thừa ngã sấp trên mặt đất thì hít ngụm khí lạnh, cảm giác khí lạnh từsống lưng dạy dọc lên, ngời lạnh cóng.
Bọn họ đứng ở nơi đó, không có động đậy.
Một lúc sau, Cổ Thừa và đám đệ tử cố gắng bò dậy, biểu tình kinh khủng nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vài Long Kình Thiên.
Cửu Vĩ Thiên Miêu giơ lên vuốt mèo.
Đám Cổ Thừa, Thiết Bất Động kinh hoàng thụt lùi.
Nhưng rồi họ thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu giơ vuốt mèo che miệng mèo, ngáp dài, duỗi người như con mèo lười, vươn thân thể nho nhỏ, đuôi nhếch lên.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cào tai, liếc Cổ Thừa mới bò dậy, móc mỉa nói:
– Tiểu tử, mới rồi ngươi nói cái gì? Miêu gia không nghe rõ lắm, ngươi lặp lại lần nữa.
Cổ Thừa biểu tình cực kỳ khó coi.
Cổ Thừa lắp bắp nói:
– Ngươi… Ngươi… Ngươi là yêu thú lục cấp?
Cổ họng Cổ Thừa như bị thứ gì bóp lấy.
Yêu thú lục cấp tương đương với nhân loại võ tông cường giả!
Đệ tử Cổ gia và Thiết gia xung quanh nghe vậy thì giật mình nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu.
– Lục cấp?
Cửu Vĩ Thiên Miêu xì cười, không giải thích nhiều.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngoái đầu nói với Long Kình Thiên:
– Đại ca, ngươi nói xem họ là nằm chết hay bò chết? Hoặc là quỳ chết?
Long Kình Thiên sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nói:
– Toàn bộ chết treo!
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngây ra:
– Chết treo?
– Long Kình Thiên, ngươi đừng đắc ý, ngươi thật sự cho rằng có một con dị thú lục cấp thì chúng không làm gì được ngươi?
Cổ Thừa biểu tình dữ tợn rống to:
– Ta không tin chúng ta có nhiều người như vậy mà không giết được một con yêu thú lục cấp! Tất cả đệ tử Cổ gia nghe lệnh, bày trận!