Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 77



Trước khi ông chủ Tống đến tòa nhà Tứ Phương đã làm đủ thứ chuẩn bị.

Vận động, xông hơi, spa, trang điểm, quần áo là nguyên set kiểu dáng mới cóng, khuy tay áo là hàng đặt thiết kế sang trọng, giày da thủ công chuyên chở bẳng máy bay, mời stylist đến tận nơi làm tóc, móng tay cũng là trợ lý stylist giũa cẩn thận từng li từng tí một mà ra, trình độ xa hoa này không khỏi khiến trợ lý Tiểu Trương nghiêm trọng hoài nghi thiếu gia nhà hắn có phải sắp đi xem mắt với công chúa nước nào đó hay không.

Theo lý mà nói, coi trọng như vậy, còn chuẩn bị chu đáo như vậy rồi, hẳn là ung dung thoải mái mà ra cửa mới đúng, nhưng Tiểu Trương rất nhanh đã phát hiện, ông chủ cậu có chút buồn bực.

Khuy tay áo đều đã cài lên rồi, lại đi tháo ra, cà vạt chọn tám trăm lần cuối cùng lại chọn về cái cầm lên lúc ban đầu, đứng tới đứng lui trước gương to, chỗ não cũng thấy không vừa mắt.

Còn luôn hỏi: “Ổn không?”

Tiểu Trương gật đầu: “Ổn.”

Tống thiếu gia nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy không được nhỉ?”

Tiểu Trương là một trợ lý có nguyên tắc: “Tôi vẫn cảm thấy ổn.”

Tống Hữu nhìn nhìn trong gương, khép vạt áo trước âu phục lại kéo một cái: “Được, ổn thì ổn, đi.”

Lên xe, Tiểu Trương nhận túi văn kiện ông chủ nhà mình đưa qua, nhìn lướt một cái, thấy ngoài nhãn túi văn kiện viết: <Hợp đồng ký kết nghệ sĩ Alien Entertainment>.

Tài xế lái xe, Tiểu Trương ngồi ở ghế phó lái, xoay người lại đằng sau: “Ông chủ, trường hợp như hôm nay gọi sếp Nhan đến càng thích hợp hơn. Kim loại màu, kim cương Nam Phi tôi hiểu, mà giới giải trí tôi thật sự chẳng hiểu tí nào.”

Tống Hữu duỗi chân ngồi bắt chéo ở ghế sau, vẻ mặt lộ ra chút cáu kỉnh, ánh mắt dừng ngoài xe: “Bảo cậu theo thì cậu cứ theo, đừng thừa lời như vậy làm gì.”

Tiểu Trương dù gì cũng đã theo bên người Tống Hữu rất nhiều năm rồi, vẫn rất hiểu ông chủ nhà mình, Tống thiếu gia của bọn họ tuy rằng tính tình nóng nảy một tẹo, thỉnh thoảng phách lối một tí, nhưng trường hợp chính thức chưa bao giờ khoe khoang vòng trang sức.

Đi ký một nghệ sĩ mà thôi, trước đó chuẩn bị còn trịnh trọng hơn cả tắm rửa dâng hương? Cũng không phải là nghiệp vụ lớn hạng mục lớn không xử lý được, cần phải khẩn trương như vậy?

Tống Hữu chính là khẩn trương, chẳng những khẩn trương, còn có chút nhấp nhổm không yên.

Có chuẩn bị chu đáo hơn cũng không đủ để xua tan sự không chắc chắn trong lòng anh.

Ngoài cửa sổ, dòng xe cộ đan xen, Tống Hữu ngồi im nhìn trong chốc lát, hỏi Tiểu Trương: “Cậu có bạn bè không?”

“?” Tiểu Trương: “….. Có.” Đương nhiên là có.

Tống Hữu: “Có người bạn nào trước kia quan hệ rất tốt, sau này giữa chừng mất liên hệ?”

Tiểu Trương ngẫm nghĩ: “Không có.”

Tống Hữu: “Cậu sẽ vào lúc bạn cậu trải qua hố sâu của cuộc đời, cắt đứt liên lạc với cậu ấy?”

Tiểu Trương: “Đương nhiên sẽ không.”

Tống Hữu: “Nếu đứt liên lạc, còn có thể nối lại được không?”

Qua mấy câu hỏi tư tưởng liên quan đến tình bạn này, Tiểu Trương đã thông suốt đầu óc, lập trường kiên định: “Mọi thứ thay đổi theo thời gian, cảnh còn người mất, rõ ràng là không thể…..”

Tống Hữu: “…..”

Vì bát cơm, Tiểu Trương nhanh chóng bổ sung nốt phần sau của câu: “Trừ phi người bạn này của tôi có tiền giống ông chủ.”

Tống Hữu vui vẻ thanh thản.

Tiểu Trương nhà anh tốt vậy đấy, có thể tự do chuyển đổi qua lại giữa nói thật mất lòng với a dua nịnh hót.

Tống Hữu chờ mong mà nhìn ghế trước: “Đập tiền vào là có thể làm hòa?”

Tiểu Trương: “Không thể.”

Tống Hữu: “…….” Đổi trợ lý! Đổi!

Lập tức! Hiện tại! Now!

Tới tòa nhà Tứ Phương, staff tiếp đón thấy diện mạo hiên ngang, toàn thân quý khí của ông chủ Tống thì cả quãng đường không dám thất lễ, nhưng có một số lời nói thật không thể không nói.

