Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 23



Xem ra cậu thầm chú ý đến tôi rất nhiều.

Đối với Giang Trạm mà nói, lời này thật sự không có cách nào phản bác được.

Một chữ cũng không phản bác được: chỉnh sửa ảnh, edit lại, chú ý đến tình hình hoạt động, có cái gì mà hắn chưa làm qua.

Giang Trạm vì thế quay đầu ngồi trở lại trước máy tính, làm bộ không nghe thấy những lời này, tiếp tục chỉnh sửa ảnh.

Tới tận lúc này năm giác quan của hắn mới rút khỏi thế giới của chính mình, cảm nhận thế giới bên ngoài —

Xung quanh hắn tất cả đều là người.

Tất cả đều là người!

Thực tập sinh, staff của studio, VJ, trợ lý đạo diễn và staff khác không biết đi vào từ lúc nào.

Mọi người đều ở sau hắn, đứng tạo thành một nửa vòng tròn, ống kính của VJ thì chỉ cách có hơn một mét, nóng lòng muốn quay thẳng đến mặt hắn, oán hận xong khuôn mặt lại oán hận tới màn hình.

“…..”

Sao hôm nay lại có ghi hình?

Đang bực mình, bên cạnh liền có một thân hình áp xuống.

Bách Thiên Hành một tay khoác lên lưng ghế đằng sau Giang Trạm, một tay chống tại mép bàn, rất tự nhiên khom lưng, đường nhìn dừng lại trên màn hình máy tính.

Tay Giang Trạm dừng một chút, nghiêng đầu theo bản năng, ngũ quan lập thể và mạnh mẽ của Bách Thiên Hành đang gần ngay trước mặt.

Gần quá.

Giang Trạm chớp chớp mắt.

Bách Thiên Hành đúng lúc nghiêng đầu nhìn qua, hai người mắt chạm mắt, hơi thở đều cận kề gần nhau.

Giang Trạm: “?”

Bách Thiên Hành: “Sao không sửa?”

Đầu óc Giang Trạm luôn luôn dùng tốt không biết vì cái gì bỗng nhiên kẹt lại: “Ơ à ừ…..” Dừng lại một chút, “Tôi đang nghĩ xem nên sửa thế nào.”

Bách Thiên Hành ẩn ý: “Bởi vì “đều rất hoàn mỹ” sao?”

Giang Trạm vẫn còn hơi đơ, thuận theo lời này mà nói: “Đúng đó.”

Bách Thiên Hành cong cong khóe môi, đứng thẳng dậy.

Khoảng cách được giãn ra, đầu óc Giang Trạm lập tức hết đơ, hắn lại cầm chuột máy tính lên nhìn về phía màn hình, thầm nghĩ mình vừa rồi chột dạ gì chứ?

Hắn mới không sợ Bách Thiên Hành, càng không làm ra chuyện gì thẹn với lòng.

Về phần hiện tại là tình huống gì, Giang Trạm tạm thời không quan tâm, nếu như máy quay đang ở đây thì cứ bắt tay vào chỉnh sửa ảnh xong trước rồi nói sau.

Mà đối với Giang Trạm thì, chỉnh sửa ảnh của Bách Thiên Hành còn đơn giản hơn so với những thực tập sinh ban nãy nhiều lắm.

Không có biện pháp, sửa nhiều rồi.

Ảnh gốc đủ loại kiểu hình, đủ loại phong thái của Bách Thiên Hành hắn căn bản đều sửa qua hết rồi.

Thành thạo đến mức một khi đã ở trong tầm tay, vừa ngủ gật vừa sửa cũng không thành vấn đề.

Cộng thêm không khí bây giờ khác với ban nãy, tâm tư Giang Trạm thả lỏng, mọi người đều ngồi tản ra rồi.

Tay phải hắn cầm chuột máy tính, tay trái chống cằm đặt trên bàn, tốc độ chỉnh sửa cũng không chậm lại chút nào.

Trước tiên hắn đặt song song mấy tấm ảnh gốc trên phần mềm nhìn một lượt, chọn ra một tấm, tập trung chỉnh sửa, sửa chút đường nét, sửa chút chi tiết.

Sau khi sửa xong lại tìm từ trong ảnh của thực tập sinh danh thiếp chuyên dụng của thực tập sinh, cũng làm một tấm lên eo Bách Thiên Hành, tiếp tục p bỏ tên của thực tập sinh, bắt chước kiểu chữ trên danh thiếp mà p ba chữ “Bách Thiên Hành” lên đó —

Taa-daaangg, thực tập sinh thứ 101: Bách Thiên Hành.

