Dịch giả: Mink
Khi Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn cũng tham gia trận chiến, các trưởng lão phái Cửu Hoa và yêu ma cao cấp đều nhăn mày. Bởi vì lúc đầu khi Trương Hư Thánh đánh cược với Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả đã quyết định người tham gia là Từ Thanh Phàm và hai người bạn của hắn cùng với ba tên Xà Vệ. Bây giờ Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn tham gia thì chuyện này đã phá luật.
Trương Hoa Lăng đang định ra lệnh ngăn cản hai tên đệ tử này, Trương Hư Thánh ở bên cạnh đã mỉm cười nói:
– Thú vị, hai thằng nhóc này cũng muốn ra tay rồi.
Trương Hoa Lăng sững sờ, chần chừ hỏi:
– Trương sư thúc, ngài có muốn ta ra lệnh cho hai tên đó lui ra?
Trương Hư Thánh lắc đầu, cười nói:
– Lúc đầu, ta định ra vụ cá cược là ba tên Xà Vệ và đệ tử phái Cửu Hoa phân thắng bại. đệ tử phái Cửu Hoa ở đây không chỉ có Từ Thanh Phàm và mấy tên tiểu tử bên cạnh hắn, ngươi bắt hai tên kia lui ra làm gì?
Sau khi nghe thấy Trương Hư Thánh trả lời, Trương Hoa Lăng không còn gì để nói nữa. Y chỉ cảm thấy vẻ mặt Trương Hư Thánh vẫn đang mỉm cười thản nhiên như không giống như đang ẩn giấu một điều gì đó, lại càng khiến gã thâm sâu khó lường. Cảm giác không ổn mà y cảm thấy càng trở nên mãnh liệt.
– Nếu như chỉ có Từ Thanh Phàm và hai tên đồng bọn của hắn tỷ thí với Xà Vệ thì trận chiến này không có gì hay, cũng không có sự bất ngờ nào cả. Đánh cược mà, không thể biết trước kết quả mới càng thêm kích thích, đúng không?
Trương Hư Thánh cười híp cả mắt, nói tiếp.
Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả chỉ khẽ nhíu mày, nhìn nhau nhưng cũng không thể hiểu nổi thái độ của Trương Hư Thánh bây giờ.
Lung Ách Hạt tôn giả quay sang phía Lý Hư Hán và khẽ lắc đầu để ra hiệu rằng lão cứ bình tĩnh, đừng nóng vội. Có vẻ Lung Ách Hạt tôn giả đã có dự định của riêng mình. Tuy ai cũng biết Trương Hư Thánh đề xuất việc đánh cuộc là có mục đích khác nhưng chắc chắn sẽ chỉ là giỏ trúc múc nước.
Lý Hư Hán thở dài nhẹ nhàng. Lão biết mọi chuyện diễn ra như bây giờ thì chỉ có thể đi một bước tính một bước để tùy cơ ứng biến.
Từ Thanh Phàm trúng độc khó giải, lại rất vất vả mới giết được Số 4 nhưng bây giờ nó lại hồi sinh khiến tình thế càng thêm khó lường. Bây giờ đã là hoàng hôn, tình cảnh của núi Cửu Hoa dường như lại càng thêm tối tăm.
Số 4 sau khi sống lại, đã trở thành hình người và cũng không thèm để ý tới ánh mắt hoảng sợ của mọi người xung quanh. Nó lắc đầu, giơ tay, giơ chân để kiểm tra cơ thể mình. Sau đó nó cau mày vì không hài lòng với điều gì đó.
Đến tận bây giờ, đệ tử phái Cửu Hoa ở xung quanh mới tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Số 4 thì mọi người lại kinh ngạc ồ lên:
– Vương Thanh Tuấn!
– Đó là Vương Thanh Tuấn!
– Số 4 dĩ nhiên chính là Vương Thanh Tuấn!
Lữ Thanh Thượng và Kim Thanh Hàn lại cảm thấy bất ngờ từ trước đó rất lâu. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt nhưng bây giờ lại xuất hiện ở đây và trở thanh tử địch của phái Cửu Hoa.
