Hơn mười hai giờ đêm, trong quán bar ồn ào náo nhiệt, A Lãng một mình ngồi trước quầy rượu uống hết ly này đến ly khác.
Đầu tiên, em trai sinh đôi của A Lãng là A Nhĩ đã công khai sống thật với xu hướng giới tính. Nếu ngay cả A Lãng cũng giống như vậy, công khai rằng mình có tình cảm với đàn ông, không những anh em A Lãng mà danh tiếng của Kiều Lục Nghị cũng bị ảnh hưởng.
Kế tiếp là Hàn Mạt, A Lãng từ lúc chập chững bước vào đời, trải qua cuộc sống khắc nghiệt ở khu huấn luyện để trở thành một người được trọng dụng như hiện tại đều có bóng dáng của Hàn Mạt.
Đồng cam cộng khổ, A Lãng cùng Hàn Mạt vào sinh ra tử có nhau, thân thiết hơn cả người trong nhà. Nếu chẳng may để Hàn Mạt phát hiện A Lãng là người đồng tính, lại có tình cảm với anh, liệu anh có còn xem cậu là anh em, hay sẽ kỳ thị xa lánh?
Nghĩ đến, không những đầu đau mà trái tim A Lãng cũng đau, bảo cậu dũng cảm đối mặt với vấn đề này, cậu thật sự không dám.
Từ phía sau, một cô gái ăn mặc mỏng manh thiếu vải đến gác tay lên vai A Lãng, cố tình áp bộ ngực như sắp trào ra khỏi áo vào cánh tay cậu, buông lời gợi tình: “Anh đẹp trai, thất tình sao? Có muốn vui vẻ quên sự đời một đêm không?”
Trong người đậm hơi men, trong không gian lúc sáng lúc tối, A Lãng xoay đầu nhìn cô gái, xinh đẹp nhưng lẳng lơ, trang điểm hơi đậm nhưng thân hình rất bốc lửa.
Không thể sống thật với chính mình, A Lãng chỉ còn cách tự ép mình vào khuôn khổ.
Nghĩ rồi A Lãng tính tiền, tay ôm người đẹp rời khỏi hộp đêm, đón taxi đến khách sạn gần đó.
Lúc A Lãng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu đau như búa bổ, toàn thân nhức mỏi rệu rã như bị ai tẩn cho một trận. Ngồi gục đầu một hồi lấy lại tỉnh táo, nhìn quanh một lượt A Lãng mới phát hiện mình ở nơi xa lạ, quần áo lại nằm dưới sàn.
A Lãng hốt hoảng bật thẳng dậy, nửa chừng nhớ lại chuyện tối qua, không muốn cũng phải chấp nhận bởi đây là những gì cậu lựa chọn.
Đi cả đêm không về nhà, lúc A Lãng gặp mặt Hàn Mạt ở sòng bạc đột nhiên cảm thấy chột dạ, còn anh vẫn như thường lệ, dường như việc tối qua cậu nói không hề tác động đến.
Buổi chiều tối như thường lệ, Lâm Nghiên Hy mang cơm tối đến, cùng mọi người ngồi chung một bàn ăn. Nhìn qua ngó lại một hồi, không hiểu vì sao không khí đặc biệt im lặng, cô ghé tai Kiều Lục Nghị hỏi nhỏ: “Sao mọi người im lặng thế anh?”
Lúc này Kiều Lục Nghị mới nhận ra sự khác lạ, bình thường A Lãng là người nói nhiều nhất trong cả ba, nhưng cả ngày hôm nay chẳng nghe A Lãng nói lời nào.
Liếc mắt sang Hàn Mạt trầm tĩnh, mười mấy năm đồng hành chính là để không cần nói cũng hiểu đối phương nghĩ gì. Kiều Lục Nghị nhếch nhẹ môi cười ẩn ý, ghé tai Lâm Nghiên Hy thì thầm: “Hàn Mạt với A Lãng có vấn đề.”
Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy nhìn nhau, rồi lại cùng đưa mắt sang Hàn Mạt và A Lãng ngồi chung một chỗ lại như hai kẻ xa lạ.
Sau bữa tối, Lâm Nghiên Hy ở lại đợi Kiều Lục Nghị làm việc thêm vài tiếng rồi cùng về, dẫu sao về nhà một mình buồn chán, ở bên cạnh anh, xuất hiện trong tầm mắt của anh lại có thể cho anh yên tâm.
Hàn Mạt và A Lãng được bố trí phòng làm việc chung để thuận tiện công việc hàng ngày.
Trong lúc loay hoay sắp xếp giấy tờ, cổ áo sơ mi của A Lãng bị trễ xuống làm lộ vết đỏ trên cổ. Hàn Mạt vừa nhìn thấy lập tức nắm cổ áo cậu xách lên, trầm trọng hỏi: “Tối qua cậu làm gì bên ngoài?”
Ruột gan A Lãng sôi sục lên, ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên: “Đương nhiên là đi tạo con.”
Bàn tay nắm cổ áo A Lãng càng siết chặt, ánh mắt Hàn Mạt chợt trở nên lạnh lẽo: “Người tử tế không muốn làm, cậu lại đi đòi học hư?”
Lúc Lâm Nghiên Hy ra ngoài tìm Tuệ Mẫn rủ cô nàng đặt đồ ăn vặt thì phòng làm việc sát bên thấp thoáng tiếng cãi nhau. Mỗi căn phòng ở đây đều cách âm vô cùng tốt, chứng tỏ bên trong Hàn Mạt và A Lãng đang giận dữ kích động đến mức nào.
Chỉ là Lâm Nghiên Hy có hơi khó hiểu, nguyên nhân gì lại khiến hai người đàn ông giận nhau không nhìn mặt? Vì một cô gái?
Cũng không lý nào là vậy, theo những gì Lâm Nghiên Hy biết, con người A Lãng không hề cố chấp, cầm lên được sẽ bỏ xuống được, mà Hàn Mạt lại thuộc kiểu người không thích ganh đua, vậy cớ gì họ lại xảy ra mâu thuẫn?
Trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, Lâm Nghiên Hy vội vã trở lại phòng làm việc của Kiều Lục Nghị, chạy đến lay tay anh, khẩn khiết đề nghị: “Ông xã, anh giao ít việc cho anh Mạt với anh Lãng lại đi, hai người họ bị stress đến gây nhau rồi.”
Ấn đường Kiều Lục Nghi hơi nhíu lại hoài nghi: “Gây nhau?”
Lâm Nghiên Hy thành thật gật đầu xác nhận.
Kiều Lục Nghị bỗng không nói gì nữa, Hàn Mạt trước giờ luôn nhường nhịn, chịu đựng A Lãng, có lẽ đã tới thời điểm tức nước vỡ bờ.
Trong khi Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy vẫn đinh ninh Hàn Mạt và A Lãng cãi nhau vì công việc. Ngay lúc tan làm bên dưới sảnh chính gọi điện lên báo có một cô gái siêu quyến rũ tìm A Lãng, sắc mặt Hàn Mạt khi ấy lập tức tối sầm xuống.
Kiều Lục Nghị và Lâm Nghiên Hy tự động xoay đầu nhìn nhau, dường như đọc được ý nghĩ trong đầu đối phương.