Hoá ra là hiểu lầm, vậy mà nàng còn tưởng đây là một âm mưu được ẩn giấu sau những điều dị thường ấy, nào ngờ sự thật lại đơn giản như thế.
Triều Vân vẫn là nữ hai vì nam nữ chủ mà bôn ba khắp nơi như trong nguyên tác, nhưng không ngờ rằng trên đời lại xuất hiện một vai ác có lương tâm, không nói một lời mà bắt đầu đoạt hết việc nữ hai nên làm.
Tuy Triều Vân cũng là loài chim biết bay, nhưng vì đến nhân gian nên nàng đã phong ấn hơn phân nửa thần lực, dù là cảm ứng linh tức hay tốc độ di chuyển đều sẽ yếu hơn lúc trước rất nhiều.
Nếu U Nghiên đi một chuyến tay không, thời gian đi về cũng mất hơn hai ngày, còn Triều Vân lại khác, nàng đi một chuyến tay không ít nhất cũng sẽ mất bốn hoặc năm ngày.
Trong tình huống cấp bách như thế này chỉ cần U Nghiên thoáng nhắc nhở một chút có khi người ta đã tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian rồi!
Diệc Thu nghĩ, so về khoản ứng xử có lẽ trên đời này sẽ không có người tệ bằng U Nghiên —— Mặc dù nàng biết U Nghiên vốn dĩ cũng không được tính là người.
Tuy nói vậy nhưng những chuyện điểu nữ nhân tự hỏi quả thật rõ ràng hơn nàng rất nhiều, có nhiều chuyện nàng nghĩ cả trăm lần vẫn chưa ra, hay những chuyện bị nàng suy diễn vô cùng phức tạp, thường thường U Nghiên chỉ cần nói một hai câu là có thể giải thích một cách rõ ràng.
Phải chăng đây chính là sự chênh lệch giữa chim và Dương Đà?
Sau một lúc im lặng, Diệc Thu bĩu môi, quay đầu ôm cánh tay, đặt mông ngồi tựa vào thành giường.
U Nghiên không khỏi nghiêng mặt, đưa mắt nhìn chăm chú cái ót không mấy thông minh của Diệc Thu một hồi lâu.
Cái đầu nhỏ thỉnh thoảng sẽ vì tự hỏi mà hơi hơi nghiêng ấy trông cũng chẳng kém hơn cái đầu xù xù lông lúc còn làm Dương Đà bao nhiêu.
Phải nói là cả hai đều rất đáng yêu.
Ngồi ở dưới giường suy tư một lúc, bỗng dưng Diệc Thu khẽ thở dài một tiếng.
U Nghiên nghe tiếng, nhướng mày hỏi: “Sao lại thở dài?”
Hoảng sợ trước lời quan tâm đột ngột này, cơ thể Diệc Thu giật bắn lên, phía sau cũng nhanh chóng truyền đến tiếng cười quen thuộc.
Dương Đà tiểu yêu bị hù sợ dần hoàn hồn, sau đó lại không nhịn được mà thở dài lần nữa.
Tiếng cười chế nhạo tiểu Dương Đà của đại hư điểu chẳng những càng lúc càng to mà tần suất cũng dày đặc hơn rất nhiều.
Này chứng tỏ điều gì?
Điều này chứng tỏ, đại hư điểu khi dễ tiểu Dương Đà càng ngày càng thuận buồm xuôi gió!
“Hỏi ngươi đấy.” U Nghiên nhích người ra phía bên ngoài chiếc giường, rồi sau đó vươn ngón trỏ tay trái chọt nhẹ vào ót Diệc Thu với đầy sự thích thú.
Diệc Thu thấp giọng lầm bầm hai tiếng mới miễn cưỡng trả lời: “Than thở ấy à? Còn gì ngoài việc suy nghĩ tại sao trước đây ta không ngu ngốc, nhưng bây giờ lại… Chẳng nghĩ ra được điều gì.”
Đây không phải là lời nói bậy, lúc trước khi nàng đọc báo xem phim coi truyện cười ở trên mạng, trò chuyện hay đối chất với mọi người, nàng chưa từng cảm thấy mình ngu ngốc.
Thậm chí có đôi khi đọc trúng một số truyện hơi đòi hỏi việc động não, nàng vẫn có thể tóm tắt các ý chính ở khu vực bình luận, tổng kết manh mối của tác giả, phân tích nhân vật rồi sẵn tiện đoán tình tiết kế tiếp sẽ diễn ra, sau đó được tác giả tặng sao cổ vũ và được rất nhiều người đọc khác cho lên top bình luận.
