Phục Hy phun ra một hạt châu màu vàng kim.
Bên trên hạt châu nổi lên hình vẽ sáu mươi bốn quẻ.
– Đa tạ!
Nhân thân Diêm Xuyên tiếp nhận, trịnh trọng thi lễ.
– Ha ha ha ha ha!
Phục Hy cười to. Tiếp đó, thân thể Phục Hy dần dần hóa thành vô số quang điểm nhỏ, chậm rãi tan đi. Hắn đã vũ hóa rời đi.
– Vương! Ô ô ô ô!
– Vương! Ngươi không nên đi!
– Vương!
…………
………
……
Bộ tộc Nhân Xà bi thương, thống khổ không thể giải thích.
Hai Diêm Xuyên cũng yên lặng một hồi.
Quần hùng thế giới Đại Thiện nhìn một chút, sau đó dưới sự dẫn dắt của Phần Mộ Tiên Vương, đạp không rời đi.
Chung Sơn, Kiếm Ngạo nhìn một chút, cũng đạp không rời đi.
Chỉ còn lại nhân thân Diêm Xuyên, Đông Phương Bất Bại, Sát Đế, Liên Thần lưu lại.
Mạnh Dung Dung quỳ gối tại nơi Phục Hy vũ hóa, đang gào khóc.
Xà Tinh Tinh khóc một hồi, sau đó nhìn về phía Mạnh Dung Dung, trong mắt loé ra một tia phức tạp.
Ngược lại, Xà Tinh Tinh lại nhìn Diêm Xuyên, hiểu rõ dụng ý của Phục Hy. Phục Hy hiểu rõ quan hệ giữa Mạnh Dung Dung và Diêm Xuyên, cho nên mới giao phó bộ tộc Nhân Xà cho Mạnh Dung Dung.
Đó cũng chính là giao bộ tộc Nhân Xà cho nhân thân Diêm Xuyên.
Bộ tộc Nhân Xà cùng Mạnh Dung Dung sớm chiều ở chung, tất nhiên đã như người thân. Tuy rằng Phục Hy không có nói rõ, nhưng cũng đã sắp xếp người trong tộc thỏa đáng.
– Xà Tinh Tinh bái kiến Vương!
Những người khác trong bộ tộc Nhân Xà có người sững sờ, có người không cam lòng. Nhưng bọn họ nhìn thấy Xà Tinh Tinh đều đã làm vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo.
– Bái kiến Vương!
– Bái kiến Vương!
…………
……
…
Liên tiếp những tiếng cung kính bái lạy vang lên. Mạnh Dung Dung nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Qua một hồi lâu, Mạnh Dung Dung mới có phản ứng.
– Các vị yên tâm, sư tôn giao các vị cho ta, ta tất nhiên sẽ cố gắng hết sức cùng các vị đồng cam cộng khổ!
Mạnh Dung Dung trịnh trọng nói.
– Tạ ơn, Vương!
Các bộ tộc Nhân Xà cung kính bái lạy nói.
Nhân thân Diêm Xuyên đứng bên cạnh tất nhiên đang chờ Mạnh Dung Dung. Đông Phương Bất Bại lại hít một hơi thật sâu.
– Mạnh Dung Dung!
Đông Phương Bất Bại kêu lên.
Mạnh Dung Dung lau nước mắt, quay đầu nhìn lại.
– Còn nhớ rõ lúc trước ngươi đã đáp ứng ta thế nào không?
Đông Phương Bất Bại nói.
Mạnh Dung Dung ngày xưa cũng một thành viên của giáo trường Đông Phương, nhưng thuộc về thành viên bên ngoài. Chính là do Đông Phương Bất Bại đã đưa Mạnh Dung Dung đến Thiên Ma giới. Lúc trước Diêm Xuyên cũng ở đó. Yêu cầu của Đông Phương Bất Bại chỉ có một, chính là tìm được chí bảo của bộ tộc Nhân Xà Thôi Thiên Võng.
– Giáo chủ!
Thần sắc Mạnh Dung Dung có chút phức tạp nói.
Nhân thân Diêm Xuyên tự nhiên đi tới bên cạnh Mạnh Dung Dung, muốn làm hậu thuẫn cho nàng.
– Diêm đế lúc trước cũng ở đó. A, là thực hiện lời hứa lúc trước. Ngươi bây giờ là Vương của bộ tộc Nhân Xà. Nói vậy, Thôi Thiên Võng kia cũng do ngươi nắm giữ rồi!
Đông Phương Bất Bại cười nói.
Thần sắc Mạnh Dung Dung có phần phức tạp, nhìn Đông Phương Bất Bại một chút.
Lúc này nhân thân Diêm Xuyên cũng nhìn về phía Mạnh Dung Dung. Đây là điều Mạnh Dung Dung đã đáp lại. Điều này phải do Mạnh Dung Dung quyết định. Bất kể nàng quyết định như thế nào, Diêm Xuyên đều đứng ở bên cạnh Mạnh Dung Dung.
