Tiểu Dương Đà

Chương 90



Chương 90: Ngươi chưa đọc sách bao giờ đúng không?

Khoảng thời gian gần đây, U Nghiên bị thương cũng như tiêu hao rất nhiều linh lực, Diệc Thu lên đường đi lòng vòng theo U Nghiên, cuối cùng vẫn tạm nghỉ ngơi ở thành Mạch Thuỷ.

Có lẽ bởi vì tạm thời chưa có chuyện cần phải vội vã băn khoăn, U Nghiên lại bắt đầu những chuỗi ngày lười nhác như lúc mới tới thành Mạch Thuỷ, hay là lúc mới vừa đến Tiên Lộc Môn.

Nếu lười nhác trên giường, U Nghiên sẽ tụ khí ngưng thần hoặc nhắm mắt nghỉ ngơi. Nếu không ở trên giường, có lẽ nàng sẽ pha trà, uống trà, tựa vào cửa sổ trầm tư hoặc có thể sẽ mài mực luyện chữ, cứ thế điểu nữ nhân đáng sợ biến mình thành người nhàn rỗi giống hệt những tiểu thư đài cát không ra khỏi cửa trước khi kết hôn kia.

Nhưng bây giờ đã có điều khác với lúc trước, Diệc Thu không còn là Dương Đà, nàng có thể chạy ra bên ngoài một cách tự do, mỗi ngày thấy hoặc gặp được những chuyện thú vị ở bên ngoài, nàng thường sẽ về kể lại cho U Nghiên đang ngồi kế bên mình nghe cùng.

Nếu là trước đây chắc chắn U Nghiên sẽ cho rằng nàng ồn ào, nhưng bây giờ dù nàng có nói gì U Nghiên đều sẽ im lặng lắng nghe, có đôi khi nghe cũng sẽ đáp lại nàng một hai câu.

Tuy giọng điệu có khả năng sẽ mang chút châm chọc khiến người nghe không được vui vẻ, nhưng điểu nữ nhân U Nghiên vẫn luôn như vậy rồi, Diệc Thu đã quá quen, đương nhiên sẽ không cưỡng cầu quá nhiều.

Vào những ngày ở bên cạnh để U Nghiên yên tâm dưỡng thương, mùa thu lặng lẽ đến và ngày mùa hè ở nhân gian cũng trôi đi một cách mơ hồ.

Diệc Thu thật sự rất thích cuộc sống sinh hoạt thảnh thơi như vậy, nếu trong cơ thể nàng không có hệ thống, nếu chuyện giữa Phu Chư và Hoạ Đấu có thể được giải quyết, nếu Lạc Minh Uyên và Giang Vũ Dao có thể lịch kiếp thành công…

Đáng tiếc, tuy dạo gần đây trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra hay cũng chưa từng nhắc đến những chuyện phiền lòng ấy, nhưng nàng biết cuộc sống nhàn nhã này sẽ không duy trì được bao lâu.

Mặc kệ ra sao, Diệc Thu vẫn rất muốn U Nghiên có thể ra ngoài đi dạo cùng mình trong khoảng thời gian nhàn hạ cuối cùng này.

Bởi vì sau khi hoá người, ngoại trừ “trộm” đồ vào đêm hôm đó ở Hi thành, nàng vẫn chưa đi dạo trên phố cùng với U Nghiên.

Thế nên vào một buổi chiều đầy nắng đẹp nọ, nàng thuận miệng hỏi U Nghiên một câu: “Ngươi cứ thế này cả ngày mà không thấy chán à? Tại sao không thử đi ra ngoài dạo chơi với ta một chút?”

Đối với câu hỏi này, U Nghiên đưa ra câu trả lời hoàn toàn giống với trong dự đoán của Diệc Thu: “Bên ngoài ồn.”

Diệc Thu suy nghĩ, lặng lẽ đi đến phía sau U Nghiên, nghiêng đầu nhìn xuống xem chữ nàng viết trên giấy.

U Nghiên thấy Diệc Thu đứng bên cạnh nhìn thật lâu nên lúc đặt bút xuống, không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

“Viết cũng đẹp đấy!” Diệc Thu khen ngợi cho có lệ.

