Dịch giả: Mink
Diện mạo thật của Số 4 là Vương Thanh Tuấn chỉ khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ, bàng hoàng. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Số 7 lại chính là Bạch Thanh Phúc, tất cả mọi người đều cảm thấy như đang nằm mơ, không dám tin đây là sự thật.
Vương Thanh Tuấn luôn khiến người khác cảm thấy thần bí khó lường. Không ai có thể hiểu được suy nghĩ của nó vì bình thường nó rất ít người nói chuyện với người khác. Ngoài ra còn do bộ mặt của nó lúc nào cũng âm trầm như nhân vật phản diện trong sách. Chính vì thế khi mọi người biết được nó chính là nội gián của Trương Hư Thánh ở trong phái Cửu Hoa thì ai cũng có thể chấp nhận.
Nhưng Bạch Thanh Phúc lại khác hoàn toàn so với Vương Thanh Tuấn. Bạch Thanh Phúc giao du với rất nhiều người trong phái Cửu Hoa, lại được rất nhiều đệ tử quý mến. Đặc biệt là bốn người Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Lý Vũ Hàn và Thịnh Vũ Sơn đều đã được nó giúp đỡ dù ít hay nhiều. Tuy hành tung hàng ngày của Bạch Thanh Phúc cũng rất thần bí nhưng vì lúc nào y cũng cười một cách vô hại khiến cho mọi người không bao giờ nghi ngờ.
Nhưng kẻ nằm vùng tiếp theo bị lộ ra sau Vương Thanh Tuấn lại là Bạch Thanh Phúc khiến mọi người hoảng sợ không nói lên lời, lại có cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ.
– Bạch sư thúc, hóa ra ngươi cũng là tay sai của Trương Hư Thánh.
Lý Vũ Hàn là người đầu tiên chất vấn sau khi đã chăm chú nhìn kĩ Bạch Thanh Phúc rất lâu.
Sự bất đắc dĩ trên mặt Bạch Thanh Phúc càng hiện rõ. Y há miệng muốn giải thích nhưng cuối cùng lại nói:
– Sư tổ của các ngươi, thái thượng hộ pháp của Cửu Hoa môn Chu Hoa Hải cũng có thể hợp tác cùng với Trương Hư Thánh. Vậy tại sao ta lại không thể là nội gian của phái Cửu Hoa.
Lý Vũ Hàn sững sờ khi nghe thấy câu trả lời này và cũng không biết phải phản bác như nào nữa.
Thịnh Vũ Sơn lập tức hừ lạnh, nói:
– Sư tổ chỉ là bị Trương Hư Thánh lừa gạt. Hơn nữa ngay cả khi hai bên đã hợp tác, ta nghĩ sư tổ cũng vẫn luôn đề phòng Trương Hư Thánh. Còn ngươi tuy là đệ tử phái Cửu Hoa nhưng lại toàn tâm toàn ý làm chó săn cho Trương Hư Thánh để hủy diệt phái Cửu Hoa.
Lúc này, Bạch Thanh Phúc hình như đã bình tĩnh trở lại, nói tiếp với thái độ lạnh nhạt:
– Phản bội chính là phản bội. Giống Chu Hoa Hải là phản bội, vậy ta cũng là phản bội. Làm gì có sự phân biệt giữa phản bội và giả vờ phản bội.
Lữ Thanh Thượng hừ lạnh, nói:
– Bạch Thanh Phúc, ngươi không chỉ phản bội núi Cửu Hoa mà còn không nhận cả sư phụ của mình nữa sao? Dù thế nào đi nữa Chu hộ pháp vẫn là sư phụ của ngươi. Tại sao ngươi lại có thể gọi thẳng tên của sư phụ mình như vậy?
Ánh mắt của Bạch Thanh Phúc thể hiện rõ sự châm biếm, nói:
– Sư phụ sao? Chu Hoa Hải chưa từng thực sự thu một đệ tử nào cả. Giống như ta, tuy thân phận là đệ tử của Chu Hoa Hải nhưng sự thực ta chỉ là con cờ bị chủ nhân gài ở bên người lão vào tám mươi năm trước khi hai bên bắt đầu hợp tác.
