Nếu như đây là ở riêng với nhau, Bách Thiên Hành mà nói như vậy Giang Trạm đã phun mất rồi.
Nhưng đứng trước ống kính, trong lúc ghi hình trạng thái Giang Trạm điều chỉnh không tệ, vừa không bật cười mà cũng vẫn luôn nhìn chăm chú vào ống kính dò tìm cảm giác, tìm kiếm bí quyết trong đó.
Thật sự hắn cũng khá may mắn, bởi vì chỉnh sửa ảnh nhiều rồi nên đối với các loại khống chế biểu cảm đều có kinh nghiệm, nếu thật sự không biết thì sẽ nhớ lại ảnh chụp đã từng chỉnh sửa trong đầu, luân phiên lục lọi ra các biểu cảm thần thái, rồi học theo ảnh chụp.
Trong khi kiếm tìm rốt cuộc cùng tìm được chút cảm giác rồi.
Thanh âm cửa trập cameras thanh thúy vang dội.
Thực tập sinh vây xem bên cạnh, bao gồm cả bọn Tùng Vũ, Phí Hải, đều kinh ngạc hắn tiến vào trạng thái chụp hình nhanh như vậy, hoàn toàn không giống một người mới vẫn chưa chính thức gia nhập.
Chân Triều Tịch ôm cánh tay, thấp giọng cảm thán: “Trạm ca đúng là phải ăn chén cơm này rồi.”
Cũng là áo sơ mi trắng, mặc trên người bọn họ, ngăn nắp đâu ra đấy, quả thật không có gì nổi bật.
Như Ngụy Tiểu Phi còn tốt, trẻ tuổi, vóc dáng vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, quần áo mặc lên người sẽ có vẻ non nớt.
Chân Triều Tịch mặc vào, bởi vì bả vai quá rộng cổ lại hơi thô, hoàn toàn chính là trang phục công sở, cài cúc áo ở trên cùng kia vào thì chuẩn bài một nhân viên kỳ cựu.
Lúc Chân Triều Tịch mặc bộ quần áo sơ mi này có chết cũng không dám cài thêm một cúc áo, đến lúc chỉnh sửa ảnh, là nhìn chằm chằm Giang Trạm chỉnh sửa không chớp mắt lấy một cái.
Vậy mà Giang Trạm mặc bộ này vào, muốn bao nhiêu chói mắt liền bấy nhiêu chói mắt, giống như con trai nhà bên trong tất cả các bộ phim thanh xuân, dương quang, đẹp trai, sáng sủa. Khi cười sẽ lộ ra hàm răng trắng bóng, càng tăng thêm sức sống.
Thực tập sinh xung quanh đều đang thảo luận —
“Đẹp quá đi.”
“Quá đẹp trai.”
“Gương mặt này thật sự vô đối.”
Mà sau khi Giang Trạm tìm được cảm giác, thuận theo trạng thái tiếp tục chụp liền cực kỳ vừa ý.
Vui vẻ, hoạt bát, bắn tim, tươi cười hào phóng, từng tấm lại từng tấm.
Bên kia Giang Trạm càng chụp càng thuận lợi, bên này Bách Thiên Hành làm nhiếp ảnh gia cũng càng ngày càng xuôi chèo.
Đứng chụp, khom lưng chụp, ngồi xổm chụp, ngả người về sau chụp, các kiểu chụp.
Vừa chụp vừa nói: “Nhìn tôi, cười lại.” “Ánh mắt chuyên chú thêm một chút.” “Nụ cười nở rộ hơn, giải phóng cảm xúc ra một chút.”
Nói nói, giọng điệu liền biến thành một nhiếp ảnh gia gạo cội, còn là kiểu miệng lưỡi cực kỳ trơn tru.
Bách Thiên Hành: “Vừa rồi miệng ngọt như vậy, sao giờ lại không ngọt nữa?”
Bách Thiên Hành: “Phải chú ý ống kính nhiều như cậu chú ý tôi, nhìn qua đây, ánh mắt thắm thiết tí.”
Bách Thiên Hành: “Thích tôi hiểu hay không? Thích hơn chút nữa.”
……..