Chữ của U Nghiên tuy không chỉnh tề cũng không bay bổng, không uy nghiêm lại không uyển chuyển.

Nói khó coi thì cũng không đúng, nhưng nói nó đẹp có vẻ như lại kém một chút.

Nhưng vì điểu nữ nhân đã mở miệng hỏi thế nào, ngoại trừ khen nàng còn biết phải nói gì?

Đẹp, đẹp lắm, viết đẹp hơn nàng rất nhiều, vậy nàng chỉ có thể nhắm mắt khen thôi. Ngay cả bức thêu xiêu vẹo kia còn khen được thì cớ sao lại không khen chữ viết bình thường ấy được?

Thế mà Diệc Thu đâu ngờ được ở một khía cạnh nào đó, U Nghiên vẫn tự biết mình biết ta, một giây trước mới vừa được khen ngợi, một giây sau liền cười khẽ một tiếng, bình tĩnh nói: “Chữ này cũng chỉ có mình ngươi mới khen được.”

Nhắm mắt vuốt mông chim bị chim phá đám, Diệc Thu bĩu môi, nói với giọng cố chấp: “Ta nói thật, viết đẹp hơn ta rất nhiều!”

U Nghiên nghe vậy bèn nhướng mày, chậm rãi bước sang bên cạnh hai bước, vừa đưa mắt ra hiệu cho Diệc Thu lấy bút, vừa đổi một tờ giấy mới cho Diệc Thu, thản nhiên nói: “Viết hai chữ để ta nhìn xem.”

“Ta á?” Mày Diệc Thu nhíu lại, “Chữ ta xấu lắm!”

“Viết cho ta xem.” U Nghiên lặp lại lời nói lần nữa.

Sự kiên nhẫn của điểu nữ nhân vẫn luôn có hạn, tốt nhất không nên để nàng nói đến lần thứ ba, nếu không Dương Đà sẽ gặp chuyện tai ương.

Nghĩ vậy, Diệc Thu duỗi tay cầm lấy bút, bất đắc dĩ đi đến trước bàn, chấm một tí mực theo những gì được xem, sau đó nhìn tờ giấy trắng ấy rồi rơi vào suy tư.

Phải nói là cảm giác bị người ép viết chữ thật sự rất giống cảm giác bị bắt ép biểu diễn tài nghệ trước mặt họ hàng vào dịp lễ tết, rõ ràng bản thân không biết nhưng khi có người đứng bên nhìn chằm chằm với vẻ mặt mong đợi, đại não vốn đang hoạt động lập tức sẽ bị sự xấu hổ xâm chiếm không còn gì.

“Ta, ta nên viết gì đây?” Diệc Thu nghiêng mặt hỏi ý kiến U Nghiên.

“Viết tên đi.” U Nghiên nói.

“Ờ ờ!” Diệc Thu gật gật đầu, vội vàng viết hai chữ “Diệc Thu” trên giấy.

Mực dính nhiều, tay cũng rất run, hai chữ vô cùng đơn giản bị nàng viết thành những nét nguệch ngoạc —— quả nhiên, điểu nữ nhân lại đứng bên cạnh chê cười nàng.

Diệc Thu cắn môi trong, vừa định đặt bút xuống thì nghe U Nghiên nói một câu: “Thử viết tên của ta xem.”

Nghe xong, mày Diệc Thu lập tức nhíu lại: “Ơ, chữ của ngươi viết nhiều nét lắm!”

Khi còn nhỏ chữ viết của nàng đã xấu rồi, huống chi bút lông lại rất khó viết, nếu nàng dùng bút lông viết chữ có quá nhiều nét chắc chắn sẽ xấu kinh khủng, khả năng cao sẽ bị U Nghiên cười suốt một năm.

Đầu ngón tay U Nghiên gõ nhẹ lên tờ giấy trắng tinh, nói một cách chân thật đáng tin: “Viết đi.”