Sau khi xuyên thư, không biết đã nhầm lẫn ở đâu mà nàng lại phải trở thành dáng vẻ ngốc nghếch như bây giờ?
“Thật ra ngươi không ngốc.” U Nghiên khẽ nói.
“Nói dối, rõ ràng vừa nãy ngươi nói ta ngốc.” Diệc Thu nhỏ giọng phản bác.
“Ừ.” U Nghiên suy nghĩ một lát rồi sửa lời, “Nếu so sánh với ta ngươi thật sự có hơi ngốc.”
Trong lúc nhất thời Diệc Thu cũng chẳng phân biệt được lời nói của U Nghiên là khen hay là chê, suy nghĩ một lát nàng ôm lấy đầu gối của mình, duỗi tay đỡ mặt trái lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Mấy ngày nay, Huân Trì vẫn luôn ở lại Tiên Lộc Môn bị thiêu rụi.
Sau khi sửa xong kết giới cầu mây, hắn vẫn cố gắng sửa chữa lại những món đồ bị hư hại không mấy nghiêm trọng mà chưa chịu dừng việc tiêu hao linh lực của mình.
Thật ra tất cả mọi thứ đều phải dựng lại nên hắn không nhất thiết phải làm vậy, nhưng có lẽ nguyên nhân hắn làm như vậy là bởi vì sự áy náy ở trong lòng.
Hai ngày trước, Huân Trì xuống núi mua chút rượu, bởi vì đều là người của Thiên giới nên xuất phát từ quan tâm, hắn còn thuận đường ghé xem vết thương của Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao.
Diệc Thu tình cờ bắt gặp bèn tò mò hỏi xem khi nào hắn tính đi tìm Tiệm Li và Nguyệt Chước.
Huân Trì nghe vậy, cầm bầu rượu im lặng một lúc, cuối cùng lắc lắc đầu, nhẹ giọng thì thầm: “Không vội, không vội.”
Khi ấy nàng không nhịn xuống được mà bước tới hỏi một câu: “Tại sao lại không vội?”
Huân Trì mỉm cười nhìn nàng, trả lời: “Cho các nàng một chút thời gian, thuyết phục lẫn nhau cũng như thuyết phục chính mình.”
Nghĩ đến đây, Diệc Thu nhỏ giọng thở dài: “Sự hiểu lầm giữa người và người đa phần đều do “giấu giếm” mà ra, chỉ cần nói rõ ràng với nhau chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra nhiều chuyện không vui thế này.”
Im lặng mấy giây, U Nghiên bình tĩnh đáp: “Có một số chuyện không phải muốn nói là nói được.”
“Sao lại không thể nói được? Nếu cảm thấy đối phương đủ quan trọng thì đâu đến mức phải giấu giếm nhiều như vậy?”” Diệc Thu nhíu mày nói.
“Vấn đề không nằm ở việc quan trọng hay không quan trọng.” U Nghiên nói.
“Vậy vấn đề nằm ở đâu?” Diệc Thu nhất thời quay đầu nhìn sang U Nghiên.
“Ở tin tưởng.” U Nghiên nói, ánh mắt trầm xuống, suy nghĩ một lát sau mới sâu kín tiếp tục nói, “Quan tâm một người và tin tưởng một người trước nay luôn là hai chuyện khác nhau.”
Khoảnh khắc ấy, Diệc Thu ngơ ngác nhìn U Nghiên, đáy lòng dường như có thứ gì đó bị câu nói đơn giản này đâm vào một chút.
Không đau nhưng lại có chút không cam lòng, sau đó lại thấy không có tư cách để mở miệng phản bác.
U Nghiên nói không sai, quan tâm và tin tưởng vốn dĩ là hai chuyện khác nhau.
Trong nguyên tác, Giang Vũ Dao toàn tâm toàn ý muốn tốt cho Lạc Minh Uyên, nhưng lại hoàn toàn phản tác dụng, đẩy cả hai vào vực sâu vì một lời nói dối thiện ý.
Nửa tháng trước, trước khi chết vợ chồng Lạc thị vì muốn tốt cho Lạc Minh Uyên mà viết một bức thư lừa dối, nếu tiểu trư chân kia không khăng khăng chạy tới e là bọn họ cũng đã không được gặp mặt nhau lần cuối cùng.
Tiệm Li làm cũng như vậy với Nguyệt Chước, cho rằng tất cả là vì tốt cho nàng, nhưng nào ngờ lại phá huỷ ánh sáng duy nhất trong lòng nàng.
Có lẽ tiên yêu thần ma cũng không khác gì người thường, khi đối mặt với tình cảm thường có xu hướng tự cho việc hy sinh thầm lặng là đúng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện đối phương có chịu nhận sự trả giá đó không.