Bạch Thanh Phúc hơi ngừng lại, nói tiếp:
– Các ngươi có thể hiểu được sao? Ta và các ngươi, những người lớn lên ở ngay trên núi Cửu Hoa là khác biệt. Ngay khi ta đến núi Cửu Hoa, thân phận của ta chỉ là một con cờ, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, nhưng vào lúc then chốt phải đâm một đòn trí mạng. Chính vì thế, tất cả mọi việc làm của ta đều không được coi là phản bội. tất cả đều là vì chủ nhân của chính mình mà thôi.
Lý Vũ Hàn nghe xong những lời này, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Phúc một lúc rồi thở dài, và nói chậm:
– Ở trong lòng của ta, ngươi vẫn luôn là vị sư thúc luôn đi theo chúng ta mà không để ý tới vai vế của mình. Từ trước đến giờ, ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày mối quan hệ này bị cắt đứt. Nhưng ngươi nói đúng, tất cả đều phải vì chủ của mình. Chúng ta từ nhỏ đã Sống và lớn lên ở núi Cửu Hoa. Gần như cả cuộc đời của mình sẽ gắn bó với nơi này. Tình cảm của chúng ta với nơi này cũng giống như ngươi trung thành với chủ nhân của chính mình. Chính vì thế chúng ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi phá hoại nơi này.
Khi Bạch Thanh Phúc nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lý Vũ Hàn, y tỏ ra thương tiếc vài giây, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói. Y thản nhiên nói:
– Đáng tiếc, nhiệm vụ lần này là do chủ nhân tự mình ra lệnh phải giết chết các ngươi nên nếu ta làm không được, thì ba người bọn ta sẽ bị xui xẻo. Không phải các ngươi còn muốn hỏi Số 7 vài điều gì đó sao? Bây giờ hãy lập tức hỏi đi. Dựa vào giao tình của chúng ta, ta sẽ không để các ngươi phải chết mà vẫn còn nghi vấn trong lòng.
Kim Thanh Hàn hừ lạnh và thể hiện rõ sự coi thường với thái độ kiêu ngạo của Bạch Thanh Phúc, nhưng vẫn phải hỏi:
– Vương Thanh Tuấn đi cùng với chúng ta tham gia cuộc tranh tài của thế hệ mới là vì mục đích gì? Và Vương Thanh Tuấn cũng đã chết vì vụ nổ thì tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hay người chết chỉ là một kẻ bị chết thay?
Bạch Thanh Phúc nghe xong câu hỏi của Kim Thanh Hàn, lại càng tỏ ra hổ thẹn. Sau một lúc lâu, y mới trả lời chậm rãi:
– Người đi cùng với các ngươi đến Đảo Hoàn không phải Số 4 mà là ta.
Lập tức cả Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng cùng cảm thấy bất ngờ, không tin điều này.
Lữ Thanh Thượng kiên quyết phủ nhận:
– Không thể nào! Rõ ràng người đi cùng với chúng ta đến Đảo Hoàn là Vương Thanh Tuấn. Nếu như ngươi có thể thay đổi diện mạo để đánh lừa chúng ta thì cũng không thể che dấu một thời gian dài như vậy được.
Kim Thanh Hàn đang định phản bác nhưng lại lập tức hơi sững sờ. Bởi vì Kim Thanh Hàn nhớ lại mọi chuyện, lại phát hiện cách nói chuyện của Vương Thanh Tuấn lúc đó rất giống với Bạch Thanh Phúc. Thậm chí thần thái biểu cảm trên gương mặt cũng có chút tương tự. Ở Đảo Hoàn, Kim Thanh Hàn đã nhận ra điều này hơi sai sai nhưng cũng không suy nghĩ sâu sa. Bây giờ nhớ lại, khi ở Đảo Hoàn, ngoại trừ hình dáng bên ngoài và ít giao tiếp thì Vương Thanh Tuấn khiến mọi người cảm thấy rất tương tự Bạch Thanh Phúc.
Bạch Thanh Phúc nhìn thấy Lữ Thanh Thượng vẫn chưa tin tưởng, lại giải thích:
– Chủ nhân của ta hiểu rõ thân thể con người đã có thể nói là Số một đương thời. Người muốn thay đổi diện mạo, vóc người của một kẻ khác dễ như ăn cháo, lại có rất nhiều cách. Tuy suốt bao năm qua ta chỉ học được một phần vạn thủ đoạn của người nhưng muốn làm được việc này cũng quá dễ.