Toàn trường: “……”
Bách Thiên Hành làm nhiếp ảnh gia, trình độ nhập diễn không phải bình thường.
Mấy thực tập sinh nào đó bắt đầu mơ mộng theo —
“Chờ đến lúc chụp bọn mình, Mentor Bách cũng sẽ gợi ý bọn mình như vậy sao?”
“Ôi má ơi, không thể tưởng tượng được cảnh đó.”
“Da gà tôi sởn hết lên rồi.”
“Thôi, vẫn là thôi đi.”
Cũng có người nói: “Mentor Bách không hổ là Mentor Bách. Làm Mentor liền có dáng vẻ Mentor, làm nhiếp ảnh gia liền hoàn toàn là một nhiếp ảnh gia.”
Chân Triều Tịch, Tùng Vũ, Ngụy Tiểu Phi cũng đang thảo luận —
Chân Triều Tịch: “Trạm ca của mình lợi hại, đủ định lực, nếu Mentor Bách nói với tôi những lời đó, phỏng chừng tôi đã cười phun rồi.”
Tùng Vũ: “Bỏ đi, em không chịu được đâu, em vẫn là không cần Mentor Bách chụp cho đâu, dù sao ảnh của em đã sớm sửa xong rồi.”
Ngụy Tiểu Phi: “Mentor Bách sẽ không nói như vậy với tụi mình đâu.”
Trong nhiều người như vậy, chỉ có Phí Hải từ đầu tới cuối vẫn một mình rúc trong góc.
Phí Hải: đây là tui đang làm ra CP sao? Đây là CP đang làm tui!!! Tương tác này, lời thoại này, mẹ nó quá kswl!
Fans còn khuyên cậu đừng cắn CP nữa?
Đợi đấy, mấy girls đu idols các cô cứ đợi đấy mà xem!
Đợi đến khi show phát sóng, sẽ có lúc các cô phát cuồng!
Phí Hải: Đến lúc đó tui chính là boy cắn đường level sư tổ!
Cùng ngày, Giang Trạm thuận lợi chụp hoàn tất ba set trang phục của ảnh tuyên truyền, sau khi chụp xong hắn an vị trước máy tính chỉnh sửa ảnh.
Trong lúc hắn sửa ảnh, các thực tập sinh khác đứng trước phông nền chụp tiếp.
Cũng không đến mức thật sự chụp lại toàn bộ ba set quần áo, tất cả mọi người chỉ nói vậy thôi, hơn chục người nếu thật sự chụp lại cả đám, sẽ làm người ta mệt chết.
Cũng chỉ là đùa giỡn thôi, tốp năm tốp ba cùng nhau để Bách Thiên Hành tùy tiện chụp chụp, tranh thủ ống kính của VJ bên kia một chút.
Giữa bầu không khí nhiệt tình vui vẻ, Giang Trạm thấy ảnh chụp của chính mình trong phần mềm chỉnh ảnh.
Xem từng tấm một, nói thật, có chút ngoài ý muốn.
Hắn thật sự không ngờ trạng thái của mình sẽ tốt như vậy.
Chẳng những biểu cảm thích hợp, từ nét mặt và ánh mắt có thể nhìn ra rõ ràng cả người rất hăng hái.
Mà trạng thái như vậy, Giang Trạm hiểu rõ trong lòng, trước khi về nước tuyệt đối không có được.
Nhất là hơn một năm trước, thời gian mà mẹ mới vừa qua đời. Khi đó mỗi lần hắn soi gương đều cảm thấy vẻ mặt của mình trống rỗng đến mức không có linh hồn.
Tương phản rõ ràng như vậy, còn có tinh thần quang đãng từng cái từng cái hiện lên trong ảnh chụp.
Quả nhiên, quyết định về nước lúc trước, là chính xác.
Giang Trạm không đắm chìm trong quá khứ, chỉ là so sánh một chút sẽ kinh ngạc vì tinh thần diện mạo của mình lúc này.