Trong lúc hắn làm những thứ này không trầm tĩnh như lúc trước, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều lắm, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ, chuyên tâm như cũ.

Có lẽ cảm thấy việc mình làm hơi nghịch ngợm, vẻ mặt hắn thả lỏng lại mang theo vài phần hớn hở tinh quái, mím mím môi, khóe môi lại nhịn không được cong lên.

Hoặc có thể là cảm thấy nghịch ngợm dưới mí mắt của vị chính chủ Bách Thiên Hành này nghịch đến hết sức thú vị, khóe môi Giang Trạm càng ngày càng cong lên, càng ngày càng cong lên.

Cong cong, thân hình Bách Thiên Hành lại áp sát xuống: “Thú vị không?”

Giang Trạm phụt cười một tiếng, sau đó nín lại.

Bách Thiên Hành nghiêng đầu nhìn hắn, có thể nhìn ra ánh sáng màn hình phản chiếu trên đôi mắt trong veo của Giang Trạm, còn có ý cười của hắn, cũng không nhịn được mà cười.

Giang Trạm thấy Bách Thiên Hành nhìn mình chằm chằm, lập tức nói: “Tôi sửa xong ngay đây.”

Bách Thiên Hành ngoái đầu lại nhìn về màn hình.

Mình ở trên ảnh áo trắng quần đen, trên eo dán danh thiếp in ba chữ “Bách Thiên Hành”, bởi vì tạo hình nhẹ nhàng thoải mái, cũng không có nội dung đặc biệt gì trên ảnh, chỉ là đứng ở đó vô cùng bình thường thôi, xác thật rất có ý nghĩa “Thực tập sinh thứ 101”.

Mấu chốt là, p cực kỳ tự nhiên, không để lại dấu vết gì.

Đúng là tiêu chuẩn của chuyên gia chỉnh sửa hình ảnh triệu tệ.

Bách Thiên Hành cong cong khóe môi.

Lúc này, VJ đi đến một bên khác của Giang Trạm, hướng ống kính nhắm thẳng màn hình máy tính.

Giang Trạm quay đầu lại nhìn VJ, thấy quen mắt, đúng là người đi theo hắn hôm gia nhập ký túc xá.

VJ thấy Giang Trạm nhìn mình, nghiêng đầu cười cười.

Giang Trạm gật đầu chào, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng phải hôm nay không ghi hình sao?”

VJ ra hiệu phía bên Bách Thiên Hành, Giang Trạm liền hiểu, khả năng là Bách Thiên Hành có nhiệm vụ ghi hình, nên đi theo Bách Thiên Hành đến đây.

Đúng thật là đi theo Bách Thiên Hành đến đây.

Nhưng không phải ê-kip chương trình sắp xếp nhiệm vụ ghi hình mà là Bách Thiên Hành buổi chiều phải tới tòa Tứ Phương, sau khi ê-kip biết được liền quyết định lâm thời một màn “Tham ban chụp hình.”

Kết quả vừa mới đến đây liền chạm mặt một nhiếp ảnh gia tự xưng là bị thực tập sinh gây hấn.

Vị nhiếp ảnh gia kia lúc chụp hình chê này chê nọ, tới trước mặt staff của ê-kip lại là dáng vẻ cực kỳ dễ tính.

Vừa lau mồ hôi vừa thở dài lắc đầu, nói studio đó hôm nay gã làm không nổi, cảm khái một đám con trai quá náo loạn.

Staff hỏi gã náo loạn như thế nào.

Nhiếp ảnh gia: “Một thực tập sinh, đẹp trai thì đẹp trai nhưng quá mức khoe khoang, ảnh chụp trực tiếp của tôi tùy tiện sửa hai cái cho các cậu ấy xem lại bị ghét bỏ, nói rằng tôi sửa không đẹp, muốn tự mình sửa, giờ còn dùng máy tính của tôi sửa đó.”

Staff nghe xong cực kỳ kinh ngạc, cho rằng mâu thuẫn cãi nhau, đang muốn đi xem thì gặp được Bách Thiên Hành ở hành lang.

Sau khi Bách Thiên Hành nghe xong, hỏi nhiếp ảnh gia: “Thực tập sinh chỉnh sửa ảnh tên là gì?”

Mỗi thực tập sinh đều có danh thiếp, nhiếp ảnh gia liền nói ngay: “Giang Trạm.”