Ngay khi nói chuyện, thân thể của Bạch Thanh Phúc đã vặn vẹo. Một lúc sau thân hình của y càng trở nên gầy gò, làn da càng thêm ngăm đen, và bộ mặt đã thay đổi hoàn toàn. Sau đó một Vương Thanh Tuấn nữa đã xuất hiện.
– Cái gì!
Tuy gần đây mọi người đã trải qua rất nhiều chuyện kì lạ nhưng nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra trước mặt thì không ai có thể tin nổi.
Mọi người dùng ánh mắt bàng hoàng để so sánh giữa hai tên Vương Thanh Tuấn ở đây. Tuy hình dáng bên ngoài của cả hai đều rất giống nhau nhưng nếu để ý kĩ vẫn có thể tìm ra sự khác biệt ở đây. Bạch Thanh Phúc biến thành Vương Thanh Tuấn có vóc người mập hơn một chút, khuôn mặt cũng thô hơn. Nếu không phải là một người cực kì hiểu rõ Vương Thanh Tuấn thì chắc chắn sẽ không nhận ra.
Vương Thanh Tuấn lại rất ít tiếp xúc với người khác nên không có đệ tử phái Cửu Hoa nào quá chú ý đến nó. Chính vì thế, dù Từ Thanh Phàm và những người bạn của mình đã ở chung với Vương Thanh Tuấn ở Đảo Hoàn trong ba ngày nhưng cũng không cảm thấy điều gì khác lạ.
Điều khiến mọi người ở đây kinh ngạc nhất là Bạch Thanh Phúc biến thành Vương Thanh Tuấn lại không hề tỏa ra một tia sóng linh khí nào cả. Giống như đây chính là dị năng của y.
– Không cần kinh ngạc. Ở trên thế giới này cũng không phải chỉ có đạo pháp. Chỉ cần ngươi có thể khống chế được xương cốt và bắp thịt của mình là sẽ làm được điều này.
Bạch Thanh Phúc thấy mọi người xung quanh kinh hãi, đã lập tức giải thích.
– Vậy người đi cùng chúng ta đến Đảo Hoàn thật sự là ngươi sao? Ngươi làm vậy vì mục đích gì? Vụ nổ đó không thể giết chết ngươi sao?
Kim Thanh Hàn cau mày hỏi.
– Ta đi cùng là để giám thị và đảm bảo các ngươi sẽ không làm gì đó ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ nhân. Đồng thời cũng để bảo vệ các ngươi khi cần thiết. Vụ nổ đó cũng chỉ nổ nát một bộ thân thể của ta mà thôi. Từ khi ta dung hợp với Cửu Thân xà, ta có rất nhiều thứ như vậy.
Bạch Thanh Phúc chậm rãi giải thích. Đến khi nói xong, y thở dài một tiếng.
Lữ Thanh Thượng cau mày hỏi:
– Nếu mục đích của ngươi chỉ có như vậy thì tại sao phải làm nhiều việc rắc rối như thế? Sao không để Vương Thanh Tuấn thực hiện việc này? Nếu ngươi làm thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, không phải sao?
Bạch Thanh Phúc lại mỉm cười như chế giễu, nói tiếp:
– Ta không phải đã nói rằng ta có rất nhiều thân thể như vậy sau khi dung hợp với Cửu Thân xà. Thân thể nhiều nên ta có thể vừa đi cùng các ngươi lại đồng thời liên lạc với kẻ khác. Lúc cần thiết còn có thể chết thay. Sau khi vụ nổ xảy ra, tay chân còn lại ở hiện trường đều là chứng cứ chứng minh Vương Thanh Tuấn bị Tố Nữ cung giết chết.
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Thanh Tuấn cau mày, quát lớn:
– Số 7, không cần phải nhiều lời với bọn chúng. Chủ nhân vẫn đang nhìn chúng ta đó. Nếu ngươi tiếp tục trì hoãn thì sợ là sẽ không hay.
