“Nếu không trả được, vậy thì ném vào thùng rác đi!”
Lão nói nhưng mà tay lão vẫn như cũ mà đánh bàn phím, mắt cũng chả buồn mà nhìn tôi
“Ném vào thùng rác??”
Haha Lâm Dục Thần, anh có ý nghĩ giống em đấy!
“Ừa… ném đi”
“Nhưng tại sao, anh thật là phí của mà!”
“Anh không thích đồ người khác tặng!”
Cầm hộp quà trong tay, tôi mở miệng cười chuẩn bị ném vào thùng rác. Nhưng mà tôi lại suy nghĩ, nhìn hộp quà to như vậy không biết ở trong đó có gì? Hay là…
“Haha… Lâm Dục Thần! Anh xem, hộp quà to như vậy mà ném vào thùng rác thì phí lắm. Hay là… hay là cho em đi?”
“Em thích thì cứ lấy đi! Anh không có ý kiến”
Lâm Dục Thần khẽ nhúng vai tỏ ra mình không quan tâm lắm
“Thật??”
“Ừa”
“A! Lâm Dục Thần…. chị ta tặng cho anh cái áo sơ mi. Cái áo này thì làm sao mà em lấy?”
Tôi mở hộp quà ra đập vào mắt tôi là một cái áo sơ mi nam màu đen tuyền rất đẹp
Nhưng mà nhìn kĩ lại thì cũng cảm thấy rất vừa người lão nha
“Giờ cái áo này tính làm sao đây? Anh lấy không?”
Tôi nhìn cái áo, nếu bỏ thì phí thật, áo đẹp thế mà
“Cho em”
“Lâm Dục Thần anh có bị gì không vậy? Áo này là áo sơ mi nam, thì làm sao mà em mặc?”
Tôi liếc nhìn lão nói
“Không biết! Còn nếu em không thích thì cứ vứt vào thùng rác đi! Dầu gì anh cũng không cần”
Lâm Dục Thần vừa uống nước vừa liếc nhìn cái áo, cười nói
“Lâm Dục Thần! Anh… anh..!”
Tôi chỉ tay vào mặt lão. Ba từ *làm rất tốt* tôi chỉ nói thầm trong lòng
Tôi nhếch mép cười, không hiểu sao lại vui như vậy. Tại vì lão cho tôi cái áo đó hay là lão không nhận quà của bà chị thối kia?
Bà chị Vương Hinh gì đó ơi? Không phải là tôi không đưa quà mà là tại có người không nhận thôi. Chỉ có thể trách do số phận là chị lỡ tặng quà nhầm người rồi! Haha…
“Em cười cái gì đấy?”
“À… không có gì! Vậy cái áo này em lấy. Bây giờ em về lớp đây!”
Tôi hắng giọng lại, nhìn lão nói sau đó cầm hộp quà chạy về lớp
Vừa vào lớp, tôi chưa kịp nói gì thì con Minh Anh nó đã chặn họng tôi rồi
“Hồi nảy Thẩm Kình có đến tìm mày đấy”
“Tìm tao làm gì?”
Tôi liếc nó hỏi lại
“Thì cậu ta đến hỏi mày xem đã hết bệnh chưa? Hôm qua tụi tao đến thăm mày mà lúc đấy mày đã ngủ rồi. Bây giờ cậu ta lại hỏi thử xem thôi! Nhưng mày yên tâm tao đã báo cáo ngọn ngành cặn kẽ, từng chi tiết của mày cho cậu ta rồi!”
“Hôm qua Thẩm Kình cậu ta có đến thăm tao à?”
Haha biết ngay mà, Lâm Dục Thần miệng lưỡi của anh ngày càng xảo trá quá rồi đấy
Chuyện có mà đi nói thành không có
“Đúng vậy! Có chuyện gì à?”
Tôi lắc lắc cái đầu, tỏ ý không có gì Rồi ngồi ngẩn người nhìn hộp quà, cái áo đó bây giờ làm thế nào đây?
“An Di, chẳng phải là mày đưa hộp quà cho thầy Lâm à? Sao nó còn ở đây? Bộ thầy Lâm không có ở văn phòng à?!”
Minh Anh cầm hộp quà lên lắc lắc, khó hiểu hỏi
“Lão có ở đó! Nhưng mà… haha! Lão không những không lấy mà còn đòi ném vào thùng rác luôn ấy chứ!”
“Vậy sao giờ nó nằm trên tay mày rồi? Cơ mà trong đó là cái gì vậy?”
“Mày có biết trong đó có cái gì không? Là một cái áo sơ mi nam đen rất đẹp nha, lại rất vừa người lão nữa. Nhưng mà lão cũng chưa sờ qua thì đã tuyên bố ném vào thùng rác rồi. Tao… tao thấy phí quá nên xin lão cái áo này! Haha…”
Tôi vừa cười vừa nói vì hành động lúc nảy của lão
“Xin? Thế cái áo này mày định làm gì?”
“Ầy… Tao cũng không biết nên làm gì với cái áo này! Dầu gì là đồ nam tao cũng chả mặc được. Hay là tao cắt đi làm nùi giẻ lau nhà??”
Tôi nhìn nhìn cái áo buông ra lời cay độc!
Hừ, đồ đã không xài được thì cứ thẳng tay mà tiêu diệt
“Đồ khùng! Áo đẹp thế mà bỏ?”
“Chứ! Cái áo này…”
Nó liếc nhìn tôi nói, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn cái áo, nhưng sau đó lại bật chế độ ánh mắt gian manh nhìn tôi
“Áo đó để tối mày mặc ngủ đi! Và… cũng rất thích hợp để mày quyến rũ thầy Lâm”