Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 7



Stylist đang làm tóc giúp Giang Trạm.

Giang Trạm nhìn vào gương, thoáng thất thần.

Hắn, Bách Thiên Hành, Diêu Ngọc Phi, đều là học sinh Tam trung.

Hắn là từ trường cấp 2 Tam trung trực tiếp chuyển lên, Bách Thiên Hành thi đỗ vào đây, Diêu Ngọc Phi thì chuyển trường đến.

Ba người lớp 10 học khác lớp nhau, lớp 11 mới được xếp vào cùng một lớp.

Diêu Ngọc Phi khi đó nhỏ tuổi hơn họ, vóc dáng không cao, lại còn nhút nhát, cũng là con trai của thầy chủ nhiệm lớp tiểu học của Giang Trạm, nên Giang Trạm rất chăm sóc cho cậu ta.

Về phần Bách Thiên Hành…..

Theo như lời các bạn học khác trong lớp hồi đó thì: quan hệ của Bách Thiên Hành và Giang Trạm rất ảo, có lúc quan hệ tốt, đôi khi quan hệ rất tệ, vừa mới đá bóng cùng nhau, quay ra đã battle với nhau rồi.

Đây thật ra chỉ là giai đoạn dậy thì thường gặp.

Con trai giai đoạn dậy thì thường bộc trực, không thành thật, tâm tư lại không nhạy cảm như con gái, tùy tiện cẩu thả. Lúc tốt đẹp có thể chơi bóng cùng nhau rất tự nhiên, nhưng chỉ cần một hai câu không hợp thôi là trở mặt được ngay.

Tính tình Bách Thiên Hành năm đó rất xấu, mặt hay cau có, Giang Trạm hướng ngoại hiếu động, hai người có thể chơi chung nhưng thường xuyên bất hòa đấu võ mồm.

Ngoài ra Bách Thiên Hành lúc đó không biết phát điên cái gì, chỉ cần nhìn thấy Diêu Ngọc Phi là khó chịu, Giang Trạm không ít lần vì vậy mà cãi nhau không hài lòng với y.

Sau này, Bách Thiên Hành được một vị đạo diễn nhìn trúng, diễn một bộ phim, lớp 12 đã trúng tuyển học viện điện ảnh, thành tích của Giang Trạm tốt, đỗ đại học A, sau kỳ thi đại học hai người không cùng xuất hiện nữa, không còn gặp lại nhau.

Về sau, khi Giang Trạm năm 2 đại học, Giang gia phá sản…….

“Nhắm mắt.” Stylist cầm phấn phủ, trang điểm lại mắt cho Giang Trạm lần cuối.

Giang Trạm nhắm mắt, mạch suy nghĩ bị cắt đứt, hồi phục lại tinh thần.

Hai người bên cạnh hắn không trò chuyện nữa, nhìn chăm chú stylist đang tạo hình, cực kỳ soi mói: “Kẻ lại giúp tôi eyeliner đi, chưa đủ sâu.” “Phấn mắt có phải nhạt quá không? Đủ chưa? Vẫn chưa đủ.”

“Được rồi.” stylist của Giang Trạm đã xong.

Giang Trạm mở mắt ra.

Ngoại trừ hồi nhỏ biểu diễn văn nghệ ở trường ra thì đây là lần đầu tiên Giang Trạm trang điểm, cảm giác quá kỳ lạ.

Lại nhìn vào trong gương, vẫn thấy không quen lắm, cứ cảm thấy không giống chính mình – – các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng hơn, ngũ quan thêm nổi bật hơn.

Nhìn kỹ, thật ra cũng không thay đổi, mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng sau khi trang điểm và tạo hình xong, khí chất càng nổi bật hơn.

Giang Trạm nhìn trong gương, chậm rãi đứng lên.

Hắn vừa đứng lên, hai vị ngồi bên cạnh quay đầu ngước nhìn lên, vừa ngước vừa trợn mắt.

!!!

“Cậu, cậu là người công ty nào?”

Giang Trạm cúi đầu, nhìn vị bên phải kia: “Không có công ty.”

Người bên trái hít thật sâu: “Người mới à?”

