Thượng Vị - La Bặc Thỏ Tử

Chương 78



Lớp 7.

Tống Hữu ôm bóng rổ bước vào phòng học: “Ê, chơi bóng không ai kia? Đúng, chính mày đấy.”

Giang Trạm ngước mắt lên: “Chơi.”

Tống Hữu hùng hổ xoay người: “Đi thôi ai kia.”

Giang Trạm ném bút, đứng dậy đuổi kịp: “Tao không có tên hả?”

Tống Hữu: “Tên không quan trọng, chơi bóng mới quan trọng.”

Lớp 8.

Tống Hữu chuyển dịch cái bàn đến hàng sau, mép bàn khớp liền với nhau tạo thành một tiếng Rầm mang theo chút giận hờn.

Giang Trạm: “Làm gì đấy?”

Tống Hữu: “Tao dịch bàn của tao, mày quan tâm tao làm gì?”

Giang Trạm thở dài: “Chẳng qua nghỉ hè mày hẹn đúng lúc tao không ở nhà thôi mà, cần tức đến thế không?”

Tống Hữu trừng mắt: “Tao cứ tức đấy! Sao nào! Nước Úc có ai mà chưa từng đi hả, có cái gì hay ho mà đi, nhà tao ở Úc còn có nhà to nữa cơ, tao cũng không ngồi xổm cả hè bên đó, bóng rổ không thú vị hơn nước ngoài nhiều à.”

Giang Trạm: “Tổ tông, tao đi thăm người thân được chưa.”

Lớp 9.

Tống Hữu: “Xì xì!”

Giang Trạm: “?”

Tống Hữu: “Xem không?”

Giang Trạm: “Cái gì?” Thấy rõ hộp đĩa trong tay Tống Hữu, “Đệch, mày kiếm đâu ra?”

Tống Hữu che miệng: “Có một tiệm trong con ngõ nhỏ sau trường.” Nói xong vẻ mặt hớn hở giật giây tiếp: “Xem không?!”

Lớp 10.

Giang Trạm: “Sao lại cùng lớp với thằng cháu này nữa thế.”

Tống Hữu: “Cụ mày cùng một lớp với mày, mày nên cảm thấy vinh hạnh.”

Giang Trạm: “Tao là cụ mày đây!”

Tống Hữu: “Mày là thằng cháu tao!”

Giang Trạm: “Cụ mày!”

Tống Hữu: “Ê!”

Lớp 11.

Tống Hữu: “Thằng cháu này, thế mà mày qua lại thân thiết với thằng Bách Thiên Hành kia như vậy, mày phản bội tổ chức, phạn bội tình anh em với cụ mày, mày có thể cút được rồi.”

Giang Trạm: “Thế tao cút đây.”

Tống Hữu: “Không được cút sang chỗ Bách Thiên Hành!”

Giang Trạm: “Cụ mày đã cút rồi mà mày còn quản cụ mày cút sang chỗ ai.”

Lớp 12.

Tống Hữu: “Thằng khốn Bách Thiên Hành kia đi quay phim rồi.”

Giang Trạm: “Ờ.”

Tống Hữu: “Bách Thiên Hành không về trường nữa?”

Giang Trạm: “Không biết.”

Tống Hữu: “Mày với Bách Thiên Hành lại cạch mặt nhau[1] cái gì thế?”

Giang Trạm: “Mày rảnh phát cuồng rồi à? Động tí là nhắc Bách Thiên Hành.”

Tống Hữu: “Đệt, rõ ràng là ông nội đây thấy mày dạo này không vui mới nhắc đến nó ok? Mày tưởng tao muốn nhắc đến nó lắm đấy.”

Giang Trạm: “Tao không vui liên quan gì đến Bách Thiên Hành?”

Tống Hữu: “…… Chẳng lẽ không phải?”

Giang Trạm: “Không phải.”

Tống Hữu: “Mày đấy, thôi bỏ đi.”

Năm nhất đại học.

Giang Trạm: “Nói với mày chuyện này.”

Tống Hữu: “Hử?”

Giang Trạm: “Tao gay.”

Tống Hữu: “Đùa gì vậy?”

Giang Trạm: “Bây giờ tao thích con trai.”