Vương Thanh Tuấn lại chẳng thèm để ý tới ánh mắt của đệ tử phái Cửu Hoa. Sau khi nó kiểm tra thân thể của mình, lại dùng ánh mắt cực kì oán hận nhìn chằm chằm vào Kim Thanh Hàn và Từ Thanh Phàm ở phía sau.
Đúng lúc này, Số 33 đang ở dạng như sương mù nói chuyện. Giọng nói như đang trào phúng nó:
– Số 4, trước đây ngươi còn nói Số 41 vô dụng như thế nào, bây giờ sao lại bị đánh đến mức chật vật thế?
Vương Thanh Tuấn hừ mạnh một tiếng, nói:
– Đúng, do ta xem thường bọn chúng. Ta nghĩ rằng rất đơn giản là có thể giải quyết mọi chuyện nhưng không ngờ tên Từ Thanh Phàm kia phản ứng rất nhanh. Nếu như ngay từ đầu, ta dùng luôn thuật bão cát để tấn công thì bọn chúng đã trở thành ba cỗ xác chết.
Số 33 khinh thường nói:
– Chính vì thế ta mới nói ngươi là một tên tự đại cuồng(fan cuồng của sự tự đại), hơn nữa còn rất điên rồ. Rõ ràng dựa vào bão cát là ngươi có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch nhưng lần nào cũng thích dựa vào đánh nhau tay đôi rồi móc trái tim đối phương. Ngươi cảm thấy thích thú sao? Lần này coi như đã bị giáo huấn rồi.
Ánh mắt Vương Thanh Tuấn lóe lên sát khí. Nó xoay người nhìn kĩ Số 33, nói với giọng lạnh lùng:
– Thế nào? Ngươi cứ muốn khiêu khích ta như thế? Hay ngươi cũng muốn thử cảm giác bị ta móc trái tim.
Số 33 nói từ từ:
– Nếu như có cơ hội, ta thực sự rất muốn dạy dỗ ngươi một lần. Dáng vẻ của ngươi khi lúc nào cũng tự cho mình là đại ca khiến ta cảm thấy cực kì chán ghét.
Số 33 dừng lại một chút, rồi nói tiếp. Tiếng nói càng thêm châm chọc và thản nhiên:
– Ngươi xác định muốn bị ta giáo huấn ngay bây giờ sao? Đầu tiên chúng ta đang có nhiệm vụ, hơn nữa lúc này ngươi may mắn không chết nhưng đã không thể duy trì hình thái thứ hai. Ở hình dạng con người, thực lực của ngươi chỉ còn lại một phần năm, bây giờ lại đang bị thương nên càng yếu hơn nữa. Ngươi vẫn còn dám mạnh miệng với ta sao? Quả nhiên là kẻ ngông cuồng không biết tự lượng sức.
Vương Thanh Tuấn nghe xong, chỉ hừ lạnh một tiếng và nói:
– Chờ đến khi ta khôi phục thực lực, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã nói những lời vừa nãy.
Số 33 khẽ mỉm cười, giọng nói càng thêm diễu cợt, thản nhiên:
– Hy vọng ngươi còn sống đến lúc đó.
Vương Thanh Tuấn cau mày, hỏi:
– Ngươi có ý gì?
Số 33 cười lạnh và nói:
– Ngươi đã quên nhiệm vụ của chủ nhân giao cho rồi sao? Đang lúc thực hiên nhiệm vụ của chủ nhân, ngươi lại dám tùy hứng bất cẩn, đã thế lại còn làm mất mặt của người. Ta không dám chắc chủ nhân sẽ tha thứ cho ngươi. Để ta nhắc, chủ nhân còn đang ở phía trên nhìn xuống chỗ này.
Ngay lập tức, thân thể Vương Thanh Tuấn run rẩy. Nó ngẩng đầu lên và nhìn thấy trên trời bây giờ đã không còn đánh nhau hỗn loạn nữa mà đang đứng yên lặng thành hai phe. Tất cả đều đang nhìn kỹ trận chiến ở bên dưới. Tuy khoảng cách rất xa khiến cho Vương Thanh Tuấn không nhìn thấy rõ Trương Hư Thánh nhưng nó có thể cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo, ảm đạm đang nhìn kỹ chính mình. Một luồng cảm giác khủng bố tập trung thẳng lên đầu khiến nó quên cả việc phản bác Số 33.