Bách Thiên Hành dẫn theo staff, VJ và trợ lý đạo diễn quay chụp đằng sau, trực tiếp đi đến đây.

Vừa mới tiến vào studio, không có động tĩnh gì, chỉ thấy một đám thực tập sinh vây quanh một chỗ, còn có âm thanh bàn phím và chuột máy tính vang lên lanh lảnh.

Sau khi đến gần, nhóm thực tập sinh thấy Mentor tới thì kinh ngạc líu lưỡi, dồn dập tự giác nhường chỗ.

Đám Phí Hải, Tùng Vũ lập tức muốn nhắc nhở Giang Trạm, bị ánh mắt của Bách Thiên Hành ngăn cản.

Nhóm người vừa tách ra, Bách Thiên Hành liền thấy cái gáy quen thuộc của Giang Trạm. Giang Trạm không biết gì cả, còn đang chăm chú chỉnh sửa ảnh.

Bách Thiên Hành đi qua, đứng ở đằng sau Giang Trạm, không mở miệng. Y không mở miệng, toàn trường không ai mở miệng.

Nhìn được một lát tốc độ tay vô cùng kỳ diệu ấy, Bách Thiên Hành lại bước ra khỏi nhóm người, ra hiệu nhiếp ảnh gia vừa rồi chụp cho mình mấy tấm.

Nhiếp ảnh gia vốn tưởng mentor đã đến đây thì đám thực tập sinh này sẽ xong đời, trong nghề ai không biết Bách Thiên Hành dữ vô cùng, không ngờ rằng một đám người vào trong studio rồi lại chẳng xảy ra chuyện gì.

Giờ còn bảo gã chụp ảnh? Có ý gì?

Nhiếp ảnh gia sững sờ, hỏi: “Vẫn….. để cho cậu ta chỉnh sửa?”

Bách Thiên Hành không biểu cảm quét mắt liếc gã một cái.

Nhiếp ảnh gia lập tức nói: “À à, được, để tôi chụp.”

Chụp thực tập sinh thì bực mình các kiểu, chê này chê nọ, chụp Bách Thiên Hành thì vừa tận tâm vừa chuyên nghiệp.

Chụp xong còn thấp giọng nịnh bợ: “Năng lực nghiệp vụ của thầy Bách quá lợi hại.”

Bách Thiên Hành chỉ tùy tiện đứng chụp hai tấm, không nói tới năng lực nghiệp vụ gì, cũng căn bản không nhận loại xu nịnh này.

Y lãnh đạm đáp nhiếp ảnh gia một câu: “Anh tự so sánh một chút ảnh anh chụp thực tập sinh với ảnh chụp tôi, đưa cho ê-kip chương trình xem đi.”

“…….”

Nhiếp ảnh gia toát cả mồ hôi lạnh, giờ gã mới hiểu ra, Bách Thiên Hành tới đây không phải để xem tình hình rồi khiển trách thực tập sinh, mà là đến làm chỗ dựa cho thực tập sinh!

Mấy tấm ảnh lúc trước chụp qua loa thật sự đều là qua loa, thông số và độ mở ống kính đều không điều chỉnh cho phù hợp, cửa trập bấm liên tằng tằng, ánh gốc cơ bản đều là đồ bỏ đi.

Lại so sánh với ảnh của Bách Thiên Hành?

Một khi so sánh, ai là người sai, không phải rõ rành rành rồi sao!

Nhiếp ảnh gia đột nhiên cảm thấy hôm nay chính mình đá phải tấm sắt rồi.

Sưng chân, đau đầu.

Nhiếp ảnh gia ở một bên tự than thở xui xẻo, mà chẳng có ai quan tâm đến gã.

Nhóm thực tập sinh từ sau khi Bách Thiên Hành đến, đều thầm cầu nguyện trong lòng: đừng tức giận, đừng hung dữ với tụi em, nhất định đừng! Tụi em chỉ là một đám bất lực yếu ớt, mấy nhóc đáng thương không khuất phục cường quyền mà thôi!

Run cầm cập.jpg

Cuối cùng im lặng quan sát một cái —

Hử? Mentor Bách không tức giận?

Hử? Còn để Trạm ca tiếp tục sửa ảnh?

Hử? Còn đi chụp mấy tấm ảnh?

Hử? Còn bảo Trạm ca sửa ảnh gốc cho mình?

Hử? Không khí lại rất là hòa thuận vui vẻ?