Tống Hữu: “?????”

Giang Trạm: “Yên tâm, không ảnh hưởng với mày, mày vẫn là thằng cháu trai duy nhất của tao.”

Năm hai.

Tống Hữu: “Công ty phá sản tính toán sổ sách xong bên mày còn nợ bao nhiêu tiền? Tao đi tìm ba mẹ tao.”

Giang Trạm: “Không cần đâu.”

Tống Hữu: “Cái gì gọi là không cần đâu?!”

Tống Hữu: “Giang Trạm mày điên rồi à? Mẹ mày khám bệnh không cần tiền sao? Bán mô hình có thể trả được mấy khoản? Dùng tiền của tao khiến mày khó chấp nhận đến vậy!?”

Năm ba.

Tống Hữu: “Tao cho nó bạt tai thì đã làm sao!? Diêu Ngọc Phi nó chính là một thằng điếm, lẽ ra tao còn phải tìm người ** nó đấy! Mày đi hỏi nó xem, mấy cái đồng hồ của mẹ mà mày đặt ở nhà cũ ấy, nó đi cầm đồ được mấy cái rồi! Mày thương hại nó đồng cảm với nó cũng nên có mức độ chứ! Lúc nó bán mấy thứ đồ đó của mày sao không nghĩ tới hiện giờ mày còn đáng thương hơn cả nó!”

Tống Hữu: “…… Không phải, Giang Trạm, tao không có ý đó, tao nói sai rồi…..”

Năm tư.

Tống Hữu: “Thôi bỏ đi, tùy mày đấy, tao không tranh cãi với mày nữa.”

Về tình bạn, từng có rất nhiều vui sướng, cũng có rất nhiều tiếc nuối.

Mất liên lạc không phải sự nguyện ý của bất cứ ai, mấy năm trong quá khứ kia, đôi bên đều giống như lục bình gặp phải sóng triều, một cơn sóng dữ đánh tới, tự nhiên liền tản đi.

Trách không được ai, oán không được gì.

Hiện giờ gặp lại, đều là mừng vui.

Giang Trạm với Tống Hữu thậm chí không cần nhiều lời, người trước cho một cái biểu cảm, hai bên đã liền sáng tỏ trong lòng.

Đưa tay nắm lấy đối phương, là có thể bắt được tình bạn.

Tống Hữu: “Cụ nhà mày.”

Giang Trạm: “Thằng cháu êi.”

Một màn này vừa xảy ra liền làm cho Tiểu Trương với đạo diễn ngu người, hợp đồng ký kết nghệ sĩ trên bàn họp cứ như thể đạo cụ của đoàn phim vậy, khiến người ta hoài nghi tính chân thực một cách nghiêm trọng.

Trợ lý Trương trợ lý đặc biệt người quản lý cấp cao, tổng đạo diễn Cực Hạn Thần Tượng, hai nhân vật tinh anh vượt ngành này lần đầu gặp mặt, đối diện ánh mắt nhau, yên lặng tiến hành một cuộc trao đổi không tiếng động.

Đạo diễn: Tình huống gì đây?

Tiểu Trương: Không biết luôn.

Đạo diễn: Đây là có thù oán gì à?

Tiểu Trương: Hình như phải, mà cũng không giống.

Đạo diễn: Sếp Tống của các cậu rốt cuộc đến làm gì?

Tiểu Trương: Ký hợp đồng đó.

Hai vị đương sự bên kia đã bắt đầu trận diễn thứ hai rồi.

Giang Trạm lui về sau hai bước, chăm chú quan sát Tống Hữu trước mặt, trào phúng: “Mặc thế này, không chê đắt sao?”

Tống Hữu cũng nhìn Giang Trạm: “Áo phông của cậu đều là hàng vỉa hè nhỉ, cậu không chê rẻ?”

Giang Trạm: “Tôi thế này chẳng phải là quá nghèo, ở ekip chương trình làm công sao.”

Tống Hữu ngồi lại trên ghế, chân bắt chéo tự phụ ghếch lên, tay đặt nơi mép bàn họp duỗi ra, để lộ Patek Philippe trên cổ tay: “Tôi không chê đắt, ông đây có tiền.”