Giang Trạm gật đầu, không nói gì, trang điểm xong thì tránh ra chỗ khác, lấy bảng tên từ trong túi mang theo mình ra, dán lên vị trí thắt lưng bên trái.

Bảng tên hình chữ nhật, màu lam đậm, không đánh số, có tên, thường nếu như có công ty, bên trên tên có thể để tên công ty, Giang Trạm không có công ty nên bảng chỉ có một cái tên.

Khi hắn dán bảng tên, hai người vừa nãy hãy còn ngoái cổ lại xem, hình như không tin tưởng hắn là người mới, sau khi nhìn thấy bảng tên của hắn không có tên công ty, dồn dập hít sâu.

Người mới ê kip chương trình tìm được từ đâu, ngoại hình này khí chất này quá kinh người rồi đó!

@

Đợt đánh giá sơ cấp này, quy trình của các thí sinh là như sau:

Sau khi trang điểm thì đợi lên sân khấu, lúc đợi lên sân khấu phải nộp lại điện thoại, cá nhân hoặc nhóm được gọi tên chuẩn bị, chính thức ghi hình trước tiên bước vào khu A.

Khu A sẽ có bảng tên năm cấp bậc ABCDF, từng người dựa theo tình hình thực tế của bản thân mà lựa chọn cấp bậc, dán lên trên người.

Sau khi dán xong, tiến vào khu B, khu B là một con đường, ra khỏi con đường này là khu C, cũng chính là nơi ghi hình và là sân khấu của ngày hôm nay.

Sau khi biểu diễn trên sân khấu ở khu C xong, bốn vị Mentor sẽ xếp hạng cấp bậc ngay tại chỗ, đưa ra một thành tích tổng hợp, sau khi lấy được thành tích tổng hợp thí sinh ngồi xuống phía sau Mentor.

Và phía sau là khu vực chỗ ngồi bậc thang có tạo hình tam giác, từ trên xuống dưới được chia làm năm khu vực ABCDF, A cao nhất, F thấp nhất, các thí sinh tự do lựa chọn chỗ ngồi tương ứng căn cứ vào thành tích, mà trên đỉnh còn có một ngôi vua mạnh nhất ngồi đơn độc, trong số những người được A, ai có can đảm thì ngồi.

Thời điểm Giang Trạm đến khu chờ lên sân khấu, đã bắt đầu ghi hình, có người nói rằng không dưới ba bốn nhóm, hơn hai mươi người đi vào rồi.

Khu chờ cũng có màn hình theo dõi, thí sinh chờ lên sân khấu có thể vừa chờ vừa xem biểu hiện của người lên trước và cho điểm.

Đến giờ, thí sinh cuối cùng cũng biết các vị Mentor sẽ đánh giá hôm nay là ai.

Đan Hách, Đồng Nhận Ngôn, Nhung Bối Bối, Diêu Ngọc Phi.

Ba nam một nữ, mấy người này, hoạt động trong giới giải trí có ai không biết.

Giang Trạm lúc trước chỉ biết Diêu Ngọc Phi là mentor, còn là nghe được lúc chờ lên sân khấu phỏng vấn, các mentor khác là ai hắn căn bản không rõ ràng cho lắm, bởi vì Tề Manh nói phải giữ bí mật với thí sinh.

Giang Trạm cũng may mắn, người ở nước ngoài nhưng p ảnh là làm việc với trong nước, tiếp xúc với giới fan, đương nhiên sẽ tiếp xúc đến giới giải trí.

Bốn vị Mentor này, hắn vừa vặn đều biết.

Đan Hách: nhà chế tác âm nhạc, ca sĩ, hot ít nhất 20 năm. Năm nay hơn bốn mươi tuổi, nổi danh trong giới về chuyên môn của mình, không ít ca khúc chủ đề của phim điện ảnh và truyền hình đều do ông sáng tác.