– Thôi Thiên Võng là do ngày xưa Phục Hy dựa theo hình dáng ban đầu của lưới lớn Mệnh Số, bắt chước một lưới lớn cùng loại, có tác dụng thôi diễn thiên hạ. Nó đối với ngươi là vô dụng, nhưng đối với ta lại có tác dụng. Giao nó cho ta, xem như là lời hứa thực hiện ngày xưa. Đương nhiên, ta cũng có thể thuận lợi giúp các ngươi làm Huyền Diệu và Điệp Hậu sống lại!
Đông Phương Bất Bại cười nói.
– Sống lại sao?
Thần sắc Diêm Xuyên thoáng động.
– Sống lại? Miêu Miêu và Điệp Hậu sao?
Mạnh Dung Dung kinh ngạc nói, đồng thời con mắt nhìn Diêm Xuyên một chút.
Đông Phương Bất Bại gật đầu một cái.
– Trước đó ý thức Đại Đạo Tôn thức tỉnh, ký ức và tâm tính kiếp này chắc chắn đã bị đời thứ nhất xông lên phá hủy. Cho dù Đại Đạo Tôn sống lại, Điệp Hậu cùng Miêu Miêu cũng không có cách nào trở về được nữa. Nhưng ta lại nắm giữ thần thông Khống thần.
Đông Phương Bất Bại trịnh trọng nói.
– Khống thần? Giống như Liên Thần kia sao?
Nhân thân Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Lúc trước, Liên Thần chính là dùng khống thần khống chế Minh Vương Diêm Động Ân. Chỉ có điều Diêm Động Ân nhờ vào thủ xảo mới tránh thoát mà thôi.
– A, thần thông khống thần của sư tôn tất nhiên ta không thể nào so sánh được. Sư tôn mới thật sự là thần thông thứ ba trong thiên hạ!
Liên Thần đứng bên cạnh nói.
Đông Phương Bất Bại gật đầu một cái:
– Khống thần, không chỉ có thể khống chế ý thức. Ý thức của Điệp Hậu, Huyền Diệu, lúc này đã tách ra, hòa lẫn với Vận đạo trong thiên hạ. Ta có thể tách ý thức của các nàng từ bên trong Vận đạo vô tận ra ngoài. Đây chính là khống thần!
Khống thần? Thần thông thứ ba trong thiên hạ?
Nhân thân Diêm Xuyên hơi nhíu mày, lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
– Có thể. Ta có thể cho ngươi Thôi Thiên Võng. Hi vọng Đông Phương giáo chủ thực hiện lời hứa!
Mạnh Dung Dung trịnh trọng nói.
Đông Phương Bất Bại khẽ mỉm cười.
Người của bộ tộc Nhân Xà đứng bên cạnh lại lộ ra một tia không muốn. Nhưng có Xà Tinh Tinh áp chế, mọi người cũng không tiện mở miệng.
Trong lúc đang nói chuyện, Đông Phương Bất Bại đưa tay nắm về phía bên trong thiên địa một cái.
Ầm!
Bên trong thiên địa, ba ngàn siêu sao đột nhiên sáng lên. Cùng lúc đó, dường như có một loại lực lượng không nhìn thấy xông thẳng về phía Vận đạo trong thiên hạ.
Ầm ầm ầm!
Vô số kim quang lấp loé, tạo thành hai dòng chảy hội tụ về phía Thiên Ma giới.
Vù!
Hai dòng chảy dần dần hình thành hai quả cầu hình trứng.
– Rắc!
Quả cầu hình trứng đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
– Meo ô!
Bên trong quả cầu hình trứng truyền đến một tiếng mèo kêu.
– Bành!
Hai quả trứng vỡ tan.
– Meo ô, Diêm Xuyên!
Bên trong một quả trứng chính là một con mèo nhỏ chậm rãi mở to hai mắt. Dáng vẻ cực kỳ suy yếu. Tu vi toàn thân đã mất hết.
Trong một quả trứng khác lại có một con bướm với màu sắc sặc sỡ bay ra.
– Nhào!
Con bướm vỗ cánh, hạ xuống phía sau lưng của con mèo nhỏ.
– Miêu Miêu!
Trên mặt nhân thân Diêm Xuyên liền tỏ ra vui mừng, lập tức ôm lấy Miêu Miêu.
– Meo, Diêm Xuyên, ta không có khí lực, meo!
Miêu Miêu kêu lên.
Nhân thân Diêm Xuyên ôm lấy Miêu Miêu. Hắn cẩn thận kiểm tra một lượt. Đúng vậy. Đây vẫn là Miêu Miêu. Điệp Hậu cũng vẫn là Điệp Hậu. Sóng linh hồn này không thể sai được.
– Ý thức của hai người các nàng là ý thức mới sinh trong Vận đạo. Ta lấy nó từ bên trong Vận đạo. Các nàng từ nay về sau cũng không còn liên quan đến Vận đạo nữa!
Đông Phương Bất Bại nói.
– Đa tạ!
Nhân thân Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
– Diêm đế không cần phải làm như vậy. Tất cả đều vì muôn dân mà thôi!
Đông Phương Bất Bại lắc đầu một cái.
Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Mạnh Dung Dung.
Mạnh Dung Dung cũng đi về phía bảo tọa của Phục Hy ở cách đó không xa.
Mạnh Dung Dung nhanh chóng thôi thúc pháp thuật.