“Bên phía Giang Trạm, sếp Tống nếu như ngài muốn gặp, thì có thể gặp được, về phần ký kết……”

Tống Hữu tựa vào lưng ghế, toàn thân mỗi một cọng tóc đều viết hai chữ “Kim chủ”, vẻ mặt anh không thèm để ý, bình thản ngang ngược nói: “Đi gọi người tới, tôi nói có thể ký là có thể ký.”

Staff: “………..”

Tiểu Trương: “?” Ông chủ à, anh rốt cuộc lấy đâu ra tự tin.

Giả bộ đấy.

Chờ staff đi rồi, không đến nửa phút, Tống Hữu đã đổi mười mấy tư thế ngồi trên ghế dựa, căn bản ngồi không nổi, dứt khoát đứng dậy, đi qua đi lại.

Tiểu Trương mờ mịt nhìn ông chủ nhà mình, trong lòng nói hạng mục giới giải trí lớn vậy cơ à? Lớn đến độ ông chủ cậu trực tiếp đứng ngồi không yên?

Tiểu Trương: “Ông chủ, uống chút nước?”

Tống Hữu cầm lấy tách trên bàn hội nghị, ngửa đầu đổ thẳng một ngụm.

“?” Tiểu Trương: “Hít thở sâu?”

Tống Hữu một tay khoanh lại, một tay kéo kéo cà vạt, yên lặng hít sâu.

Tiểu Trương lại đề nghị: “Nghe chút tướng thanh, thả lỏng tí nhé?”

Tống Hữu liếc sang một cái.

Tiểu Trương: Được rồi, ngậm mồm.

Tống Hữu đi đến trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa ra vào, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng họp bị đẩy ra.

Tiểu Trương ngẩng đầu, Tống Hữu xoay người, chỉ thấy ngoài cửa phòng họp, đạo diễn đi đầu, dẫn một người đằng sau đi vào, vừa vào vừa thân thiện nói: “Sếp Tống.” Lại quay đầu nhìn về đằng sau: “Giang Trạm, vị này chính là sếp Tống.”

Tầm mắt Tống Hữu dịch sang, mới vừa thấy rõ người tới đã trông thấy một cái biểu cảm quá đỗi quen thuộc–

Giang Trạm khẽ cười xùy, vẻ mặt ghét bỏ, vừa đi về phía anh vừa nói: “Yo, ai đây, tổng tài Tống à.”

Đạo diễn: “?”

Tiểu Trương: “?”

Sợi dây cung mang tên không chắc chắn vẫn luôn căng chặt trong lòng Tống Hữu kia, thoáng cái liền nơi lỏng, anh nhìn Giang Trạm, theo đó sâu kín mà khoa trương trưng ra vẻ mặt chế nhạo nhàn nhạt: “Đây chẳng phải là Giang đại minh tinh sao.”

Giang Trạm đến gần, vẻ mặt thong dong giải quyết việc chung: “Tìm tôi có việc?”

Vẻ mặt Tống Hữu cũng đoan chính y chang, một bộ cao quý lãnh diễm: “Cũng không có việc gì, tìm cậu ký cái tên thôi.” Nói xong chìa tay về phía Tiểu Trương.

Tiểu Trương lấy hợp đồng từ trong túi văn kiện ra, đưa cho Tống Hữu, Giang Trạm ngó một cái, khí định thần nhàn: “Cậu tìm tôi ký tôi liền ký chắc?”

Tống Hữu tiếp nhận hợp đồng, lật trang giấy rào rào, lật đến trang ký tên cuối cùng lại lấy bút ký tên từ trong tay Tiểu Trương, cả bút cả hợp đồng cùng đưa qua, hung hăng: “Ký!”

Giang Trạm nhận hợp đồng, nhận bút, điều khoản cũng chẳng thèm xem, thả hợp đồng lên bàn một cái, xoay người khom lưng xoẹt xoẹt hai nét ký tên, ký xong kẹp bút trong hợp đồng, vung tay ném cho Tống Hữu: “Ký xong rồi, cút đi.”

Tống Hữu đón lấy hợp đồng, trở tay ném cho Tiểu Trương, cả quá trình vừa nhanh vừa dữ dội, người xem được hết cả hồn.

Vãi, mỗi thế liền ký xong rồi?! Hợp đồng đàm phán cũng không đàm phán? Điều khoản xem cũng không xem? Các người coi hợp đồng là giấy nháp, tên tùy tiện ký chơi đấy à!?

Mà bầu không khí hai người vừa chạm trán đã giương cung bạt kiếm, cũng khiến người ngoài xem không hiểu gì, căng thẳng.

Hai người này là định đánh nhau hay gì?

Đột nhiên, Tống Hữu giơ tay, Giang Trạm cũng cùng lúc ra tay……

Tiểu Trương xoạch cái đứng lên, đạo diễn quát cả ra ba tiếng “ối ối ối”.

Nhưng lại thấy Tống Hữu với Giang Trạm đập tay nắm lấy nhau, vai cụng vai.

Tống Hữu cười: “Hợp đồng không xem đã ký, không sợ bố mày đây bẫy mày không thèm thương lượng?”

Giang Trạm cười theo: “Mày không bẫy tao mày là thằng cháu trai.”

Tống Hữu: “Cụ mày.”

Giang Trạm: “Tổ tiên mày.”

Tống Hữu: “Em gái mày.”

Giang Trạm: “Anh trai mày ấy.”

Hốc mắt Tống Hữu ẩm ướt: “Mẹ kiếp mày còn biết quay về.”

Đuôi mắt Giang Trạm cũng đỏ lên: “Đương nhiên phải về, về ôm đùi sếp Tống.”

Hết chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.