Từ đầu đến bây giờ vẫn luôn giữ im lặng Số 7 lại đột nhiên nói ra rất từ tốn:
– Số 4, lúc này ngươi không thích hợp để tiếp tục chiến đấu. Việc còn lại giao cho chúng ta đi. Chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân chắc sẽ không trách tội ngươi đâu.
Số 4 hừ mạnh, nói lớn:
– Được rồi. Số 33, ngươi hãy giết chết tất cả bọn chúng đi. Nếu như ngươi thất bại thì cũng đừng nói là do khinh địch nhé.
Số 33 lạnh lùng trả lời:
– Ngươi nghĩ rằng hai chúng ta giống nhau sao?
Sau đó, Số 33 định tiến lên phía trước nhưng bị Số 7 cản lại.
– Hãy để ta lên trước đi!
Số 7 nói nhẹ nhàng.
Lập tức Số 33 và Số 4 đều giật mình, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Số 7.
Số 4 cau mày, hỏi:
– Số 7, ta biết ngươi vẫn luôn không muốn đánh nhau với bọn chúng. Nếu cưỡng ép phải làm thì có thể ngươi sẽ do dự, không thể dùng hết sức khiến kết quả lại không tốt. Hãy cứ để Số 33 làm đi.
Số 33 cũng nói:
– Ta ra tay là ổn nhất. Ngươi biết nơi này không ai là đối thủ của ta nên không cần phải miễn cưỡng chính mình.
Số 4 và Số 33 có vẻ cực kì khó chịu với đối phương nhưng hình như cả hai đều rất quan tâm Số 7.
Số 7 lắc đầu, nói với giọng thản nhiên:
– Nhiệm vụ lần này vốn là của ta vì dù sao cũng do ta gây ra. Chủ nhân cũng giao cho ta nhiệm vụ này, còn các ngươi chỉ là hỗ trợ thôi. Ta biết các ngươi ra tay trước vì không muốn ta phải khó xử. Nhưng đây là trách nhiệm của ta nên nhất định phải do ta hoàn thành. Ngay thời điểm bị chủ nhân cải tạo, ta đã giác ngộ điều này.
Số 4 và Số 33 nghe Số 7 nói xong, đều liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều thấy sự lo lắng và thở phào trong mắt đối phương nhưng cuối cùng cũng đều gật đầu. Số 33 lui lại một bước, còn Số 4 di chuyển đến bên cạnh.
Đồng thời Số 7 cũng chậm rãi đi đến phía đối diện với Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, lý vũ hán và Thịnh Vũ Sơn. Tuy ánh mắt của nó vẫn còn chút do dự nhưng bước đi vẫn ổn định, chậm rãi.
– Chờ đã! Vương Thanh Tuấn. Ngươi muốn đi cũng không thể dễ dàng như vậy đâu. Hãy giải thích rõ mọi việc đã.
Ngay khi Số 4 quay đầu định trở lại chỗ cũ, Lữ Thanh Thượng mới giật mình và quay về phía nó quát lớn.
Số 4 giống như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục di chuyển, không thèm quay đầu lại.
Lữ Thanh Thượng hơi nhăn mặt, cảm thấy tức giận nên lập tức giơ tay lên. Một lá bùa đã xuất hiện ở trong tay rồi bay về phía Số 4. Trên mặt bùa có từng điểm liên kết với nhau bằng ánh sáng rồi hóa thành một cái lưới lớn trùm về phía Số 4.
Lúc nãy, lời nói của Số 33 về thực lực của Số 4 đã bị mọi người nghe thấy. Vương Thanh Tuấn đã chịu một đòn toàn lực của Kim Thanh Hàn. Tuy nó không chết nhưng cũng đã thương nặng nên Lữ Thanh Thượng ra tay cũng không sợ bị nó phản kích. Ngay khi tấm lưới sắp bao phủ Vương Thanh Tuấn, Số 7 chẳng biết từ khi nào đã đứng ở trước người nó. Số 7 lập tức kéo một phát, tấm lưới đã bị xé rách thành hai nửa rồi bị ném sang một bên.