Giang Trạm kéo ghế lại, ngồi cạnh anh: “Sớm biết vậy vừa rồi trước khi ký hợp đồng phải chặt chém một phát.”

Tống Hữu: “Muộn rồi! Ký cũng ký rồi! Về sau làm trâu làm ngựa cho ông chủ cậu đi!”

Giang Trạm cười, ý chỉ về phía Tiểu Trương với đạo diễn bây giờ hãy còn đứng: “Nhỏ tiếng chút, nghe thấy hết rồi.”

Tống thiếu gia nâng mắt nhìn đạo diễn: “C vị có thể mua không? Bao nhiêu tiền, cho cái giá đi, đúng lúc trợ lý tôi ở đây bảo cậu ta viết tấm séc cho ông.”

Tiểu Trương: “???”

Đạo diễn: “…………”

Hai người này rốt cuộc đã ngẫm ra được chút ý vị, Tiểu Trương kinh ngạc nhìn Giang Trạm, tầm mắt của đạo diễn qua lại dò xét giữa Giang Trạm với Tống Hữu.

Đạo diễn kinh ngạc: “Hai người…… quen biết nhau, thân lắm hả?” Nói xong đi qua ngồi xuống.

Giang Trạm với Tống Hữu liếc nhau, không ồn ào nữa, gật gật đầu: “Bạn tốt, anh em.”

Đạo diễn giật mình, khó trách Alien Ent. nhất định muốn ký Giang Trạm.

Tiểu Trương đã hiểu, thì ra lúc trước hỏi đáp tâm hồn về tình bạn ấy, mấu chốt nằm ở chỗ này.

Tiểu Trương không lên tiếng, sau khi ngồi xuống thì lẳng lặng lấy di động ra, ở dưới bàn lặng lẽ mở trình duyệt web, nhập hai chữ “Giang Trạm” vào khung tìm kiếm.

Đạo diễn bên kia rốt cuộc lấy lại tinh thần, ông hỏi Giang Trạm: “Cậu cứ như vậy mà ký, không cần đánh tiếng với bên Mentor Bách à?”

Giang Trạm biết đạo diễn rất hoang mang. Hồi vòng đầu lúc trước hắn đã che giấu quan hệ bạn học cũ với Bách Thiên Hành, hiện giờ chương trình chỉ còn hai tập, không muốn lại có điều gì khác giấu diếm nữa, nói thẳng: “Mentor Bách cũng quen sếp Tống, chúng tôi đều học Tam Trung.”

Đạo diễn nhìn hai người, vẻ mặt ngạc nhiên. Mạng lưới quan hệ này của Giang Trạm, đỉnh.

Tống Hữu lại đạp ghế của Giang Trạm, sửa cho đúng: “Gì mà Bách Thiên Hành, tôi không biết Bách Thiên Hành nào cả.”

Giang Trạm buồn cười: “Ừ, đúng, cậu không quen, chỉ có tôi quen.”

Giọng điệu Tống Hữu lại bắt đầu châm chọc: “Hai ngài đâu chỉ là quen biết?”

Giang Trạm đuổi kịp tiết tấu: “Yo, sếp Tống lấn sân vào giới giải trí giờ lăn lộn như diều gặp gió ha, đã hiểu được nhiều phết rồi.”

Tống Hữu: “Ôi ôi, nhắc nhở mấy người nghệ sĩ đi làm thuê nào đó, làm trâu làm ngựa cho người ta thì phải chú ý một chút, xem nói chuyện với ông chủ như thế nào.”

Giang Trạm: “Ông chủ mất hứng? Mau, đuổi tôi đi.”

Tống Hữu: “Đuổi cái gì mà đuổi, không xem hợp đồng nên không biết đúng không, ký cậu 50 năm rồi, tiền hủy hợp đồng trái với điều khoản là chín con số!”

Đạo diễn: “???”

Tiểu Trương không hổ là trợ lý chuyên biệt, lấy tốc độ bàn thờ giở xem tất cả các nội dung có liên quan đến Giang Trạm trên mạng, đồng thời phân tâm ra nghe đối thoại của ông chủ với Giang Trạm.

