Xử lý xong mọi chuyện, vừa về đến nhà A Lãng đã ngã nhào ra sofa, đặt bó hoa cưới vô tình bị nhét vào tay lên bàn, mệt mỏi đến mức không thở ra hơi.
Lúc xảy ra chuyện, nhìn thấy Lâm Nghiên Hy đột nhiên chạy đi, đừng nói là Kiều Lục Nghị, chính A Lãng cũng bị dọa cho rớt tim.
Nhìn bó hoa cưới trên bàn, cảm xúc trong lòng A Lãng chợt chùng xuống, bỗng dưng cảm giác đời người quá ngắn ngủi, chẳng ai đoán trước được tương lai phía trước.
Hàn Mạt đậu xe nên vào nhà sau, đúng lúc bắt gặp A Lãng đột ngột bật lên khỏi sofa, trạng thái dường như đang gấp gáp. Anh thản nhiên cất bước đi vào, lên tiếng hỏi: “Làm gì đấy?”
“Đi tìm bạn gái, lấy vợ, sinh con.”
“Bùm” một tiếng, ngỡ như lồng ngực Hàn Mạt vừa mới vỡ tung ra. Hai mắt anh vô thức mở to kinh ngạc, theo phản xạ vươn tay chộp lấy tay A Lãng đang hăng hăng đi ra phía cửa.
“Ý gì?”
“Ý gì là ý gì?” Đối diện với ánh mắt chất vấn của Hàn Mạt, cảm xúc trong A Lãng nhốn nháo rối loạn.
Hiện tại A Lãng không biết nên làm gì mới đúng, cậu không muốn vì những suy nghĩ khác thường của mình lại phá đi tình cảm “anh em tốt” với Hàn Mạt.
A Lãng hất tay Hàn Mạt ra, lạnh nhạt nói: “Anh cũng ba mươi tuổi rồi, cũng nên kết hôn, sinh con. Anh… muốn ế đến già cũng đừng kéo tôi theo.”
Dứt lời, A Lãng thẳng thừng bỏ đi, Hàn Mạt đứng yên dõi theo, trong ánh mắt hiện lên muôn tia phức tạp.
Trong phòng ngủ, thay được bộ váy cưới ra liền nhẹ cả người, Lâm Nghiên Hy cẩn thận treo lên đặt sang một bên để mai cho người giặt sạch, cất lại làm tài sản quý.
Ngồi xuống đệm, Lâm Nghiên Hy xoa bàn chân nhức mỏi ê ẩm. Kiều Lục Nghị tắm ra, đi đến bên cạnh giúp cô xoa chân, kết quả vừa động vào liền bị cô đẩy tay ra.
Kiều Lục Nghĩ ngẫm nghĩ vài giây, hình như người giận trước là anh, tại sao xoay một vòng anh lại là người có lỗi chứ?
“Anh làm sai sao?” Kiều Lục Nghị hoài nghi hỏi.
“Không có, trước giờ ông chủ Kiều đều làm đúng mà.” Lâm Nghiên Hy hờ hững đáp, chuyển người leo lên giường.
Nằm vào vị trí thường ngày của mình, Lâm Nghiên Hy vừa vác gối ôm chuyển qua giữa thì bỗng nhiên gối trong tay cô bị giật lấy ném phăng đi, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Kiều Lục Nghị đã lao vào ôm chầm lấy cô.
Lâm Nghiên Hy không làm mặt lạnh nổi nữa, cô bật cười đẩy người anh ra, nửa thật nửa đùa nhắc nhở: “Anh giận rồi còn ôm em làm gì?”
Kiều Lục Nghị nhìn thẳng vào mắt Lâm Nghiên Hy, oán trách: “Anh giận em, em lại giận ngược anh?”
“Ừm…” Lâm Nghiên Hy trầm ngâm nghĩ ngợi, nghiêm túc kết luận: “Quy tắc tự nhiên của xã hội hiện đại.”
Kiều Lục Nghị nhếch môi cười cam chịu, vùi mặt vào cổ Lâm Nghiên Hy thỏ thẻ: “Đừng đột ngột bỏ chạy trước mặt anh, anh thật sự rất sợ.”
Hai lần Lâm Nghiên Hy suýt bị thần chết cướp đi, Kiều Lục Nghị vĩnh viễn không muốn cô nằm ngoài tầm mắt của mình một lần nào nữa, nhất là lúc xảy ra nguy hiểm. Anh chỉ có thể cảm nhận hạnh phúc trọn vẹn khi có Lâm Nghiên Hy bên cạnh, duy nhất một mình cô.
Lâm Nghiên Hy không đáp, chỉ lặng lẽ mỉm cười dịu dàng.
Trong căn phòng tối, Thư Lê trằn trọc mất ngủ, kẻ trong dàn nhạc bị bắt chưa rõ có khai ra chuyện gì chưa, nếu anh ta khai ra Annie, không chừng Annie cũng sẽ lôi cô ta ra.
Tuy không có bằng chứng chứng minh Thư Lê liên kết với Annie, nhưng sự việc chắc chắn sẽ để lại mối nghi ngờ trong lòng Kiều Lục Nghị.
Thư Lê chỉ tức khi chỉ cần một chút nữa thôi đã có thể tiễn Lâm Nghiên Hy đi vĩnh viễn, vậy mà Lâm Nghiên Hy có thể lật ngược tình thế, khiến thêm một đồng đội của Thư Lê hy sinh.
Hơn một năm bị nhốt trong lồng kính, khả năng bắn tỉa của Lâm Nghiên Hy không hề suy giảm, thậm chí còn lập được công lớn vừa bảo vệ được Kiều Lục Nghị vừa hạ được kẻ ám sát.
Nghĩ đến, Thư Lê tức đến mắt trừng sòng sọc, bao nhiêu kế hoạch cô ta lập ra đều không ảnh hưởng chút nào đến Lâm Nghiên Hy, ngược lại còn khiến Kiều Lục Nghị phải xem trọng bông hoa bị gãy hết gai kia.
Trong khi Lâm Nghiên Hy ung dung hưởng thụ hạnh phúc, Thư Lê lại khiến đồng đội thêm bất mãn, số tiền cô ta đập vào sau mỗi lần có người hy sinh đều không khiến họ chấp nhận được.
Thư Lê điên cuồng đấm tay vào gối trút giận, nghiến răng ken két đầy thù hận: “Lâm Nghiên Hy, tao nhất định sẽ giết mày!”
“Ắc xì!”
Lâm Nghiên Hy không kiềm được hắt hơi một cái, vừa mở mắt đã bắt gặp Kiều Lục Nghị nhắm chặt mắt chịu đựng. Cô giật mình vội dùng tay lau mặt anh, ngại ngùng cười ngượng: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Kiều Lục Nghị bỗng mở mắt nhìn Lâm Nghiên Hy, kéo tay đang lau mặt anh xuống, nét mặt thoáng lên tia ẩn ý, nhàn nhạt đáp: “Không cần ngại, đâu phải anh chưa từng nuốt nước bọt của em.”
Nụ cười trên môi Lâm Nghiên Hy hết sức miễn cưỡng, còn pha thêm chút kỳ thị, cô lùi người tránh Kiều Lục Nghị ra, ngỏ ý xua đuổi: “Anh xích qua kia đi, anh lấn em hết chỗ rồi.”
Đáy mắt Kiều Lục Nghị đậm ý cười, tay ôm thắt lưng cô kéo lại gần, mập mờ ám chỉ: “Anh còn có thể “chiếm” em “hết chỗ”.”