Mọi người ở xung quanh thấy cảnh này, lập tức đều ngơ ngác. Tấm phù lưới này do trận pháp biến thành nên cực kì bền chắc. Coi như dùng đạo pháp cũng không chưa chắc đã bị rách nhưng lại bị Số 7 dùng tay xé thành hai nửa. mặc dù ai cũng biết Lữ Thanh Thượng không dùng toàn lực và Số 7 cũng là một tên Xà Vệ như Số 4 nhưng không ngờ Số 7 lại mạnh mẽ đến như thế.
Lý Vũ Hàn nhìn thấy việc này, lập tức cau mày, nói với ba người bên cạnh:
– Mọi người cẩn thận, Số 7 chỉ sợ là đã kết hợp với rắn cửu thân.
Theo Sơn Hải Dị Đàm – Sách Dị Thú: “Nam Hoang rắn cửu thân có cơ thể khổng lồ, một hồn chín thân thể. Sở trường là phục kích, tiềm hành(ẩn giấu thân hình khi di chuyển), sức mạnh to lớn, đao thương không chém được, nước lửa không sợ. Nếu sức mạnh không đủ thì không thể trực tiếp đánh nhau. Trận chiến này rất khó chiến thắng.
Lý Vũ Hàn cũng là một người nho nhã. Tuy y rất ít ra khỏi môn phái nhưng kiến thức rộng rãi nên nếu đã nói Số 7 kết hợp với rắn cửu thân thì chắc sẽ không sai. Tứ đại kỳ xà của Thần Châu Hạo Thổ, nếu chỉ xét riêng về sức mạnh thân thể thì rắn cửu thân là số một. Ngay lập tức, bốn người cũng không để ý đến việc hỏi Vương Thanh Tuấn về nguyên nhân của mọi chuyện nữa mà phải cực kì tập trung vào Số 7 đang đi tới.
Ở nơi này, tứ phương Xà Vệ đều có mắt rắn, lưỡi rắn, toàn thân có vảy xanh, hình dáng bên ngoài tương tự nhau nhưng Số 7 lại dễ phân biệt nhất. Bởi vì thân thể Số 7 tràn đầy cơ bắp, không dài nhỏ như những tên còn lại. Thân thể Số 7 lại rất khổng lồ. Nếu như dùng gầy béo để phân chia loài rắn thì Số 7 phải xếp vào hai vị trí đầu tiên.
– Các ngươi muốn biết điều gì đều có thể hỏi ta. Thực tế, ta nghĩ rằng bản thân mình còn biết nhiều hơn Số 4 một chút.
Số 7 vừa bước đi, lại vừa chậm rãi nói chuyện.
Bốn người đều sững sờ vì không hiểu tại sao Số 7 lại nói như vậy.
Nhưng bốn người đều vẫn cảm thấy khó hiểu về những chuyện trong mấy ngày qua nên dù cảm thấy Số 7 rất kì quái nhưng Lữ Thanh Thượng vẫn phải hỏi:
– Vấn đề chúng ta muốn biết ngươi đều biết sao?
– Đúng thế.
Số 7 nhẹ nhàng gật đầu. Khuôn mặt giống rắn của Số 7 vốn rất dữ tợn lại đang tỏ ra hơi thương hại.
Kim Thanh Hàn hỏi thẳng luôn:
– Chúng ta vẫn muốn người trong cuộc là Vương Thanh Tuấn nói rõ ràng. Còn ngươi, tất nhiên chúng ta sẽ tỷ thí một trận.
Số 7 nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói:
– Vương Thanh Tuấn là người trong cuộc nhưng ta cũng như vậy. Hơn nữa, trong trò chơi này, đất diễn của ta còn nhiều hơn.
Khoảng cách giữa Số 7 và bốn người càng lúc càng rút ngắn, rồi đột nhiên lớp vảy rắn bên ngoài làn da của nó biến mất. Số 7 cũng trở thành một người béo.
Ngay khi Số 7 trở lại gương mặt bình thường, tất cả mọi người ở đây lập tức trợn mắt, há hốc mồm. Số 7 cười gượng, nói:
– Kim sư đệ, Lữ sư đệ, Lý sư điệt, Thịnh sư điệt, đã lâu không gặp.
– Bạch sư thúc.
– Bạch sư thúc.
– Bạch sư thúc.
Tên mập mạp ở trước mặt bọn họ chính là Bạch Thanh Phúc đã mất tích ở Chiêm Đài.