Diệc Thu hít sâu một hơi, viết hai chữ “U Nghiên” thật to trên giấy như viết bùa trừ tà, viết xong liền để bút xuống, đưa hai tay ra sau lưng, di chuyển sang một bên hệt như học sinh tiểu học bị bắt phạt đứng.

U Nghiên nghiêng đầu, đổi góc độ nhìn đi nhìn lại hai chữ “U Nghiên” dưới ngòi bút của Diệc Thu, rồi dần dần ý cười trong đôi mắt xuất hiện càng nhiều.

U Nghiên: “Ngươi…”

Diệc Thu mím môi: “Ngươi lại cười ta, chẳng lẽ xấu lắm sao?”

U Nghiên: “Viết sai chữ rồi.”

Diệc Thu: “Hả?”

U Nghiên nhìn khuôn mặt mê man của Diệc Thu rồi bật cười thành tiếng, nàng đặt bút viết một chữ “Nghiên” lên giấy, nhướng mày hỏi: “Giờ đã biết chưa?”

“……” Sơ ý thật, chữ “Nghiên” của thế kỷ 21 đã được đơn giản hoá rồi.

Thì ra U Nghiên không cười nàng viết chữ xấu, mà là đang cười nàng vô văn hoá.

“Ngươi chưa đọc sách bao giờ đúng không?” U Nghiên hờ hững hỏi.

“Đọc rồi!” Đi học nhiều năm lại bị người ta xem là kẻ thất học khiến Diệc Thu không nhịn được mà phản bác.

Có điều, hậu quả của việc gặp chuyện không thể nhịn được là sau giây tiếp khi vừa phản bác theo quán tính, nàng bắt gặp đôi mắt chứa đầy đánh giá của đại vai ác.

Con cá ngốc nghếch lại lại lại lại cắn câu nữa rồi…

U Nghiên: “Dương Đà các ngươi lớn chừng nào mới bắt đầu đọc sách?”

Diệc Thu: “……”

U Nghiên: “Chưa khai linh trí cũng đọc sách được à?”

Diệc Thu: “……”

Thấy Diệc Thu không trả lời U Nghiên cũng không hỏi tiếp, nàng chỉ khẽ thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, uổng công rồi. Sau này để ta dạy ngươi, hôm nay chép một ngàn lần chữ sai trước.”

“Gì?” Diệc Thu ngạc nhiên cau mày, “Chép một ngàn lần á?!”

“Ừ, chép cả hai chữ.” U Nghiên đáp, xoay người đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, mở ra một khe cửa nhỏ, nhìn ra bên ngoài với vẻ thong dong.

“Có cần phải vậy không!” Diệc Thu cố gắng cò kè mặc cả, “Một ngàn lần là hơi quá rồi đấy!”

U Nghiên bình đạm nói: “Vậy hai ngàn lần.”

Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi, hơn nửa ngày vẫn chưa có động tác gì.

Đùa nhau à, lần cuối cùng bị chép phạt là lúc nàng đang học cấp ba đấy. Hai ngàn lần “U Nghiên” là 4000 chữ, không phải dùng bút máy, bút mực, bút bi mà là dùng cây bút lông siêu khó viết kia!

“Ta không chép đâu!” Diệc Thu để lại một câu rồi sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng.

U Nghiên quay lại nhìn cửa phòng đang mở to, chuẩn bị làm phép để đóng thì thấy Diệc Thu đi vòng về, đóng cửa cái “Rầm” cho nàng rồi lại rời đi lần nữa.

Trầm mặc một lúc, U Nghiên chỉ biết lắc đầu cười khẽ.

Nàng đứng dậy, đi đến bàn đặt giấy bút và mực, nhìn chăm chú hai chữ “U Nghiên” xiên xiên vẹo vẹo ở trên bàn hồi lâu mới nhẹ nhàng cuốn nó lại, bỏ vào linh túi.

Khi nàng xoay người đi đến bên cửa sổ, tiểu nha đầu chạy trốn vì không muốn bị chép phạt kia đang ở cách tầm mắt nàng không xa, mua bánh rán ngào đường [1] của một tiệm ven đường, sau khi trả xong tiền cho chủ quán nàng bèn cầm bánh rán chạy tung tăng đi xa, không lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Thời gian suy tư qua đi, khe cửa hở bị người trong phòng khép lại lần nữa.