Cẩn thận ngẫm lại, cũng không lạ lắm, về sau hắn đã một mình giải sầu ước chừng gần một năm, thời điểm về nước tinh thần cũng khôi phục tương đối rồi. Sau lại tham gia tuyển tú, gặp gỡ một đám con trai thích đùa giỡn ồn ào, lại hội ngộ Bách Thiên Hành nữa, càng thêm tác động đến một mặt tích cực trong tính cách của hắn. Hơn nữa mới bước chân vào một ngành nghề hoàn toàn xa lạ, rất có tính khiêu chiến lại mới mẻ.
Đủ loại nhân tố, sự trùng hợp và các sự kiện kết hợp lại với nhau, đúng là sẽ huy động ra diện mạo tích cực nhất của con người.
Giang Trạm nghĩ lại cũng cảm thấy vận may của mình thật sự không tồi.
Đột nhiên, có người ló ra từ sau lưng, cánh tay khoát sau lưng hắn, cúi người ghé vào một bên.
Tùng Vũ: “Thế nào?”
Giang Trạm: “Hử? Còn chưa sửa.”
Tùng Vũ nhìn chăm chú ảnh gốc trên phần mềm: “Vãi, anh thế này còn phải sửa?”
Giang Trạm vừa bắt đầu chỉnh sửa vừa nói: “Phải sửa chứ.”
Tùng Vũ tò mò: “Sửa cái gì?”
Giang Trạm phóng to một phần ảnh chụp, dùng công cụ tỉ mỉ sửa: “Tỷ như lông mày này, vẫn sửa thêm được chút.”
Tùng Vũ: “……”
Đạ mấu, sửa cái lông mày cũng tính là sửa? Vậy đám bọn họ kéo chân, bóp vai, làm gầy cổ thì tính là cái gì? Phẫu thuật thẩm mỹ trùng tu sắc đẹp sao!
Tùng Vũ thở hắt ra, người so với người, tức chết mất.
Đến đây, sóng gió nhỏ của ảnh chụp tuyên truyền lặng lẽ qua đi.
Giang Trạm thậm chí không gặp lại gã nhiếp ảnh gia kia nữa, chỉ biết tất cả số ảnh mà mình chỉnh sửa đã được ê-kip chương trình sao chép lại, nói là sẽ tìm người phụ trách của tổ sản xuất phim xem thử có thể sử dụng hay không, nếu không thể thì phải chụp lại lần nữa.
Giang Trạm gật gật đầu, đương nhiên không dị nghị gì.
Chị gái của ê-kip chương trình sao chép lại ảnh chụp, giọng tò mò khẽ hỏi: “Cậu học chỉnh sửa ảnh hẳn là lâu lắm rồi nhỉ?”
Giang Trạm dừng một chút: “Cũng tạm ạ.”
“Vừa học vừa luyện, đến hai năm không?”
Giang Trạm: “Hai năm? Em tự học có hai tháng.”
Chị gái ê-kip chương trình: “……”
Bách Thiên Hành lại ở bên cạnh không vội vã nói: “Bất kể cậu ấy học hai năm, hay là học mấy tháng, đừng quên nói với sếp các cô thù lao sửa ảnh hôm nay cần thanh toán thì vẫn phải thanh toán.”
Chị gái ê-kip: “Được, được rồi.”
Bách Thiên Hành: “Là giá thị trường bình quân của chuyên gia chỉnh sửa ảnh triệu tệ.”
Chị gái ê-kip chần chừ: “…… chuyên gia chỉnh sửa ảnh triệu tệ, không phải là nói giỡn sao?”
Bách Thiên Hành nhìn cô: “Lúc dùng để đùa giỡn thì các cô nói chuyên gia chỉnh sửa ảnh “triệu tệ”, lúc dùng đến người rồi, các cô lại nói đây chỉ là giỡn?”
Chị gái: “…………” Tôi sai rồi, tôi sai rồi.
Xa xa đang ở nhà của mình, bạn học Vương Phao Phao ngồi chồm hổm trước máy tính ra sức sửa ảnh nếu mà biết có một màn như vậy, có lẽ sẽ phẫn nộ lật bàn: “Cô đương nhiên sai rồi!”
Người đứng trước mặt cô, đó là chuyên gia chỉnh sửa hình ảnh “triệu tệ” sao hả?
Đó là “hy vọng” của giới fans bọn tui!