Đồng Nhận Ngôn: debut nhóm nhạc, sau khi solo thì chuyển hình sang giới điện ảnh và truyền hình, hiện giờ chú tâm vào điện ảnh và truyền hình, sự nghiệp ca hát có công ty âm nhạc của chính mình, nửa năm trước vừa tổ chức buổi hòa nhạc lưu động vòng quanh thế giới, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Nhung Bối Bối: tân hoa sau 95, debut từ chương trình tuyển tú, khuôn mặt ngọt ngào, là nghệ sĩ hát nhảy sắp tới được toàn lực push, vũ đạo trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Diêu Ngọc Phi: nghệ sĩ hát nhảy, debut từ tuyển tú, tài nguyên lưu lượng đều không thiếu, là khách quý của rất nhiều gameshow cũng như các đêm liên hoan lớn.

Đương nhiên, những gì Giang Trạm biết còn nhiều hơn một chút, cơ bản đều là Vương Phao Phao nói cho hắn.

Ví dụ như tuy rằng Nhung Bối Bối rất trẻ tuổi, nhưng yêu cầu đối với chính mình và người khác luôn rất cao.

Ví dụ như Đồng Nhận Ngôn hiện tại tuy sự nghiệp chính là diễn xuất, nhưng vẫn vô cùng nhiệt tình đối với âm nhạc, mấy năm nay tham gia không ít chương trình tuyển tú, nổi tiếng là phê bình tàn nhẫn, đặc biệt là một số từ ngữ, làm cho người ta shock cực kỳ.

Ví dụ như Đan Hách, nhìn thì dữ, nhưng thật ra con người rất tốt, cũng rất kiên nhẫn, đối với người mới hoặc việc phạm sai lầm đều thực bao dung.

Về phần Diêu Ngọc Phi…..

Giang Trạm không cần nghe người khác đánh giá cậu ta như thế nào cũng biết cậu ta là cái dạng gì.

Sau khi Giang Trạm ngồi xuống khu chờ, liền có người đến thu điện thoại.

Lúc hắn đưa điện thoại cùng với túi mang bên người nộp lên, trên màn hình lớn đúng lúc phát tới các Mentor đưa ra đánh giá đầu tiên: ba hạng F.

Phòng chờ ồ lên.

“Rõ ràng nhảy rất tốt mà.”

“Nhảy cho có lệ à.”

“Cảm giác họ quá cố sức muốn thể hiện, không chú ý đến phối hợp.”

“Vừa rồi cậu có nhìn biểu cảm của Nhung Bối Bối không, cô ấy nhíu mày rồi.”

“Cả Diêu Ngọc Phi nữa.”

“Ôi, đáng sợ quá đáng sợ quá, bọn họ tự đánh giá là B đó, rớt thẳng từ B xuống F, ác quá!”

Giang Trạm: huyền học, đều là huyền học.

Một tiếng rưỡi sau đó – –

Nhân viên công tác của êkip chương trình: “Năm người của giải trí Kỳ Lân.”

Xoạt một tiếng, một hàng năm người ngồi đằng sau Giang Trạm đứng dậy với đôi chân run rẩy.

“Còn cả Giang Trạm, các cậu chuẩn bị một chút, tiến vào khu A.”

@

Tiến vào khu A, là bắt đầu chính thức ghi hình.

Năm người của giải trí Kỳ Lân vào trước, tiếp đó là Giang Trạm.

Lần này Giang Trạm đợi khoảng 15 phút đồng hồ, sau 15 phút, cánh cửa khu A mở ra, nhân viên công tác ra hiệu cho hắn đi vào trong.

Giang Trạm đi vào.

Phòng không nhỏ, phong cách trang hoàng giống như một trạm không gian, trắng xanh kết hợp, còn có một loạt đèn huỳnh quang ở trên trần, năm chữ cái ABCDF cao cao đứng sừng sững trước bức tường trắng, không có cameraman, cũng không có nhân viên công tác nào, chỉ có camera được lắp đặt ở các vị trí cố định.

Giang Trạm vừa đi vào liền thấy cái bàn và các bảng cấp bậc ở trên bàn, hắn đi qua đó, nhìn một lượt, không hề lưỡng lự chọn D, dán ở bên cạnh bảng tên trên thắt lưng.

Dán xong, Giang Trạm ngẩng đầu, mỉm cười với chiếc máy quay đang hướng về phía mình trên bàn: “Con người phải có tự tin.”