Nghe thấy hợp đồng 50 năm, tiền phá hợp đồng chín con số, Tiểu Trương yên lặng cầm lấy hợp đồng trên bàn, mở ra xem lướt qua.

Không xem không sao, vừa xem một cái quả thực phát mù.

Ngoại trừ bìa hợp đồng có chữ, trang ký tên có con dấu có ngày tháng có chữ ký viết tay ra, văn bản hợp đồng bên trong căn bản một chữ cũng không có, toàn bộ đều là trang bỏ trống!

Trang giấy trắng bóng kia bị lật, tờ giấy trắng tinh mềm mại đến lóa mắt kia thể hiện rõ sự rộng rãi bất kham của tổng tài Tống: Cần gì hợp đồng, cần gì năng lực ràng buộc của điều khoản hợp đồng? Ông đây có tiền, có cả đống tiền, ông đây cứ muốn mở cái công ty để push bạn mình đấy, ông đây cam tâm tình nguyện!

Tiểu Trương lặng lẽ khép lại hợp đồng trống không: “……”

Tình bạn thân mật của trai thẳng, quá mẹ nó chấn động lòng người.

Cách trận chung kết chỉ còn lại chưa đến hai tuần, Giang Trạm ký hợp đồng gặp Tống Hữu xong không có bao nhiêu thì giờ để ôn chuyện xưa, tán gẫu xong liền phải xuống lầu.

Tống Hữu đứng dậy theo.

Hai người đi ra từ phòng họp, cửa lớn phía sau vừa khép lại, lập tức liền tựa như em bé sinh đôi quấn quýt lấy nhau.

Đầu tiên là Tống Hữu ôm lấy cổ Giang Trạm dùng sức siết chặt: “Trở về cũng không báo cho ông nội mày biết, tham gia cái show tuyển tú thần bí thành quen rồi chứ gì, để xem mày có thể làm gì.”

Tiếp đó là Giang Trạm kẹp cổ Tống Hữu, nâng đầu gối thụi bụng anh một cái: “Thằng cháu trai giờ mày càn quấy thật đấy, vừa nãy tao vào cửa trông thấy mày còn tưởng là pho tượng Phật vàng ngồi đó, chói mù mắt tao.”

Tống Hữu: “Tao đấy gọi là quý khí bức người!”

Giang Trạm: “Tao đấy gọi là nhân tài trời sinh.”

Tống Hữu: “Mày thì có thể dựa mặt ăn cơm cơ đấy.”

Giang Trạm: “Tên ăn bám thầy u mày bây giờ chuyên nghiệp quá nhỉ.”

Hai người vừa túm vừa khịa lẫn nhau dọc đường đi về phía thang máy, một đoạn đường ngắn ngủi lại hận không thể lấp đầy toàn bộ những khoảng trống năm tháng qua.

Tới thang máy, hai người không túm nữa.

Tống Hữu sửa sang lại thân âu phục cao cấp của mình, giọng điệu như thường: “VCR dự định làm thế nào bây giờ?”

Giang Trạm vuốt phẳng nếp gấp trên áo t-shirt, nhìn Tống Hữu, vẻ mặt đương nhiên: “Mày đã chọn lộ diện vào lúc này rồi còn hỏi tao làm thế nào?”

Tống Hữu không nói gì, nhìn người đàn ông trước mặt, thật ra anh rất muốn hỏi Giang Trạm, những kiêu ngạo đó của mày đi đâu mất rồi, tự tôn trước kia dẫu có chịu đựng đến chết cũng phải tự mình gánh vác của mày đâu rồi?

Không phải không cần tiền của tao, không cần thứ tao biếu tặng, không tiếp nhận đề nghị của tao, gì cũng muốn tự mình làm sao?!

Cảm xúc của Tống Hữu ào ạt dâng lên trong một hơi thở, thời điểm sắp giống như lúc trước bị chặn kín lại trong ngực, được một cái ôm thân thiết giữa đàn ông với nhau của Giang Trạm hóa giải.

Giang Trạm ôm ôm anh, dùng sức vỗ vài cái sau lưng anh: “Trước kia xin lỗi nhé, làm mày buồn rồi.”