Hử? Cứ vậy mà tán gẫu luôn?

Hử? Trạm ca bắt đầu nghịch ngợm?

Hử? Trạm ca nghịch Mentor Bách lại không tức giận? Chẳng những không tức giận, còn nở nụ cười?

?????

Đằng sau Giang Trạm, trong số mấy người ở gần nhất, Phí Hải đã sắp hoàn toàn không khống chế được năng lượng thuở sơ khai của mình mà ý đồ muốn cắn đường rồi.

Cậu yên lặng thò tay ra bóp cánh tay chính mình, dùng sức liều mạng mà bóp —

Không được cắn! Kiềm chế được mà! Không được cắn!

Mười giây sau —

Phí Hải: kswl (ngọt chết tui rồi) kswl (ngọt chết tui rồi)!

Khi này, đúng là lúc VJ nâng ống kính nhắm ngay màn hình máy tính.

Sau khi lấy được tư liệu, VJ tránh khỏi vị trí lần nữa nhắm ống kính thẳng vào Bách Thiên Hành và Giang Trạm.

Giang Trạm đứng dậy, duỗi duỗi bả vai, xoay xoay cái cổ.

Bách Thiên Hành không có hỏi hắn xảy ra chuyện gì, cũng không tiếp tục đề tài chỉnh sửa ảnh nữa mà nói: “Ảnh của cậu đã chụp chưa?”

Giang Trạm khựng lại: “Vẫn chưa.”

Bách Thiên Hành ra hiệu phía phông chụp: “Qua đó đi.”

Giang Trạm: “Được.”

Giang Trạm đi đến trước phông chụp, lập tức có chuyên gia trang điểm lại đây dặm makeup, chuyên gia ánh sáng cũng bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh ánh đèn một lần nữa, dù sao Bách Thiên Hành đang ở đây, ai cũng không dám làm việc lười biếng.

Về phần nhiếp ảnh gia —

Đã không còn chuyện gì của gã nữa rồi.

Bách Thiên Hành chìa tay y ra, ngoắc ngoắc ngón tay, cameras thức thời được đưa qua, Bách Thiên Hành nhận lấy.

Nhận được camera rồi, Bách Thiên Hành cúi đầu điều chỉnh thông số, lại đi đến vị trí chụp ảnh, giơ camera lên, ống kính hướng đến trước phông nền đối diện với đèn chụp, điều chỉnh ánh sáng lần nữa.

Trong khẩu độ của ống kính, chuyên gia trang điểm đang dặm lại lớp makeup cho Giang Trạm, cảm giác được ống kính, Giang Trạm liền nâng mắt nhìn qua, đuôi mắt cong cong mang theo ý cười.

Bách Thiên Hành phản ứng cực nhanh, cũng vô cùng chuyên nghiệp, tít tít, hai tiếng tách tách vang lên, đã chụp được một tấm này.

Sau khi chụp xong Bách Thiên Hành buông cameras, nhìn thử ảnh trong máy, giơ ngón tay cái “ok” với Giang Trạm.

Giang Trạm nâng cao giọng, mang theo vài phần kinh ngạc: “Cậu chụp sao?”

Bách Thiên Hành lại giơ cameras lên lần nữa, giọng điệu không dao động: “Tôi chụp.”

Toàn bộ quá trình máy quay của VJ đều hoạt động, nhóm thực tập sinh quan sát rồi thấy hôm mộ chết đi được, thán phục thốt lên đồng loạt: “Oa~”

Giang Trạm quay đầu, cười nói: “Các cậu cũng để Mentor Bách chụp cho là được rồi.”

Chân Triều Tịch: “Ảnh bọn em đều chỉnh sửa xong cả rồi, sẽ không làm Mentor Bách tốn công nữa đâu.”

Bách Thiên Hành: “Còn ai chưa chụp không.”

Lúc máy quay không ở đây đều là mấy nhãi gà con trước mặt diều hâu, một khi có máy quay thì vài chú gà con liền to gan mà bước bàn chân nhỏ ra quẩy.

Có thực tập sinh: “Mentor Bách, em chụp rồi, nhưng vẫn muốn xin anh chụp lại, có được không?”

Bách Thiên Hành: “Không được.”

Tiếng than thở nổi lên bốn phía: “Àiiii~”

Lại có thực tập sinh: “Vì sao lại không được ạ?”

Bách Thiên Hành còn đang hý hoáy cameras: “Trình độ có hạn.”