Diệc Thu vừa đi vừa hát trên con phố nhộn nhịp người.

Đi ngang qua quán trà có thể thấy tiên sinh đang ngồi kể chuyện, đi ngang qua rạp hát đứng từ bên ngoài cũng có thể nghe thấy vài câu hí khúc không rõ ràng truyền ra.

Sự náo nhiệt ở nhân gian là điều Ma giới chưa từng có, U Nghiên lại không muốn ra ngoài nhìn xem.

“Điểu nữ nhân không biết tận hưởng cuộc sống gì cả…” Diệc Thu nhỏ giọng lầu bầu, lúc quay đầu vô tình nhìn thấy Triều Vân đang gói thuốc ở tiệm thuốc bên cạnh, nàng vội vàng chạy đến chào hỏi.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Triều Vân xoay người nhìn thoáng qua, thấy Diệc Thu đang chạy lại đây nàng nở nụ cười nói: “Là ngươi à, tiểu… Diệc Thu?”

Diệc Thu: “Thì ra ngươi biết tên ta hả?”

Triều Vân: “Vũ Dao nói cho ta.”

“Đi mua thuốc cho tiểu trư chân à?” Diệc Thu duỗi tay chỉ chỉ gói thuốc được chủ tiệm gói lại ở đằng sau Triều Vân.

Triều Vân gật gật đầu, hỏi: “Cùng đường sao?”

Diệc Thu “ừ” một tiếng, cười nói: “Ta định đi xem một chút.”

“Vậy đi thôi.” Triều Vân xoay người cầm lấy gói thuốc rồi đi ra tiệm thuốc cùng Diệc Thu.

Nếu không tính lần gặp trong Tiên Lộc Môn khi còn là Dương Đà thì đây là lần đầu tiên Diệc Thu ở chung một chỗ với Triều Vân.

Trong nguyên tác, vị nữ hai si tình này chính là người nàng thích nhất, mỗi tiếng nói cử động hay mỗi một ánh mắt đều dịu dàng đến mức không tưởng được. Như lúc này chẳng hạn, rõ ràng chưa làm gì ngoài việc lẳng lặng đi bên cạnh Triều Vân mà nàng đã cảm thấy bản thân như đang đắm mình trong gió xuân.

Hèn gì U Nghiên trong nguyên tác không đành lòng giết nàng, hiện tại chim Ế cũng không đành lòng gây thương tổn cho nàng.

Không biết sau khi tất cả tách khỏi nguyên tác thì nhân vật Triều Vân ở thế giới ấy lại đóng vai trò gì?

Hay nàng vẫn là vị Mộc thần yêu Kim Ô, bảo vệ Phù Tang, vĩnh viễn không dám theo đuổi tình yêu của mình?

Ngay lúc Diệc Thu đang suy nghĩ miên man, Triều Vân đột nhiên khơi gợi đề tài.

“Sao gần đây không thấy U cô nương?”

“Hả?” Diệc Thu sửng sốt, lắc đầu trả lời, “Nàng lười lắm, không thích ra cửa.”

Triều Vân: “Ngươi có thể rủ nàng ra ngoài nghe Bình thư, xem hí khúc, có lẽ nàng sẽ thích.”

(*) Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Diệc Thu bĩu môi nói: “Ta không rủ nàng được đâu.”

Triều Vân: “Ta không tin.”

Diệc Thu nghe vậy sửng sốt, nhướng mày nhìn vào đôi mắt chứa ý cười của Triều Vân ở kế bên.

Sau một hồi im lặng, Triều Vân liếc mắt nhìn Diệc Thu một cái, nhẹ giọng hỏi: “Trong cơ thể ngươi có một nguồn linh lực không thuộc về ngươi, là huyết ngưng châu của U cô nương phải không?”

