“Em… em có thể đưa hộp quà này đến cho thầy Lâm giúp chị được không?”
Gì? Tặng cho lão??
Tôi trố mắt nhìn chị gái rồi lại nhìn hộp quà đó. Đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nha, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa nở vậy
“Té ra hộp quà này là tặng cho Lâm Dục Thần? Haha chị làm em hết hồn. Em cứ tưởng đâu là chị thích em, cho nên mới đến tỏ tình với em ấy chứ”
Giả dối, rõ ràng trong lòng tôi bây giờ rất, rất, rất là khó chịu chị gái trước mặt này đến cực điểm, vậy mà vẫn phải cười với chị ta. Tôi cảm thấy hình như mình rất có năng khiếu đi làm diễn viên rồi đấy
Haha! Cơ mà lại suy nghĩ tôi mắc mớ gì phải đi giận chị ta? Bởi vì chị ta xinh đẹp hơn tôi hay là chị ta đi tỏ tình mà theo kiểu gián tiếp này đây?
Vì thế tôi mỉm cười đưa tay ra nhận hộp quà nhưng lại bị chị ta kéo lại
“Sao thế?”
“Em có chắc em là Lâm An Di em gái của thầy Lâm. Lâm Dục Thần???”
Chị ta co co khóe miệng, mặt đen lại, bán tính bán nghi nhìn tôi hỏi lại lần nữa
“Không phải!”
“Hả…???”
Chết, nói hớ rồi!
“A… Đúng vậy! Em là em gái của Lâm Dục Thần! Sao thế, có vấn đề gì à?”
“À… Haha! Không, không có vấn đề gì hết. Vậy nhờ em gửi hộp quà này đến cho thầy Lâm giúp chị nhé. Giờ chị phải về lớp rồi!”
Vương Hinh vội đưa hộp quà, cười gượng gạo, liếc nhìn tôi nói, sau đó thì chạy về phía bạn của mình đang đứng chờ
Gì thế? Chị ta bị động kinh à? Sao lúc đầu chị ta nhìn tôi thân thiện lắm mà, vậy mà bây giờ cái cách chị ta nhìn tôi cứ y như người ngoài hành tinh vậy?
Nhìn hộp quà trong tay, mà tôi ngứa cả con mắt, thật sự muốn ném nó vào thùng rác luôn ấy chứ. Nhưng mà lại thôi, định bước vào lớp thì lại nghe chị ta nói chuyện với bạn của mình
“Sao, mày thấy em gái của thầy Lâm ra sao?”
“Quả nhiên đúng y như lời đồn, là rất bình thường. Nhưng mà tao lại phát hiện ra… hình như em gái thầy Lâm có vấn đề về thần kinh thì phải? Lúc nảy tao đem quà đến nhờ em ấy gửi cho thầy Lâm. Vậy mà em ấy còn tưởng tao đem quà đến tỏ tình với em ấy!”
“Haha…”
“Làm tao nổi cả da gà lên. Nhưng mà cũng thật tội cho thầy Lâm khi có người em gái như vậy…”
Tiếng nói của dần dần mất hút, còn tôi thì đứng chôn chân tại chổ, mặt hiện lên ba vạch đen
Thần… Thần kinh??
Này! Này! Này! Bà chị thối kia! Bà chị nói ai bị thần kinh đấy? Bà chị có tin là tôi không đem hộp quà này đưa cho Lâm Dục Thần mà ném thẳng vào thùng rác hay không?
Một phút trước thì nhờ tôi này nọ còn một phút sau thì quay lưng đi nói tôi bị thần kinh? Tôi tức giận nhìn hộp quà, thật là tức chết mà
Lâm Dục Thần anh hay lắm, anh được người ta tỏ tình rồi đây này!
Tôi thở dài bước vào lớp, nằm dài ra bàn
“Chu choa, mới sáng sớm mà mày đã được anh nào tặng quà rồi đấy!”
Minh Anh cầm hộp quà trên tay ngắm ngía
“Biến! Biến đi… hộp quà đó là tặng cho Lâm Dục Thần đấy!”
Tôi khó chịu mở miệng nói
“Hả? Hộp quà này là mày tặng cho thầy Lâm à?”
“Không phải của tao…. mà là của một chị lớp trên tặng cho lão!”
“Hả? Thế chẳng phải là…”
“Ừa! Lão được tỏ…..”
“Haha! Lâm An Di, kể từ nay mày có tình địch rồi đấy”
Minh Anh nhìn hộp quà xong lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia dị thường nói
Tình địch? Tôi ngớ người nhìn nó…
“Tình địch cái con khỉ! Mày im đi… đưa hộp quà cho tao”
“Thế còn hộp quà này, mày định làm gì?”
“Thì còn làm gì nữa, một lát nữa tao đem đến cho lão thôi!”
Tôi cất hộp quà vào bàn rồi nói
Đến giờ ra chơi tôi đem hộp quà đến cho lão
“Này Lâm Dục Thần! Quà của anh này. Anh hay lắm, anh được người ta tỏ tình rồi này”
Tôi đặt mạnh hộp quà xuống bàn của lão, rồi nói
“Quà của ai thế?”
Tay lão đang đánh bàn phím trên máy tính, khẽ liếc hộp quà nói
“Của một chị nào tên là Vương Hinh tặng anh đấy!”
“Ờ! Vậy…”
“Ờ là ý gì? Quà ở đó. Lâm Dục Thần, em xong nhiệm vụ rồi, em về lớp đây!”
Tôi hậm hực nhìn lão, lão đã ờ rồi thì có nghĩa là lão đã nhận hộp quà của chị ta rồi còn gì?
“An Di! Đem hộp quà trả giúp anh đi”
“Trả lại? Làm sao mà trả lại đây?”
Lúc này Lâm Dục Thần mới dời ánh mắt lên nhìn tôi, dứt khoát trả lời
“Nếu không trả được, vậy thì ném vào thùng rác đi!”