Nhóm thực tập sinh: “Há ~!”

Còn có thực tập sinh: “Không sao mà, chụp xong Trạm ca có thể chỉnh sửa ảnh cho tụi em.”

Một thực tập sinh khác: “Đúng vậy đúng vậy, Mentor Bách chụp ảnh, Trạm ca chỉnh ảnh, thầy trò phối hợp, ăn ý biết bao!”

Nhóm thực tập sinh: “Đúng đúng đúng.”

Bách Thiên Hành vẫn luôn cúi đầu nghịch cameras nâng mắt lên, đám nhóc gà con trước mắt này, vô cùng thuận mắt.

Bách Thiên Hành có vẻ tâm trạng rất tốt, nở nụ cười: “Thôi được, các cậu đã nói như vậy rồi.”

Một đám thực tập sinh: “Oa vãi!”

Giang Trạm dở khóc dở cười: “Này này, tôi vừa mới chỉnh ảnh cho các cậu xong đó biết không?”

Các thực tập sinh: “Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!”

Giang Trạm bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu, nhưng thật ra không quan tâm đến việc phải sửa lại ảnh từ đầu, mọi người vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ.

Thế là hắn bèn giương giọng nói: “Thôi được rồi.”

Mọi người: “À hú~”

Không khí cả studio sục sôi lại vui vẻ.

Trợ lý đạo diện lấy bút lặng lẽ note lại một par, thầm nghĩ rất có tính nội dung, nội dung cũng rất thú vị.

Nếu show <Cực hạn> này mà không hot, quả thật cao xanh không thể dung thứ!

Bên kia, Giang Trạm một mình đứng trước phông chụp, nhìn chăm chú vào ống kính trong tay Bách Thiên Hành ở đằng sau thiết bị chiếu sáng.

Lần đầu tiên hắn chụp ảnh, không có kinh nghiệm, không biết nên đặt mắt ở đâu, chỉ đứng đó, chân tay có chút cứng đờ.

Bách Thiên Hành gợi ý hắn: “Nhìn ống kính. Thử nghĩ đây là ảnh dùng trong cổng bình chọn, mỗi một fans và khán giả đều có thể xem được ảnh chụp của cậu, các cô ấy pick* cậu, là bởi vì thích cậu. (* bình chọn)”

“Lại tưởng tượng một chút, fans không dùng điện thoại di động mà là ra sức like ủng hộ ở ngay trước mặt cậu, cậu nhìn thấy các cô ấy pick cậu, đợi các cô ấy like cho cậu xong, ngẩng đầu nhìn cậu, cậu nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với các cô ấy.”

Giang Trạm dựa vào lời gợi ý, điều chỉnh trạng thái từng chút từng chút:

Ánh mắt hắn trở nên kiên định, dáng đứng thẳng tắp rắn rỏi, thần thái tràn đầy thong dong.

Hắn nhìn về phía ống kính, tưởng tượng fans ở ngay trước mặt mình, vote cho mình, cổ vũ cho mình.

Thậm chí, hắn đã nghĩ đến Vương Phao Phao.

Cô gái trẻ với ảnh đại diện “Tôi là Vương Phao Phao” treo ở trước mặt, bỏ phiếu cho mình, cổ vũ khích lệ: “P thần! Go go go! –!”

Giang Trạm cười rộ lên, khóe mắt đuôi mày thả lỏng, tuấn lãng mà sáng sủa.

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm trong ống kính: “Được lắm.”

Lại nói: “Cho tôi thêm một ánh nhìn thâm tình chút, hình dung cậu đang nhìn, chính là người cậu thích.”

Thâm tình? Người mình thích?

Bóng dáng Vương Phao Phao nháy mắt biến mất khỏi đầu.

Giang Trạm: Cái này thật đúng là không tưởng tượng ra được. Huống chi phải là một người đàn ông.

Giang Trạm duy trì biểu cảm, nhìn vào ống kính, vẻ mặt vẫn giống như lúc trước, cũng không thêm được chút xíu nào cái gọi là thâm tình.

Bách Thiên Hành dời ánh nhìn khỏi phía sau ống kính, nâng mắt nhìn hắn: “Tưởng tượng không được à? Không có người mình thích sao?”

Nói xong lại nhìn vào trong ống kính, ý chỉ chính mình, dùng giọng điệu rất đứng đắn chuyên nghiệp nói: “Vậy thì nhìn tôi, coi tôi trở thành người mà cậu thích.”

Hết chương 23.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.