Hốc mắt Tống Hữu thoáng cái nóng hổi, anh đẩy Giang Trạm một cái, nghiến răng cả giận: “Tâm tư muốn chém chết mày cũng có luôn!”

Giang Trạm ôm anh, lại vỗ vỗ: “Đừng mà, ông nội Tống đừng chấp thằng cháu lớn của ông, lúc trước trẻ con còn nhỏ quá, không hiểu chuyện.”

Tống Hữu giơ tay lên, túm lấy tay áo cộc t-shirt của Giang Trạm chùi chùi qua loa trên mặt, thanh âm nghẹn ngào: “Đệt mẹ, mày cố ý chứ gì, cố ý muốn thấy tao khóc còn gì.”

Giang Trạm buông cái ôm, nhìn Tống Hữu, làm ra dáng vẻ tự hỏi: “Bằng không, cho mày thêm cái hôn môi yêu thương?”

Tống Hữu nhấc chân đá văng người: “Cút xéo! Có tởm không chứ.”

Sự ngăn cách trong mấy năm quá khứ được hóa giải một cách thoải mái, trong lòng Tống Hữu thoáng cái nhẹ nhàng hẳn.

Trước khi Giang Trạm tiến vào thang máy, hai tay Tống Hữu cắm túi, không nhanh không chậm nói: “Số trong nước của tao không đổi, ekip chương trình mà hỏi mày phương thức liên hệ của người nhà thì bảo họ tìm tao.”

Giang Trạm: “Ừ, biết rồi.”

Tống Hữu nhớ ra gì đó, lấy di động ra đối mặt với màn hình, giơ lên cao cao: “Nhìn chỗ tao.”

Giang Trạm nghiêng đầu, nhìn về phía di động: “Chụp ảnh?”

Tống Hữu búng tay một cái: “Xin mời cho tôi một ánh mắt tràn ngập tình yêu đi ạ.”

Giang Trạm quay đầu lại, dùng ánh mắt nhìn não tàn xem anh, Tống Hữu nhân cơ hội ấn xuống nút chụp, chụp được tấm ảnh chung cùng khung “Bị ngóng nhìn yêu thương”.

Xong gửi cho Bách Thiên Hành– Tới nào! Battle đi!

Phim của đoàn Bách Thiên Hành còn chưa đóng máy, hai ngày nay mới có thể về ekip chương trình, thấy ảnh anh vợ gửi tới thì cười lạnh gửi trả một bức ảnh chụp.

Là lúc đi dạo hoa đăng ở Côn Minh, ảnh chung của y với Giang Trạm cùng nhau chụp trên con đường nhỏ hoa leo.

Hai người cánh tay dán cánh tay, bả vai dựa bả vai, thân mật vô cùng, bối cảnh là dòng người cùng biển hoa lam sắc.

Tống Hữu nhìn thấy ảnh chụp trên Wechat: “…………”

Má nó nữa! Hai đứa này không phải một đứa tuyển tú một đứa quay phim bận muốn chết hả, đâu ra thời gian cơ hội hoàn cảnh để chụp loại ảnh chung này!

Cái này mẹ nó cũng có thể thua?

Bách Thiên Hành lại gửi sang một tấm nữa.

Nội dung ảnh chụp không khác lắm với tấm vừa rồi, cũng là đỉnh đầu một mảnh biển hoa lam sắc, hai người thân ở đoàn người, tựa cùng một chỗ.

Khác biệt chính là, trong bức ảnh này, Bách Thiên Hành nhìn màn hình, Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, tư thế cùng khung rất giống bức Tống Hữu gửi cho Bách Thiên Hành vừa nãy.

Nếu đã battle, dùng cùng một tư thế để bat là điều rất bình thường, Tống Hữu có thể khiêu khích, Bách Thiên Hành liền có thể đánh trả.

Nhưng mà, Bách Thiên Hành sau khi gửi ảnh lại gửi kèm sang năm chữ, trực tiếp cho một cú bạo kích.

Bách Thiên Hành: “Chúng ta không giống.”

Tống Hữu đem năm chữ này tỉ mỉ nghiền ngẫm vài lần, họng nghẹn ứ ngụm máu già.

Hết chương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.