Thế mới nói, một bên tình nguyện tốt với một người thường thường là chuyện không khả thi, khi gặp chuyện cứ đối mặt nói thẳng cho nhau nghe sẽ tốt hơn.
Đạo lý này rất đơn giản, vừa nghe là hiểu được, nhưng sau khi hiểu được nàng lại cảm thấy lòng mình chẳng vui vẻ gì.
Có lẽ do… Người nói ra những lời này là U Nghiên.
U Nghiên biết quá nhiều chuyện nhưng lại rất ít chủ động nói với nàng, có khi nàng hỏi cũng chưa chắc đã biết được toàn bộ.
Ngay cả lần trước cũng thế, khi nhắc đến quá khứ ở Côn Luân, nàng cũng có thể cảm nhận được U Nghiên vẫn còn điều giấu giếm nàng.
Nhưng vậy thì có ích gì?
U Nghiên đã rất tốt với nàng, và nàng cũng càng lúc càng sẵn sàng tin tưởng U Nghiên đã dần để ý đến nàng.
Có điều, nàng cũng vô cùng rõ ràng rằng U Nghiên vẫn thường hay thử nàng —— Giữa nàng và U Nghiên không hề có sự tin tưởng.
Không chỉ có mình U Nghiên không tin tưởng nàng, mà ngay cả nàng cũng không có nhiều sự tin tưởng dành cho U Nghiên, ít nhất đến bây giờ nàng vẫn không dám nói bí mật lớn nhất của mình cho U Nghiên nghe.
So với lúc trước, có lẽ lý do “không dám” kia chính là sự thay đổi duy nhất của nàng.
Ngay từ đầu không dám là vì sợ mất đi tính mạng.
Bây giờ không dám là bởi vì không đành lòng nói với U Nghiên rằng đợi đến khi thế giới này HE, có lẽ nàng sẽ rời đi.
Nhưng cũng không nhất định thế, vì dù sao nàng cũng chưa nghiêm túc suy nghĩ tới chuyện mình có muốn quay về nếu được tự lựa chọn sau khi thành công không.
Suy nghĩ đến chuyện này thật sự có vài phần rối rắm, bởi vì ở thế giới kia nàng có người thân, có bạn bè, còn có một công việc không quá lận đận.
Suýt chút nữa đã quên, trước khi nàng xuyên qua đây bên thế giới kia đang tiến vào thời điểm cuối năm bận rộn nhất, và nàng lại vì quyển tiểu thuyết rách nát này mà buồn bực, thế nên rất nhiều việc cũng chưa được giải quyết xong…
Tội lỗi tội lỗi, đúng là vô trách nhiệm thật.
Cơ mà nếu nghĩ kỹ lại thì người chết đều về hư vô, trách nhiệm hay không trách nhiệm chắc cũng không được tính đâu ha?
“Ngươi lại đang suy nghĩ gì đấy?” U Nghiên hỏi, nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của Diệc Thu.
Diệc Thu hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Còn chuyện gì khác ngoài chuyện của Tiệm Li và Nguyệt Chước.”
“Thật là đa sầu đa cảm.” Khoé môi U Nghiên khẽ nhếch, duỗi tay cầm lấy một bím tóc của Diệc Thu, đầu ngón tay bắt đầu chơi đùa.
Chậc, trước đây thì khinh bỉ chỉ số thông minh của nàng quá thấp, còn bây giờ thì lại khinh bỉ nàng đa sầu đa cảm.
Đúng là giữa người bình thường và vai ác không mấy bình thường sẽ chẳng bao giờ xuất hiện bất kỳ sự đồng cảm nào.
Diệc Thu hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu bất mãn: “Đừng nghịch tóc ta.”
“Keo kiệt.” U Nghiên nhàn nhạt nói nhưng lại không có ý định buông tay.
Diệc Thu nghiến răng, duỗi tay nắm lấy một lọn tóc dài của U Nghiên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy kinh ngạc ấy của U Nghiên, nàng dùng tốc độ tay cực nhanh của mình bện thành một bím tóc lộn xộn hình bánh quai chèo.
Ma Tôn đại nhân dùng sức giật giật bím tóc trong tay.
Dương Đà tiểu yêu đau đến mức nằm nhoài nửa người lên giường theo cú giật kia.
Quả nhiên, đại hư điểu chẳng bao giờ mà dịu dàng được!
– —o o—-
Tác giả có lời muốn nói: Được một tấc lại muốn tiến một thước là sẽ bị giật bím tóc đấy.