Thân thể của Bạch Thanh Phúc run nhẹ, y thở dài một tiếng và quay người về phía đám người Kim Thanh Hàn rồi nói:
– Bây giờ các ngươi không còn nghi vấn gì nữa chứ? Như vậy ta cũng nên ra tay thôi. Trận chiến này đã kéo dài hơi lâu rồi.
Ngay lập tức, Bạch Thanh Phúc lại quay về hình dạng Xà nhân như lúc trước.
Lữ Thanh Thượng, Kim Thanh Hàn, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn thấy cảnh này, đều lập tức đề phòng. Trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng nă màu nhấp nháy liên tục.
Bạch Thanh Phúc thấy bọn họ đề phòng, cũng không lập tức tấn công mà cúi đầu và lẩm bẩm một mình:
– Các ngươi biết không? Ngày đầu tiên ta có tri giác, ta đã Sống ở một vùng đất tối tăm. Mỗi ngày khi ta nhắm mắt đều thấy màu đen và khi tỉnh lại cũng chỉ nhìn thấy một màu đen. Lúc đó ta cảm thấy màu đen này quá mức đơn điệu. Nhưng ngay khi bắt đầu có tri giác, ngoại trừ bóng tối ra, ta chẳng thấy một điều gì khác cả. Ánh sáng còn là một thứ chỉ có trong trí tưởng tượng. Thực sự lúc đó ta còn không biết thế giới này còn có một thứ gọi là ánh sáng. Có những lúc ta tỉnh lạ, nhìn thấy chủ nhân và trợ thủ đang làm thí nghiệm trên chính cơ thể mình. Con dao cắt mở da thịt rồi thêm vào đó những thứ khác lạ. Việc này khiến ta cảm thấy rất đau đớn nhưng lại khiến ta cảm thấy vui vẻ. Bởi vì chỉ những lúc như thế này, ta mới có thể nhận thức ra rằng thế giới này còn có những điều khác mà không phải chỉ có bóng tối. Thời gian cứ thế trôi qua, ta nằm im trong bóng tối rất nhiều năm. Sau đó, có lẽ bởi vì thí nghiệm đã thành công và ta cũng có thể hoạt động nên ta đã được phép đi lại tự do tại nơi này. Trải qua một thời gian tìm hiểu, ta biết mình bị giam ở một vùng đất tối tăm. Ngoại trừ việc nơi này hơi tối ra, thì còn có vô Số hang động ở đây. Trong mỗi hang động đều có một sinh vật bị cải tạo giống như ta. Bọn chúng có thể là con người, yêu thú hoặc một loài gì đó. Trong Số bọn chúng có những kẻ mạnh đến mức mà giết chết ta chỉ cần một tíc tắc. Nhưng cũng có những kẻ mà nếu ta muốn giết chết chúng cũng chỉ cần một tíc tắc. Có một điều là ở đây dù bất kể là sinh vật gì thì chúng đều im lặng. Mảnh đất này là sự hòa trộn giữa bóng tối và sự im lặng khiến cho ai cũng cảm thấy tuyệt vọng. Một thời gian sau, ta phát hiện hai cái hang động bên cạnh chỗ của mình ẩn giấu hai kẻ có khí tức tương tự. Ta đã cố gắng thử nói chuyện với chúng nhưng không được. Sau đó, ba người chúng ta và vô Số sinh vật đã được cải tạo bị đưa đến một nơi còn tối tăm hơn. Ở đó, chúng ta học tập đạo pháp, kĩ năng đánh nhau, và cách sử dụng dị năng của chính mình cùng với nhau. Chúng ta trải qua rất nhiều chuyện cùng với nhau, hoặc cũng có thể là do khí tức khá tương đồng nên hai tên đó đã bắt đầu nói chuyện với ta. Sau một khoảng thời gian nữa, ba người chúng ta đã có thể thuần thục nắm giữ năng lực và sức mạnh của mình. Chính vào lúc này, chủ nhân đã thay đổi hình dáng của chúng ta thành ba đứa bé và đưa đến núi Cửu Hoa để nằm vùng. Nhiệm vụ của chúng ta là giám sát mọi động tĩnh của núi Cửu Hoa. Ngay lần đầu đặt chân lên núi Cửu Hoa, ta đã ngạc nhiên đến đơ người. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Cảm giác đó giống như một người đang bộ giữa sa mạc hai ba ngày và đột nhiên nhìn thấy hồ nước. Ngay khoảnh khắc ta nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ta vẫn nhớ rõ cơ thể mình đã thả lỏng hết cỡ một cách rất tự nhiên để cho ánh nắng chiếu khắp toàn thân. Và cũng chính lúc đó, ta biết mình thuộc về thế giới dưới ánh sáng mặt trời này chứ không phải nơi tối tăm kia. ta không biết hai tên còn lại nghĩ như thế nào. Nhưng với riêng ta, nếu so sánh núi Cửu Hoa, nơi có ánh sáng mặt trời và nơi chỉ có bóng tối vô tận trước kia thì ta thích chỗ này hơn. Dù cho ban đêm cũng có ánh trăng và các vì sao, có chim hót và hương hoa. Lại có vô Số người để tán gẫu, nói chuyện. Mọi thứ đều tôt đẹp. Nếu như có thể, ta thật sự muốn ở lại núi Cửu Hoa.