“Ngay cả cái này ngươi cũng biết…”

“Đối với nàng ngươi rất đặc biệt, lúc trước…” Nói đến đây, Triều Vân đột ngột khựng lại nửa giây, lúc nói tiếp đã thay đổi một đề tài mới, “Mấy ngày nữa là Tết Khất Xảo, chắc chắn lúc ấy thành Mạch Thuỷ sẽ rất náo nhiệt, ngươi lôi nàng ra ngoài nhìn xem một lần đi.”

“Lôi á?” Diệc Thu tin chắc rằng mình không nghe lầm, Triều Vân nhấn âm rất mạnh khi nói đến từ “lôi”.

“Ừ, ngươi chỉ cần hơi dùng sức là nàng sẽ đi ngay.”

Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao ta phải lôi Quỷ Kiến Sầu đi lễ hội này cùng nhau chứ…”

Tết Khất Xảo không phải là Thất Tịch đấy sao?

Ngày mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước, nàng cố lôi kéo điểu nữ nhân hơn 3000 tuổi ăn măng, mỗi ngày không thử nàng sẽ cảm thấy khó chịu khắp người ra ngoài để làm gì?

Tự tạo cảm giác không thoải mái cho mình chắc?

– —o o—-

Chú thích:

[1] Bánh rán ngào đường (糖油果子): Là món ăn vặt nổi tiếng ở Thành Đô, Tứ Xuyên. Bên ngoài có màu vàng, giòn dẻo bên trong, có vị ngọt từ lớp đường mỏng tẩm bên ngoài.

– —o o—-

💥 Thông báo về kịch truyền thanh 💥

Kịch truyền thanh cổ đại huyền huyễn sa điêu《 Tiểu Dương Đà 》 hoàn thành và công bố diễn viên lồng tiếng chính.

Vào mùa đông này, cùng theo chân tiểu Dương Đà Diệc Thu và Đại Ma Tôn U Nghiên bước vào hành trình kỳ ảo nào~

– Sản xuất: Thính Cơ @Thính Cơ app (听姬app)

– Nguyên tác: Thành văn học Tấn Giang, Vô Liêu Đáo Để

– Chế tác: Phòng làm việc Lộc Minh

– Tranh trên poster: guilu

– Chữ trên poster: Mèo thích ăn chim

– Thiết kế poster và lên lịch cho kịch: Nhân Chi

– Diễn viên lồng tiếng chính:

– Diệc Thu: Diệc Chi Tử F 

– U nghiên: Đoạn Nghệ Tuyền

== Lịch của kịch ==

Ngày 18 tháng 11 (buổi tối 8:00 thứ sáu): Thông báo diễn viên lồng tiếng chính

Ngày 19 tháng 11 (buổi tối 8:00 thứ bảy): Bài hát chủ đề 《 Nhất Niệm 》

Ngày 20 tháng 11 (buổi tối 8:00 chủ nhật): Phỏng vấn Diệc Chi Tử

Ngày 22 tháng 11 (buổi tối 8:00 thứ ba): Phỏng vấn Đoạn Nghệ Tuyền

Ngày 24 tháng 11 (buổi tối 8:00 thứ năm): Phỏng vấn tác giả

Ngày 26 tháng 11 (buổi tối 8:00 thứ bảy): Giới thiệu giọng Diệc Thu

Ngày 27 tháng 11 (buổi tối 8:00 chủ nhật): Giới thiệu giọng U Nghiên

Ngày 1 tháng 12 (buổi tối 8:00 thứ năm): PV bài hát chủ đề 《 Nhất Niệm 》

Ngày 3 tháng 12 (buổi tối 8:00 thứ bảy): Tung trailer

Ngày 10 tháng 12 (buổi tối 8:00 thứ bảy): Tập 1

Ngày 17 tháng 12 (buổi tối 8:00 thứ bảy): Tập 2

-Editor: Mọi người có thể tải app Thính Cơ (听姬) về máy để lên nghe kịch ủng hộ tác giả và hai nhân vật chính nhé ^^. Bài hát chủ đề 《 Nhất Niệm 》lần này cũng có sự góp mặt của tác giả trong khâu viết lời, trình bày ca khúc nữa nè, nghe cuốn lắm í☺️


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.