“Hy vọng” há có thể là một trò đùa, một cái giá thị trường có thể so sánh?
Đó chính là phân nửa giang sơn ảnh chỉnh sửa tinh tế của các fansite lớn!
Phân nửa giang sơn!
Vương Phao Phao giờ phút này đang sửa ảnh sửa đến mức tan vỡ: Không thể gục ngã, P thần không ở đây, Vương Phao Phao ta nhất định có thể cân được! Nhất định có thể!
Cân chưa nổi nửa phút, Vương Phao Phao đã hoa mắt chóng mặt tắt phần mềm đi, mở Q ra, hô gọi P thần lần thứ tám trăm.
@Thiếu P không thể sống tạm bợ Vương Phao Phao: P ơi!!! Đồ (ảnh) thần! P thần! Rốt cuộc ông đi đâu dợ? Kể cả ông có tự đi sinh con một mình, giờ cũng nên ở cữ xong rồi chứ?
@Vương Phao Phao: [khóc lớn.jpg] tụi này cần ông đó biết chưa! Các fansite lớn đều cần ông! Nửa giới fans đều cần ông!
@Vương Phao Phao: còn có <Cực hạn> nữa, còn có Bách của bọn tui, còn có quân dự bị đầu tường mới mà hôm nay tui mới khai quật được nữa!!!
@Vương Phao Phao: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】xem! Chính là chàng trai này! Soái hơm! Đẹp hơm!
@Vương Phao Phao: Tui có dự cảm, đây tuyệt đối sẽ là một hắc mã của sân khấu tuyển tú năm nay! Còn có thể sẽ trở thành đầu tường mới của tui!
@Vương Phao Phao: Tui đang chỉnh ảnh cho quân dự bị đầu tường mới, thật sự, cực kỳ đẹp cmn trai!
@Vương Phao Phao: Chỉ là đã lâu tui không dùng phần mềm, giờ cũng không thạo sửa như thế nào. P à!! Ông mau xuất hiện đi! Chỉnh xong ảnh cho quân dự bị của tui rồi lại thần ẩn tiếp, ha!!
Nhưng mà chẳng có động tĩnh gì.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, không có một tí đáp lại.
Vương Phao Phao ủ rũ không thôi.
Cô lại mở phần mềm ra lần nữa, tiếp tục hì hục chỉnh sửa ảnh của quân dự bị, vừa sửa vừa hút nước míng.
Quá đẹp trai, sao có thể đẹp trai như vậy chứ!
Không lâu sau, có người chọt Vương Phao Phao.
@ss thuốc trừ sâu DDVP: Phao Phao!!! Đã có người đăng Reuters[1] về đầu tường mới của cô rồi! Còn đăng cmn ảnh raw*! Cô mau lên weibo mà xem!
(*ảnh thô chưa qua bất kỳ chỉnh sửa nào)
@Thiếu P không thể sống tạm bợ Vương Phao Phao:!!! cho tôi weibo!
@ss thuốc trừ sâu DDVP: Mè nhỏ mè nhỡ mè to
@ss thuốc trừ sâu DDVP: Cô vẫn chưa liên hệ được với P sao?
@Thiếu P không thể sống tạm bợ Vương Phao Phao: đừng nhắc đến nữa.
@ss thuốc trừ sâu DDVP: nghĩ một cách tích cực, có thể P đã gả cho Bách của tụi mình rồi, BP trở thành sự thật. (BP = Bách Thiên Hành x P thần)
@Thiếu P không thể sống tạm bợ Vương Phao Phao: Đúng vậy! Sau đó liền ròng rã kết hôn sinh con nghỉ đẻ, không chừng sang năm P sẽ tái nhậm chức. Bách pick hiện giờ đã trở về, chính là vì kiếm tiền mua sữa cho con.
@ss thuốc trừ sâu DDVP: [quỳ] [sống trong tưởng tượng.jpg]
@Vương Phao Phao: [khóc lớn] [không nghe không nghe đích thực là sự thật.jpg]
@ss thuốc trừ sâu DDVP: Kiếp fangirl không dễ dàng!
@Vương Phao Phao: fangirl phải kiên cường!
Hết chương 24