Đột nhiên Bạch Thanh Phúc dừng lại, và im lặng một lúc rất lâu. Sau đó y ngẩng đầu, ánh mắt cực kì lạnh lẽo. Y nhìn kĩ bốn người trước mặt, ánh mắt tỏa ra hào quang đỏ ngầu, giọng nói nhẹ nhàng:
– Đáng tiếc, chủ nhân cuối cùng vẫn phải đối phó núi Cửu Hoa. Dưới ý chí của chủ nhân, núi Cửu Hoa chắc chắn tuyệt đối sẽ bị phá hủy. Thú thực ta rất yêu thích các ngươi. Thời gian Sống chung cùng các ngươi cũng rất vui vẻ. Đặc biệt là đoạn thời gian ở Đảo Hoàn, chính cảm giác có thể yên tâm giao phó phía sau lưng mình cho đồng bọn là một thứ rất đặc biệt mà ta chưa bao giờ cảm nhận được. Nhưng ta cũng không thay đổi sự thật là ngay từ khi được chủ nhân cải tạo thành công thì chúng ta đã chú định phải là kẻ địch của nhau. Chủ nhân đã ra lệnh nên ta chỉ có thể tự mình giết chết các ngươi. Nếu không làm vậy, không chỉ mình ta mà cả Số 4 và Số 33 cũng sẽ bị liên lụy.
Ngay lập tức, những khối u trên người Bạch Thanh Phúc bắt đầu phồng to và chỉ sau một lúc đã to bằng cơ thể của y. Nhìn từ phía xa, trên người Bạch Thanh Phúc đột nhiên mọc ra những khối thịt khổng lồ khiến y trông rất quái dị.
Ngay khi mọi ngươi ở xung quanh đang trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy Bạch Thanh Phúc biên hoa, đột nhiên mấy tiếng nổ lớn vang lên. Những khối thịt khổng lồ nổ tung và máu bắn ra tạo thành một làn sương mỏng bao quanh người y khiến không ai nhìn thấy rõ việc gì đang xảy ra bên trong.
Sau một lúc lâu, sương máu tan hết và mọi người đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Bốn người Kim Thanh Hàn lại cảm thấy hoảng sợ vì trước mặt bọn họ là bảy tên Bạch Thanh Phúc ở hình dạng xà nhân đang tạo thành trận Thất tinh và lạnh lùng nhìn về phía họ.
– Các ngươi hãy chấp nhận Số mệnh đi.
Tiếng nói của bọn nó hình như bao hàm cả tiếng thở dài. Cả bảy tên xà nhân đồng thời nói chung một nội dung, thanh âm lại tương tự khiến người nghe cảm thấy cực kì kinh dị.
Ngay lúc này, đột nhiên hai ngọn lửa bốc lên ở phía sau bọn họ. Hai ngọn lửa hình như có một sự liên kết với nhau. Đồng thời còn có tiếng phượng hót vang lên từ bên trong ngọn lửa.
Bọn họ lập tức quay đầu lại và nhìn thấy nơi xuất hiện hai ngọn lửa phát ra từ chỗ Từ Thanh Phàm đang ngồi và Phượng Thanh Thiên đang nằm.