Nói xong câu này, hắn nâng tầm mắt.

Trong khu A không có cái gì, năm người giải trí Kỳ Lân đã ở lại bên trong 15 phút, rốt cuộc để làm gì vậy.

Giang Trạm nhìn trái, rồi lại nhìn phải, không có gì để làm.

Trong phòng chẳng có gì, chỉ có cái bàn, và một hàng chữ cái siêu to.

Giang Trạm đi đến bên cạnh chữ cái, nhìn nhìn F, lắc đầu, bước một bước, nhìn nhìn D, lắc đầu, “Thật ra tao không muốn chọn mày”, trước mặt C: “Tao lớn bằng này rồi chưa từng được C”, B: “Người anh em, tôi với cậu cũng không có duyên rồi”, A, gật đầu.

Giang Trạm làm xong này nọ, nhún vai, giống như có chút bất đắc dĩ, vừa đúng lúc một chiếc camera quay đầu lại, hắn nhìn về phía ống kính máy quay đen xì, cười: “Cho các anh nhiều tư liệu một chút, nhớ biên tập lại phát sóng hết nhé.”

Máy quay lặng lẽ đặt ở nơi đó, sau hai giây, gật đầu.

Giang Trạm: “Ngoan~”

Lần này hắn đợi càng lâu hơn, xấp xỉ nửa giờ.

Rốt cuộc, cửa đã mở.

Có nhân viên công tác đứng ở góc cửa, ra hiệu Giang Trạm đi vào.

Giang Trạm đi vào, mới phát hiện đó là Tề Manh.

Tề Manh ra hiệu cho hắn đi về một hướng, miệng thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, cố lên.”

“Cảm ơn.”

Giang Trạm theo con đường đi một mạch về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, rẽ qua một chỗ ngoặt nhỏ, rốt cuộc hắn đã thấy được sân khấu.

Giang Trạm hít sâu, âm thầm cổ vũ: Không thành vấn đề, mày có thể.

Hắn ngẩng đầu, đi ra khỏi con đường, lên sân khấu.

Những chùm đèn hướng về phía sân khấu chiếu rọi vào đôi mắt Giang Trạm, ngay tại lúc hắn bước lên sân khấu, khu vực chỗ ngồi đằng sau Mentor, vị trí Mentor, ồ lên một trận.

Khu vực chỗ ngồi: “Waaaaa!!!”

Đan Hách, Đồng Nhận Ngôn không dám tin nhìn phía trước, Diêu Ngọc Phi kinh ngạc hơi mở to mắt, cả người Nhung Bối Bối ngã về phía sau, nâng tay che miệng.

Giang Trạm đi đến giữa sân khấu, làm theo quy trình: chào hỏi mentor, sau đó tự giới thiệu bản thân.

Đồng Nhận Ngôn, vị Mentor mấy sân khấu trước độc miệng đến mức hận không thể bị thí sinh tố cáo, tiên phong cầm micro lên, liếc qua Nhung Bối Bối, lại liếc đằng sau, rồi quay đầu lại nói: “Trước khi bạn biểu diễn, tôi hỏi bạn một vấn đề đã.”

Giang Trạm đứng trên đài, thích ứng với ánh đèn, rất bình tĩnh.

Hắn nhìn về phía Đồng Nhận Ngôn, gật đầu.

Đồng Nhận Ngôn buồn cười: “Bạn có bạn gái chưa? Nếu chưa có….. ” Nói xong quay đầu lại nhìn về phía Nhung Bối Bối: “Có tiện add wechat vị này của chúng tôi không nhỉ?”

Ở hàng ghế ngồi phía sau lưng nổi lên trận ồn ào xen lẫn tiếng huýt sáo.

Còn có người cao giọng hô to: “Cho cô ấy.”

Nhung Bối Bối đỏ cả mặt rồi.

Tại một khu chờ riêng biệt được ngăn cách với sân khấu bằng một cánh cửa.

Bách Thiên Hành mặt không biến sắc nhìn cảnh tượng tại hiện trường từ một màn hình giám sát.

Loại.

Thí sinh với Mentor, loại hết tất cả!

Hết chương 7.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.